Chương 22
Phụ nữ ở khắp mọi nơi, và mỗi người đều là một cơn ác mộng. Temple, hiện đang trong trạng thái rất tệ; Kristi, người gần như chắc chắn đã lấy bằng cấp phép hành nghề qua mạng nhưng lại khăng khăng mình là bác sỹ hợp pháp; Lucy, phần nhức nhối nhất trong tất cả, hiện đang sống trong ngôi nhà bên kia cánh rừng với Sabrina Remington, con gái của người đàn ông anh căm ghét.
Đã 9 ngày và không một lần cô liên lạc. Tự nhủ rồi cô sẽ quay về thôi cũng chẳng giúp anh khá hơn.
Temple bước xuống cầu thang. Mắt cô đỏ hoe và cô đi qua anh mà không nói một từ nào. Anh không thích thấy cô trong tình trạng này. “Ra ngoài chạy với tôi không,” anh đột ngột lên tiếng.
“Để sau đi.” Cô ngồi xuống chiếc ghế trong phòng khách và với tới chiếc điều khiển tivi.
Không lâu sau đó, khi anh đang lên kế hoạch nơi mình sẽ đi tìm mua một chiếc bàn để lấp vào chỗ trống mới ở trong bếp, anh thấy bác sỹ Kristi ở sân sau với một cuốn sách.
Cô ấy bơi ở ngoài hồ sáng sớm hôm nay, nhưng thay vì mặc bộ bikini đỏ nổi tiếng, thứ đáng lẽ là một sự bù đắp nho nhỏ cho việc anh phải chia sẻ căn nhà của mình, cô mặc bộ đồ bơi một mảnh màu xanh lá và trắng chẳng có gì ấn tượng.
Temple xuất hiện trong bếp khi đang trên đường ra ngoài. Anh hất cằm về phía sân sau. “Cô phải nói với tôi nếu muốn mời cô ấy tới đây chứ. Đây là nhà tôi đấy.”
“Tôi biết anh không phiền đâu mà.” Trước khi anh có thể giũ cái ý nghĩ ‘không phiền’ đó ra khỏi đầu cô, cô ngó lơ anh luôn. “Tôi sẽ qua nhà Bree bây giờ.”
“Khiến cho mình hữu dụng chút đi.”
“Tự anh đi mà mang cô ấy trở lại,” cô bắt bẻ, chỉ ngay trước khi sập cánh cửa lại phía sau lưng.
Anh biết nếu muốn Lucy trở lại thì phải làm điều đó, nhưng rồi sau đó thì sao? Lucy cần một cái kết hạnh phúc bên nhau mãi mãi, điều mà anh chẳng thể nào có với cô. Nhưng, anh phải gặp được cô trước khi anh rời đảo, dù rằng anh không biết mình sẽ nói gì với cô.
Qua cửa sổ, anh thấy Temple tới chỗ bác sỹ Kristi, người ngay lập tức đóng sách lại và đứng lên. Anh không nghe được Temple nói gì. Anh cũng chẳng quan tâm lắm. Những ngày này anh cũng chẳng muốn quan tâm cái gì hết.
—
Lucy mang vài ly trà đá ra ngoài quầy bán mật ong khi Temple xuất hiện, theo sau bởi một người phụ nữ tóc vàng, cao và ngực lớn mà hẳn chỉ có thể là bác sỹ Kristi. Vị bác sỹ tâm lý mặc một chiếc áo không tay xanh lá bên ngoài bộ đồ bơi cùng màu.
Mái tóc vàng của cô ấy được chải gọn gàng ra phía sau, tôn lên phần gò má đầy và đẹp hoàn hảo cùng bờ môi căng mọng.
Lucy đã mong chờ những thứ giống thế này bốn ngày qua, từ lúc Temple nói cô ấy đã nhờ bác sỹ Kristi tới giúp. Lucy đã cố gắng thuyết phục cô ấy mời một ai đó khác có uy tín hơn cô nàng tư vấn của Fat Island, nhưng rõ ràng lời khuyên đã bị Temple lờ đi.
Bree ngồi ở chiếc bàn làm việc dưới gốc cây, nơi cô vẽ hình ngọn hải đăng của đảo lên một trong những quả cầu trang trí thủy tinh quý giá của mình trong trạng thái căng thẳng. Cô có ít hơn hai tuần để bán chúng. Cô đứng lên khi thấy có người tới.
