← Quay lại trang sách

Chương 2 NGÀY THỨ HAI, THỨ 7 NGÀY 4 THÁNG 12-1-Tháng Mười Đỏ

Trong hải quân Liên Xô, mệnh lệnh chiến đấu của tàu thường do Thuyền trưởng thông báo và thủy thủ đoàn được yêu cầu thực hiện chính xác theo phong cách Xô Viết. Sau khi mệnh lện được đưa ra, nó sẽ được dán bên ngoài PHÒNG LENIN để tất cả đều nhìn thấy và nâng cao tinh thần. Phòng Lenin trên tàu mặt nước lớn thực chất là một phòng học chính trị và tư tưởng. Phòng Lenin trên tàu THÁNG MƯỜI ĐỎ là một thư viện nhỏ gần Phòng họp các sỹ quan (wardroom). Tại đó trưng bày sách về Đảng và các tài liệu nghiên cứu chính trị khác để các thủy thủ đọc. Ngày thứ hai sau khi ra khơi, Ramius đọc mệnh lệnh cho các thủy thủ đoàn để họ thực hiện các công việc thường ngày. Đồng thời cũng tranh thủ vận động sự ủng hộ. Ramius là một thuyền trưởng giỏi, đầy kinh nghiệm trong diễn thuyết. Vào lúc 8.00, khi lich trình thay đổi, ông bước vào Phòng điều khiển, từ trong túi áo khoác lấy ra một xấp thẻ ghi sẵn chữ trên đó

“Kính thưa các đồng chí!” Ông bắt đầu nói to vào loa “Đây là thuyền trưởng đang nói chuyện. Như các bạn đã biết, người bạn và đồng chí đáng kính của chúng ta, Đại tá Ivan Yurievich Putin, đã qua đời trong một vụ tai nạn thảm kịch ngày hôm qua. Vì cấp trên đã ra lệnh chúng ta phải giữ im lặng radio nên chúng tôi không thể báo tin xấu về cho Bộ tư lệnh hạm đội. Các đồng chí, chúng ta sẽ nỗ lực làm tốt nhiệm vụ của mình để tưởng nhớ đồng chí Ivan Yurievich Putin cũng là một chiến hữu xuất sắc, một Đảng viên trung thành, và một sỹ quan dũng cảm”

“Thưa các đồng chí! Tất cả các sỹ quan và thủy thủ của THÁNG MƯỜI ĐỎ! Chúng ta vừa nhận được nhiệm vụ của Bộ tư lệnh hạm đội Cờ Đỏ Miền Bắc. Đây là vinh dự của con tàu cũng như thủy thủ đoàn chúng ta!”

“Các đồng chí! Cấp trên ra lệnh cho chúng ta thử nghiệm lần cuối hệ thống đẩy tàu im lặng mới. Chúng ta sẽ tiến về phía Tây, vượt qua Mũi phía Bắc (North Cape) của Na Uy, bù nhìn Đế quốc Mỹ rồi tiến vào Đại Tây Dương từ phía Tây Nam. Chúng ta sẽ vượt qua mọi lưới sonar mà kẻ thù giăng ra và kẻ thù sẽ không bao giờ phát hiện ra. Đây là bài kiểm tra thực sự về khả năng hoạt động của tàu ngầm chúng ta. Các tàu ngầm lớn khác của chúng ta cũng sẽ tham gia cuộc tập trận để tìm cách phát hiện ra vị trí tàu chúng ta, đồng thời đánh lạc hướng hải quân của mấy tên đế quốc kiêu ngạo. Nhiệm vụ đầu tiên của chúng ta là che dấu để không ai phát hiện ra. Chúng ta sẽ dậy cho bọn Mỹ một bài học về công nghệ Xô Viết và khiến chúng nhớ mãi. Cấp trên ra lệnh cho chúng ta tiếp tục hướng về phía Tây Nam, đến gần bờ biển nước Mỹ để thách thức và đánh bại các loại tàu chống ngầm tiên tiến nhất của bọn chúng. Rồi chúng ta tiếp tục tiến đến người anh em xã hội chủ nghĩa của chúng ta, Cuba. Trong 2 năm qua, ngay dưới mũi ngay quân thù ở phía bờ Nam Cuba, chúng ta đã xây dựng được căn cứ tàu ngầm hạt nhân kiểu mới và tàu ngầm của chúng ta sẽ là tàu ngầm đầu tiên sử dụng căn cứ này. Một tàu tiếp tế của Hạm đội hải quân đã ra khơi và sẽ gặp chúng ta ở đó”

