← Quay lại trang sách

Ngày đầu tự do

Ngày 21 tháng 12 năm 98

Sáng nay, nó ngồi nóng ruột vô cùng, đứng lên ngồi xuống không yên. Đúng ngày về, trại lại đọc giảm án mới đen. “Ban” Đức đọc xong thì cũng 9h. Lại thêm chục thằng nữa giảm về hôm nay, lên phòng hồ sơ lại phải ngồi đợi thủ tục lằng nhằng… Nó sốt ruột lắm rồi.

Hai anh em về bằng ô tô. Nó mệt nhưng hồi hộp quá, sắp được gặp bố mẹ rồi. Hơn hai năm rồi chứ ít ỏi gì đâu. Về tới đầu đường, hai anh em xuống đi bộ. Nó thích ngắm phố phường, ngắm những thay đổi của con đường dẫn vào nhà. Cảnh vật thay đổi khá nhiều.

Về tới gần nhà, chưa kịp bước chân vào ngõ đã thấy tiếng cười quen thuộc đằng sau, hai anh em ngoái lại, mẹ cười thật hạnh phúc. Nó vui sướng chẳng biết nói gì, nắm chặt tay mẹ, nó gọi tiếng “Mẹ” … - cái từ nó hay gọi mỗi khi buồn bã trào nước mắt…

Vào nhà đã thấy ông Bảy, bác Khôi và bác Nậm ngồi với bố đợi hai anh em về. Nhìn thấy nó, bố chạy ra ôm chầm lấy nó, bố khóc và gọi tên nó. Nó xúc động và hạnh phúc trào dâng; nó nghẹn lời còn bố thì xoa đầu nó như cái ngày còn thơ dại: “Con tôi … con trai tôi … các ông ơi, con trai tôi nó vêà đây này ”

………………

Có những vần thơ…

29-12-96

Kỷ niệm buồn. Thanh Lâm xa nhà!

Thuở học trò bỗng chốc ra đi, màu áo trắng thư sinh ngày nào nay đã nhuốm màu phong sương. Kiếp sống giang hồ ăn sâu vào trái tim tôi. Vết thương lòng này biết bao giờ xóa nổi.

Trong cái môi trường xô bồ nghiệt ngã này, có những tiếng khóc than và cả những tiếng cười cay đắng. Bật lên những tiếng đau thương …

Tình, tiền biết chọn gì đây

Tay xăm bốn chữ xót, thương, cuộc, đời

Tình, tiền cuộc sống của người

Sao không được cả để đời vô tư

Không tiền đời sẽ sinh hư

Trai hư trộm cắp, gái hư giang hồ

Không tình người cũng thẫn thờ

Như thuyền giữa biển, trăng mùa bão giông

Tình-tiền nặng nợ chưa xong

Xoay vần bão tố long đong một thời

Giờ đây thế kỷ hai mươi

Kẻ giàu nói phét mọi người nghe theo

Thương cho cái số phận nghèo

Đời như rác rưởi bọt bèo trôi sông

Xã hội đầy những bất công

Đời nhìn gì tới người không có tiền

Có tiền đời sẽ lên tiên

Không tiền đời sẽ muộn phiền, ưu tư

Có tiền sẽ chẳng phải tù

Không tiền ta mới phải tu huyền tù

Có những lúc buồn chán cô đơn

Tôi đi hoang trong vườn hoa cỏ lạ

Thấy mùa xuân chết trên cành lá

Nơi chân trời em khuất bóng nẻo xa

Có những lúc buồn phiền tôi muốn khóc

Để thấy được trong tôi cũng một người

Đầy tình yêu khát khao cuộc sống

Tràn ngập vô tư chẳng biết sầu.

