← Quay lại trang sách

Chương 4 NGÀY THỨ 4-THỨ HAI, NGÀY 6 THÁNG 12-1-Trụ sở CIA

Ryan đi dọc hành lang trên tầng cao nhất tòa nhà Langley, Virginia, trụ sợ của Cơ Quan Tình Báo Trung Ương Mỹ CIA. Anh đã vượt qua 3 cửa kiểm tra an ninh và không ai yêu cầu anh phải mở chiếc cặp kiểm tra. Đó là một chiếc cặp có khóa, được che dưới chiếc áo khoác màu vàng nhạt do một sỹ quan thuộc Hải quân hoàng gia tặng. Anh đang mặc một bộ vest đắt tiền do vợ mua trong một cửa hàng bán suit đắt đỏ ở Savile Row. Nó được cắt may theo kiểu Anh, không cổ điển cũng chẳng hợp mốt. Anh có có vài bộ tương tự ở nhà, được treo gọn gàng trong chiếc tủ lớn, sắp xếp theo màu sắc, cùng với áo sơ mi trắng và cà vạt sọc. Trang sức của anh chỉ là một chiếc nhẫn cưới và một chiếc nhẫn kỷ niệm đại học và một chiếc đồng hồ điện tử không quá giá trị nhưng chạy chính xác có dây đeo bầng vàng còn đắt hơn mặt đồng hồ. Ryan không quá để ý đến chuyện ăn mặc. Thật vậy, nghề nghiệp của anh đòi hỏi anh phải có khả năng nhìn thấy bản chất thông qua sự vật

Ryan không có ngoại hình nổi bật, cao khoảng 1m7, dáng người trung bình. Do thời tiết xấu ở Anh lại thêm lười vận động nên bụng hơi to. Thoạt nhìn, đôi mắt xanh của anh có phần uể oải, anh thường xuyên thẫn thờ khi suy nghĩ, khuôn mặt vô thức khi tâm trí mải theo đuổi những dữ liệu và tài liệu nghiên cứu cho cuốn sách của mình. Chỉ những người Ryan cần gây ấn tượng mới biết anh là người thế nào, phần còn lại thì anh chả quan tâm. Anh không muốn trở thành người đàn ông vĩ đại. Cuộc đời anh, anh nghĩ, đã đủ phức tạp lắm rồi- phức tạp hơn nhiều người nghĩ. Anh có một người vợ anh yêu và hai đứa con thiên thần, một công việc phù hợp với tư duy trí tuệ anh và có đủ khả năng độc lập tài chính để lựa chọn con đường sống của riêng mình. Jack Ryan đã chọn con đường làm việc cho CIA. Phương châm chính thức của cơ quan này là: Sự thật sẽ khiến bạn tự do. Bí quyết, anh tự nói với mình hàng ngày, là để tìm ra sự thật thì phải làm việc thật chăm chỉ và không cẩu thả. Ngay cả khi không thực hiện được mong muốn thì anh vẫn tự an ủi mình, đừng quá vội vàng mà hãy tin tưởng vào khả năng của mình

Văn phòng của Cục phó cục tình báo trung ương nằm ở góc trên cùng của tòa nhà, từ đây có thể nhìn ra thung lũng Potomac rợp bóng cây. Ryan đi qua một trạm kiểm soát an ninh cuối cùng

“Chào buổi sáng, tiến sỹ Ryan”

“Chào Nancy” Ryan cười với bà. Nancy Cumming đã làm công việc thư ký trong hơn 20 năm, phuc vụ qua 8 phó giám đốc tình báo. Và theo tin đồn, bà có lẽ cũng đã từng là thư ký cho cả vị quan chức được chính phủ cử đến ở phòng bên cạnh- Cũng giống như ở một công ty lớn: Sếp có thể thay đổi theo nhiệm kỳ nhưng thư ký hiệu quả thì vẫn còn ngồi đấy

“Gia đình ông khỏe chứ, Tiến sỹ? Ông có mong chờ giáng sinh không?”

“Tất nhiên rồi- ngoại trừ lỗi lo lắng nho nhỏ của Sally. Nó không chắc ông gia Noel có biết chỗ chúng tôi chuyển tới hay không và nó sợ là ông ấy không biết đường đến Anh để tìm nó. Nhưng ông ấy sẽ biết thôi” Ryan hài hước

“Thật vui khi tụi trẻ con vẫn còn những nỗi lo lắng nho nhỏ” bà bấm vào cái nút chìm “Mời vào, tiến sỹ Ryan”

“Cảm ơn Nancy” Ryan vặn nút bảo vệ điện tử và bước vào văn phòng ngài phó giám đốc cục tình báo trung ương. Phó đô đốc James Greer đang dựa vào chiếc ghế tựa lưng cao để xem lại các tài liệu chính thức. Nhiều tài liệu khác nhau được đặt một cách bài bản trên chiếc bàn lớn bằng gỗ gụ. Các tập tài liệu có viền băng keo đỏ và các mã khác nhau in trên kẹp

“Hi Jack!” Ông nồng nhiệt chào từ bên kia phòng “Cà phê nhé?”

“Vâng, cảm ơn ngài” James Greer đã 66 tuổi, đã quá tuổi nghỉ hưu của một sỹ quan hải quân nhưng ông vẫn có có sức làm việc huyền thoại như Hyman Rickover, nhưng Greer dễ hợp tác hơn nhiều. Ông ấy là “mustang”, xuất thân trong quân đội, làm thủy thủ rồi được cử đi học ở trường Sỹ quan đào tạo hải quân, phục vụ trong quân đội hơn 40 năm, được phong tướng 3 sao, thuyền trưởng tàu ngầm, rồi chuyển sang làm ngành tình báo toàn thời gian. Greer là một ông chủ lắm yêu cầu nhưng cũng rất tận tụy với cấp dưới làm việc tốt và khiến ông hài lòng. Ryan là một trong số cấp dưới như thế.

Greer thường không muốn làm phiền Nancy, ông thường tự đun nước ở tủ phía sau bàn để tự pha ca phê chỉ với môt cú xoay người. Ryan lấy một chiếc cốc lớn không có tay cầm cho viên tướng hải quân và pha 1 tách lớn expresso mà hải quân thích uống, cho thêm một chút muối

“Jack, cậu đói không?”Greer lấy một hộp bánh từ trong ngăn kéo ra “Tôi có một ít bánh nếp đây này”

“Cảm ơn ngài, tôi đã không ăn nhiều lắm trên máy bay” Ryan nhón một cái, rút ra một tờ giấy ăn

“Vẫn không thích bay à?” Greer vui vẻ. Ryan ngồi xuống chiếc ghế đối diện ông “Tôi nghĩ mình nên quen dần với việc bay. Tôi thích thích Concorde hơn là máy bay thân rộng, vì nó cắt giảm nửa thời gian bay trong đau khổ của tôi”

“Gia đình khỏe chứ?”

“Vâng, vẫn khỏe, cảm ơn ngài. Sally bắt đầu vào lớp 1- nó yêu trường lớp. anh chàng Jack nhỏ đang bắt đầu bò khắp nhà. Bánh ngon quá”

“Gần nhà tôi có tiệm bánh mỳ mới mở. Sáng nào tôi cũng đi qua đó mua” Viên tướng quân ngồi thẳng trên ghế “Vậy,điều gì mang cậu đến đây hôm nay?”

