Chương 4 Từ Ngày 26 Tháng Ba Đến Ngày 8 Tháng Tư
Năm tù nhân bước ra khỏi phòng của Harry Killer; họ còn bàng hoàng trước cái chết của hai người da đen bất hạnh.
Ngay sau lần gặp gỡ phiền phức đó họ nhận được một món quà thú vị: cửa buồng giam không bị khóa trái nữa và họ có thể tự do đi dạo chơi trong cái hàng lang đã trở thành phòng chung cho tất cả. Ở một đầu của hành lang là cầu thang dẫn lên sân thượng của tháp canh, nơi có mấy căn buồng của họ. Họ được phép sử dụng cái sân. Tối tối họ thường xuyên chuyện trò vui vẻ ở đó.
Trong những điều kiện như thế cuộc sống cũng không nặng nề cho lắm. Buồng giam, hành lang và sân thượng là những nơi rộng rãi, biệt lập và không có vẻ gì là nhà tù cả, nếu như không có bọn lính gác đứng sau cánh cửa được khóa chặt ở đầu hành lang đối diện với cầu thang. Tchoumouki chăm chỉ giúp việc trong nhà.
Nhưng hắn chỉ xuất hiện khi dọn buồng và mang cơm, còn những lúc khác thì họ không phải giáp mặt với tên đểu cáng mà trong một chừng mực nào đó đã gây ra những nỗi bất hạnh của họ.
Ban ngày họ thường tụ tập lại với nhau, dạo chơi trong hành lang, còn lúc trời xẩm tối thì họ lên sân. Tchoumouki thường dọn cơm cho họ ăn ở đó.
Tháp canh nằm ở góc phía Tây của cung điện và hai mặt nhô cao lên khỏi mặt sân rộng. Còn hai mặt khác thì một là bức tường vươn thẳng lên trên bãi trống nằm giữa cung điện và nhà máy, một là bức tường dốc thẳng xuống mép sông, cao gần ba mươi mét.
Không thể chạy trốn ra khỏi đây. Đừng mơ tưởng có thể thoát khỏi sự canh gác của Harry Killer và trốn ra bằng đường cung điện mà làm gì. Giả sử từ tháp canh có xuống được sân trời thì điều đó cũng chẳng có nghĩa lý gì cả: các quân sư, các Chàng trai Vui tính và bọn vệ binh Đen đi lại thường xuyên ở đấy. Nếu xuống được bãi trống có tường kiên cố bao bọc bốn bề thì cũng chẳng khá hơn. Chỉ có thể thoát ra ngoài bằng đường sông Đỏ, nhưng các tù nhân không có thuyền, không có phương tiện để leo xuống từ độ cao ba mươi mét.
Từ trên sân, họ có thể bao quát được cả một quãng sông. Đoạn trên và đoạn dưới của nó bị hai hàng cây trồng mười năm về trước che khuất. Trừ công viên Thành lũy ẩn mình sau cung điện, còn thì toàn bộ Blackland bày ra trước mắt các tù nhân. Họ nhìn thấy ba khu, ngăn cách với nhau bằng những bức tường cao, thấy những đường phố hình bán nguyệt đồng tâm, thấy khu phố phía Đông và khu phố phía Tây của số ít cư dân da trắng và cả bãi tập trung mà ở đó, sáng sớm, trước khi tỏa ra đồng, đông nghịt những người da đen.
Mắt của họ còn hướng về phía nhà máy, nhưng nếu chỉ dựa vào hình dáng bên ngoài của nó thì không thể biết được điều gì về cái thành phố thứ hai, nằm trong cái thành phố thứ nhất này và hình như giữa chúng không có mối liên hệ nào cả. Tchoumouki chỉ có thể thông báo cho họ biết rằng đó đúng là nhà máy.
Trong số các tù nhân thì Jane Buxton là người được tự do hơn cả. Theo lệnh của Harry Killer, Tchoumouki tuyên bố rằng nàng có thể đi lại trong cung điện và ở chỗ bãi trống một cách thoải mái, không hạn chế. Nàng chỉ bị cấm đi qua sông Đỏ. Cô thiếu nữ không dùng quyền được phép: nàng không muốn số phận của mình khác biệt với số phận của các bạn cùng cảnh ngộ. Và, trước sự ngạc nhiên vô cùng của Tchoumouki, nàng không đi đâu hết.