Đ. mẹ hận thay kẻ thiếu tiền

Tình tan túi rỗng giống như điên

Cho nên phải uống dăm ba chén

Trời đất quay cuồng sướng như tiên …

Nếu tôi chết xin em đừng đến

Khóc làm chi bởi nước mắt sẽ thừa

Bởi lúc sống tôi đã là bia đá

Suốt cuộc đời tắm gội những cơn mưa

Nếu tôi chết xin đừng vòng hoa trắng

Cho người đời chợt thấy thoáng thương tôi

Bởi lúc sống tôi đã là cỏ đắng

Còn thêm gì chép miệng lưỡi đầu môi

Nếu tôi chết xin đừng hương khói

Đốt làm chi cho thêm khói rồi tàn

Bởi lúc sống tôi đã là con sói

Nếm đủ mồi trên những bước đi hoang

Nếu tôi chết hãy đề trên bia đá

Chàng trai này đã trả nợ hết tiền, duyên

Vẫn nhớ như in một buổi chiều

Hoàng hôn rũ xuống, bóng xiêu xiêu

Lâm Xung thất thế, vô xiềng xích

Não ruột đưa chân tiếng sáo diều

Tô Thị bồng con dáng mỹ miều

Ngàn năm chờ đợi nặng thương yêu

Bởi chưng số phận gây ngăn cách

Thương nhớ chồng yêu khóc thật nhiều

Tượng nàng Tô Thị vẫn còn đây

Cỏ cây héo hắt gió heo mây

Bão táp mưa sa thân thiếu phụ

Cái giá đợi chờ thật đắng cay

Vần thơ này viết tặng Lâm Xung

Thân phận cùm gông, chí anh hùng

Gạt bỏ sang bên tình mỹ nữ

Giang hồ nặng nợ, trả cho xong

Đến rồi đi

Em hay là cơn mưa bất chợt

Đã một lần ướt đẫm trái tim anh…

Mùa hạ mát trong mưa

Trái tim mát trong tình yêu ngọt lịm

Những giọt tình đầu anh dành tặng riêng em

Giờ thì xa

Tình yêu xưa rồi trở thành huyền thoại

Anh giữ cho riêng mình

Cho một trái tim như mùa hạ khô cháy bỏng

Suốt một đời khao khát giọt mưa em!….

Những câu thơ của người bạn gái gửi tặng

Có những lúc thật yên lặng, tâm hồn hắn thật thanh thản, không chút lo nghĩ, hắn nghe đài, hắn nghe những bài hát mà hắn yêu thích, mà hắn cho là hay. Hắn bỗng thấy nhớ, nhớ đến nao lòng, nhớ về một hình bóng cũ… xa xăm…

H.H.H

Những câu thơ của Hòa viết gửi tặng cho hắn trong những ngày tháng đau buồn như ngọn lửa sáng dẫn đường và thôi thúc hắn, giúp hắn như kiên cường, nhẫn nhị hơn. Lúc nào hắn cũng cảm ơn nàng …

Những đám mây màu tím

Nở bâng khuâng trên đầu

Lại một mùa hoa nữa

Tím cồn cào gọi nhau

H.H.H

Chân đặt bước nhẹ nhàng trên phố

Nghe rưng rưng kỷ niệm dắt nhau về

Mắt ngước nhìn những điều không thể dấu

Tim đập rộn những điều không thể dấu

Lén soi gương bỗng thấy mình đã lớn

Dưới vòm cây ngơ ngẩn mắt ai nhìn

Bằng lăng tím cả những chiều tha thiết

Ta đem gì đến đó để làm tin?

Những giấc mơ nho nho khẽ xanh lên

Nhớ bè bạn một thời chung lớp học

Nhớ một thời gọi nhau là nhóc

Sao bây giờ vạm vỡ đến dường kia

Xa mãi mãi những trong veo mùa cũ

Những đám mây màu tím cũng theo cùng

Bằng lăng ơi phút giây nào tự hỏi

Có bao giờ mờ nhạt những ngày không?

H.H.H

Có gã trai đạp xe trong chiều

Vu vơ nhặt từng chùm hoa phượng

Thả lên trời mười năm cánh bướm

Tìm những điều đã trở thành xưa

Có một người vừa vội qua mưa

Đành ướt mất trái tim mười bảy

Chốc bình yên cỏ hoa khờ khạo

Bỗng nao lòng một lối quen đi

Có gã trai muốn hoá loài ve

Giấu mình nơi tàn cây đầy lá

Kêu khẽ lời nghe buồn như hạ

Khi vô tình tập vở ngủ quên

Có một người chẳng nhớ nổi tên

Bởi phượng đã về đầy trên phố

Có tình yêu chưa lần thổ lộ

Nên mười năm phượng đỏ rơi hoài…

H.H.H

Em làm thơ cho mùa hạ cũ

Có dòng sông, có vạt nắng vàng

Gió thổi ngày xưa thành cát bụi

Để một chiều mắt biếc đi hoang…

Em làm thơ cho thời nhỏ dại

Mơ mình là công chúa, bà tiên

Chà! thèm quá được quay trở lại

Những tháng ngày cổ tích hồn nhiên

Chỉ thế thôi em mong mình trở lại

Là ấu thơ dung dị giữa quê nhà

Cho mùa hạ chẳng bao giờ thắp lửa

Tiễn nỗi buồn người lớn đi xa…

Thơ của H.H.H đấy

Thư gửi em gái cạnh nhà

Ở nơi này phương trời xã xôi lắm

Mở đầu thư biết viết chi đây

À! Xã “Hiếu” ngày buồn tháng nhớ

Anh vô tình ngồi viết cho em

Mà cũng lạ, sao vô tình nhỉ?

