Chương 6 Marcel Camaret
Những người vượt ngục theo sau Marcel Camaret. Ông dẫn họ vào một căn phòng lớn. Ở đây rất mất trật tự, ghế ngồi bạ đâu để đấy, đầy những sách và giấy, bên một bức tường có kê một chiếc bàn vẽ, ba mặt tường còn lại là những giá sách. Marcel Camaret điềm nhiên ném xấp giấy từ trên một chiếc ghế xuống đất và ngồi lên. Các vị khách cũng làm theo ông, chỉ có Tongané và Malik là còn đứng yên một cách kính cẩn.
— Tôi có thể làm gì đây? – Marcel Camaret hỏi. Dường như ông coi việc đột nhập bất ngờ này là một việc hiển nhiên.
Những người vượt ngục chăm chú nhìn ông chủ của cái dinh cơ mà họ đã xộc vào táo tợn đến thế, hình dáng của ông khiến họ bình tâm. Tính đãng trí và vẻ mặt hờ hững của ông không mâu thuẫn với lòng trung thực thật rõ ràng của con người có cơ thể chưa trưởng thành như cơ thể của thiếu niên. Chủ nhân của vầng trán cao và đôi mắt sáng như thế không thể thuộc hạng người như Harry Killer.
— Ông Camaret, – Barsac nói, – chúng tôi đề nghị ông che chở cho chúng tôi.
— Tôi che chở ư? – Camaret nhắc lại với một thoáng ngạc nhiên. – Nhưng, trời ơi, để tránh ai cơ chứ?
— Để tránh ông chủ, đúng hơn là tên chuyên quyền của cái thành phố này, tên Harry Killer.
— Harry Killer? Tên chuyên quyền? – Camaret nhắc lại lần nữa, hình như ông ta không hiểu gì.
— Chẳng lẽ ông không biết điều đó hay sao? – đến lượt Barsac ngạc nhiên, ông hỏi.
— Nói thật là không.
— Nhưng ông không thể không biết rằng bên cạnh ông có một thành phố và nó được gọi là Blackland?
— A! Vậy ra nó tên là Blackland! – Camaret thốt lên. – Quả thật, cái tên không xấu lắm. Tôi đã không biết điều này, nhưng bây giờ thì biết, ông vừa mới nói cho tôi mà. Tuy nhiên cũng chẳng có gì quan trọng đối với tôi.
— Nếu như ông không biết tên gọi của thành phố này, – Barsac nói với vẻ giễu cợt, – Tôi nghĩ, ông cũng phải biết có khá nhiều người đang sống ở đây chứ?
— Dĩ nhiên, – Camaret bình thản trả lời.
— Và việc điều hành Blackland nằm trọn trong tay của Harry Killer, một tên cướp, một kẻ chuyên quyền độc ác và khát máu, một thằng điên.
Marcel Camaret ngước đôi mắt nãy giờ vẫn hướng xuống đất nhìn Barsac. Ông ngạc nhiên vô cùng.
— Ồ! ồ! – Ông lúng búng. – Ông dùng những lời như thế...
— Còn quá nhẹ, – Barsac nóng nảy tiếp luôn. – Nhưng xin cho phép chúng tôi được tự giới thiệu.
Ông giữ nguyên danh tự của Jane Buxton, rồi nói tên của các bạn và của ông ra.
— Được chính phủ Pháp cử đi... Nhưng chắc ông là người Pháp, phải không ông Camare?
— Vâng...vâng... – viên kỹ sư dửng dưng nói.
— Được chính phủ Pháp cử đi thực hiện một số nhiệm vụ ở “Thòng lọng Niger”, chúng tôi đã phải chống chọi liên tục với những trở lực mà Harry Killer gây ra cho chúng tôi.
— Với mục đích gì? – Camaret bắt đầu quan tâm.
— Với mục đích không cho chúng tôi tiến lên Niger, không cho chúng tôi biết gì về Blackland; ở Châu Âu không một ai ngờ đến sự tồn sinh của nó.
— Ông nói gì thế? Làm gì có chuyện ở châu Âu người ta không biết thành phố này, có không ít công nhân từ đây trở về đó cơ mà...