Temple mặc quần tập và áo tank top như thường lệ. Cô ấy là người mở lời giới thiệu. “Kristi, đây là bạn tôi Lucy. Còn đây là Bree.”
Kristi gật đầu với Bree. “Cô hẳn là người nuôi ong. Vinh hạnh của tôi.” Và rồi với Lucy. “Tôi rất mong chờ được gặp cô, cô Jorik. Temple đã kể với tôi rất nhiều về cô.”
“Toàn kể xấu thôi.” Temple nằm ườn ra trên chiếc ghế sơn màu vàng trẻ con.
“Nói dối,” Lucy bật lại, đặt những cốc trà đá lên bàn của Bree.
“Cô đúng,” Temple càu nhàu. “Thật buồn khi phải thừa nhận cô đã là hình mẫu một người thừa cân đối với tôi.”
“Cô ấy không thừa cân.” Bree kéo mắt rời khỏi đôi môi quyến rũ như nữ thần của Kristi.
Dù thừa cân hay không, Lucy không thể tưởng tượng mình là hình mẫu đối với bất kỳ ai, dù cô chắc chắn đã học được những bài học quan trọng trong cuộc sống mùa hè này.
Temple đảm bảo với cô bác sỹ Kristi sẽ không làm lộ danh tính của cô. Sau đó, im lặng bao trùm lên cả nhóm. Kristi thử những mẫu hàng của Bree. Cô ấy có vẻ thoải mái với sự im lặng, nhưng ba người còn lại thì không. Temple nhìn chằm chằm xuống chân, Bree nghịch bút vẽ trong tay và Lucy cố gắng nghĩ ra thứ gì đó để nói trước khi cô nhớ ra mình không cần phải là thuyền trưởng của nhóm hỗn độn này.
Temple bất chợt đứng lên và nhìn Bree, biểu cảm trên mặt cô quyết tâm. “Tôi là người đồng tính.”
Bree chớp mắt.
Temple ngồi xuống và lại nhìn vào chân mình.
Lucy nghẹn lại. Cô hiểu Bree chẳng biết nói gì. Đây là lúc Temple quyết định công khai giới tính thật.
Im lặng lại bao trùm. Temple ngẩng đầu lên nhưng không gặp được mắt ai cả. “Tôi yêu một người phụ nữ.”
“Uhm… Chúc mừng?” Bree chuyển một từ thành một câu hỏi, rồi nghiêng đầu nhìn sang Kristi đầy tò mò. “Tới hai người?”
Mất một lúc Temple mới theo kịp dòng suy nghĩ của Bree và rồi cô ấy rùng mình. “Ôi chúa, không phải là Kristi.”
“Chúng tôi gần với định nghĩa kẻ thù hơn,” Kristi nói kiên quyết.
“Cô thì quan tâm gì chứ?” Temple vặn lại. “Cô thẳng.” Kristi ngồi xuống chiếc ghế sơn màu đào. “Điều đó không có nghĩa tôi thích bị gạt đi như thế.” Bree nhìn sang Lucy, với ý hỏi rõ ràng trên mặt về những người có vấn đề mà cô ấy kết bạn.
“Xin lỗi,” Temple nói.
Bác sỹ Kristi gật đầu một cái khoan dung. “Chấp nhận lời xin lỗi.” Lucy nghiêng người về phía Temple. “Cô đã nói chuyện với Max chưa?” Temple xua tay dữ dội, cứ như câu hỏi của Lucy quá ngớ ngẩn để phải tốn thời gian trả lời. Kristi hắng giọng. Temple liếc nhìn về phía cô ấy rồi nói lí nhí, “Max cúp máy với tôi. Cô ấy nói muốn trả đũa.”
Lucy nghĩ về nó. “Tôi nghĩ điều đó cũng dễ hiểu thôi. Giờ cô định làm gì?”
Temple cựa quậy trên ghế và cuối cùng, khi cô ấy lên tiếng trả lời, tiếng cô ấy cứ như nuốt phải một con bọ. “Tôi sẽ xuống nước.”