— Bà ở trong tù, không tốt, – hắn nói. – Khi bà cưới Ông Chủ, tốt. Bà sẽ cứu được các toubab.
Nhưng Jane Buxton đã nghe hắn nói một cách thờ ơ.
Khi các tù nhân không tụ tập ở hành lang hay trên sân tháp, thì họ muốn làm gì tùy thích. Lúc quây quần bên nhau, họ thường nói về tình cảnh của mình hoặc về Harry Killer, kẻ đã gây cho họ những ấn tượng không phai mờ được.
— Con người ấy có thể là ai cơ chứ? – Có một lần Barsac đã hỏi.
— Hắn là người Anh, – Jane Buxton trả lời, giọng lơ lớ của hắn khẳng định điều đó.
— Cứ coi như hắn là người Anh đi, – Barsac lại nói, – nhưng điều đó có nói lên được cái gì đâu. Dù sao thì hắn cũng là một con người phi thường. Chỉ có một thiên tài với những tri thức khoa học sâu rộng mới tạo dựng được một thành phố như thế này trong mười năm, mới cải tạo được sa mạc, mới đưa được nước về nơi mà hằng bao thế kỷ chưa hề biết đến nó.
— Theo tôi, hắn là một thằng điên, – Amédée Florence nói. – bây giờ thì hắn đã quên chúng ta, nhưng có thể sau năm phút nữa hắn sẽ ra lệnh hành hình chúng ta.
Song lời dự đoán trĩu nặng u sầu của Amédée Florence đã không thành sự thật và tuần kế đó không có gì mới lạ. Thế nhưng đến ngày 3 tháng Tư đã xảy ra hai sự kiện với những tính chất khác nhau hoàn toàn. Khoảng ba giờ chiều, các tù nhân đột ngột vui mừng trước việc Malik xuất hiện. Cô bé da đen mừng rỡ, xúc động, sà vào lòng Jane Buxton. Thì ra cô vừa mới đến cùng với số lính trong toán quân của Edward Rufus mà tàu lượn đã không bốc đi. Các tù nhân không hỏi cô về Tongané vì thấy cô buồn và nghĩ là cô không biết tí gì về anh.
Hai giờ sau khi Malik xuất hiện đã xảy ra một việc khác hẳn. Khoảng năm giờ Tchoumouki hăm hở chạy đến hành lang. Hắn tuyên bố rằng Harry Killer đã ra lệnh cho hắn phải dẫn tiểu thư Mornas, người vợ tương lai của Harry Killer, đến chỗ của Harry Killer.
Các tù nhân cự tuyệt nên Tchoumouki buộc phải cuốn xéo. Cuộc thảo luận sôi nổi về lệnh đòi kỳ lạ của Harry Killer bắt đầu. Tất cả mọi người đền nhất trí cho rằng Jane không nên rời xa họ vì bất cứ nguyên cớ nào.
— Tôi xin cám ơn các bạn, – Jane Buxton nói, – vì các bạn đã dũng cảm che chở cho tôi, nhưng các bạn đừng nghĩ rằng tôi sẽ không có gì để tự vệ khi đứng trước mặt con thú ấy. Bọn chúng đã khám xét người của các bạn, song lại cho rằng việc đó là thừa đối với phụ nữ nên tôi vẫn còn có vũ khí, – Jane Buxton chìa ra con dao găm đã tìm được trong ngôi mộ của anh trai, nàng đã mang nó bên nịt váy. – Xin các bạn hãy tin rằng, – nàng kết luận, – trong trường hợp cần thiết, tôi sẽ biết cách sử dụng nó.
Nàng vừa cất con dao đi thì Tchoumouki quay lại, hắn hoàn toàn bối rối. Harry Killer nổi giận khi biết tiểu thư Mornas từ chối và hắn đòi nàng phải đến chỗ hắn ngay. Nếu nàng không chịu quy phục thì cả sáu người sẽ bị treo cổ ngay lập tức.
Chần chừ là không đúng lúc nên Jane Buxton quyết định nhượng bộ, mặc cho các bạn phản đối. Họ hoài công định dùng sức giữ nàng lại. Theo tiếng gọi của Tchoumouki, bọn lính da đen xông vào nắm giữ mấy người đàn ông và Jane Buxton đi thoát. Nàng vắng mặt ba tiếng liền, trong thời gian ấy, các bạn của nàng vô cùng lo lắng, đặc biệt là Saint-Bérain bất hạnh, anh khóc sướt mướt.