“Các đồng chí! Nếu chúng ta đến được Cuba mà bọn đế quốc không phát hiện- và chúng ta chắc chắn làm được- các sỹ quan và thủy thủ của THÁNG MƯỜI ĐỎ sẽ được lên bờ nghỉ ngơi ít nhất 1 tuần. Và trong 1 tuần đó chúng ta sẽ được nghỉ ngơi và thăm quan hòn đảo xinh đẹp của người anh em xã hội chủ nghĩa này. Tôi đã ở đó, thưa các đồng chí, Cuba thực sự là một thiên đường đầy nắng, cây cọ ở khắp nơi và tình đồng chí thắm thiết. Những gì các đồng chí đọc trong sách hoàn toàn là sự thực” Có điều gì đó trong câu văn hàm ý về người phụ nữ quyến rũ “Sau 1 tuần nghỉ ngơi chúng ta sẽ quay trở về ĐẤT MẸ theo lộ trình ban đầu. Tất nhiên bọn đế quốc sẽ biết chúng ta là ai và chúng ta đã làm gì qua mấy tên gián điệp và đám máy bay trinh thám hèn nhát. Chúng ta cũng biết rõ là bọn chúng đã biết, vì vậy cẩn thận trọng trên đường trở về. Mục đích của chuyến đi này là để cho bọn đế quốc biết rằng chúng ta có thể tiếp cận ven biển của bọn chúng bất cứ khi nào chúng ta muốn, để chúng không thể khinhg thường hải quân Xô Viết chúng ta và phải tôn trong Liên Bang Xô Viết”

“Các đồng chí! Chuyến ra khơi đầu tiên của THÁNG MƯỜI ĐỎ sẽ là một chuyến đi không thể nào quên”

Ramius nhìn lên sau bài phát biểu đã được chuẩn bị kỹ của mình. Các nhân viên trong Phòng điều khiển trao nhau nụ cười. Đối với các thủy thủ Liên Xô, được phép lên bờ ghé thăm một nước khác sau một chuyến đi dài ngày là một cơ hội may ra chỉ có một lần trong đời và lính tàu ngầm hạt nhân được phép ghé thăm nước ngoài, dù đó là đồng minh, là điều gần như chưa bao giờ xảy ra. Thêm vào đó, đối với người Nga thì hòn đảo Cuba hấp dẫn không kém gì Tahiti, nơi có bờ cát trắng dài vô tận và những cô nàng da màu xinh đẹp. Hiển nhiên là Ramius biết nhiều hơn thế, ông không chỉ đọc về nó trên cá tờ SAO ĐỎ và các tạp chí cộng sản khác, mà ông còn sống ở đó một thời gian