Bree gần như lật cả cái bàn lên khi cô ấy đứng bật dậy. “Đừng bao giờ là người nhún nhường! Đừng bao giờ làm thế! Nó sẽ khiến tâm hồn cô dần hèn nhát.” Bác sỹ Kristi nhìn Bree quá chìu mến tới mức kỳ cục với đôi môi hớp hồn của cô ấy. “Cô nói như là rút ra từ kinh nghiệm của chính mình.”
Hàm Bree siết lại. “Chồng cũ của tôi.”
“Cô có muốn nói với chúng tôi về chuyện đó không?” Kristi hỏi.
“Này!” Temple nói. “Cô là bác sỹ tâm lý của tôi chứ.”
Kristi phẩy tay với sự phản kháng của cô ấy. “Tôi giỏi nhất khi tư vấn nhóm.” Và đó là những gì cô ấy làm. Trong bốn tiếng sau đó, Lucy nhận ra mình đang ở trong một buổi trị liệu nhóm được bác sỹ Kristi dẫn dắt với những kỹ năng đáng ngạc nhiên. Họ cùng trải nghiệm những bài học Bree nhận được qua cuộc hôn nhân tệ hại của mình với Scott và cả những yêu cầu cầu toàn của Temple. Lucy chia sẻ phần nào cảm giác tội lỗi của mình rằng cô ghét công việc vận động hành lang của mình rất nhiều. Bác sỹ Kristi đưa ra lời khuyên chân thành về việc mọi người nên nghỉ ngơi nhiều hơn trong cuộc sống hằng ngày lặp đi lặp lại của họ để có thể suy ngẫm về con đường tương lai của họ. Dần dần, Luy nhận ra Kristi là một bác sỹ giỏi, và còn shock hơn khi cô đang dành mùa hè này ở bên họ.
Cuối cùng, bác sỹ tâm lý tuyên bố thời gian kết thúc cứ như họ thực sự đang trong một buổi trị liệu bình thường vậy. Lucy cố hỏi một cách lịch sự nhất. “Chúng tôi không thấy cô với hình ảnh này như trên tivi.” Một bên của cặp lông mày sáng và xinh đẹp của Kristi nhếch lên. “Đúng vậy, lán cỏ và bikini đỏ khiến mọi người có xu hướng đặt dấu hỏi cho tính chuyên nghiệp của tôi.”
“Tại sao cô làm thế?” Bree hỏi.
“Tôi mắc chứng cuồng ăn khi còn là một thiếu niên,” Kristi nói như một điều bình thường. “Đó là lý do tại sao về sau tôi bị mắc chứng rối loạn ăn uống. Tôi nhận công việc ở Fat Island để có thể trả cho học phí của mình và dự định rời đi sau mùa đầu tiên. Nhưng tôi là một người yêu tiền.” Cô ấy vắt chéo đôi chân dài và mảnh khảnh của mình. “Tôi cố gắng tự biện minh cho mình lý do ở lại dù tôi biết rằng nhà sản xuất chương trình quan tâm nhiều hơn vào việc quay cơ thể tôi hơn là quay những tư vấn chuyên môn thực sự. Nhưng những người tham gia chương trình gặp rất nhiều vấn đề tâm lý nghiêm trọng, và tôi biết nếu mình rời đi, nhà sản xuất sẽ không quan tâm kiểm tra người họ chọn thay thế tôi có chuyên môn hay không. Cho tới khi nào cô nàng tóc vàng này vẫn trông quyến rũ trong bộ bikini, họ vẫn sẽ thuê. Vậy là tôi ở lại.”
“Kristi nghĩ rằng những câu chuyện thành công dài hạn của chúng tôi sẽ không thành công nếu thiếu cô ấy,” Temple nói với chút không thoải mái.
Kristi hướng nòng súng vào Temple bằng một cái nhìn. “Một vài thành công dài hạn mà chúng tôi có… Khi Fat Island trở nên nổi tiếng, tôi dùng quyền lực mình đã gây dựng được để khăng khăng bắt chương trình trả cho những cuộc tư vấn thực sự. Người tham gia bị suy sụp sau những gì Temple làm với họ – một yếu tố sẽ dẫn chương trình tới thất bại trong tương lai, điều mà tôi nghĩ cô ấy đang dần nhận thức được.