— Vậy mà vẫn có chuyện ấy đấy! – Barsac trả lời.
Camaret đứng dậy. Vì quá xúc động, ông bắt đầu đi đi lại lại trong phòng.
— Không thể hiểu nổi! Không thể hiểu nổi! – ông lẩm bẩm.
Nhưng cơn xúc động của ông không lâu. Ông tự trấn tĩnh, rồi ngồi xuống và nói:
— Xin ông hãy tiếp tục.
— Tôi sẽ không làm cho ông mệt mỏi vì những điều vụn vặt. Chỉ cần nói rằng người của Harry Killer đã bắt cóc chúng tôi vào ban đêm rồi mang về đây, giam chúng tôi nửa tháng nay và đe dọa xử tử chúng tôi thì cũng đủ...
Máu dồn lên mặt Marcel Camaret và cái nhìn của ông sắc lạnh.
— Thật quá sức tưởng tượng! – ông kêu lên. – Ra là thế! Harry Killer xử sự như vậy đấy?!
— Chưa hết đâu, – Barsac nói và kể về vụ giết hại hai người da đen.
Marcel Camaret choáng váng. Có lẽ, đây là lần đầu tiên ông đã phải từ giã lĩnh vực thuần túy trừu tượng và va chạm với thực tế. Thế đấy! Ông, một con người không dám giẫm chết ngay cả một con kiến trong nhiều năm, đã sống bên cạnh một tên tàn bạo như vậy mà không biết!
— Ghê tởm quá! Khủng khiếp quá! – ông thốt lên.
Nỗi khủng khiếp của ông lớn bao nhiêu thì nó chân thành bấy nhiêu. Barsac và những người đồng hành của ông thấy rõ điều đó. Nhưng làm sao có thể dung hợp tính mẫn cảm ấy, lòng chân thành ấy với sự hiện diện của Camaret trong cái thành phố này?
— Harry Killer, – Barsac nhận xét, – tất nhiên còn nhiều tội lỗi bí mật khác. Ông có hay biết về những tội lỗi đó không?
— Ông lại dám nêu ra cho tôi câu hỏi như thế! – Camaret tức giận phản đối. – Tôi không bao giờ bước ra khỏi nhà máy, chỉ lo phát minh những điều kỳ lạ nên tôi chẳng thấy gì, chẳng biết gì!...
— Nếu như chúng tôi không lầm, – Barsac nói, – thì ông sẽ trả lời cho chúng tôi một câu hỏi nữa. Chúng tôi cảm thấy khó tin rằng thành phố này và những cánh đồng xung quanh là công sức của Harry Killer. Lạ thật, mười năm trước ở đây là biển cát mênh mông! Dù để làm gì thì sự biến đổi cũng hết sức lạ thường! Dẫu Harry Killer có được trời phú cho trí thông minh thì bộ óc của hắn từ lâu đã chìm nghỉm trong rượu và chúng tôi không thể lý giải được tại sao con người đổ đốn này lại là người khởi xướng ra những điều tuyệt vời đến thế.
— Hắn! – Marcel Camaret đột nhiên nổi giận kêu lên, – Hắn chỉ là một kẻ tiểu nhân, rỗng tuếch. Vậy mà các ông đã nghĩ cho hắn?! Công việc tuyệt vời đấy, nhưng để thực hiện được thì phải cần đến người khác chứ không phải Harry Killer.
— Thế ai đã thực hiện? – Barsac hỏi.
— Tôi! – Marcel Camaret kiêu hãnh nói. – Tôi đã tạo dựng tất cả những gì có ở đây. Tôi đã đổ mưa ra tiền ra gạo xuống vùng đất khô cằn của sa mạc. Tôi đã biến nó thành những cánh đồng xanh tươi màu mỡ. Từ hai bàn tay trắng tôi đã dựng nên thành phố này.
Barsac và các bạn của ông đưa mắt nhìn nhau lo lắng. Có phải họ tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa hay không?
— Nếu như ông là người đã tạo ra tất cả những gì mà chúng tôi nhìn thấy ở đây, thì tại sao ông lại dâng những thành quả lao động của mình cho Harry Killer mà không quan tâm xem hắn sẽ sử dụng chúng như thế nào? – Bác sĩ Châtonnay hỏi.