Sau khi thông bái vài tin vui, Ramius đổi vài lá baì trong tay “Các đồng chí! Tất cả sỹ quan và thủy thủ của THÁNG MƯỜI ĐỎ thân mến!” giờ là lúc thông báo vài tin xấu cho đám người đang chờ đợi “Nhiệm vụ của chúng ta không phải dễ dàng, đòi hỏi mọi người phải cố gắng hết sức. Chúng ta phải tuyệt đối giữ kênh radio yên lặng và làm mọi công tác phải thực hiện hoàn hảo. Những đồng chí thực hiện công việc xuất sắc sẽ được khen thưởng. Mọi các bộ chiến sỹ trên tàu phải trung thành với nhiêm vụ, làm tròn nghĩa vụ xã hội chủ nghĩa. Chỉ cần chúng ta đoàn kết đồng lòng, đúng tinh thần chiến sỹ Xô Viết Mới, chúng ta chắc chắn sẽ thành công. Những đồng chí lần đầu ra khơi phải tuyệt đối chấp hành lệnh chỉ huy của các sỹ quan, các trưởng bộ phận. Hãy học hỏi các kỹ năng thực hành mới và thực hiện chính xác. Trên tàu ngầm, không có việc gì là tầm thường và trách nhiệm của mỗi công việc đều rất lớn. Chúng ta đang sống dựa vào nhau trên cùng một con tàu vì vậy hãy trung thành với nhiệm vụ và tuân theo mệnh lệnh. Sau chuyến đi này, các bạn sẽ trở thành thủy thủ thực thụ. Kết thúc” Ramius thả ngón tay ta, loa thông báo tắt và đặt nó trở lại giá đỡ. Thực là bài phát biểu không tồi – ông nghĩ – đúng kiểu cây gậy và củ cà rốt

Trong một khoang ở đuôi tàu, một trung sỹ đứng thất thần, trên tay cầm chiếc bánh mỳ vẫn còn nóng hổi, ngạc nhiên nhìn chiếc loa gắn trên vách. Lệnh không phải như thế này chứ, phải không nhỉ? Chả nhẽ kế hoạch đã thay đổi? Viên sỹ quan ra lệnh cho anh ta quay lại vị trí chiến đấu, không dấu được vẻ mặt hồ hởi và cười mỉm trước viễn cảnh 1 tuần ở Cuba. Trước đây anh ta đã nghe kê nhiều chuyện về Cuba và các cô nàng xinh đẹp ở đó nên anh ta thực sự mong được tận mắt chứng kiến

Trong phòng điều khiển, Ramius trầm ngâm “Có tàu ngầm Mỹ nào ở gần đây không?”

“Tôi đang theo dõi, thưa thuyền trưởng” Trung tá Borodin, người đang làm nhiệm vụ theo dõi, gật đầu “Anh có muốn bắt đầu khởi động caterpillar (động cơ thủy lực) không?”

“Bắt đầu đi, đồng chí trung tá”

“Tất cả động cơ dừng lại” Borodin ra lệnh

“Tất ca dừng lại” viên thủy thủy phụ trách, một sỹ quan cấp thấp, vặn núm về chữ DỪNG. Vài giây sau mệnh lệnh được xác nhận bởi mặt số bên trong và ngay sau đó tiếng ầm ầm của động cơ biến mất. Borodin nhấc điện thoại và bấm vào nút gọi kỹ thuật viên “Đồng chí kỹ sư trưởng, chuanar bị khởi động Caterpillar” Caterpillar là tên gọi không chính thức cho hệ thống đẩy mới. Vì nó chưa có tên chính thức nên số hiệu dự án được tạm thời sử dụng. Biệt danh Caterpillar được đặt bởi một kỹ sư trẻ tham gia phát triển dự án tàu ngầm, vì vậy không chỉ Borodin, ngay cả Ramius cũng không biết tại sao lại có tên này, nhưng theo thời gian, mọi người đã dần quen với nó

“Đã sẵn sàng, đồng chí Borodin” Viên kỹ sư trưởng báo cáo

“Mở các cửa trước và sau” Borodin lại ra lệnh. Viên thủy thủ đi đến bảng điều khiển đóng 4 công tắc. Các đèn chỉ báo chuyển từ đỏ sang xanh “Các cửa đã mở, thưa đồng chí trung tá”

“Khởi động Caterpillar. Từ từ tăng lên 13 hải lý”