Thực tế mà nói, những người đã có công việc và gia đình không thể liên tục dành 2 đến 3 giờ một ngày để tập luyện. Và phần lớn họ không thể thực hiện một chế độ ăn lành mạnh trong dài hạn mà không có người theo dõi.”
Nữ hoàng Ác ma nằm vật xuống. “Tôi đang nghĩ lại phương pháp của mình, được chưa?”
“Đó là vấn đề về thời gian.” Bác sỹ Kristi quay sang Bree. “Biết Temple là người đồng tính có ảnh hưởng gì tới quan điểm của cô về chương trình Fat Island không?”
“Cô ấy quá lịch sự để nói sự thật,” Temple nói.
“Đó là những gì cô nghĩ thôi.” Mái tóc đỏ của Bree bắt nắng khi cô hơi nhướn cằm lên. “Tôi đã ghét chương trình từ trước và tôi vẫn cứ ghét nó.”
Kristi gật đầu. “Thấy không, Temple. Trái đất không ngừng quay chỉ bởi cô cuối cùng cũng …”
“Blah, blah, blah,” Temple nói, nhưng trái tim cô ấy đã hiểu.
Cuối cùng, cuộc nói chuyện chuyển hướng sang những chủ đề kém bùng nổ hơn, và khi Kristi hỏi nếm thử vị mật ong mới của Bree, Temple kéo Lucy sang một bên. “Kristi bị Panda hấp dẫn,” cô ấy thì thầm khi họ nằm ngoài tầm nghe của hai người kia. “Cô ấy quét mắt khắp cả người anh ta.” Lucy cắn môi trong. “Panda có bị Kristi hấp dẫn không?”
“Cô nhìn cô ấy chưa thế? Có loại đàn ông nào mà không bị cô ấy hấp dẫn chứ? Tối qua cô ấy thả tóc xõa và cô ấy chưa bao giờ làm thế nếu không đang quay phim. Cô cần phải về nhà ngay bây giờ và bảo vệ lãnh thổ của mình.”
Lucy nhìn một con bướm phượng hoàn toàn bình thường cứ như chưa bao giờ thấy một sinh vật như vậy. “Tôi chẳng có lãnh thổ nào cả.”
“Cô là đồ ngốc,” Temple chế nhạo.
Nhưng Lucy thấy sự lo lắng trong mắt cô ấy, không phải kiểu ngốc mà cô ấy thường đề cập tới. “Có phải đây là do tôi nghĩ không hay cô đang trở thành một người tốt bụng và lịch sự hơn.”
“Chuyện đó nói sau.”
Lucy không kìm nén nở một nụ cười.
—
Bree dành cả buổi chiều muộn thu hoạch mật từ những lớp tổ nặng, và cô không có thời gian dọn dẹp trước bữa tối. Lucy khăng khăng rửa bát sau đó và Bree chỉ có thể từ chối khách sáo rồi đồng ý. Cô đang chuẩn bị đi tắm khi cô loáng thoáng nghe tiếng Mike và Toby nói chuyện ngoài sân. Cô dừng lại và lắng nghe.
“Cháu nghĩ chú nên mời Bree ra ngoài hẹn hò một bữa,” cô nghe Toby nói. “Cháu biết cô ấy lúc đầu không thích chú, nhưng giờ cô ấy thay đổi rồi. Chú không thấy trong bữa tối sao? Cô ấy cười với tất cả trò đùa của chú.”
Bree di chuyền ra gần hơn cửa trước nơi cô có thể nghe Mike trả lời rõ hơn.
“Chú có đùa nhiều lắm đâu,” anh nói. “Và Lucy cũng cười.”
“Nhưng Bree cười nhiều hơn,” Toby nhận xét. “Và cô ấy luôn luôn nhìn chú. Chú nên mời cô ấy đi ăn tối hay gì đó. Đừng tới quán Dogs ‘N’ Malts, tới nhà hàng Island Inn hay nơi nào đẹp ý ạ.”
“Chú không thể làm thế, Toby,” Mike trả lời với sự bướng bỉnh lạ thường.
“Tại sao chứ?”