“Những bức ảnh chụp tàu ngầm tên lửa hạt nhân mới của Liên Xô mang tên THÁNG MƯỜI ĐỎ” Ryan thản nhiên nói khi uống một ngụm cà phê

“Ồ, vậy đổi lại các đồng nghiệp Anh của chúng ta muốn gì?” Greer trầm ngâm

“Họ muốn xem mấy cải tiến mới của Barry Somers. Không phải bản thân chiếc máy – như tôi tưởng mới đầu – mà là thành quả của nó. Tôi nghĩ việc trao đổi này là hợp lý, thưa ngài” Ryan biết CIA không có nhiều ảnh về loại tàu ngầm mới này. Bộ tác chiến chưa cử được đặc vụ nào tới xưởng đóng tàu Severodvinsk hay người đáng tin cậy ở căn cứ tàu ngầm Polyarnyy. Tồi tệ hơn, Liên Xô đã bắt chước đội đóng tàu ngầm Đức trong chiến tranh thế giới lần II là xây dựng các kho chứa tàu ngầm, xây hàng loạt các “mái che bến tàu” khiến vệ tinh không thể chụp ảnh

“Chúng ta có mười bức ảnh, tất cả đều chụp ở góc thấp. Năm bức ảnh được chụp ở mũi và đuôi thuyền và một trong số đó chụp lúc đuôi và mũi lúc chưa được hoàn thiện vì vậy Somers có thể phát triển tiếp. Chúng ta không buộc phải cam kết, thưa ngài, nhưng tôi có nói với Ngài Basil là ngài sẽ xem xét đề nghị này”

Viên tướng gật đầu. Hiệp sỹ Sir Basil Charleston, Sếp của Cục tình báo Anh, là một bậc thầy về chuyên môn nghiệp vụ, thỉnh thoảng lại đề nghị chia sẻ tin tức với người anh em giàu có hơn và đòi phải trả ơn sau 1 tháng. Trò chơi tình báo thường cũng giống như giao dịch trong chợ “Để sử dụng hệ thống mời, Jack, chúng ta cần máy ảnh để chụp”

“Tôi biết” Ryan lấy chiếc máy ảnh ra khỏi áo khoác “Đây là chiếc máy có gắn đĩa Kodak đã được cải tiến. Ngài Basil nói nó là chiếc quay gián điệp tương lai. Nó nhỏ và tinh tế, hình phẳng, có thể dấu trong một bao thuốc lá”

“Sao cậu biết- rằng chúng ta cần máy quay này?”

“Ý ngài muốn hỏi làm cách nào Somers sử dụng laze để….”

“Ryan” Greer cáu kỉnh “cậu biết được bao nhiêu?”

“Bình tĩnh, thưa ngài. Hãy nhớ hồi tháng hai, tôi có thảo luận về hệ thống SS-20 mới được lắp gần biên giới Trung Quốc chứ ạ? Somers ở đó và ngài có yêu cầu tôi đưa cậu ta ra sân bay. Trên đường ra đó cậu ta có luyên thuyên về ý tưởng mới làm cậu ta sẽ phải đến miền Tây làm việc. Cậu ta nói chuyện đó suốt đường đi đến Dulles. Với kiến thức hạn hẹp của mình, tôi đoán cậu ta sẽ bắn chùm tia laze qua ống kính máy ảnh để lập mô hình toán học trên máy tính. Tôi cho rằng anh ấy có thể lấy âm bản tiếp xúc, chia nhỏ hình ảnh thành – chùm tia tới ban đầu, tôi đoán vậy, sau đó thông qua thấu kính lý thuyết do máy tính lập trình để tạo ra một bức ảnh hoàn hảo. Có lẽ phân tích của tôi chưa chắc đã đúng” Biểu hiện của Greer cho thấy phân tích của Ryan không hề sai

“Miệng của Somers rộng quá”

“Tôi cũng nói với cậu ta như thế, thưa ngài. Nhưng tên này một khi bắt đầu nói thì ai bắt được hắn dừng lại được chứ?”

“Người Anh có biết điều đó không” Greer hỏi

“Tôi cũng có ý đoán như ngài. Hiệp sỹ Basil đã hỏi tôi về điều này nhưng tôi trả lời ông ấy là ông ấy đã hỏi nhầm người- ý tôi là tôi học về kinh tế và lịch sử, chứ không phải vật lý. Tôi có nói với ông ấy là chúng ta cần máy ảnh- nhưng ông ấy đã biết điều này rồi. Ông ấy ngay lập tức lấy máy ảnh này ra khỏi bàn và ném cho tôi. Thưa ngài, tôi không hề tiết lộ điều gì hết”

“Tôi không biết cậu ta còn tiết lộ cho bao nhiêu người khác.Những thiên tài! Họ hoạt động trong thế giới nhỏ bé điên rồ của riêng mình. Đôi khi Somers giống như một đứa trẻ. Cậu có nhớ Quy tắc Đầu Tiên về Bảo Mật không: Khă năng bị mật bị tiết lộ tỷ lệ thuận với bình phương số người biết nó” Đây là câu châm ngôn yêu thích của Greer.

Điện thoại reo lên “Greer…vâng” ông gác điện thoại “Charlie Davenport đang trên đường tới, theo đề nghị của cậu đó Jack. Chắc khoảng nửa giờ nữa tới nơi. Đường rơi nhiều tuyết quá” Viên tướng dùng một tay đẩy cửa sổ mở ra. Mặt đất đã dầy khoảng 5cm tuyết và có vể như sẽ dầy thêm 3cm lúc hoàng hôn “Thêm vài mảnh tuyết rơi xuống thành phố này nữa là đủ để thành địa ngục” Ryan cười lớn. Greer đến từ bờ biển phía đông Maine và có vài thứ khác xa nơi đây

“Vậy, Jack, cậu nghĩ cái giá phải trả có xứng đáng không?”

“Thưa ngài, chẳng phải chúng ta đã muốn có những bức ảnh này từ lâu rồi sao?Các dữ liệu chúng ta có về tàu ngầm Liên Xô rất trái ngược nhau. Đó là quyết định của Ngài và Ngài chịu trách nhiệm về điều đó. Nhưng theo ý kiến của tôi thì,vâng, nó xứng đáng. Những bức ảnh này rất đáng giá”

“Đáng nhẽ chúng ta nên nhét được người của mình trong cái xưởng chết tiệt đó” Greer càu nhàu. Ryan không biết Phòng Tác Chiến đã làm thế nào. Anh rất ít quan tâm đến các hoạt động hiện trường. Ryan là nhà phân tích. Làm thế nào để thông tin đến được bàn làm việc không phải là việc anh cần quan tâm và anh luôn cẩn thận tránh phải tìm hiểu về việc đó “Tôi đoán Basel sẽ không nói với cậu về người của họ, phải không?”

Ryan mỉm cười lắc đầu“ Không thưa ngài, tôi cũng không hỏi” Greer gật đầu tán thành

“Chào buổi sáng, James!” Ryan quay lại nhìn Chuẩn Đô Đốc Charles Davenport, cục trưởng cục tình báo hải quân, và một thuyền trưởng đi theo ông

“Hi Charlie. Anh biết Jack Ryan phải không?”

“Hello, Ryan.”

“Chúng tôi đã gặp nhau trước đây” Ryan nói

“Đây là thuyền trưởng Casimir” Ryan bắt tay cả hai người. Anh đã gặp Davenport vài năm trước, khi anh nộp luận án tại HỌc Viện quân sự hải quân ở New Port, đảo Rhode. Davenport đã gây khó cho anh ở phần hỏi và trả lời. Khi đó anh bị coi là một tên khốn khi làm việc, một cựu phi công đã mất tư cách bay sau một vụ va chạm hàng rào và như một số người nói, vẫn còn mang trong lòng hận thù. Nhưng thù ai? Không ai thực sự biết

“Ryan, thời tiết ở Anh có tệ như ở đây không?” Davenport cởi áo khoác rồi treo chùm lên chiếc áo khoác của Ryan “Tôi đoán cậu đã ăn trộm một chiếc áo khoác của Hải quân hoàng gia”

Ryan rất thích chiếc áo khoác này”Một món quà, thưa ngài, và rất ấm”

“Chúa ơi, ngay cả cách nói chuyện của cậu ta cũng giống người Anh. James, chúng ta phải đưa cậu bé về nhà”

“Hãy tử tế với cậu ta, Charlie. Anh ấy có món quà cho anh. Anh cứ pha một ly cà phê trước đi”

Casimir vội bước tới pha một cốc cà phê lớn cho Sếp mình, rồi ngồi phía bên phải. Ryan để họ đợi một lúc rồi mở cặp, lấy ra bốn tập tài liệu, giữ một chiếc cho mình và 3 chiếc đưa cho 3 người có mặt

“Nghe nói cậu đã làm công việc của mình rất tốt, Ryan” Davenport nói. Jack biết ông ta là một người hay thay đổi, có khi vừa mưới thân mật và tình cảm, lúc sau có thể giận dữ ngay. Có lẽ ông ta làm điều này để khiến cấp dưới của mình phải lo lắng “và…..lạy chúa tôi!” Davenport đã mở thư mục