“Vâng, từ từ tăng lên 13 hải lý, thưa đồng chí trung tá” viên kỹ sư lặp lại lệnh

Ngay lập tức 1 âm thành mới xuất hiện từ thân tàu im lặng. Tiếng ồn của động cơ rất thấp, khác hẳn với tiếng ồn vừa mới đây. Những tiến ồn nhỏ chủ yếu xuất phát từ lò phản ứng bớm nước tuần hoàn làm mát. Catepillar tiêu tốn rất ít năng lượng. Lúc này bảng đo tốc độ của viên thủy thủ thể hiện tàu đang chạy ở 5 hải lý và bắt đầu tăng dần. Trong khoang thủy thủ trước Phòng tên lửa, một nhóm thủy thủ đang ngủ ngon lành bất giác nhẹ quay người khi nghe thấy tiếng động cơ ngắt quãng từ đuôi thuyền và tiếng vo ve của động cơ điện từ phía ngoài thân tàu cách đó vài bước chân. Ngày làm việc đầu tiên ở biển thực sư mệt mỏi nên họ ngủ mê mệt bất chấp tiếng ồn ào

“Caterpillar hoạt động bình thường, thưa thuyền trưởng” Borodin báo cáo

“Tuyệt vời. Điều khiển rẽ hướng 2-6-0” Ramius ra lệnh

“2-6-0 thưa đồng chí” Viên lái tàu lập tức bẻ bánh lái sang trái.

2 Tàu USS Bremerton

Hướng 2-2-5 cách 30 dặm về phía Tây Bắc là tàu USS Bremerton vừa xuất hiện dưới lớp băng. Đây là tàu ngầm hạt nhân tấn công lớp A688, trang bị hệ thống ELINT (Electronic intelligence gathering – hệ thống thu thập thông tin tình báo điện tử), được lệnh đi từ phía tây đến bán đảo Kola Peninsulla để thu thập thông tin trên Biển Kara. Khi con tàu Nga không thấy hoạt động gì trong suốt 1 tuần khiến thông tin tình báo bị rối tung và viên thuyền trưởng tàu Bremerton trở nên khó chịu. Nếu THÁNG MƯỜI ĐỎ khởi hành theo kế hoạch ban đầu thì ông có thể theo dõi được nó. Mà ngay cả khi kế hoạch thay đổi đi nữa và dù THÁNG MƯỜI ĐỎ chỉ di chuyển với tốc độ 14 hải lý/giờ thì viên thủy thủ phụ trách sonar người Mỹ cũng vừa phát hiện ra mục tiêu vài phút tước

“Báo cáo thuyền trưởng”

Thuyền trưởng Wilson nhấc máy “Báo cáo đi”

“Tín hiệu bị mất, thưa ngài. Tàu địch đã dừng lại vài phút trước và chưa xuất phát. Có một số chuyển động đi về phía đông nhưng tàu ngầm tên lửa vẫn yên lặng”

“Rất tốt. Nó có thể di chuyển ở tốc độ thấp. Chúng ta cứ bí mật theo dõi thôi. Tỉnh táo vào Chief” Thuyền trưởng Wilson suy nghĩ một chút rồi bước nhanh đến bản đồ. 2 viên sỹ quan phụ trách theo dõi hỏa lực của mục tiêu, vốn vừa thiết lập theo dõi liên lạc nhìn theo ông để chờ quyết định “Nếu là tôi, tôi sẽ lặn xuống đáy biển và đi chậm vòng quanh khu vực này” Wilson vẽ 1 vòng tròn trên bản đồ quanh vị trí tạm dừng của THÁNG MƯỜI ĐỎ “Được rồi, chúng ta sẽ bí mật theo dấu nó. Hãy giảm tốc độ xuống 5 hải lý/ giờ để xem có thể đến gần đối phương hay không và cố gắng dò lại mục tiêu bằng cách lắng nghe tiếng ồn từ lò phản ứng hạt nhân của tàu” Wilson quay lại viên sỹ quan trên boong “Giảm tốc độ xuống 5 hải lý”

“Vâng, thuyền trưởng”