“Bởi vì chú không thể.” Tiếng đĩa loảng xoảng trong bếp. Chiếc ghế của Mike kêu cọt kẹt. “Bree lo lắng về mùa đông sắp tới. Cô ấy muốn chắc chắn mình có thể trông cậy vào chú nếu cô ấy cần giúp đỡ. Chú cũng sẽ làm y hệt nếu đặt mình trong trường hợp này.”
Và Bree tưởng rằng mình thông minh lắm… Cô đáng lẽ phải hiểu không một ai gây dựng được sự nghiệp thành công như Mike lại không rõ rành rành những gì người khác thực sự nghĩ bên trong và động lực thúc đẩy họ.
Toby sẽ không từ bỏ. “Cháu vẫn không hiểu tại sao chú không thể mời cô ấy ra ngoài ăn tối.”
“Bởi cô ấy sẽ phải nói đồng ý, kể cả khi không thực sự muốn.”
“Cô ấy muốn mà,” Toby khăng khăng. “Cháu biết là cô ấy sẽ.”
“Toby, điều này có thể khó để hiểu được…” Giọng anh kiên nhẫn, cái cách nó vẫn luôn thế khi anh giải thích bất cứ thứ gì cho Toby. “Chú không thích Bree theo cách đó.” Anh không ư?
Bree nghe thấy tiếng chiếc ghế bị kéo lê, theo sau là tiếng bước chân vững vàng của anh xuống bậc thềm. “Martin!” Mike gọi lớn. “Trở lại ngay! Toby, chạy theo tóm nó trước khi nó ra tới đường lớn.”
Cô chưa bao giờ tin vào những biểu hiện thờ ơ, không quan tâm gần đây của Mike. Cô đã ỷ vào lòng tốt của anh, tự huyễn hoặc mình rằng – dù Scott đã không còn yêu cô từ rất lâu rồi – Mike sẽ vẫn luôn thích cô mãi mãi. Thật là một đứa ngốc.
Cô ấn chặt tay vào ngực mình. Cô không thể bị vứt bỏ một lần nữa, không từ Mike hay tất cả người khác.
Trái tim đập thình thịch bên dưới bàn tay cô. Cô di chuyển, đẩy cửa mở và bước ra ngoài.
Toby đang ở gần ngoài đường, đuổi theo con chó. Mike vẫn đứng trên bậc, một lọn tóc nâu sáng rủ xuống trán anh. Dù chỉ mặc quần bò và chiếc áo phông trắng in hình quảng cáo cho tiệm đồ lặn của Jake, anh vẫn quá hấp dẫn, cao và ấn tượng, một bên mặt anh nghiêng nghiêng được chiếu sáng bằng chiếc bóng đèn lắp bên ngoài.
Các khớp chuyển động cọt kẹt. Cô bước về phía anh. Đi qua phần thềm ngoài… Tới bậc thang… “Đi với tôi,” cô thì thầm qua tiếng đập dữ dội của trái tim.
Anh há miệng. Định từ chối?
“Không,” cô nói. “Không nói gì hết.” Cô tóm lấy tay anh, kéo anh cách xa ngôi nhà, xa khỏi tầm nhìn của cậu bé và con chó, đằng sau những cái cây. Cô bị kích động bởi sự hoang mang, sợ hãi, bởi tình trạng kiệt sức, bởi nỗi sợ mọi thứ cô gây dựng được sẽ trôi tuột khỏi tay mình.
Chiều cao của cô khiến cô quen với việc nhìn ngang thẳng vào mặt người đối diện, nhưng cô dừng lại ở một chỗ đất lõm xuống khiến cô phải ngước lên nhìn anh. Ngay cả trong ánh trăng lờ mờ xuyên qua những khe lá, cô vẫn có thể thấy sự kháng cự, kiềm chế trong mắt anh.
“Bree…”
Cô vòng tay quanh cổ anh, kéo đầu anh xuống và khiến anh im lặng bằng đôi môi mình.
Cái này, nụ hôn của cô nói, là để nhắc anh nhớ tới những gì anh luôn muốn nhưng không bao giờ có được.
Nhưng khi môi anh chạm môi cô, cô được nhắc về những gì mình chưa bao giờ có. Tin tưởng. Được tôn trọng. Ấm áp.