“Kính thưa các quý ngài, nhờ sự cho phép của Cục tình báo Anh Quốc, tôi mang đến cho các ngài THÁNG MƯỜI ĐỎ” Ryan trịnh trọng nói

Các bức ảnh trong thư mục được sắp xếp thành từng cặp, bốn ảnh trên mỗi trang. Mặt trươc là ảnh 4×4 và mặt sau là ảnh 10x 10 phóng to. Từ bức ảnh, góc chụp rất thấp, cho thấy nó được chụp trên mặt nước bên ngoài bến tàu, nơi chiếc tàu ngầm đang đang được sửa chữa sau khi hạ thủy. Ảnh được xếp theo cặp, phía trước và phía sau, mũi tàu và đuôi tàu, mũi tàu và đuôi tàu

“Thưa các ngài, quý vị có thể thấy, ánh sáng không được tốt và điều kiện chụp ảnh rất kém. Ảnh này được chụp bởi máy ảnh bỏ túi với phim màu 400. 2 ảnh đầu tiên được chụp qua xử lý thông thường để xác định độ sáng. Hai ảnh sau được chụp với mức xử lý độ sáng cao hơn. Hai ảnh tiếp theo được cải thiện độ phân giải màu. 2 ảnh thứ 4 đã cải thiện độ phân giải tuyến tính, sử dụng phương pháp phóng to. Tôi có mang theo âm bẩn đển Barry Somers có thể xử lý tiếp”

“Hả?” Davenport ngước nhìn lên

“Thật giống với tính cách rộng rãi của người Anh. Chúng ta phải trả giá bao nhiêu?”

Greer nói với ông ta “Đủ. Nó đáng giá”

“Jack cũng có ý đó”

“Nghĩ xem” Davenport khẽ cười “Anh biết là cậu ta đang làm việc chăm chỉ cho người Anh chứ”

Ryan rất tức giân Anh thích người Anh, thích làm việc với các nhân viên tình báo của họ nhưng anh biết mình là người quốc gia nào. Hít thở sâu nào. Davenport luôn kích động người khác, nếu anh mắc mưu, thì Davenport sẽ thắng

“Tôi đoán quý ngài John Ryan vẫn đang có mối quan hệ rất tốt phía bên kia đại dương?” Davenport nói, Những lời này khiến Ryan cẩm thấy đau nhói. Danh hiệu hiệp sỹ của Ryan là một danh hiệu danh dự, được trao khi anh ngăn chặn một vụ khủng bố xảy ra khi anh có mặt tại Công viên St. James ở London. Khi đó anh chỉ là một du khách bình thường đi du lịch ở Anh, rất lâu trước khi anh gia nhập CIA. Khi sự việc xảy ra, anh vô tình bảo vệ hai nhân vật quan trọng khỏi ám sát và khiến anh trở nên nổi tiếng, điều anh chưa bao giờ nghĩ đến, nhưng đúng là ảnh hưởng của nó khiến anh được tiếp xúc với rất nhiều người Anh, đặc biệt là những chức sắc có tầm ảnh hưởng nhất định. Các mối quan hệ này biến anh trở thành một người hữu ích đến mức CIA yêu cầu anh tham gia nhóm liên lạc Mỹ- Anh. Đó cũng là lý do anh thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với Hiệp sỹ Sir Basil Charleston

“Chúng ta có rất nhiều bạn bè ở đó, thưa ngài, và một vài người trong số họ khá thân thiện đã đưa cho tôi những bức ảnh này” Ryan lạnh lùng

Davenport dịu lại “Được rồi, Jack, vậy thì hãy giúp tôi chuyện này. Cậu thấy đó, bất cứ ai đưa cho chúng ta những bức ảnh này hẳn sẽ có lợi ích của riêng họ. Những bức ảnh này rất có giá trị. Vậy, hãy xem chính xác thì chúng ta có gì ở đây nào?”

Đối với những người chưa được đào tạo thì những bức ảnh này cho thấy đây là một tàu ngầm có chở tên lửa hạt nhân tiêu chuẩn. Một số đầu vỏ thép dày và to, đầu còn lại thon nhỏ dần. So sánh với những người người công nhân đang đứng trên boong tàu thì nó thật sự to khổng lồ. Hai cánh quạt bằng đồng ở phần đuôi của con tàu, nằm ở hai bên của một phụ kiện trơn mà người Nga gọi là “đuôi hải ly” trong các tài liệu tình báo. Phần đuôi của chiếc tàu không có gì là bất thường ngoại trừ một chi tiết

“Những cánh cửa này dùng làm gì?” Casimir hỏi

“Hmm, con tàu là một tên khốn thức sự đấy” Davenport rõ là không nghe câu hỏi “Dài hơn 40 feet so với tính toán của chúng ta, nhìn qua thì có vẻ thế”

“Nó dài 44 feed” Ryan không quá thích Davenport nhưng rõ ràng người đàn ông này rất giỏi “Somers có thể chứng mình điều này giúp chúng ta. Xét về chiều rộng, nó rộng hơn 2 feet so với tàu ngầm lớp Typhoon. Rõ ràng đây là phiên bản cải tiến của lớp Typhoon, nhưng…..”

“Cậu đúng, thuyền trưởng” Davenport ngắt lời “Những cánh cửa này dùng làm gì nhỉ?”

“Đó chính là lý do tôi phải bay về đây” Ryan tự hỏi chuyện này sẽ kéo dài bao lâu đây. Anh phải dẫn họ vào chủ đề chính ngay lập tức “Tôi không biết và người Anh cũng vậy”

THÁNG MƯỜI ĐỎ có hai cửa ở đầu và đuôi tàu, không hẳn là hình tròn có đường kính 2m. Khi những bức ảnh này được chụp thì cả hai cánh cửa đều đóng và chỉ có thể nhận ra đó là cửa ở cặp ảnh thứ 4

“Nó có phải ống phóng ngư lôi không? Không- nếu vậy thì phải có bốn ống trên tàu” Greer mở ngăn kéo lấy ra một cái kính lúp Trong thời đại những bức ảnh được làm sắc nét thêm bởi máy tính, Ryan coi đó là hình ảnh ngược đời.

“Anh là một lái tàu ngầm đó James” Davenport nói

“20 năm trước rồi Charlie” Đầu những năm 60 ông đã chuyển công việc từ thuyền trưởng tàu ngầm sang công tác gián điệp. Ryan để ý rằng thuyền trưởng Casimir đang đeo huy hiệu phi công hải quân và là người biết không nên nói quá nhiều. Ông không phải là dạng người “hấp tấp”

“À chúng không thể là ống phóng ngư lôi. Thông thường ống phóng ngư lôi được lắp đặt chung ở mũi thuyền. Những lỗ này có đường kính….6 hoặc 7 feet. Liệu chúng có phải là bệ phóng tên lửa hành trình mới mà họ đang phát triển không?”

“Bên hải quân hoàng gia Anh cũng nghĩ vậy. Tôi đã thảo luận vấn đề này với vài người trong cộng đồng tình báo Anh. Nhưng tôi không nghĩ thế. Tại sao lại triển khai vũ khí chống hạm trên một nền tảng vũ khí như vậy. Chúng ta không bao giờ làm vậy và chúng ta có công nghệ bom đi xa hơn họ rất nhiều. Họ không thể làm được. Những cánh cửa nằm đối xứng ở hai đầu trục của tàu ngầm. Tên lửa không thể phóng ở đuôi thuyền, thưa ngài. Các khe hở không đủ”

“thế thì có thể là tia Sonar” Davenport nói

“Nếu họ có thể di chuyển với một mái chèo thì có thể. Nhưng tại sao là hai cặp?” Ryan hỏi

Davenport nhìn anh giận dữ “Họ thích làm các bản dự phòng”

“Hai cửa ở mũi tàu và hai cửa ở đuôi tàu. Tôi nghĩ có thể là bệ phóng tên lửa hành trình hoặc tia sonar. Nhưng các cánh cửa đều có cùng kích thước thì giải thích thế nào? ” Ryan lắc đầu “Quá trùng hợp. Tôi nghĩ đây có thể là một hệ thống mới, đó là lý do việc chế tạo con tàu này bị gián đoạn quá lâu. Họ thiết kế một hệ thống mới cho con tàu này và mất 2 năm để biến đổi tàu lớp typhoon phù hợp với hệ thống mới này. Chúng ta lưu ý rằng, họ đã thêm hơn 6 cặp tên lửa hành trình đẻ phù hợp với hệ thống này”

“Cũng có lý” Davenport nói

“Đó chỉ là những gì tôi nghĩ”

“Ok, Jack, cậu nghĩ đây là cái gì?” Greer hỏi

“Đừng có đánh đố tôi thưa ngài, tôi không phải là kỹ sư”

Tướng Greer nhìn những vị khách và mỉm cười, dựa vào ghế “Thưa các quý ông,chúng ta có gì ở trong căn phòng này nào? 90 năm kinh nghiệm hải quân, thêm một anh chàng trẻ tuổi nghiệp dư” ông chỉ vào Ryan “Được rồi, Jack, anh có vài việc phải làm. TẠi sao cậu phải đích thân mang ảnh đến đây?”