— Khi vung các vì sao vào không gian vô tận, sức mạnh tối cao muôn thuở có ngại rằng sẽ xảy ra tai họa? – Camaret trả lời một cách tự hào.
— Đôi khi nó cũng trừng phạt đấy chứ! – ông bác sĩ nói khẽ.
— Thì tôi cũng sẽ trừng phạt như nó! – Camaret quả quyết, đôi mắt của ông ánh lên vẻ hăm dọa.
Những người vượt ngục bối rối. Làm sao có thể trông cậy ở con người có thể là thiên tài đấy song chắc chắn là đồng bóng?
— Sẽ không khiếm nhã đấy chứ ông Camaret, – Amédée Florence cố lái câu chuyện sang hướng đỡ nguy hiểm hơn, – nếu hỏi ông đã làm quen với Harry Killer như thế nào và dự án xây dựng Blackland đã hình thành trong óc ông ra làm sao?
— Vâng, – Marcel Camaret dịu dàng trả lời, vẻ hài lòng. – Dự án là của Harry Killer, còn thực hiện chỉ mình tôi thôi. Tôi quen biết Harry Killer khi tham gia đoàn khảo sát của Anh do đại úy George Buxton chỉ huy...
Khi nghe thấy cái tên ấy, mọi người đều quay lại nhìn Jane Buxton. Nàng vẫn đứng yên.
— Tongané từng làm trung sĩ trong đoàn và đó là lý do tại sao bây giờ tôi nhận ra anh ta, mặc dù từ ngày ấy đến nay nhiều năm đã trôi qua. Tôi được mời với tư cách kỹ sư để nghiên cứu núi, sông và đặc biệt là các khoáng chất của các vùng khảo sát. Rời xứ sở của người Achantis, chúng tôi đi lên phía Bắc trong hai tháng và lúc đó, vào một ngày đẹp trời, Harry Killer đã xuất hiện trong đội ngũ chúng tôi. Hắn được thủ trưởng của chúng tôi tiếp đón tử tế và nhập đoàn luôn...
— Có thể nói chính xác hơn, – Jane hỏi, – là dần dần hắn đã thay thế đại úy Buxton, người mà sau đó chẳng bao lâu các ông không còn trông thấy nữa hay không? Camaret quay lại phía cô gái.
— Tôi không thể nói được,... – ông ngập ngừng trả lời. – Vì quá bận với công việc nên tôi không để ý đến các chi tiết ấy và tôi gặp Harry Killer thường xuyên hơn là gặp George Buxton. Dù sao thì sau hai ngày đi vắng, lúc trở về tôi cũng đã không thấy đoàn khảo sát ở chỗ cũ nữa. Hắn có nói rằng đại úy Buxton đã trở về phía bờ sông và dẫn theo phần lớn số quân. Tôi đi theo Harry Killer. Lúc ấy tôi có vài dự án hấp dẫn. Killer đưa tôi đến đây và đề nghị thực hiện các dự án đó. Tôi đồng ý. Lịch sử các mối quan hệ của tôi với Harry Killer là thế.
— Thưa ông Camaret, tôi xin phép được bổ sung tư liệu của ông và thông báo cho ông những điều ông chưa biết, – Jane nói, vẻ quan trọng. – Từ ngày Harry Killer tham gia đoàn khảo sát của đại úy Buxton thì toán quân biến thành một băng cướp. Chúng đã đốt làng, giết người, mổ bụng phụ nữ, chặt khúc trẻ em...
— Không thể thế được! – Camaret phản đối. – Khỉ quá, tôi đã ở đó cơ mà! Và tôi có nhìn thấy những chuyện như thế đâu.
— Mười năm trước ông đã không nhìn thấy những việc xảy ra trước mắt mình. Than ôi! Những sự kiện tôi đang kể đã trở thành những sự kiện lịch sử mà cả thế giới đều biết. Khi tin đồn về các vụ việc ấy đến châu Âu, người ta đã phái quân đội đi tiễu trừ toán phiến loạn của George Buxton và nó đã bị tiêu diệt. Vào ngày ông không gặp ai ở trại, George Buxton đã chết rồi.
— Chết rồi! – Camaret sững sờ nhắc lại.