Thì lý do chỉ tại cái đài

Chiều qua buồn anh ngồi bật thử

Thì ô kìa! bóng đá bay ơi!

Ồ! “quân đội” với “công an” đó

Hai kỳ phùng địch thủ gặp nhau

Rồi cả lán ồn ào, to nhỏ

Giá như mình cũng ở trong sân

Chà tức thật bên mình yếu thế

Cao thủ đâu không thấy tung vào

Hồng Sơn ư! Trong đài không có

Thì ở nhà đã có Hồng Sơn

Đấy lý do rườm rà như vậy

Tại cái đài anh nhớ tới em

Mà nói vậy em đừng buồn nhé

Phải vui lên, sắp nổi tiếng mà

Cứ mải mê vòng vèo tam quốc

Mãi mới kể được cái lý do

Chứ thực tình trong lòng anh muốn

Nói nhớ em, nhớ cả gia đình

Ôi! Nhớ lắm những chiều nhạt nắng

Nhớ giàn hoa đỏ, trắng trước nhà

Nhớ khi xưa em ngồi bên đó

Ngó bên này trò chuyện cùng anh

Anh vẫn nhớ cái thời tới lớp

Cái thuở còn có lắm mộng mơ

Anh thì thích “hoa quỳnh nở muộn”

Em lại thường “khởi nghĩa Nam Sơn”

Giờ thì xa trong veo mùa cũ

Mới nghĩ thôi đã thấy cháy lòng

Chiều mưa buồn anh ngồi nhớ lại

Mượn chén sầu học nhớ, để quên

Viết cho em nói cười như vậy

Viết về nhà buồn quá nên thôi

Vậy em hãy thay anh sang nói

Anh nhớ bà, nhớ mẹ, nhớ cha

Ôi vẫn biết chân trời rộng mở

Nên đời mình cứ mãi lênh đênh

Mà thôi kể chuyện rừng chuyện núi

Anh đỡ buồn, em cũng thấy vui

Ở nơi này núi rừng hoang vu lắm

Cảnh vật thiên nhiên cũng hữu tình

Ngay trước lán một dòng suối mát

Hai bên sườn bát ngát màu xanh

Xã “Hiếu” ư? Nơi này tên đó

Cách Kom Tum đúng bảy chục cây

Đèo Măng Đen mây mù che phủ

Qua đỉnh đèo tới xã Hiếu ngay

Lán cách đường khoảng hơn cây số

Nhưng lối vào khúc khuỷu quanh co

Nhìn vô lán toàn quần và áo

Với ba lô lủng lẳng treo đầy

Em thấy đấy hành trang chỉ vậy

Mà bọn anh vẫn sống tươi cười

Còn công việc đâu cần phải nghĩ

Đời trai mà, có ngại chi đâu

Thôi em nhé giấy còn dầu hết

Trời tối rồi điện có đâu em

Ở trong này ai mà chả vậy

Ngủ trước gà, dậy trước bình minh

Ngoài trời lạnh gió lùa từng chập

Hoàn cảnh này ngủ sớm thì hơn

Em thấy đấy tại rừng, tại núi

Đâu tại anh quen thói nên lười

À! Tái bút khi nào rảnh rỗi

Viết cho anh cảm thấy đỡ buồn

Để vẫn nhớ mùa này Hà Nội

Gió đông về cũng lạnh tê tay

Cho anh gửi lời thăm Nam “béo”

Nói dạo này anh béo hơn Nam

Rằng trong này mỗi lần uống rượu

Nhớ tới Nam lại thấy tức cười

Anh cũng muốn hỏi thăm Quỳnh “cứt”

Nghĩ thế nào lại muốn làm thinh

À mà thôi, khi nào em gặp

Nói anh mình có nhắn lời thăm

Anh ký tên bốn dòng một lúc

Nguyễn Hữu Tâm bỏ chữ Hoài đi

Hoài là nhớ là buồn em nhỉ

Bỏ nó đi là bỏ nỗi buồn.