“Tôi muốn cho môt người xem bức ảnh”

“Ai?” Greer hơi ngạc nhiên, nghiêng đầu hỏi lại

“Skip Tyler. Có ai trong số các ông biết ông ấy không?”

“Tôi biết” Casimir gật đầu “Cậu ấy học sau tôi một năm ở Annopolis. Chẳng phải cậu ta bị thương hay sao đó mà?”

“Vâng” Ryan nói “ông ấy bị tai nạn ô tô mất một chân bốn năm về trước. Ông ấy từng được thăng chức làm thuyền trưởng Los Angeles nhưng một tên say rượu lái xe đã khiến sự nghiệp bị gián đoạn. Giờ ông ấy đang giảng dạy lớp kỹ sư ở Học viện hải quân và đảm nhiệm việc tư vấn về phân tích kỹ thuật và thiết kế tổng thể tàu tại Bộ Tư Lệnh Hệ thống Hàng Hải của Hải Quân. Ông ấy cũng nhận bằng kỹ sư ở MIT và những hiểu biết của ông ấy rất phi thường”

“Anh ta đáng tin cậy đến mức nào?” Greer hỏi

“Đỉnh của đỉnh, thưa ngài. Vì ông ấy từng làm việc ở Crytal City”

“Anh có phản đối gì không Charlie?”

Davenport cau mày. Tyler không phải là người làm việc trong cộng đồng tình báo “Anh ta có phải là người tham gia thẩm định lớp tàu tuần dương Kirov mới không”

“Vâng, thưa ngài” Casimir nói “Cậu ấy và Saunders đều làm ở Bộ chỉ huy hệ thống ngoài khơi”

“Làm tốt lắm. Tôi đồng ý”

“Khi nào thì cậu muốn gặp anh ta?” Greer hỏi Ryan

“Nếu ngài không có ý kiến gì thì thôi định đến Annapolis ngay hôm nay. Nhân tiện lấy một số đồ từ nhà và –à vâng tôi định mua ít quà giáng sinh nữa”

“Hả? Mua vài con búp bê à?” Davenport hỏi. Ryan quay lại liếc nhìn viên tướng “Vâng, thưa ngài, sự thật đúng là thế. Cô con gái nhỏ của tôi muốn một con búp bê trượt tuyết và môt số bộ đồ phù hợp với con búp bê Jordache. Hẳn là ngài đã từng chơi trò Santa, phải không Tướng Quân?”

Davenport thấy Ryan có vẻ không muốn nhượng bộ nữa. Cậu ta không phải cấp dưới của ông nên có ép anh nữa cũng chả để làm gì. Nếu Ryan muốn, anh có thể bước đi bất kỳ lúc nào. Ông ta xoay chuyển chủ đề “Họ có nói với cậu là THÁNG MƯỜI ĐỎ đã khởi hành thứ 6 tuần trước không?”

“Hả?” Họ không hề nói và Ryan cũng không ngờ tới “Tôi nghĩ nó không khởi hành trước thứ 6 này”

“Chúng tôi cũng nghĩ vậy. Thuyền trưởng của nó là Marko Ramius. Cậu đã nghe về ông ta chưa?”

“Chỉ trong các tài liệu gián tiếp đề cập đến. Người Anh nói ông ta là người khá giỏi đấy”

“Hơn cả thế” Greer chỉ ra “Ông ta là người xuất sắc nhất của bên hải quân Liên Xô, một tay chơi thực sự đấy. Khi tôi còn làm ở DIA đã được đọc nhiều hồ sơ về hắn. Ai là con chim thì thầm tên hắn cho cậu vậy Charlie?”

“Tàu Bremerton tình cờ có được tin này. Con tàu này đang thu thập thông tin điện tử ELINT thì thấy Ramius ra khơi, hiện giờ đang được lệnh theo dõi. Thuyền trưởng là Bud Wilson. Nhớ bố anh ta không?”

Greer cười lớn “Red Wilson hả? Đó là một trong những thuyền trưởng xuất sắc nhất! Con ông ấy cũng không tệ chứ?”

“Họ nói vậy. Ramius là người xuất sắc nhất bên hải quân Liên Xô, nhưng Wilson đang chỉ huy tàu ngầm lớp 688. Cuối tuần này chung ta sẽ bắt đầu có tin về THÁNG MƯỜI ĐỎ” Davenport đứng lên “Chúng tôi phải quay lại với công việc thôi James” Casimir nhanh nhẹn đứng lên lấy áo khoác “Tôi có thể giữ những bức ảnh này không? ”

“Được Charlie, chỉ cần anh không treo chúng trên tường, đừng để ai nhìn thấy. Và tôi đoán cậu cũng muốn rời đi luôn phải không, Jack?”

“Vâng, thưa ngài”

Greer nhấc máy “Nancy, Tiến sỹ Ryan cần xe và tài xế trong vòng 15 phút nữa. Được rồi” Ông đặt điện thoại xuống và chờ Davenport rời đi “Chúng ta không muốn cậu chết trong lớp tuyết dày thế này. Dù gì thì cậu cũng ở Anh một năm và quen với tay lái nghịch. Búp bê trượt tuyết, có chuyện gì vậy Jack?”

“Các con của ngài đều là con trai, phải không thưa ngài? Con gái rất khác đấy ạ” Ryan cười “Ngài chưa gặp con gái nhỏ Sally của tôi thôi”

“Con gái yêu của bố à?”

“Vâng. Chúa phù hộ cho ai lấy phải nó. Tôi có thể để lại những bức ảnh này cho Tyler chứ?”

“Tôi hy vọng cậu không nhầm người, con trai. Nếu anh ta có nơi để giữ nó an toàn thì…được cậu co thể để anh ta giữ những bức ảnh này”

“Đã hiểu, thưa ngài”

“Khi cậu quay lại- có thể đã muộn thì đường có thể đi lại dễ dàng hơn rồi. Cậu ở khách sạn Marriott à?”

“Vâng thưa ngài”

Greer nghĩ ngợi một lúc “Tôi có thể sẽ làm việc muộn. Hãy ghé qua đây, có thể tôi có việc cần bàn bạc thêm với cậu”

“Vâng thưa ngài. Cảm ơn vì chiếc xe” Ryan đứng dậy

“Đi mua búp bê đi nhóc” Greer nhìn anh bước ra khỏi cửa. ông thích Ryan. Cậu chàng luôn không ngại nói ra ý kiến của mình. Một phần vì anh chàng rất giàu có và cưới một cô vợ còn giàu hơn. Loại độc lập này rất tốt. Ryan không thể bị mua chuộc hay đe dọa bởi tiền hay quyền lực. Anh có thể từ bỏ công việc bất kỳ lúc nào và quay lại viết sách lịch sử. Ryan đã từng làm môi giới chứng khoán 4 năm, đặt cược tiền vào những dự án rủi ro và kiếm đủ tiền để sống. Sau đó thì anh dừng lại- nói rằng không muốn đặt cược vào may rủi nữa. Nhưng Greer không tin. Ông nghĩ rằng Ryan đã chán- chán với việc kiếm tiền. Ông lắc đầu. Cậu ta là thiên tài kinh doanh chứng khoán và giờ đang làm việc cho CIA. Ryan nhanh chóng trở thành một trong những nhà phân tích tình báo giỏi nhất của Greer, chưa kể mối quan hệ với bên Anh khiến anh có giá trị gấp đôi. Ryan rất giỏi lọc ra vài thông tin có giá trị từ cả núi dữ liệu vô tổ chức. Không có nhiều nhân viên CIA làm được điều này. Greer nghĩ rằng CIA đã chi rất nhiều tiền để thu thập thông tin nhưng không rất ít người có khả năng phân tích nó. Các nhà phân tích hoàn toàn không giống như các siêu điệp viên ở nước ngoài – như trong các bộ phim Hollywood. Nhưng Jack biết cách phân tích thông tin tình báo, tài liệu kỹ thuật từ nước ngoài gửi về, và cũng giỏi quyết đoán, không sợ nhìn mặt Sếp mà nói ra những gì mình nghĩ. Tính cách ngay thẳng này đôi khi làm mất lòng vị tướng già nhưng nhìn chung ông thích những cấp dưới khiến ông kính trọng. CIA có quá nhiều người chỉ có kỹ năng nịnh nọt rồi.