Severomorsk, Liên bang Xô Viết

Người lái xe, nhân viên bưu điện bước vào tòa nhà Bưu điện trung tâm tại Severomorsk, ném một cái túi lớn bằng vải bạt lên bàn làm việc của nhân viên nhận bưu phẩm và bỏ đi. Viên nhận bưu phẩm nhìn thấy mà bực mình. Hắn đã đến muộn – à, vẫn chưa quá muộn, viên nhận bưu phẩm tự sửa lại, tên này có khi nào đến đúng giờ trong suốt 5 năm nay đâu. Hôm nay là thứ 7 và ông không muốn đi làm chút nào. Mặc dù Liên bang Xô Viết đã áp dụng chế độ tuần làm việc 40 giờ được vài năm rồi nhưng các dịch vụ công cộng như phân phối thư vẫn phải đi làm 6 ngày/ tuần, thậm chí là không được trả lương thêm giờ. Đúng là điều xấu hổ, ông nghĩ, và thường xuyên nói thẳng điều đó khi chơi bài với đồng nghiệp trong phòng, khi họ cùng ăn dưa chuột và uống vodka

Viên nhận thư tháo sợi dây của túi thư và đổ thư từ trong đó ra. Chỉ có vài túi nhỏ. Không việc gì phải vội, giờ mới đầu tháng và còn khối thời gian tính bằng tuần để chuyển số thư này từ tòa bên này đến tòa bên kia. ở Liên Xô, mọi công nhân đều là người nhà nước và câu cửa miệng của họ là: Ngày nào các ông chủ còn giả vờ trả lương thì ngày đó chúng ta sẽ giả vở làm việc

Mở ra 1 túi thư nhỏ, ông rút ra một phong bì trông có vẻ chính thức và gửi đến Cục chính trị hải quan ở Moscow. Viên nhận thư ngập ngừng khi nhìn thấy bức thư này, ngón tay cầm thư khẽ siết chặt. Bức thư này có thể liên quan đến một trong số các tàu ngầm ở Polyarnyy đang hoạt động ở vịnh bên kia. Bức thư nói điều gì nhỉ? Viên nhận thư tự hỏi, nghĩa đến trò chơi trí óc mà mọi nhân viên bưu tá trên toàn thế giới này đều thích thú. Hay là thông báo cuộc tổng phản công bọn đế quốc phương tây đã sẵn sàng? Hay chỉ là danh sách các đảng viên muốn nộp đảng phí? Hay lại tờ trình xin cấp phát giấy vệ sinh? Ai mà biết được? Những thủy thủ tàu ngầm đều là những tên kiêu căng! Dù nhiều tên trong số đó xuất thân từ nông dân, chân tay vẫn lấm bùn, nhưng vẫn cứ giả vờ kiêu ngạo như những nhân vật lớn trong bữa tiệc vậy

Nhân viên nhận thư năm nay đã 62 tuổi. Trong chiến tranh vệ quốc vỹ đại, ông là lính xe tăng thuộc trung đoàn tăng đầu tiên tấn công giải phóng Konev, Ukraina. Ông thường tự nghĩ, đó đúng là công việc của đàn ông, theo xe tăng xông vào trận địa, nhảy xuống chiến hào để bắt bọn bộ binh Đức đang co ro sợ hãi trong bóng tối. Nếu gặp bất kỳ vấn đề gì, dùng lưỡi lê là xong! Giờ thì xem đám lính Xô Viết đã trở thành cái gì? Sống trên những con tàu sang trọng, ăn những món ngon, ngủ trên những chiếc giường ấm áp và thoải mái. Chiếc giường ấm áp duy nhất trong ký ức của ông là ống xả trên động cơ diesel của chiếc xe tăng- mà ông phải chiến đấu mới có được nó đấy! Thế giới thật đúng là ngày cảng đảo điên. Giờ thì đám thủy thủ nhưng những hoàng tử thời Sa Hoàng và viết hàng tấn thư gửi qua gửi lại và gọi đó là công việc. Thật đúng là giai cấp đặc quyền. Thư của đám thủy thủ lúc nào cũng phải được ưu tiên mà phần lớn lại toàn thư tán tỉnh mới chết, ấy vậy mà ông vẫn phải xếp nó vào diện ưu tiên phát vào thứ 7 để đám phụ nữ, đa số là thế, nhận được- ngay cả khi bọn họ có khi chả buồn trả lời trong vòng 2 tuần. Đúng là thói đời nay đã khác xưa.