— George Buxton đã bị giết, nhưng không phải bằng súng đạn của binh lính như cho đến nay người ta vẫn tưởng. Chúng tôi đang giấu ông. Tên tôi không phải là Mornas. Tôi là Jane Buxton, em gái thủ trưởng cũ của ông. Tôi đến Châu Phi để tìm những bằng chứng vô tội của anh tôi. Anh ấy bị buộc vào những tội do người khác gây ra.
— Bị giết! – Camaret lập lại, ông ủ rũ vì tính chất nghiêm trọng của những điều vừa được nói ra.
— Và bị giết sau lưng, – Jane vừa bổ sung vừa rút hung khí đã sát hại George Buxton ra khỏi nịt váy. – Tôi đã đến mộ của anh tôi và bới tìm hài cốt của anh ấy. Chúng tôi tìm thấy con dao đâm vào tim anh tôi. Cán dao có khắc tên kẻ sát nhân. Tiếc thay, thời gian đã làm cho nó bị mờ. Chỉ còn sót lại có hai chữ “i” và “l”. Sau những gì ông đã nói cho tôi biết, tôi xin khẳng định rằng cái tên đó chính là Harry Killer.
Marcel Camaret càng xúc động. Ông bẻ bẻ các ngón tay, luống cuống lau những giọt mồ hôi to trên trán.
— Kinh khủng! Kinh khủng quá! Tôi đã làm gì thế này! Tôi... – ông nhắc đi nhắc lại hoài và vẻ thảng thốt lại hiện lên trong đôi mắt mở to của ông.
— Ông sẽ cho chúng tôi trú ẩn chứ? – Barsac hỏi.
— Tôi có cho không ư? – Chẳng lẽ các vị cho rằng tôi đồng lõa với những tội ác tệ hại mà tôi sẽ trừng phạt, xin hãy vững tâm!
— Trước khi nói về sự trừng phạt thì cần phải tự vệ, – anh chàng thực tế Amédée Florence trả lời.
Marcel Camaret mỉm cười.
— Harry Killer không biết các ông ở đây đâu, mà nếu hắn có biết...– Ông khoát tay tỏ ý chẳng bận tâm gì mấy. – Hãy yên tâm nghỉ ngơi. Các vị được an toàn mà, – ông ấn nút chuông.
Người đầy tớ da đen xuất hiện.
— Joko, – Camaret nói đơn giản, – hãy đưa mấy ông và bà này về phòng của họ. Chúc các vị ngủ ngon, – ông nói một cách lịch sự rồi biến đi, mặc cho các vị khách của mình và người đầy tớ da đen được giao nhiệm vụ nặng nề tha hồ mà ngạc nhiên...
Tội nghiệp Joko, anh biết tìm đâu ra chăn đệm? Nhà máy không được chuẩn bị để đón khách.
Thấy rõ khó khăn của người đầy tớ, Barsac quả quyết rằng ông và các bạn của ông không cần chăn đệm và sẽ ở lại đấy.
Họ ngồi vào ghế chờ trời sáng. Đúng sáu giờ Marcel Camaret bước vào. Ông không hề ngạc nhiên trước việc văn phòng của ông bị biến thành phòng ngủ.
— Chào các vị, – ông thản nhiên nói với khách.
— Chào vị Camaret, – họ đồng thanh đáp lại.
— Các ông ạ, tôi đã suy nghĩ kỹ càng những điều các vị kể cho tôi nghe hồi đêm. Tình cảnh như vậy không thể tiếp tục được nữa. Chúng ta cần phải hành động ngay, – ông nhấn nút, chuông réo chói tai ở khắp nơi. – Các vị hãy theo tôi.
Đi qua mấy dãy hành lang, họ bước vào một phân xưởng rộng mênh mông. Đàn ông và đàn bà đã tụ tập bên các cỗ máy.
— Tất cả mọi người đều đã có mặt ở đây rồi chứ? – Marcel Camaret hỏi. – Rigo, anh hãy điểm danh đi.