2 Học viện hải quân Hoa Kỳ

Dù bị mất đi chân trái nhưng Oliver Wendell Tyler vẫn là một người đàn ông đẹp trai và tràn đầy năng lượng. Vợ ông biết rõ điều này nhất. Ông rời đơn vị chiến đấu đến nay đã được bốn năm. Từ đó đến nay họ đã bổ xung thêm 3 đứa con, sắp thêm một đứa nữa để cộng thêm với hai đứa trước đó là sáu con. Ryan tìm thấy ông đang ngồi một mình trong phòng trống để chấm các bài kiểm tra trong hội trường Rickover Hall thuộc tòa nhà Khoa học và Kỹ thuật của Học Viện Hải Quân Hoa kỳ.

“Đang làm gì thế thuyền trưởng?” Ryan dựa lưng vào cửa. Anh đã bảo viên tài xế CIA đợi ngoài sảnh

“Hey Jack! Tưởng cậu đang ở Anh” Tyler nhảy dựng lên – nói câu quen thuộc- nhảy lò cò đến bắt tay Ryan. Dưới chân giả của ông là một miếng đệm cao su hình vuông thay vì bàn chân. Nó khiến đầu gối hơi cong nhưng không quá nhiều. Tyler từng là tiền đạo cừ khôi của đội bóng quốc gia Mỹ nên bây giờ cơ thể còn lại của ông vẫn chắc chắn và dẻo dai như những sợi nhôm bên đôi chân trái. Cái bắt tay của ông như của con khỉ đột “Vậy, cậu đang làm gì ở đây thế?”

“Tôi bay về đây là có vài việc phải làm và đi mua sắm ít đồ. Jean khỏe không? Cả 5…”

“Giờ là 5 và hai phần ba”

“Lại nữa à? Jean đang lẽ nên thắt ống của ông lại”

“Cô ấy cũng nói thế nhưng tôi có đủ thứ bị thắt rồi” Tyler cười lớn “Tôi nghĩ mình đâng bù đắp cho những năm tháng khổ hạnh trên biển. Đến đây nào, lấy chiếc ghế và ngồi xuống đi”

Ryan ngồi xuống góc bàn, mở chiếc cặp và đưa cho Tyler một tệp tài liệu “Có vài bức ảnh đưa đến cho anh nhìn”

“Được rồi” Tyler mở tập tài liệu “Của ai…một người Nga à! Tên này to gan thật đấy. Tương tự như tàu lớp Typhoon nhưng cải tiến rất nhiều. Số tên lửa từ 20 lên 26. Tàu có vẻ dài hơn. Thân tàu phẳng hơn nữa. Nó cũng rộng hơn à?”

“Hơn hai hoặc ba mét”

“Tôi nghe nói cậu đang làm việc cho CIA Không thể nói chi tiết hơn, đúng không?”

“Kiểu như vậy đấy. Và anh chưa bao giờ nhìn thấy những bức ảnh này đấy nhé, thuyền trưởng.”

“Hiểu rồi” Tyler nháy mắt “Cậu không chỉ muốn tôi không nhìn thấy chúng thôi đấy chứ?”

Ryan cho ông thấy những bức ảnh phóng to ở phía sau tập tài liệu “Nhìn những cái cửa này. Mũi và đuôi thuyền”

“À ừ” Tyler sắp xếp các bức ảnh cạnh nhau “Khá to đây, phải hơn hai mét ở cả mũi và đuôi. Chúng được bố trí đối xứng ở cả hai trục ở đầu trung tâm. Đây chắc không phải ống phóng tên lửa rồi, đúng không?”

“Trên tàu ngầm? Liệu tên lửa hành trình có được triển khai trên tàu ngầm mang tên lửa chiến lược không?”

“Người Nga rất thú vị, Jack. Họ luôn thiết kế vũ khí thật tài tình theo cách riêng mình. Đây cũng là nhóm đã chế tạo tàu tuần dương Kirov, sử dụng lò phản ứng hạt nhân với một thiết bị hơi diesel dùng để đẩy. Hmm- tàu đôi. Có ver như hai cánh cửa ở đuôi thuyền không thể nào là mảng sonar kéo (Sonar array –Sonar mảng kéo là một hệ thống thủy âm được kéo phía sau tàu ngầm hoặc tàu nổi trên dây cáp.) được, nếu không chân vịt sẽ vướng vào dây kéo ”

“Điều gì sẽ xảy ra nếu động cơ một cánh quạt được sử dụng để kéo mảng sonar?”

“Họ thường làm điều này trên các tàu nổi để tiết kiệm nhiên liệu, và đôi khi cũng được sử dụng trên tàu ngầm tấn công. Tuy nhiên rất khó để vận hành một tàu ngầm mang tên lửa đạn đạo chỉ với một động cơ đẩy trục. Các tàu lớp Typhoon thường có một vấn đề là rất nhạy cảm với việc điều chỉnh công suất. Nó sẽ luôn lắc lư đến mức anh không biết thế nào là đi đúng đường hay sai đường luôn. Cậu có để ý hai cánh cửa ở đuôi thuyền được cấu tạo thế nào không? ”

“Không”

Tyler nhìn lên “Khốn khiếp! Đáng nhẽ tôi phải chú ý đến nó. Nó là một hệ thống đẩy. Trời ơi, Jack, cậu không nên đến tìm tôi đúng lúc tôi đang chấm bài. Cái này khiến tôi choáng”

“Hệ thống đẩy?”

“Nhìn này- ồ, phải hơn 20 năm rồi- khi tôi vẫn còn học ở trường này. Hệ thống này không hiệu quả nên chúng ta không áp dụng nó vào thực tế”

“Được rồi, kể tôi nghe đi”

“Họ gọi loại động cơ này là truyền động đường hầm. Cậu biết cách người phương tây làm mấy cái nhà máy thủy điện chứ? Hầu hết là dùng đập. Nước chảy từ con đập thúc đẩy bánh xe nước tạo ra điện. Bây giờ thì có một loại máy phát điện quay mới, có thể sử dụng dòng nước ngầm để đẩy vào bánh công tác, và bánh công tác dẫn động tổ máy phát điện thay vì tua bin đĩa cải tiến. Cánh quạt hơi giống chân vịt trên tàu, nó được dẫn động bằng dòng nước thay vì các phương pháp khác. Tất nhiên nhà máy điện thì hơi có chút khác biệt về công nghệ nhưng không khác biệt nhiều, hiểu không?”

