← Quay lại trang sách

- 3 & 4 -

Gì cơ?

Ngô Diễm bị một câu tới bất ngờ này của cô làm cho sửng sốt, một lúc sau, mới trả lời: "Gặp rồi!"

"Như thế nào ạ?" Tim cô đập dồn.

Ngô Diễm chịu không nổi mặt nhăn thành một nhúm, dụi tắt đầu thuốc lá, "Giống như ăn phải thức ăn biến chất, ghê tởm!"

Cô kinh hoàng.

"Internet là một thế giới không thực, thế nên bạn bè trên mạng cũng chỉ là nhân vật ảo. Vô hình trung, cô tô điểm mọi thứ cho thật đẹp. Đến khi chân chính bước vào hiện thực, lại chẳng thất vọng? Yêu qua mạng đều là chết giữa ánh sáng ban ngày [6]! Công chúa đều là khủng long, hoàng tử chính là con ếch. Lại nói, chúng ta đều là người trưởng thành, nếu một người đàn ông dành thời gian và tâm tình bầu bạn cùng cô, chẳng qua là mưu cầu tiền với sắc."

"Chẳng phải... cũng có ngoại lệ sao, trên ti vi cũng từng đưa tin." Cô khó khăn phản bác.

Ngô Diễm liếc mắt nhìn sang, bên trong viết "Cô đúng là cái đồ ngốc nghếch ngây thơ!"

"Cô hiểu rõ về anh ta bao nhiêu? Anh ta công tác ở đâu? Đã kết hôn chưa?" Ngô Diễm hỏi. "Có từng trò chuyện qua video không? Có thường xuyên gửi tin nhắn, gọi điện thoại? Ngàn ngàn vạn vạn lần đừng làm chuyện điên rồ!"

Thực ra, cô không cảm thấy cô và anh đúng nghĩa là bạn qua mạng. Internet chẳng qua đã cung cấp cho họ một nền tảng quen biết.

Họ chỉ liên lạc qua điện thoại vào ngày đầu tiên quen biết, sau này cũng không từng gửi tin nhắn, cũng không tốn quá nhiều thời gian tán gẫu trên mạng, càng khỏi phải nói đến giọng nói, video.

Trao đổi của họ phần lớn là nhờ vào viết email.

Anh hay viết email cho cô vào lúc rạng sáng, có chuyện tâm tình, có chuyện công việc, cuối cùng anh đều sẽ đề cử cho cô một ca khúc.

Công việc của anh có liên quan đến âm nhạc. Lần đó ở Nam Áo, anh giúp một người bạn thu tiếng sóng biển để làm nhạc chờ [7]. Nghề nghiệp chính của anh là giảng dạy lý luận âm nhạc trong trường đại học, ngoài ra, ở một trường quốc tế, anh dạy mấy đứa trẻ nước ngoài chơi ghi-ta. Anh thích đi du lịch, đã từng đi núi tuyết ở Nepal, từng đến sa mạc Sahara ở Châu Phi, tiếp nhận lễ rửa tội của mặt trăng ở sông Hằng Ấn Độ, từng bái lạy thần thánh ở Jerusalem...

Nhận được email của anh, là thời khắc tuyệt vời nhất trong một ngày của cô. Giống như thuở còn cắp sách, ngạc nhiên khi thấy tờ giấy nhỏ nam sinh gửi trong ngăn bàn, thấp thỏm, hoảng hốt, rồi lại vui mừng không sao tả được.

Mỗi một bức email, cô đều xem ba lần, gần như có thể đọc thuộc lòng toàn văn.

Xem xong, tâm tư cô dường như nhẹ bẫng, trôi xa. Sau đó mong chờ bức email tiếp theo xuất hiện.

Mùa hè này, không biết tại sao anh không thu xếp đi đâu.

Anh từng thu cho cô một ca khúc.

Lần đầu tiên thiết kế của cô được khách hàng chấp nhận, lấy được một món tiền thưởng, mua cho mình một chiếc váy đẹp, đi nhà hàng kiểu Hồng Kông ăn món sủi cảo tôm mình thích, buổi tối ở trên mạng vừa khéo gặp được anh, phấn khởi mà nói nhiều hơn mấy câu.

Ngày hôm sau, mở hòm thư ra, bất ngờ nhận được email của anh. “Bản Thân Bỗng Nhiên” tự đàn tự hát, ca khúc của Ngũ Bách.

