Chương Kết
Dai-chan, em ở đây.”
Sakura quay lại vẫy tay. Thấy Sakura, tôi giơ tay lên ra dấu rồi đi đến gần cô bé. Sakura là “em họ” tôi. Nói vậy nhưng thực ra cô bé là em họ của Manae. Từ khi chúng tôi lấy nhau, thầy Miyashita trở thành cậu tôi.
“Tốt quá, cũng chiếm được ghế gần sân khấu rồi ha.”
“Mấy khi có buổi diễn thuyết hay. Em nghĩ là càng ngồi gần càng tốt. Mà chị Manae đâu rồi nhỉ?”
“Chị ấy bảo là hết giờ học sẽ đến ngay nên chắc đang trên đường rồi.”
Manae đang làm giảng viên ở trường đại học. Cô ấy được giáo sư đại học ở Mĩ giới thiệu về giảng dạy tiếng Anh ở đại học Nhật. Thế mà cũng đã bảy năm rồi.
“Có khi lại đang mua sôcôla ở đâu cũng nên. Chị ấy biết là mua đến thì Sakura sẽ vui mà.”
“Lần nào cũng là thanh sôcôla như nhau, phải làm mặt vui vẻ cũng mệt lắm chứ bộ. Thi thoảng em muốn gì đó khác cơ.”
“Nếu chị ấy không tới nhanh thì chương trình bắt đầu mất. Giờ giấc lúc nào cũng cao su.”
“Không có chuyện không kịp đâu.”
“Dù sao thì bữa nay cũng đáng mong đợi đây. Vị diễn giả hôm nay là một người rất giỏi thì phải.”
“Ừ, ông ấy giỏi lắm. Xuất thân là ông lão nhà quê trong công xưởng bình thường ở Hokkaido nhưng giờ ông ấy đang làm trong ngành phát triển nghiên cứu vũ trụ. Mà nghe nói đến NASA cũng không tiến hành được những kế hoạch vũ trụ nếu không có những thành quả phát triển của ông này.”
“Vũ trụ ạ…”
“Muốn đi thử hả?”
“Không, em không chắc. Nhưng em cũng muốn nhanh chóng trở thành người lớn.”
Tôi xoa đầu Sakura.
“Thế à. Ừ, làm người lớn cũng hay đó. Vì người lớn có thể mặc sức thử thách với những điều mình muốn làm.”
Chuông hội trường bất chợt vang lên kèm theo thông báo còn 5 phút nữa chương trình sẽ bắt đầu.
“Chuẩn dự tính, chị Manae đến muộn rồi.” - Sakura nói vẻ đầy bức xúc.
Tôi cười đáp trả.
“Nào, cứ chờ xem. Còn 5 phút nữa cơ mà. Thế nào chị ấy cũng vào kịp lúc sát giờ đấy.”
“Đâu còn cách nào khác chứ.” - Sakura cười.