“Theo ý tưởng thiết kế này thì có thể cho rằng nước biển được hút vào mở mũi thuyền và xả ra đuôi tàu thông qua cánh quạt, từ đó dẫn động tàu ngầm” Tyler dừng lại, cau mày “Theo tôi biết, mỗi đường dẫn phải có hơn một bánh công tác. Họ bắt đầu nghiên cứu vào đầu những năm 60 và thử nghiệm mô hình trước khi bỏ cuộc. Một trong những điều bất lợi là họ phát hiện ra một cánh quạt là không đủ, phải là một số cánh mới được và công suất của nó kém xa do bị ảnh hưởng bởi áp suất ngược. Đây là một nguyên tắc thiết kế mới, có vài thứ gì đó bất ngờ xảy đến, cuối cùng họ quyết định sử dụng bốn cánh quạt, tôi nghĩ vậy và nó trông hơi giống với thiết bị nén trên động cơ phản lực”

“Tại sao chúng ta không phát triển tiếp động cơ đẩy này?” Ryan nhanh chóng ghi lại

“Vấn đề chính là tốc độ. Cho dù động cơ mạnh đến đâu thì cậu cũng chỉ đổ được ít nước vào đường ống. Và toàn bộ hệ thống đẩy chiêm một khoảng không gian đáng kể. Có thể họ đã sử dụng một loại động cơ cảm ứng mới, tôi nghĩ vậy, nhưng ngay cả vậy thì vẫn còn rất nhiều máy móc ngoại lai bên trong thân tàu. Không một tàu ngầm nào có quá nhiều không gian có thể sử dụng, kể cả con quái vật này. Với hệ thống đẩy này, tốc độ tối đa chỉ khoảng 10 hải lý/ giờ, và nó được đánh giá là không đáng đánh đổi dù có làm giảm độ ồn âm thanh ”

“Độ ồn âm thanh?”

“khi cánh quạt quay ở tốc độ cao trong nước, nó sẽ tạo ra tiếng ồn nhỏ ở mép sau. Vùng áp suất của nước bốc hơi tạo thành bong bóng. Dưới áp lực nước, những bong bóng này không thể tồn tại bao lâu. Khi bong bóng vỡ, nước đập vào cánh quạt và có 3 tình huống xảy ra: Đầu tiên, nó tạo ra tiếng ồn, đó là điều khó chịu nhất đối với tất cả các thuyền trưởng tàu ngầm chúng tôi. Thứ hai, nó gây ra rung động, đây cũng là điều chúng tôi chả thích thú gì. Vì dụ, hiện tượng xâm thực và trượt trên các tàu chở khách cũ sẽ tạo ra rung động với biên đội vài inch ở đuôi tàu. Hiện tượng xâm thực sẽ tạo ra rất nhiều lực, thậm chí tàu hơn 50 ngàn tấn vẫn bị rung, lực này cũng có thể làm hỏng thiết bị khác. Thứ ba, nó làm hỏng chân vịt. Nói chung, tuổi thọ của cánh quạt chỉ vài năm, vì vậy chân vịt trước đây chỉ được lắp ráp từ một số cánh quạt thay vì đúc nguyên bộ. Hiện tượng rung động này cũng là vấn đề lớn đối với tàu nổi. Để kéo dài tuổi thọ của cánh quạt cuối cùng phụ thuộc vào sự cải tiến của công nghệ nấu chảy”

“Giờ thì hệ thống truyền động đường hầm loại bỏ các vấn đề liên quan đến độ rung. Mặc dù vẫn rung nhưng tiếng ồn đều biến mất trong đường hầm. Điều này rất quan trọng. Tuy nhiên,vấn đề là nếu cậu muốn tăng tốc độ thì chỉ có thể mở rộng đường hầm một cách không thực tế. Vì vậy trong khi một nhóm nghiên cứu cái này thì có một nhóm khác nghiên cứu về thiết kế cánh quạt. Các cánh quạt tàu ngầm hiện nay đều khá lớn, vì vậy nó có thể quay ở tốc độ chậm hơn nhất định. Tốc độ càng thấp thì âm thanh xâm thực càng nhỏ. Vấn đề cũng được giảm thiểu theo độ sâu. Như khi tàu lặn vài trăm mét thì rất khó hình thành bong bóng do áp lực nước cao”

“Vậy tại sao Liên xô không bắt chước thiết kế chân vịt của chúng ta?”

“Có thể có vài lý do. Chân vịt được thiết kế cho vỏ tầu ngầm cụ thể và các thành phần máy chính được thiết kế đặc biệt, vì vậy việc sao chép thiết kế của chúng ta chưa chắc đã phù hợp với tàu ngầm của họ, chưa kể nhiều kỹ thuật sản xuất tàu ngầm vẫn còn dựa trên kinh nghiệm vì vậy vẫn mang tính thử nghiệm và có thể xảy ra sai sót. Có thể nói là thiết kế chân vịt tàu ngầm khó hơn rất nhiều so với thiết kế cánh quạt máy bay, vì mặt cắt của lưỡi cắt thay đổi từ điểm này sang điểm khác. Tôi cho rằng còn một nguyên nhân khác là công nghệ chế tạo thép của họ không tốt bằng chúng ta. Vì lý do tương tự này nên máy bay phản lực và động cơ tên lửa của họ cũng kém hiệu quả hơn. Trong các phương án thiết kế này, vật liệu hợp kim có độ bền cao là rất quan trọng. Đây là một ngành chuyên môn hẹp và tôi chỉ biết chung chung”

“Được rồi, vậy ý anh là đây là hệ thống đẩy cho tiếng ồn thấp và nó chỉ có tốc độ tối đa 10 hải lý?” Ryan muốn xác nhận lại hai điểm này

“Chỉ là ước tính. Tôi phải làm vài mô hình mô phỏng trên máy tính để đưa ra số chính xác hơn. Có thể chúng ta vẫn còn dữ liệu nằm đâu đó rải rác ở Phòng thí nghiệm Taylor” Tyler đang ám chỉ đến cơ sở thiết kế của Bộ Tư Lệnh Hệ Thống Hải Quân ở phía bắc bờ song Severn River “Có lẽ nó vẫn được phân loại và tôi sẽ phải đãi cát tìm vàng thôi”

“Sao lại thế?”

“Mọi việc đã xong từ 15 năm trước. Họ chỉ xây dựng được cái mô hình dài 15 feet- khá khá nhỏ cho mấy cái dự án nghiên cứu kiểu này. Cậu nhớ là họ đã vấp phải một nguyên lý mới đó là vấn đề áp suất ngược. Có thể còn có thêm vấn đề khác ngoài biển kia. Tôi đoán họ đã cố làm nhiều mô hình trên máy tính nhưng ngay cả khi làm được thì cũng không có nhiều đột phá vì công nghệ mô hình toán học lúc đó mới ở bước khởi đầu. Bây giờ nếu định làm lại tôi phải đến Taylor để kiểm tra các dữ liệu và chương trình cũ, rồi phải lập một chương trình mới dựa trên kích thước tàu ngầm này ” Ông gõ vào các bức ảnh “Sau khi lập xong chương trình mô phòng, tôi sẽ cần truy cập vào một máy tính lớn để chạy các tính toán”

“Nhưng anh có thể làm nó chứ?”

“Chắc chắn. Tôi cần các số đo chính xác của em bé này, nhưng tôi không còn làm việc ở Crystal City nữa. Phần khó nhất là phải chạy máy tính để tính toán. Tôi cần một cái máy lớn”

“Tôi có lẽ có thể lo được phần này cho chúng ta”

Tyler cười lớn “Có lẽ là không được đâu Jack. Đây là tài liệu rất chuyên ngành. Tôi đang nói về việc sử dụng Cray-2, một trong những siêu máy tính lớn nhất đấy. Để làm việc này cậu cần mô phỏng toán học hành vi của hàng triệu mảnh nước nhỏ, dòng nước chảy qua và xuyên qua- trong trường hợp này là xuyên qua thân tàu. Nó giống như công việc NASA phải làm với Tàu con thoi ấy. Công việc thực tế dễ dàng thôi- nó không quá khó. Chúng là những phép tính đơn giản, nhưng anh phải chạy cả triệu phép tính mỗi giây. Và để làm được điều đó thì cần một cái máy tính lớn cỡ Cray và chúng ta chỉ có vài cái. NASA có một cái ở Houston, tôi nghĩ thế. Bên hải quân có vài cái ở Norfork cho việc ASW- cậu có thể quên mấy cái này đi. Bên không quân có một cái ở Pentagon, tôi nghĩ thế. Mấy cái còn lại thì ở California ”

“Nhưng anh làm được chứ?”

“Làm được”

“OK, vậy hãy vào việc thôi Thuyền trưởng và tôi xem chúng ta có thể kiếm cho anh cái máy tính không. Anh cần trong bao lâu?”