Sau khi biết chắc rằng toàn bộ công nhân viên của nhà máy đã có mặt đông đủ. Camaret bắt đầu kể về những sự việc đêm qua. Tất cả những gì có thể làm cho thính giả của ông kinh ngạc – những hành động tội ác của toán quân của George Buxton do Harry Killer điều khiển, việc bắt cóc đoàn Barsac, việc điều tra của Jane Buxton, việc giết hại hai người da đen – đều được kể ra hết. Từ đó suy ra rằng họ đã phục vụ cho một tên cướp và công sức của nhà máy sẽ giúp hắn thực hiện những tội ác mới. Danh dự không cho phép họ giao nộp các tù nhân cho Harry Killer. Họ cần phải cắt đứt mọi quan hệ với cung điện và yêu cầu được trở về quê hương.
— Trong số những điều mà tôi biết được hồi đêm, – Camaret nói, – có một điều làm tôi ngạc nhiên hơn cả là ở châu Âu người ta không hay biết về sự tồn sinh của Blackland. Tôi biết thành phố nằm xa đường đi của các thương đoàn, ở giữa sa mạc. Nhưng nhiều bạn của chúng ta không thích xứ sở này nên họ muốn trở về Tổ quốc. Đêm qua tôi đã tính: kể từ ngày xây dựng nhà máy có một trăm ba mươi bảy người đã ra đi. Và chỉ cần một vài người trong số đó về tới châu Âu thì sự tồn tại của thành phố không còn là điều bí mật. Song vì không ai biết về nó nên phải rút ra kết luận là không có ai trong số một trăm ba mười bảy người đó về được đến nơi.
Lập luận xác thực này khiến công nhân xúc động mãnh liệt.
— Như vậy, – Camaret kết luận, – không một ai trong số các bạn có thể hy vọng thấy lại quê hương và các bạn không nên mong đợi sự thương hại. Cần phải chiến đấu vì bản thân chúng ta và vì pháp đình.
— Đúng! Đúng! Hãy tin tưởng ở chúng tôi! – Tứ phía vang lên tiếng kêu.
Đầu tiên, công nhân chán nản vì bị cô lập khỏi thế giới bên ngoài, sau họ tỉnh ra khi nghĩ rằng giám đốc đồng lòng với họ, họ tín nhiệm Marcel Camaret rất nhiều.
— Các bạn hãy làm việc bình thường và cứ tin ở tôi, – Camaret nói rồi bước đi giữa tiếng vỗ tay vang dội.
Ra khỏi phân xưởng, Camaret trao đổi một lúc với thợ cả Rigo, sau đó ông trở về phòng làm việc. Lập tức vang lên tiếng chuông điện thoại. Camaret nhấc ống nghe. Những người vượt ngục lắng nghe giọng nói dịu dàng của ông “vâng”, “không ạ”. “được thôi” và “xin tùy ông”. Cuối cùng, ông bật cười và đặt ống nghe xuống.
— Harry Killer vừa gọi điện cho tôi, – ông nói bằng cái giọng lạ lùng, không có một nét lo lắng nào làm mất vẻ dịu hiền thường khi. – Hắn biết các ông đang ở đây. - Đã biết rồi! – Barsac thốt lên.
— Vâng. Hình như bọn chúng tìm thấy tên Tchoumouki nào đó, phát hiện ra chiếc thuyền bỏ lại dưới sông và một lính gác bị trói cạnh nhà máy. Theo lời của Killer thì ban đêm không ai có thể ra khỏi thành phố và hắn kết luận là các ông đang ở đây. Tôi không phủ nhận điều đó. Hắn yêu cầu tôi nộp các ông cho hắn. Tôi từ chối. Hắn đe sẽ dùng vũ lực để bắt các ông làm tôi phì cười và tôi đã cắt đứt cuộc nói chuyện.
Các vị khách của Camaret đứng dậy.
— Ông có thể trông cậy vào chúng tôi, – Barsac quả quyết. – Nhưng chúng tôi cần có vũ khí.
— Vũ khí ư? – Camaret mỉm cười nhắc lại. – Để làm gì cơ chứ? Tôi nghĩ rằng ở đây không có khẩu súng nào cả. Tuy nhiên các ông yên tâm. Chúng tôi có những phương tiện khác.
— Những phương tiện chống lại các khẩu pháo ở cung điện?