Cô biết anh chơi ghi-ta rất ổn, vô tình đã hỏi một câu: Anh có thể hát bài “Bản Thân Bỗng Nhiên” của Ngũ Bách không?

Đối với các ban nhạc nước ngoài anh thuộc như lòng bàn tay, nhưng đối với một số người chơi nhạc nổi tiếng trong nước lại biết rất ít. Khi ấy, anh chỉ cười cười.

Bài hát này cô để trong điện thoại di động, mỗi giờ nghỉ trưa đều sẽ nghe.

Có một ngày, đang ở nhà làm thêm giờ thì máy tính đột nhiên dính virus. Bản thảo quảng cáo sau khi trời sáng sẽ phải nộp, vật lộn đến hai giờ sáng, máy tính vẫn cứ đơ, cô cuống tới mức sắp khóc đến nơi.

Cô chỉ ôm tâm lý gặp may cầu cứu anh, không ngờ, anh thật sự có mặt.

Anh cũng không phải là cao thủ máy tính. Anh tìm đến một người bạn thông thạo máy tính, giúp cô sửa chữa từ xa.

Trời hửng sáng, anh cùng bạn đi ăn điểm tâm, dặn dò cô phải ngủ đi một chút rồi hãy đi làm.

Cô nhìn hình đại diện của anh trên QQ chuyển qua màu xám, có một loại tâm tư đưa qua đưa lại trong đầu, muốn nắm bắt cũng không nắm bắt được.

4.

Năm giờ bốn phút, rời khỏi công ty.

Hơi nóng phía ngoài không yếu đi chút nào, nhiệt độ mặt đất dường như còn cao hơn giữa trưa. Cặp tài liệu trong tay có hơi nặng, buổi tối lại phải làm thêm giờ, có rất nhiều tài liệu của nhãn hiệu thể thao này đều phải lên mạng tìm hiểu, còn phải tham khảo thêm một số thiết kế quảng cáo cùng loại của nước ngoài.

Những thực vật thấp bé gần sân ga không chịu nổi nóng bức, lá cây héo rũ.

Một chiếc Suzuki Jimny màu đỏ mang theo làn gió nóng vụt qua trước mặt cô, làn váy hơi tốc lên. Đó là xe của Thẩm Úy.

Cô dùng tay che khuất ánh mặt trời đằng Tây, thầm nghĩ: Nếu lần này thiết kế của cô được sử dụng, tiền thưởng cộng thêm tiền tích cóp, cũng có thể mua cho mình chiếc xe, như vậy, đi lại cũng sẽ không quá vất vả.

Chỉ là... Muốn thở dài!

Chủ nhà đã tới sửa điều hòa nhiệt độ, trong phòng khách để lại mấy vết chân lộn xộn, đồ linh tinh quăng ra khắp mọi nơi.

Thở dài một hơi, quét dọn phòng trước, rồi đi tắm rửa.

Hai trái xoài là bữa ăn tối nay của cô. Thời tiết quá nóng nực, công việc đã tiêu hao toàn bộ thể lực của cô, không còn hơi sức làm bữa tối nữa.

Ở thành phố này cô không có bạn bè, gia đình ở thôn quê cách xa mấy trăm dặm.

Thuở nhỏ, cô rất thích mùa hạ.

Mặt mũi bị phơi nắng đến đen kịt, giúp mẹ làm cỏ trong ruộng. Sau trận mưa rào kèm theo sấm chớp, mực nước sông cao lên rất nhiều, lục bình trên mặt nước lững lờ trôi. Cỏ cây xanh mơn mởn mọc hoang bên bờ sông, tỏa ra mùi vị tinh khôi của cỏ cây hòa trộn cùng khí nóng.

Ngồi trên cầu gỗ, ngắm nhìn tất cả mọi thứ, tưởng tượng có một ngày mình lớn lên, sẽ có một người đàn ông yêu thương ở bên mình, mi sẽ kể cho anh ấy nghe về những thứ này, bỗng nhiên cảm thấy mùa hạ sao mà tươi đẹp đến vậy.

Nhưng mùa hạ khi trưởng thành lại bất lực cùng phiền não thế này, mà gặp được một người đàn ông mình thích thì khó khăn đến thế.

Điện thoại di động bất chợt vang lên, trong chốc lát, cô tưởng là nghe lầm.

Các đồng nghiệp ra ngoài đi Club, bảo cô cùng đến đó.

Khi ấy liền có chút không vui, tại sao lúc tan tầm không nói, phải đến bây giờ mới nói?