“Phụ thuộc vào dữ liệu ở Taylor còn đủ hay không, có lẽ khoảng 1 tuần, có thể ngắn hơn”

“Anh cần được trả bao nhiêu cho công việc này?”

“Ôi trời, Jack, khong cần đâu” Tyler xua tay

“Thuyền trưởng, hôm nay là thứ 2. Anh sẽ cung cấp các dữ liệu này cho chúng tôi vào thứ 6 và đây là 20.000usd. Anh xứng đáng với nó và chúng tôi muốn dữ liệu này. Đồng ý nhé?”

“Xong” Họ bắt tay nhau “Tôi có thể giữ những tấm ảnh này chứ?”

“Tôi sẽ để lại nó cho anh giữ nếu anh có chỗ an toàn để cất. Không ai được nhìn thấy nó nhé thuyền trưởng. Không ai”

“Có một chiếc két an toàn trong phòng hiệu trưởng”

“Được, nhưng ngay cả ông ấy cũng không được phép xem”

Hiệu trưởng trước đây từng làm việc trên tàu ngầm “Anh ấy sẽ không xem đâu” Tyler nói “Nhưng đồng ý, tôi sẽ không để anh ấy được nhìn thấy chúng”

“Nếu ông ấy có ý kiến gì thì bảo ông ấy gọi cho Tướng Greer. Đây là số điện thoại” Ryan đưa ông một cái card visit “Nếu tôi còn ở đây thì anh cứ gọi bất cứ lúc nào. Nếu tôi không còn ở đây thi anh cứ gọi cho ông ấy”

“Vấn đề này quan trọng đến mức nào?”

“Rất quan trọng. Anh là người đầu tiên đưa ra lời giải thích hợp lý cho những cánh cửa kỳ lạ này. Đó là lý do vì sao tôi đến đây gặp anh. Nếu anh có thể xây dựng mô hình này cho chúng tôi thì mẹ kiếp nó thực sự hữu dụng. Thuyền trưởng, nhắc anh một lần nữa: Đây là tài liệu có độ nhạy cảm cao. Nếu anh để ai nhìn thấy chúng thì tôi tiêu đời”

“Được rồi, đừng lo Jack. Cậu đã lấy mất 1 ngày của tôi. Tốt hơn là tôi nên bắt đầu. Hẹn sớm gặp cậu” Sau khi họ bắt tay nhau tạm biệt, Tyler lấy ra một tờ giấy và liệt kê những việc mình phải làm. Ryan và người lái xe rời khỏi tòa nhà. Anh nhớ có cửa hàng đồ chơi Toys-R-U ngay ở đường số 2 Annapolis và anh muốn đến đó mua đồ cho Sally.

3 Trụ sở CIA

Ryan quay lại trụ sở CIA vào lúc 8.00 tối cùng ngày. Anh nhanh chóng đi qua các cửa kiểm soát an ninh để bước về phòng Greer

“Ái chà, cậu đã mua con búp bê lướt sóng chưa?” Greer nhìn lên

“Búp bê trượt tuyết” Ryan chỉnh lại “Đã mua rồi, thưa ngài. Coi nào, ngài chả nhẽ chưa bao giờ chơi trò Santa?”

“Chúng lớn lên nhanh quá, Jack.Ngay cả mấy đứa cháu tôi cũng qua tuổi đó rồi” Ông quay người pha một ly cà phê cho Ryan. Ryan tự hỏi liệu ông có ngủ bao giờ không “Chúng ta có vài tin tức mới về THÁNG MƯỜI ĐỎ. Người Nga có vẻ sẽ có một cuộc tập trận lớn ASW ở phía băc biển Barent. Nửa tá máy bay tuần tra chống tàu ngầm, một số tàu khu trục nhỏ và một tàu ngầm tấn công lớp A đang chuyển đông hình tròn quanh khu vực ”

“Có lẽ đó là cuộc tập trận săn tàu ngầm. Thuyền trưởng Tyler nói những cánh cửa đó là để cho một hệ thống đẩy mới”

“Thật không” Greer ngả người ra ghế “Kể tôi nghe xem”

Ryan lấy cuốn sổ ra và tổng hợp các thông tin vừa ghi chép về kỹ thuật tàu ngầm “Thuyền trưởng nói anh ấy có thể đánh giá hiệu quả của nó thông qua các mô phỏng trên máy tính” Anh kết lại

Greer nhướng mày “Khi nào xong?”

“Cuối tuần này, có lẽ thế. Tôi có nói với anh ấy là nếu có thể hoàn thành công việc vào thứ 6 tuần này thì chúng ta sẽ trả công cho anh ấy. 20.000usd có vể là giá hợp lý phải không?”

“Có cần thiết không?”

“Nếu anh ấy có được thông tin mình cần thì nó đáng, thưa ngài. Tyler là người có kiến thức rất sắc sảo. Ý tôi là bằng tiến sỹ ở MIT không phải vô công mà lấy được. Anh ấy luôn nằm trong top 5 người đứng đầu lớp”

“Thực sự đáng giá 20.000usd của chúng ta à?” Greer nổi tiếng là người keo kiệt, Ryan biết cách phải trả lời thế nào “Thưa ngài, nếu chúng ta làm đúng thủ tục thông thường về vụ này, chúng ta sẽ phải ký hợp đồng với những tên cướp ở Beltway Bandits…” Ryan ám chỉ đến những công ty tư vấn ở Beltway xung quanh Washington DC “”…họ sẽ tính phí chúng ta gấp 5 ha 10 lần và chúng ta có thể may mắn có được dữ liệu trước lễ phục sinh. Theo cách này thì chúng ta có thể có dữ liệu khi còn tàu vẫn còn trên biển. Nếu mọi chuyện tồi tệ hơn thì tôi sẽ chi trả, thưa ngài. Tôi biết rõ ngài muốn có dữ liệu này càng sớm càng tốt và cách của anh ấy là nhanh nhất”

“Cậu nói đúng” Đây không phải lần đầu tiên Ryan rút nhất các thủ tục cần thiết để được việc. Đến giờ anh vẫn làm rất tốt công việc của mình và Greer thì là người hướng tới kết quả “Ok, vậy là Liên Xô đã lắp đặt một hệ thống đẩy mới có độ ồn thấp trên một tàu ngầm tên lửa mới. Nhưng để làm gì?”

“Không có gì tốt cả Chúng ta phát hiện ra tàu đối phương dựa trên tiếng ồn. Khốn khiếp đó là lý do vì sao vài năm trước họ đồng ý với đề nghị cuẩ chúng ta là tàu của mỗi bên phải duy trì khoảng khách 500 dăm với bờ biển của đối phương, và tại sao họ giữ các tàu ngầm tên lửa trên bờ trong hầu hết thời gian qua. Điều này khiến trò chơi đã thay đổi. Nhân tiện, thân tàu THÁNG MƯỜI ĐỎ làm bằng chất liệu gì?”

“Thép. Con thuyền quá lớn để sử dụng vỏ titan, ít nhất là titan cũng quá đắt. Cậu biết là lớp vỏ hợp kim titan của tàu ngầm lớp A đáng giá bao tiền không?”

“Thật không đáng so với kết quả nhận được. Họ đã bỏ ra quá nhiều tiền để chế tạo một lớp vỏ cực kỳ chắc chắn, rồi lại đặt một bộ động cơ ầm ỹ bên trong. Thật ngu ngốc!”

“Có lẽ thế. Dù sao tôi không nghĩ THÁNG MƯỜI ĐỎ chạy được tốc độ cao như vậy. Dù sao, nếu hệ thống đẩy này thực sự hoạt động thì có có thể lẻn vào lục địa nước ta đấy”

“Sử dụng đạn đạo thấp để bắn tên lửa” Ryan nói Đây là một trong những phần nguy hiểm nhất của chiến tranh hạt nhân trong đó một con tàu trên biển Thái Bình Dương chỉ cách nước mỹ vài trăm dặm phóng tên lửa hạt nhân vào thẳng Washington DC. Dù chỉ là tên lửa tầm thấp bay nhanh làm mất đi độ chính xác nhưng kiểu gì chả có vài quả tên lửa bắn phá được vào Washington DC trong vài phút, thời gian quá ít để tổng thống có thể phản ứng. Nếu Liên Xô có thể giết được tổng thống đủ nhanh thì hệ thống chỉ huy quốc gia sẽ bị tê liệt, giúp Liên Xô có đủ thời gian để phóng tên lửa tầm xa trên đất liền- không ai có quyền tuyên chiến, ngoại trừ tổng thống. Đúng là chiến lược chặn đường cướp của điển hình, Ryan nghĩ, có điều Liên Xô không phải là những tên cướp tham lam tiền bạc, mà đúng nghĩa đao phủ giết người “ông nghĩ THÁNG MƯỜI ĐỎ được chế tạo vì mục đích này à?”