— Vâng, để chống lại cả các khẩu pháo. Giả sử tôi nảy ra ý nghĩ ngông cuồng muốn phá hủy thành phố thì tôi có thể làm được việc đó trong nháy mắt. Song tôi nghĩ, chúng ta sẽ không phải rơi vào bước đường cùng ấy. Các khẩu pháo ở cung điện sẽ phải câm lặng, các ông hãy yên trí; Harry Killer biết rõ sức mạnh của tôi và hắn không dám phá hủy cái nhà máy mà toàn bộ quyền lực của hắn dựa vào đó đâu. Hắn định tấn công để bắt các ông. Nhưng ngay cả việc này hắn cũng sẽ không đạt được.
Như thể đáp lại lời Camaret vừa nói, ở tầng dưới vang lên tiếng đập cửa ầm ầm.
— Tôi đã nói mà! – viên kỹ sư mỉm cười hiền hậu. – Chúng đang tấn công cửa chính đấy. Nhưng nó rất chắc.
— Thế nếu chúng dùng đại bác bắn vào cửa? – SaintBérain hỏi, vẻ bình thản của Camaret chỉ làm anh yên lòng có một nửa.
— Ngay cả trong trường hợp này chúng sẽ không dễ gì phá nổi: để kéo được đại bác từ cung điện ra bờ sông cần phải có thời gian, còn hiện giờ thì chúng đang dùng búa đập. Đến mùng thất chúng mới có thể đập nát cửa được. Nếu các ông muốn, chúng ta sẽ đi xem chúng phong tỏa. Vở diễn sẽ hay lắm đây.
Sau khi đi qua một phân xưởng, họ trèo lên sân tháp có chiếc cột rất lạ, cao hơn một trăm mét. Cũng như trên tháp của cung điện, ở đây có một kính viên chu. Camaret mời những người cùng đi bước vào bên trong chiếc kính.
— Chiếc kính viên chu này nhờ có cả loạt gương nghiêng sẽ cho phép chúng ta quan sát được mọi thứ bên đấy, – ông giải thích – từ chỗ này các ông sẽ thấy phần bên ngoài của bức tường. Quả thật bãi đáp tàu lượn, bờ sông và con đường để đi tuần tra hiện rõ trong kính viên chu. Hình ảnh của nó nhỏ hơn rất nhiều so với hình ảnh của chiếc kính bên cung điện, thế nhưng nét rõ hơn. Những người cùng đi với Camaret thấy một đám đông trên mặt gương. Một số tên đang khiêng thang, số khác thì đang ra sức đập phá cánh cửa một cách vô ích.
— Tôi đoán – Camaret nhận định – sắp có cuộc tấn công. Bây giờ sẽ hấp dẫn lắm đây.
Cuộc tấn công bắt đầu thật. Có mấy chiếc thang đã dựng vào tường, các Chàng trai Vui tính leo lên và khi với tới thành tường, một số tên liều lĩnh bám tay vào. Lập tức xảy ra chuyện kỳ lạ. Tay của bọn chúng như bị dính chặt vào đó. Vì bị mắc vào thành tường nên chúng giãy giụa rất quái đản, trông như mấy anh hề uốn éo trên dây.
— Thành tường được phủ một lớp hợp kim, độ dẫn điện của nó gấp một trăm lần độ dẫn điện của đồng. Tôi cho dòng điện một chiều có điện áp khá mạnh chạy qua lớp phủ mặt, và kết quả như các ông đã thấy. – Camaret nói.
Lúc đó mấy tên đứng dưới nắm chân bọn ở trên. Thế là mấy tên bất cẩn ấy cũng bị co giật.
— Nhưng sao chúng không rơi xuống nhỉ! – SaintBérain thốt lên.
— Bọn khốn khổ ấy không thể, – Marcel Camaret nói. – Chúng sẽ ở mãi trên tường cho đến khi nào tôi còn muốn... Nhưng tôi sẽ làm hay hơn nữa kia.
Ông xoay núm vặn. Mấy cái thang đổ nhào xuống đất như có bàn tay vô hình hất chúng ra và những tên đang đứng trên thang rơi lịch bịch, để lại trên tường mấy chùm người tiếp tục giãy giụa một cách tuyệt vọng.