"Tới mau lên, ông chủ cũng ở đây, vừa mới hỏi đến cô!" Đồng nghiệp giảm thấp âm lượng xuống, thúc giục.

Trong lòng nghẹn lại.

"Thật xin lỗi, tôi có hẹn với người khác." Cô lạnh lùng từ chối.

Đồng nghiệp cứng đờ, lấy làm lạ trước sự không biết điều của cô.

Cúp điện thoại rồi, bật máy, lên mạng.

Anh đang online, hình đại diện phát sáng nhìn rất thân quen.

"Hi!" Cô chào.

"Hi! Anh đang dịch một bài báo về nhạc jazz, có tạp chí yêu cầu. Hôm nay có làm thêm giờ không?"

"Có phải làm!" Cô thở dài.

"Vậy làm việc trước, lát nữa chúng ta nghe nhạc!"

Cô mở trang Web, bắt đầu tìm tài liệu.

Họ vẫn thường như vậy, không cần nói chuyện phiếm, không cần làm gì, cùng quay về phía màn hình, từng người bận bịu, nhưng không hề có cảm giác cô đơn.

Mười một giờ, ngẩng đầu lên, anh đang gọi cô.

"Công việc có thể hoàn thành sớm không?" Anh vừa hỏi, vừa gửi cho cô một khúc ghi-ta, có tên là “Nhìn trời”.

Âm nhạc trong vắt, như dòng nước suối chảy qua khe núi.

Cô do dự, trả lời: "Chắc là được!" Thực ra đâu có dễ dàng như vậy, nhưng cô không muốn nói ra điều đó.

"Vậy dành ra mấy ngày, chúng ta gặp nhau đi!"

“Bây giờ… như thế này… không tốt hay sao?" Lòng cô bối rối không nói lên lời.

"Anh muốn cho em xem con người chân thực của anh, anh cũng muốn đưa em ra ngoài dạo chơi. Em đã căng thẳng quá rồi, cần phải buông lỏng mình. Em hãy chọn địa điểm, nếu không muốn đi xa, anh cũng có thể qua chỗ em. Ở trước phong cảnh tươi đẹp, đôi lúc lại có cảm giác mất mát. Cảnh đẹp như vậy, rất muốn cùng người khác chia sẻ, dùng mắt, mà không phải con chữ. Chữ viết có quá nhiều tính hạn chế."

"Em... có thể cho anh xem hình, em không xinh!" Cô buột miệng thốt ra một câu như vậy.

Bên kia màn hình bất chợt không có động tĩnh.

Anh thất vọng rồi? Cô cười khổ.

Rất lâu sau, anh trả lời: "Anh mới ra ngoài hút điếu thuốc, suy nghĩ thấu đáo một chút, có lẽ đề nghị của anh có phần vội vàng, chúng ta còn cần tìm hiểu sâu hơn chút nữa, anh bây giờ khiến em không có cảm giác an toàn. Nhưng anh muốn nói cho em biết, diện mạo không phải là chất kích thích của bất cứ cảm tình nào. Người với người trước khi quen biết, nếu cũng giống như khi xin việc, viết tất cả những quan hệ xã hội, trình độ học vấn, chiều cao, tuổi tác lên bảng sơ yếu lý lịch, sau đó mới quyết định có thể kết bạn hay không, vậy thì tốt hơn hết là đừng quen."

Cô xấu hổ không thôi.

"Nhưng băn khoăn của em cũng rất có lý, trong hiện thực, chúng ta còn là hai người xa lạ. Con gái phải biết bảo vệ mình. Không gặp mặt không có vấn đề gì, nhưng bây giờ, Thần Thần, em nhất định phải cho mình nghỉ ngơi mấy ngày, em đã không gắng gượng được nữa rồi. Nghe lời!"

Dù chỉ là mấy dòng chữ, nhưng cô có thể cảm nhận được giọng điệu của anh ấy là dịu dàng, là quan tâm che chở.

Lòng cô hoàn toàn bình tĩnh lại, gian phòng cũng có vẻ vô cùng tĩnh lặng.

"Em... rất muốn đi bờ biển!" Cõi lòng nặng nề từ từ buông lỏng, cô nghe thấy chính mình thì thầm tự nói.

Chú thích:

[6] Chết giữa ánh sáng ban ngày: Ý chỉ sức sống yếu ớt, mỏng manh.

[7] Nguyên văn là彩铃 (Coloring Ring Back Tone), tớ để là nhạc chờ.