“Tôi chắc là họ nghĩ đến điều này” Greer nói “Nhưng chúng ta cũng đã lường trước điều này. À, chúng ta đã ra lệnh cho tàu Bremerton theo dõi nó và nếu thông tin của Taylor hữu dụng thì chúng ta có thể nghiên cứu các biện pháp đối phó mới. Cậu thấy sao?”

“Tôi rời khỏi nhà từ lúc 5.30 sáng London, đó là một ngày dài,thưa ngài”

“Chà, vậy thì chúng ta sẽ nói về Afghanistan vào sáng mai, Cậu về ngủ đi, con trai”

“Vâng thưa ngài” Ryan lấy áo khoác “Chúc ngài ngủ ngon”

15 phút sau Ryan đến khách sạn Marriott. Anh vô tình bật kênh TV chiếu trận bóng đá đêm thứ 2 giữa đội Cincinnati đang chơi trên sân San Francisco, đây là 2 đội mạnh nhất giải đang cạnh tranh chức vô địch. Bóng đá vẫn là thứ gì đó khiến anh nhớ đến cuộc sống ở Anh và anh cố thức xem đến gần 3 giờ sáng trước khi thiếp đi, để mặc TV vẫn còn đang bật.

Trụ sở dự án SOSUS

(SOSUS là hệ thống giám sát âm thanh dưới biển, hợp tác giữa Anh và Mỹ)

Nếu mọi người không mặc quân phục thì người ngoài có thể nghĩ đây là trung tâm kiểm soát của NASA (Cơ quan hàng không vũ trụ Mỹ). Có 6 bảng điều khiển rộng, mỗi bảng đều có màn hình TV, bàn phím gõ, nút xoay nhạc cụ, ổ cắm tai nghe, các nút nhựa có đèn thiết bị điều khiển số…Dirk Franklin, kỹ sư trưởng về hải dương học, đang ngồi trước bàn đều khiển số 15

Căn phòng này là Trung tâm kiểm soát Đại Tây dương thuộc SOSUS (Sonar surveillance system – Hệ thống giám sát âm thanh dưới biển). Đây là một tòa nhà trông ngoài khá tồi tàn, khiêm tốn, kết cấu bê tông không cửa sổ với một máy điều hòa lớn được lắp trên mái nhà và một tấm biển màu xanh viết tắt tên được đặt trên thảm cỏ xanh tốt nhưng đã chuyển sang màu vàng vào mùa này. Cả ba lối vào đều được bảo vệ bởi lực lượng thủy quân lục chiến có trang bị vũ khí hạng nặng. dưới tầng hầm là 2 siêu máy tính Cray-2 và 20 nhân viên thường xuyên vận hành. Phía sau tòa nhà là bộ ba trạm vệ tinh mặt đất được kết nối với nhau. Người ngồi trên các bàn điều khiển vầ các máy tính ở đây được kết nối điện tử với hệ thống giám sát âm thanh dưới biển (sonar) thông qua hệ thống liên lạc vệ tinh và trên đất liền

Ở tất cả các đại dương trên thế giới, đặc biệt là qua những đoàn mà tàu ngầm Liên Xô phải băng qua để ra biển, Mỹ và các nước NATO đã phát triển các máy thu sonar có độ nhạy cao. Hàng trăm cảm biến của hệ thống giám sát âm thanh dưới biển SOSUS có nhiệm vụ nhận và gửi một lượng lớn thông tin. Hệ thống siêu máy tính mới có nhiệm vụ phân loại và phân tích một lượng lớn dữ liệu nhận được. SOSUS đã hoạt động khá tốt, rất ít khi nhầm lẫn và bỏ sót. Ngay cả tàu ngầm siêu tấn công hạt nhân của Mỹ và Anh cũng khó mà lọt qua. Các cảm biến SOSUS đều nằm dưới đáy biển và thường xuyên được kiểm tra cập nhật cải tiến. Bây giờ, một số cảm biến đã tích hợp bộ xử lý tín hiệu, trước khi gửi dữ liệu mục tiêu đên trung tâm điều khiển, giảm khối lượng của máy tính trung tâm và đảm bảo phân loại mục tiêu nhanh hơn, chính xác hơn

Bảng điều khiển của Chief Franklin nhận được dữ liệu được gửi từ một loạt các cảm biến triển khai ở vùng biển Iceland. Anh phụ trách vùng biển rộng 40 hải lý, quét từ đông sang tây trên bảng điều khiển, theo lý thuyết thì 3 kỹ sư điều hành hoàn toàn có thể kiểm soát vùng biển này. Nếu ai tìm thấy mục tiêu trước thì báo cho 2 người còn lại ngay lập tức, sau đó dùng bàn phím để chuyển đổi dữ liệu đích thành các lệnh và nhập chúng vào thiết bị đầu cuối máy tính. Các báo cáo này sẽ lần lượt hiển thị trên màn hình chính trong phòng điều khiển ở cuối tầng. Các sỹ quan cao cấp thường ra lệnh cho tàu nổi và máy bay chống tàu ngầm tiến hành tìm kiếm ở các khu vực khả nghi. Hai cuộc chiến tranh thế giới đã khiến các sỹ quan quân đội Anh và Mỹ nhận ra việc đảm bảo thông suốt tuyến liên lạc trên biển (SLOC – sea lines of communication) là vô cùng quan trọng

Dù rất ít người biết đến tòa nhà lúc nào cũng yên lặng như nấm mồ này và dù nó không có mối liên hệ bắt buộc nào với đời sống quân sự nhưng những người làm việc ở đây đóng phần cực kỳ quan trọng trong an ninh quốc gia. Khi chiến tranh nổ ra, nếu không có họ, thì cả nước sẽ lãnh đủ.

Franlin dựa vào chiếc ghế xoay, ngậm một cái tẩu thuốc cũ trong miệng, thỉnh thoảng lại nhả khói. Căn phòng im lặng chết người. Ngay cả khi nó không yên tĩnh thì chiêc tai nghe trị giá 500usd cũng giúp cách ly ông khỏi thế giới một cách hiệu quả. Kỹ sư trưởng Franklin đã phục vụ trên các tàu khu trục và khinh hạm suốt 26 năm. Đối với ông, tàu ngầm và thủy thủ tàu ngầm đều là kẻ thù, bất kể quốc tịch nào

Ông nhướng mày, cái đầu gần như trọc lốc nghiêng sang một bên. Cái tẩu thuốc rít lên một cách bất thường, tay phải vươn ra phía trước cần điều khiển và tắt bộ xử lý tín hiệu để có thể nghe âm thanh theo kinh nghiệm mà không cần sự can thiệp của máy tính. Nhưng tiếng ồn quá lộn xộn, khó có thể nghe rõ, vì vậy ông phải bật lại bộ lọc tiếng ồn, tiếp theo thay đổi điều khiển phương vị. Các hệ thống cảm biến SOSUS được thiết kế để kiểm tra vị trí bằng cách sử dụng nhiều loại máy thu đơn lẻ, khi vận hành có thể vận hành bằng tay hoặc điện. Đầu tiên nó đưa ra vị trí, sau đó sử dụng các cảm biến gần đó để tạo ra một hình tam giác. Lúc này, ông đang nghe thấy một số âm thanh rất mờ nhưng ông đoán nó phát ra cách cảm biến không xa. Franklin bắt đầu hỏi về thiết bị đầu cuối máy tính. Tàu ngầm hạt nhân Dallas đã bắt đầu đến vùng biển đó. Bắt được rồi! ông cười. Lúc này, một tạp âm khác xuất hiện, tần số thấp, chỉ