Chỉ bằng cái vẩy tay, viên bưu tá già thản nhiên ném bức thư về phía góc bàn xa xa, nơi dành cho những bức thư sẽ được gửi đi Moscow. Chệch mục tiêu, nó rơi xuống sàn bê tông. Bức thư này có thể bị gửi ra nước ngoài bằng tàu hỏa ngày hôm sau. Viên bưu tá không quan tâm. Thật tình cờ đêm đó có 1 trận hockey (khúc côn cầu trên băng), trận lớn nhất từ đầu mùa đến nay giữa Quân Đoàn (Central Army) đấu với đội Không Quân (Wings). Ông ta đã đặt cược 1 lít vodka vào đội Không quân.

3 Morrow, nước Anh

“Thành công lớn nhất của Halsey chính là sai lầm lớn nhất đời ông. Ông ta tự quảng cáo mình là một anh hùng huyền thoại. Vị đô đốc này khiến thế hệ sau mù quáng nhờ khả năng xuất chúng và bản năng của một con bạc với….” Jack Ryan cau mày nhìn vào máy tính. Nghe cứ như là luận án tiến sỹ ấy, tất nhiên là anh đã viết loại luận văn này rồi. Anh muốn xóa đoạn này ra khỏi ổ lưu trữ nhưng rồi lại bác bỏ ý định này. Anh đã lập luận câu này từ lời giới thiệu, dù nó dở nhưng lại tạo cảm hứng cho những gì anh muốn nói. Tại sao lời tựa luôn là phần khó khăn nhất trong một cuốn sách lịch sử? Tính đến nay anh đã dành 3 năm để viết cuốn Fighting Sailor, cuốn tự truyện của Đô đốc năm sao William Halsey. Gần như toàn bộ tài liệu đều được lưu trong nửa tá đĩa mềm đang nằm bên cạnh chiếc máy tính Apple này đây

“Bố ơi!” Cô con gái của Ryan chằm chằm nhìn anh

“Sally bé bỏng của bố hôm nay thế nào?”

“Tốt ạ” anh bế con bé lên đùi và cẩn thận di chuyển ghế xa khỏi bàn phím. Sally biết cách tìm các trò chơi và chương trình giáo dục trên máy tính và đôi khi cô bé còn có thể sử dụng phần mềm Wordstar. Có lần phần mềm này đã khiến cho bản thảo ghi âm điện tử mất đi hơn 20 ngàn từ. Và bị đánh đòn

Sally ngả đầu vào vai bố “Trông con không vui này. Cái gì khiến con gái bố tức giận thế?”

“À bố ơi, con nghĩ sắp đến giáng sinh rồi và….con không chắc ông già Noel biết chỗ chúng ta ở. Năm nay chúng ta chuyển nhà mà”

“Ồ bố hiểu rồi. Và con sợ ông ấy không tìm được đến đây phải không?”

“vâng vâng ạ”

“Sao con không hỏi bố sớm hơn? Tất nhiên là ông ấy sẽ biết chứ. Bố hứa”

“Bố chắc chắn chứ?”