Và thứ gì đó không quá tuyệt vời. Một sự giải thoát về cả thể xác và linh hồn khỏi nỗi xấu hổ cô đã trả qua trong suốt cuộc hôn nhân của mình.
Máu tăng tốc trong từng mạch máu và tất cả các giác quan của cô như bắt lửa. Nụ hôn của anh là nụ hôn của một người đàn ông tử tế và sẵn sàng cho đi sự tử tế đó. Một nụ hôn quyến rũ mang sự gợi cảm chia đều cho cả hai người.
Anh cứng lên và cô thích thú với sự khuấy động của anh, thưởng thức ý nghĩ về bàn tay đang quấn quanh hông cô không mang ký ức về vô số thân thể những người phụ nữ khác. Miệng anh di chuyển tới má cô, bên này rồi bên kia, hôn đi vết mật ong chiều dính trên đó. Anh mở môi cô ra và cô ấn mình vào anh.
Anh bất chợt lùi lại. Chỉ vài inch nhưng cũng đủ.
“Bree, em không cần phải làm thế này.” Anh gỡ tay cô khỏi cổ mình. “Tôi sẽ chăm sóc em và Toby. Em không cần phải dùng biện pháp này.” Cô cảm thấy xấu hổ và giận dữ khi anh có một ý nghĩ như vậy về cô, dù rằng anh có mọi lý do để nghĩ thế. Lý lẽ duy nhất cô có thể dùng để biện minh lúc này là sự thật, những gì cô thực sự cảm thấy. “Đây không phải là mua chuộc.”
“Bree, đừng làm thế với bản thân mình.” Tiếng anh mệt mỏi, một chút mất kiên nhẫn. “Việc này không cần thiết.”
Cô là người bắt đầu chuyện này, và hoàn toàn vô lý khi tổn thương anh bởi chính cô là người bị tổn thương, nhưng từ ngữ tràn khỏi cô như dòng nước lũ. “Nghe đây, Mike Moody. Tôi đã dành rất nhiều năm cầu xin tình yêu của một người đàn ông và tôi sẽ không bao giờ, mãi mãi không bao giờ làm điều đó một lần nữa. Anh có hiểu không?”
“Mike!” Toby hét lên từ trong nhà. “Mike, chú ở đâu?”
Mike nhìn cô, mắt anh bất chợt già nua và mệt mỏi.
Rồi anh bước đi. “Chú ở đây,” anh nói khi bước ra khỏi những cái cây.
“Chú làm gì ở đó vậy?” Toby hỏi.
Đôi giày của Mike nghiến lên lớp sỏi.
“Không có gì đâu.”
Bree tựa má vào lớp vỏ cây sù sì, nhắm mắt lại và cố để không khóc.
—
Với sự khăng khăng của bác sỹ Kristi, Temple rút gọn thời gian tập luyện của mình xuống còn 90 phút mỗi ngày. Điều này khiến cô ấy có nhiều thời gian rảnh bên cạnh việc ủ dột vì Max vẫn tiếp tục từ chối nói chuyện với mình, nên trong vài ngày gần đây, cô ấy và Kristi bắt đầu ghé qua quầy bán mật ong một tiếng hoặc hơn mỗi buổi chiều. Khi Lucy hoàn thành công việc viết lách của mình, cô tham gia cùng họ.
Trong khi Bree vẽ hình cảnh biển lên một quả cầu của mình, những người còn lại nằm dài trên ghế và vừa tâm sự chuyện trên trời dưới biển, vừa kết hợp trị liệu tâm lý. Họ khiến Temple thoải mái hơn dù vẫn bị Max từ chối và nói với Lucy cô nên từ bỏ công việc vận động hành lang của mình. Họ không hiểu cảm giác có nghĩa vụ phải giúp đỡ những đứa trẻ kém may mắn hơn mình của cô. Bree không bao giờ nhắc tới Mike, dù cô ấy luôn thoải mái khi kể về cuộc hôn nhân cũ của mình.
“Thật tốt khi có nhóm bạn gái,” cô ấy nói vào một buổi chiều. “Tôi không có ai thân thiết khi tôi mới kết hôn. Tôi biết tất cả bọn họ đều muốn tôi giải thích làm sao mình có thể làm ngơ như không biết khi Scott ngoại tình.”