— Tôi không chịu trách nhiệm về sự uốn éo đó. – Camaret thản nhiên nhận xét. – Các ông có muốn biết nguyên nhân của những hiện tượng vừa xảy ra trước mắt các ông không? Đơn giản thôi mà. Theo tôi, mọi sức mạnh đều là những dao động nhẹ nhàng nào đó. Người ta cho ánh sáng là loạt dao động giữa một điểm cực tiểu và một điểm cực đại của tần số, còn điện là dao động khác, khác với loại đầu về mặt khoảng cách, bản chất dao động của nó thì chúng ta chưa biết được. Tôi thiên về ý kiến cho rằng các dao động này có mối liên hệ đến nhiệt. Tôi có thể tạo ra chúng và bắt chúng gây nên những ấn tượng thú vị. Tôi đã chứng minh cho các ông thấy rồi đó.
Trong khi Camaret giải thích, mấy chùm người vẫn tiếp tục vũ điệu cuồng loạn của nó.
— Trò chơi lâu quá rồi, – Marcel Camaret nói và ông xoay núm vặn khác.
Tức thì lũ hề bị tách ra khỏi bức tường và rơi từ độ cao mười mét xuống đất.
— Hết hồi thứ nhất. – Camaret tuyên bố bằng giọng bình thường. – Tôi nghĩ, nó kết thúc không có lợi cho Harry Killer, hắn mất gần ba mươi mạng. Nào, bây giờ chúng ta sẽ săn sóc cho bọn thộn đang ngoan cố đập cửa.
Marcel Camaret nhấc ống nghe điện thoại.
— Vâng, thưa ngài, – khắp mọi nơi trong kính viên chu đều nghe thấy một giọng trả lời.
— Cho xuất phát! – Camaret ra lệnh.
Như tự tuân lệnh, vật lạ hiện ngay ra dưới thân tháp. Nó giống như ống trụ dựng đứng, đầu dưới loe ra hình nón. Đầu trên có bốn chong chóng – một cái ngang, ba cái đứng – đang quay tít mù. Chiếc máy lạ bay về hướng tường thành. Khi vượt qua tường, nó chuyển động theo chiều ngang, rồi bay dọc tường. Sau chiếc thứ nhất là chiếc thứ hai, thứ ba và những chiếc khác nữa. Các vị khách của Camaret đếm được tất cả hai mươi chiếc. Chúng bay ra khỏi tháp như chim rời tổ, cách nhau đều đặn và cùng một kiểu.
— Đó là những “chú ong vò vẽ” của tôi, – Camaret nói. Tôi sẽ giải thích sau cho các ông biết chúng hoạt động như thế nào, còn bây giờ các ông hãy xem chúng làm việc, – ông nhấc ống nghe điện thoại. – Cảnh cáo thôi, Rio à! – Ông quay lại nói với những người bạn mới của mình: – Giết bọn khốn khổ ấy làm gì cơ chứ? Cảnh cáo là đủ, nếu chúng muốn hiểu điều đó.
Mấy chú “ong vò vẽ” lần lượt bay qua đầu toán cướp đang dùng một súc gỗ lớn dộng vào cánh cửa. Bỗng nhiên một chiếc nổ súng, đạn ria chụp xuống khoảnh đất có bán kính là năm mươi mét. Nghe thấy tiếng súng, bọn tấn công ngẩng đầu nhìn lên. Trong khi chúng chưa hiểu chuyện gì thì chiếc thứ hai đã nổ súng, tuôn ra một chùm đạn ria nữa. Lần này vùng sát thương đã tiến sát đến bên chúng. Một số tên ngã lăn ra đất. Bọn còn lại không phải nghĩ ngợi gì lâu: chúng quẳng ngay súc gỗ, xốc lấy bọn bị thương rồi bỏ chạy.
Bắn xong, từng chú “ong vò vẽ” ngoan ngoãn trở về tổ ở chân tháp và sau gần một phút nạp đầy đạn mới, nó lại cất cánh để đứng vào chỗ của mình trong điệu múa vòng tròn của chúng.
— Tôi nghĩ, không cần phải bận tâm về bọn người ấy nữa, – Marcel Camaret nói. – Nếu các ông muốn tham quan nhà máy...