“Chắc chắn”

“Được rồi” cô bé hôn bố rồi tiếp tục chạy ra phòng khách để xem phim hoạt hình, như họ gọi tên chương trình trẻ em ở Anh. Ryan rất vui vì con bé đã làm phiền anh vì rắc rối nhỏ này. Anh không muốn quên vài thói quen nhỏ khi phải rời Washington. Đâu rồi nhỉ…à đây rồi. Anh lấy ra một chiếc đĩa từ ngăn bàn và nhét nó vào ổ đĩa trên máy. Đầu tiên hãy xóa màn hình, rồi lập lịch giáng sinh và những thứ cần chuẩn bị. Anh lập 1 lệnh đơn giản, máy tin bên cạnh bắt đầu in, Ryan xé tờ giấy đã in và nhét vào ví. Hôm nay là thứ 7, sáng mai anh sẽ đi chơi với tụi trẻ. Sau tất cả, anh sẽ dành phần lớn thời gian ở Washington vào tuần tới.

Trên tàu ngầm V.K. Konovalov

Chiếc tàu ngầm của Liên Xô V.K.Konovalov đang di chuyển với tốc độ gần 3 hải lý/giờ ở gần đáy cát cứng của Biển Barents. Sau gần 10 giờ, con tàu vẫn đang trên hành trình từ Bắc vào Nam trên góc Tây Nam của vùng tứ giác 54-90, nó vẫn đang đợi tàu THÁNG MƯỜI ĐỎ đến để bắt đầu cuộc tập trận mang tên “ SƯƠNG MÙ THÁNG MƯỜI”. Trung tá, thuyền trưởng Viktor Alexievich Tupolev chậm rãi đi vòng quanh chiếc kính viễn vọng trong Phòng điều khiển trên con tàu ngầm nhỏ loại tấn công với tốc độ cao này. Ông nóng lòng đợi người thầy cũ của mình xuất hiện, hy vọng có thể giở vài ngón đòn cao tay. Ông thường xuyên liên lạc với ông thầy của mình suốt 2 năm qua và thấy rất hợp nhau. Dù nhận thấy có vài biểu hiện hoài nghi của viên chỉ huy cũ của mình về đảng nhưng ông hoàn toàn công nhận các kỹ năng khéo léo và sự xảo quyệt của Ramius. Đó là bản chất của Ramius rồi

Tupolev đã làm thuyền trưởng được 3 năm và là một trong những học trò xuất sắc của Hiệu Trưởng Ramius. Chiếc tàu ngầm ông đang chỉ huy là tàu ngầm hạt nhân lớp A mới nhất, nó là chiếc tàu ngầm nhanh nhất thế giới. Một tháng trước, khi Ramius đang trang bị cho THÁNG MƯỜI ĐỎ sau chuyến thử nghiệm đầu tiên, Tupolev và 3 sỹ quan chỉ huy dưới quyền đã đến thăm mô hình. Vào thời điểm đó, nguyên mẫu hệ thống đẩy của THÁNG MƯỜI ĐỎ vẫn trong quá trình thử nghiệm. Đó là hệ thống điện chạy diesel dài 32m được tạo ra trên Biển Caspi, cách xa con mắt chọc ngoáy của đám điệp viên đế quốc. Trên công trường, để đề phòng sự giám sát của vệ tinh camera địch, các ụ tàu đều có mái che. Ramius tham gia trực tiếp vào quá trình phát triển caterpillar và Tupolev cũng biết về dấu ấn đóng góp của ông thầy mình. Con tàu đúng là rất khó phát hiện, thực ra ông nghĩ là gần như không thể. 1 tuần sau thì mô hình đã được thử nghiệm tại phía Bắc cuối biển Caspi trên hệ thống thiết bị dò sonar thụ động tiên tiến nhất và Tupolev nghĩ ông đã tìm ra được một lỗ hổng, tuy không quá lớn, nhưng có thể bị lợi dụng.