“Những kẻ vớ vẩn đó không bao giờ có thể đẩy cô vào đống bùn đó đâu,” Temple nói, nằm vắt chân chữ ngũ.
“Không,” Bree bất chợt trông thật buồn, rồi cô ấy cố đẩy ý nghĩ đó ra khỏi đầu mình khi cô quay sang nhìn Kristi. “Tôi không có nhiều khách chiều nay. Cô có chắc không cân nhắc việc ––”
“Không đời nào!” Kristi tuyên bố.
Temple và Lucy trao đổi ánh mắt, họ thích thú xem Bree cố gắng thuyết phục bác sỹ Kristi mặc bộ bikini đỏ như một cách để thu hút thêm khách vào.
“Cô đi mà mặc nó,” Kristi nói kịch liệt. “Rồi xem có thích nổi nó không.”
“Nếu tôi có thân hình giống cô, tôi sẽ.” Bree trả đũa Kristi bằng cách lôi cô ấy lên bàn xử chém. “Tôi không hiểu bằng cách nào trong tất cả những người đàn ông trên đời, cô lại luôn thấy thiếu. Cô có thể có bất cứ người nào mình muốn.” Lucy ngay lập tức nghĩ đến Panda.
Kristi kéo kính râm lên đầu. Kể tai cô ấy cũng đẹp hoàn hảo. “Đó là những gì cô nghĩ thôi. Kiểu đàn ông tôi thích thì lại không thích tôi.”
“Xác chết ư?” Lucy nói, ngồi xuống chiếc ghế màu dừa cạn còn trống.
Temple phá lên cười, nhưng Kristi mím môi lại cứ như cô nàng mọt sách nghiêm túc bên trong cô ấy chực muốn nhảy ra vậy. “Cứ chọc tôi đi. Tôi thích đàn ông có đầu óc. Những người đàn ông chín chắn đọc những cuốn sách thực sự và có đam mê chứ không phải chỉ khoái nhậu nhẹt.
Nhưng đàn ông kiểu đó sẽ không tới tiếp cận tôi. Thay vào đó, tôi gặp đủ loại tay chơi – diễn viên, vận động viên và những ông chú 50 tuổi giàu kếch xù đang tìm kiếm vợ là những cô nàng trẻ và ngon lành.”
Lucy lau vết mực dính trên ngón cái, và rồi quyết định mặc kệ chẳng thèm quan tâm nữa. “Còn Panda thì sao?”
“Một ngoại lệ quyến rũ,” Kristi nói. “Anh ấy trông giống như người cầm đầu những bữa nhậu, nhưng không khó để nhận ra anh ấy thông minh tới nhường nào. Tối qua chúng tôi dành một giờ đồng hồ để nói về Puccini (nhà soạn nhạc vĩ đại người Ý). Anh ấy là một người có hiểu biết đáng ngạc nhiên về luật pháp và kinh tế. Và còn là một người quan tâm tới những bất công và bình đẳng trong xã hội. Các cô có biết anh ấy vẫn làm việc với các băng nhóm đường phố không? Điều tệ duy nhất, anh ấy là một người hoàn toàn không thể hiện cảm xúc.”
“Bởi vì anh ta yêu Lucy,” Temple nói thẳng vào trọng điểm.
“Phải rồi,” Lucy kéo dài giọng. “Đó là lý do tại sao anh ta vẫn ghé qua đây để thấy tôi.” Mặc dù cô biết đối với anh tốt hơn là tránh xa cô, nhưng cũng thật đau lòng khi anh không hề, dù chỉ một chút, cố gắng thử liên lạc với cô.
“Temple đã không nói với tôi về mối quan hệ của hai người khi tôi có ý định tiếp cận anh ấy,” Kristi nói nghiêm túc. “Tôi không tin vào việc dây dưa với người đã có người yêu.”
“Nếu cô muốn một người đàn ông,” Bree nói, “cô nên làm như Lucy. Cải trang. Khiến mình trở nên xấu xí để những người bình thường sợ không muốn tiếp cận cô.” Lucy chỉ ra sự thật hiển nhiên. “Muốn khiến Kristi xấu sẽ cần phải huy động tới đội tạo hình, trang điểm đặc biệt của Hollywood.”