— A, thế nào? – họ đồng thanh kêu lên khi thấy nàng.
— Mọi việc kết thúc tốt đẹp, – cô gái trả lời, người vẫn còn run.
— Hắn muốn gì ở cô?
— Hắn chỉ mong được gặp tôi thế thôi. Khi tôi đến nơi thì hắn đã ngà ngà say. Hắn mời tôi ngồi xuống và khen tôi hết lời. Hắn nói rằng tôi rất hợp với hắn, hắn khoe hắn hùng mạnh và giàu có. Tôi bình tĩnh nghe hắn nói và nhắc lại cho hắn nhớ rằng chúng ta được một tháng để suy nghĩ và mới hết có một tuần. Dù ngạc nhiên, hắn vẫn không hề tức giận. Tôi có cảm tưởng là tôi có chút ảnh hưởng đối với tên điên khùng này. Hắn hứa sẽ không ra quyết định gì khác trước một tháng, nhưng với một điều kiện là hằng ngày tôi sẽ dành cho hắn thời gian sau bữa cơm trưa.
— Vậy là cháu phải thường xuyên đến đó hả, cô bé đáng thương của chú? – Saint-Bérain thốt lên một cách tuyệt vọng.
— Buộc phải thế, – Jane Buxton trả lời, – nhưng cháu nghĩ rằng như hôm nay, cháu sẽ không bị nguy hiểm lắm đâu. Sau bảy giờ hắn đã say mèm. Việc của cháu chỉ là nạp thuốc vào tẩu cho hắn và rót rượu vào cốc cho tới lúc tên súc sinh ấy bắt đầu ngáy, cháu chờ có vậy để trở về với chú đây.
Từ đó, hằng ngày vào lúc ba giờ chiều, Jane Buxton đến chỗ Harry Killer và lưu lại ở đấy cho đến tám giờ. Không sai một ly, Jane thường bắt gặp tên chuyên quyền giữa đám quân sư của hắn, khi ra lệnh cho bọn tay chân thân cận, hắn tỏ ra minh mẫn tuyệt vời. Các chỉ thị của hắn không có gì đặc biệt: chúng chỉ liên quan đến việc điều hành thành phố hay công việc đồng áng, – và việc điều hành Blackland đã chẳng có gì bí mật cả nếu như thỉnh thoảng Harry không ghé vào tai của một trong mấy quân sư của hắn để ra một cái lệnh bí mật nào đó. Cuộc hội ý thường kéo dài đến bốn giờ, rồi cả bọn kéo đi, còn Jane Buxton ở lại với Harry Killer. Bốn giờ rưỡi hắn biến ra sau cánh cửa nhỏ mà chìa khóa để mở cửa ấy hắn không giao cho ai hết. Hắn đi đâu, Jane không hề biết.
Ngay sau khi Harry Killer đi khỏi, nhưng âm thanh nghe rất lạ, giống như tiếng rên từ xa của một người, bắt đầu vọng đến tai của Jane Buxton... Những tiếng rên rỉ ấy kéo dài trong mười lăm phút, sau đó im bặt và Harry Killer trở lại với tâm trạng vô cùng sảng khoái. Jane nạp tẩu cho hắn, rót rượu và hắn uống cho tới khi say mèm.
Ba hôm sau, nàng không thể chịu nổi những tiếng rên đầy bí ẩn ấy nữa và để khỏi phải nghe chúng, nàng bỏ đi dạo trong cung điện. Bọn đầy tớ và các Chàng trai Vui tính trực trong cung điện bắt đầu quen dần với nàng, thậm chí bọn chúng còn tỏ ra có phần kính nể nàng nữa.