Tất nhiên rất khó nói ai sẽ dành chiến thắng trong cuộc tập trận này. Tupolev không chỉ phải “đấu” với hệ thống đẩy mới mà còn phải đấu với Ramius chỉ huy THÁNG MƯỜI ĐỎ. Nhưng Tupolev quen với vùng nước này. Vùng biển này có nhiều lớp đẳng nhiệt gần đó nhưng không có đường nhiệt dành cho tàu ngầm ẩn náu, lại cách xa các dòng song nước ngọt ở bờ biển Bắc Nga nên không cần lo lắng về lớp nước mặn sẽ gây ảnh hưởng đến tìm kiếm sonar. Tàu ngầm Konovalov được trang bị hệ thống sonar tiên tiến nhất do Liên Xô sản xuất, với 1 chút cải tiến từ hệ thống DUUV-23 của PHáp

Tupolev định bắt chước chiến thuật tiếp xúc chậm và bí mật của người Mỹ dành cho kẻ thù, chỉ chạy tàu ở tốc độ thấp nhất có thể để chờ đợi THÁNG MƯỜI ĐỎ trong sự im lặng tuyệt đối. Sau đó ông sẽ theo dõi dấu vết “con mồi” và ghi lại tất cả về đường đi cùng tốc độ, để khi so sánh thành tích vài tuần sau, ông sẽ cho ông thầy biết mình đã thua trước cuộc tập trận này như thế nào. Có ai đó đến lúc cần làm điều này rồi.

“Có gì mới trong hệ thống sonar không?” Tupolev bắt đầu lo lắng và mất kiên nhẫn

“Không có gì mới, thưa đồng chí thuyền trưởng” viên đội phó gõ vào dấu X trên hải đồ trong khi báo cáo. X là ví trí của tàu tàu ngầm hạt nhân tên lửa lớp D Rokosssovskiy. Trong cuộc diễn tập quân sự này, họ đã thao dõi nó trong vài giờ “Những người bạn của chúng ta vẫn di chuyển vòng quah với tốc độ thấp. Anh có nghĩ Rokosssovskiy đang cố tình gây nhầm lẫn cho chúng ta không? Liệu đại tá Ramius có cố tình đưng đó đến đây để gây rối loạn cho nhiệm vụ của chúng ta?”

Tupolev cũng nghĩ đến điều này “Có lẽ thế, nhưng cũng có thể không phải. Cuộc diễn tập này do chính Korov triển khai. Lệnh cấp trên giao cho chúng ta bị niêm phong và lệnh giao cho Marko cũng niêm phong tương tự. Tuy nhiên, tư lệnh Korov lại là bạn cũ của đồng chí Marko” Tupolev do dự một lúc rồi lắc đầu “Không thể. Korov là người ngay thẳng. Tôi nghĩ Ramius đang đưa tàu đến biển này ở tốc độ chậm nhất. Để khiến chúng ta lo lắng và tự vấn bản thân. Ông ta biết rõ chúng ta đang săn tìm THÁNG MƯỜI ĐỎ và sẽ điều chỉnh kế hoạch của mình cho phù hợp. Ông ta có thể muốn đột nhập vào Tứ giác này từ một hướng bất ngờ khác hoặc để chúng ta nghĩ như vậy. Anh chưa bao giờ làm việc dưới quyền Ramius- đồng chí thuyền phó. Ông ta là 1 con cáo, đúng thế, 1 con cáo già có râu. Tôi nghĩ chúng ta sẽ tiếp tục đi dạo thế này trong 4 giờ nữa. Nếu vẫn không bắt được tín hiệu gì từ THÁNG MƯỜI ĐỎ thì chúng ta sẽ băng qua góc đông nam của vùng biển tứ giác này và tiến dần về phía trung tâm. Cứ làm thế đi”

Tupolev chưa bao giờ nghĩ đây là nhiệm vụ dễ dàng. Chưa có tàu ngầm tấn công nào khiến Ramius điêu đứng cả. Ông định mình sẽ là người đầu tiên và độ khó của nhiệm vụ lần này sẽ giúp ông bộc lộ tài năng. Trong một hoặc hai năm tới, Tupolev dự kiến sẽ là thuyền trưởng giỏi nhất.