Một chiếc Subaru bạc lái qua. Temple há hốc miệng vì kinh ngạc và đứng bật dậy.
“Sao thế?” Kristi hỏi.
Tay Temple ôm lấy cổ mình. “Đó là Max!”
“Cô chắc chứ?” Bree hỏi.
Nhưng Temple đã đứng lên và bắt đầu chạy về phía ngôi nhà rồi.
Ba người còn lại nhìn nhau. Cuối cùng, Lucy nói chính xác những gì mọi người đều đang nghĩ. “Tôi đánh đổi bất cứ thứ gì để được xem chuyện gì sắp diễn ra.”
“Tôi cũng thế,” Bree nói. Nhưng chỉ ngay sau đó, một chiếc xe chở đầy phụ nữ và trẻ em dừng lại. Với một cái nhìn đầy tiếc nuối về phía khu rừng, Bree đi ra để tiếp họ.
Điều khiến chỉ còn lại Lucy.
“Ở yên chỗ này đi,” bác sỹ Kristi nói. “Đây là một cuộc gặp riêng tư của Temple và Max.”
“Tôi biết,” Lucy trả lời. “Nhưng ––” Cô nhảy dựng lên và chạy vụt đi.
“Đừng để họ thấy cô đấy!” Kristi hét gọi theo khi Lucy biến mất.
Lucy biết chuyện này thật điên rồ. Cô không muốn tới quá gần căn nhà. Nhưng cô cũng cần tin vào kết cục hạnh phúc, và nếu có một câu chuyện như thế đang diễn ra, cô muốn là người đầu tiên chứng kiến.
Cô đi sang một lối nhỏ dẫn sang cạnh nhà kho. Cô bước cẩn thận, né một đống gỗ mục, như một người phụ nữ trưởng thành đang đánh mất lý trí của mình. Cô hé nhìn qua góc nhà kho ngay khi Max bước ra khỏi xe. Mái tóc ngắn màu đỏ của cô ấy hơi rối, đồng bộ với chiếc quần đùi thụng nhiều túi và chiếc áo khoác hơi chật sáng màu. Temple xuất hiện từ trong cánh rừng và rồi như đóng băng, mọi cảm giác thiếu tự tin được giấu bên dưới vẻ ngoài ầm ĩ của Nữ hoàng ác ma giờ hiện hết trên mặt cô ấy. “Max…” Tiếng gọi như lời cầu khẩn. “Max, em yêu anh.” Max vẫn đứng đó, biểu cảm không thay đổi trên gương mặt chứng mình cô ấy cũng là một người cứng đầu như người yêu của mình vậy.
“Em trốn đủ chưa? Hay tất cả những tin nhắn em để lại cho anh đều là vớ vẩn?”
“Chúng không vớ vẩn. Em thực sự yêu anh.”
“Có đủ để công khai với anh không?”
Temple gật đầu.
“Có đủ để kết hôn với anh không?” Max nói mạnh mẽ. “Và tổ chức một bữa tiệc thật lớn? Và mời tất cả những người chúng ta quen?” Lucy thấy Temple như đang nuốt xuống. “Có,” cô ấy thì thầm.
Nhưng Max vẫn chưa thỏa mãn với từng đó. Cô ấy làm một hành động sống sượng chỉ về người mình. “Tôi sẽ không giảm cân vì em đâu. Em sẽ chỉ có những gì em đang thấy bây giờ thôi, béo và tất cả.”
“Em yêu những gì em đang thấy. Em yêu anh.”
Max xoay chiếc nhẫn bạc trên ngón tay mình. “Chuyện này có thể hủy hoại sự nghiệp của em đấy.”
“Em không quan tâm.”
“Em sẽ để tâm đấy,” Max nói, nhưng cô ấy nhẹ nhàng hơn nhiều khi thấy nước long lanh trong mắt Temple.
“Không nhiều như em quan tâm tới anh đâu,” Temple trả lời.
Cuối cùng Max tan chảy, và họ có nhau trong vòng tay.
Nhìn hai người phụ nữ trao đổi một nụ hôn đầy đam mê tới vậy có chút ủy mị nhưng hoàn toàn thỏa mãn. Lucy quay người trở lại để cho họ không gian riêng tư.