Tối nào Harry Killer cũng say và những lúc như thế tính mạng của hắn hoàn toàn phụ thuộc vào nàng. Cô gái có thể dễ dàng hạ sát tên bạo chúa say mèm bằng dao găm. Song nàng ghê tởm ý nghĩ tấn công một kẻ bất lực, vả lại việc trừ khử hắn có lợi lộc gì đâu cơ chứ? Dẫu Harry Killer mất đi thì vẫn còn đám quân sư đê tiện, bọn vệ binh Đen man rợ và lũ lưu manh đáng ngờ tạo nên số dân cư của Blackland cơ mà. Tình cảnh của các tù nhân cũng không khá lên, ngược lại, nó sẽ xấu đi sau cái chết của con người có thể là duy nhất trong thành phố này mà trong những giờ phút tỉnh táo của mình, hắn đã tỏ ra minh mẫn thật sự và có khả năng hiểu nổi ích lợi của việc khoan dung ở một chừng mực nào đó đối với các tù nhân. Nàng đã trao đổi ý kiến của mình đối với các bạn và họ đồng ý với nàng.
Nhưng một khi Jane đã chiếm được sự tin cậy của tên chuyên quyền thì có nên bắt để khống chế hắn không? Đến lượt mình, các con tin lại có con tin và có thể đàm phán ở thế cân bằng.
Rủi thay, ý đồ này gặp phải những khó khăn to lớn. Làm sao mà bắt được Harry Killer khi có quá nhiều bọn đầy tớ trong cung điện và các cửa ra vào hành lang đều có lính canh? Cứ cho rằng các tù nhân sẽ vượt qua được khó khăn đầu tiên này thì liệu số dân cư của Blackland, sau khi đã được giải thoát khỏi Harry Killer, có chịu tham gia vào cuộc mặc cả đòi phóng thích cho tên chuyên quyền hay không? Và thậm chí, nếu hòa ước được ký kết, thì bọn chúng sẽ bảo đảm thi hành nó đến mức độ nào?
Ngoài những dự kiến khó thực hiện này, Jane Buxton còn ấp ủ một dự định khác mà nàng giấu kín ngay cả đối với các bạn. Việc bỏ đi ra ngoài một cách đều đặn của Harry Killer và những tiếng rên xa nghe thấy trong thời gian đó khiến nàng tò mò và sợ hãi. Tối tối, khi Harry Killer đã say mèm và không còn hay biết gì nữa, thì nhiều lần nàng muốn lấy chìa khóa của hắn để xem sau cửa có gì. Song mỗi lần như thế nàng lại không đủ can đảm.
Ngày 8 tháng Tư. Khoảng chín giờ đêm hôm ấy, tất cả các tù nhân, kể cả Malik, đều tập trung trên sân tháp, họ hỏi han Jane Buxton về những việc xảy ra trong ngày; tuy nhiên nó cũng giống như mấy ngày trước đó.
Mây đen kịt, trời sắp đổ mưa, đêm rất tối. Bóng tối dày đặc bao phủ cả sân tháp.
Bỗng có cái gì đó rơi xuống nền gạch. Các tù nhân ngạc nhiên và im lặng. Trong bóng đêm, họ không nhận ra vật gì và từ đâu bay tới. Amédée Florence trấn tĩnh lại trước tiên. Anh tìm thấy vật bí ẩn nọ trong giây lát. Đó là một viên đá có dây cột, đầu kia của sợi dây vắt ngang qua lan can, có lẽ nó thòng xuống dưới sông Đỏ.
Thế nghĩa là sao? Đây không phải là cái bẫy đấy chứ? Hay ở Blackland các tù nhân có người bạn chưa quen biết muốn báo tin cho họ? Để biết được điều này chỉ cần kéo sợi dây lên. Nhưng Amédée Florence phải nhờ đến bác sĩ Châtonnay. Sợi dây nhỏ thoăn thoắt qua tay ông, có cái gì đó nằng nặng ở đầu dây. Khi họ kéo được nó lên hết, thì ra nó được nối với một sợi dây to. Họ lại tiếp tục kéo sợi dây mới này, kéo chừng ba mươi, ba lăm mét rất dễ, rồi sau họ cảm thấy bị vướng. Họ phân vân một chút. Làm gì đây?
— Chúng ta hãy buộc dây vào lan can, – Amédée Florence đề nghị. – Lúc ấy chúng ta sẽ biết người đã mang nó đến đây muốn gì.
Và họ đã làm như thế. Sợi dây căng ra ngay lập tức. Ai đó đang bám dây leo lên và các tù nhân cúi mình trên lan can nhìn xuống. Họ nhanh chóng nhận ra một bóng người. Lát sau, người lạ đã leo qua lan can và nhảy tới chỗ các tù nhân đang đứng ngây người ra.
— Tongané! – họ kiềm giọng kêu lên.