Chương 1781 Sứ mệnh
“Được rồi,” Juliet nhìn cấp dưới của mình ở xung quanh rồi đáp: “Nếu mọi người đều có mặt ở đây thì tôi cũng không ngại nói thẳng! Mọi người hãy nghe kỹ, sở dĩ tôi cố chấp muốn điều tra vụ án này không đơn thuần vì tôi muốn điều tra, mà là… mà là tổng thống của chúng ta muốn làm rõ chân tướng!”Hả…
Juliet vừa dứt lời, trong xe lập tức im phăng phắc, tất cả cấp dưới của Juliet đều ngây người.
“Có gì đáng ngạc nhiên đâu!” Juliet nhún vai: “Tổng thống là người mê tiểu thuyết trinh thám mà!”
“Hơn nữa… Nạn nhân thứ tư trong vụ án Kuman Thong giết người, bà Lý Lan người Singapore là bạn đại học, kiêm bạn gái cũ của tổng thống. Vậy nên… mọi người tự phân tích mối quan hệ ở đây là có thể biết được mà!”
Juliet nói xong, trong xe lại im phăng phắc một lần nữa.
Triệu Ngọc và Đinh Lam đưa mắt nhìn nhau, dòng suy nghĩ hơi hỗn loạn, không ai ngờ rằng lý do mà Juliet can dự vào lại kỳ lạ đến như vậy.
“Đương nhiên…” Juliet nói: “Nếu phá được vụ án này, tôi sẽ được lợi! Không chỉ tôi mà những người đang ngồi đây như các vị cũng sẽ như vậy!”
Nói rồi, Juliet liếc nhìn cấp dưới của mình. Lúc này, tất cả cấp dưới của cô ta đều ưỡn ngực, trong mắt lóe lên tia sáng khác thường.
“Triệu!” Juliet lên tiếng: “Vì để bày tỏ thành ý nên tôi mới bắt buộc phải nói ra! Nhưng tôi cũng đã đồng ý mới ông Miêu nhất định phải bảo đảm sự an toàn cho cậu! Bởi vậy…” Cô ta chỉ vào Đinh Lam: “Cô đặt vé máy bay đi, mau chóng rời khỏi nơi thị phi này, những chuyện còn lại cứ giao cho chúng tôi xử lý là được!”
“Cái này…” Triệu Ngọc và Đinh Lam nhìn nhau.
“Có điều…” Juliet đến gần Triệu Ngọc, kéo cổ áo Triệu Ngọc một cách hết sức thân mật: “Cậu nhất định phải giữ kín bí mật này đó! Cậu biết hậu quả của việc tiết lộ bí mật sẽ nghiêm trọng thế nào chứ?”
“Tôi biết, nhưng…” Triệu Ngọc nói: “Tôi khuyên cô một câu, tốt nhất các cô cũng mau chóng đặt vé máy bay đi! Việc đằng sau vụ án Kumathong giết người này không dễ giải quyết đâu!”
“Tôi hiểu” Juliet đáp: “Nhưng đây là sứ mệnh của chúng tôi! Cho dù chúng tôi vì mục đích khác thì ít nhất tìm ra chân tướng của vụ án Kuman Thong giết người cũng xem như trả lại công bằng cho hơn 20 nạn nhân vô tội đúng không?”
Lúc Juliet nói, cấp dưới của cô ta mắt ai cũng sáng lên, tràn đầy vẻ kiên định.
Rất rõ ràng, dù họ biết có nguy hiểm nhưng vẫn đầy hy vọng và tự tin với việc điều tra vụ án.
Tít tít…
Điện thoại của Triệu Ngọc vang lên. Hắn mở ra xem, không ngờ lại là Đinh Lam đối diện gửi cho hắn một tin nhắn: “Đừng tin cô ta, đây là phép khích tướng!”
Ha ha… Triệu Ngọc khẽ mỉm cười nhưng ánh mắt không nhìn Đinh Lam.
“Sư tỷ, nếu đã vậy…” Triệu Ngọc vỗ nhẹ vào vai Juliet: “Tôi chỉ có thể chúc các cô may mắn! Dù sao thì tôi cũng không thể tiếp tục điều tra vụ án này nữa! Hy vọng cô có thể hiểu, chỉ cần không phải ở Mahazaya, tôi sẽ giúp tới cùng, nhưng bây giờ… Ha ha…”
“Tôi hiểu!” Juliet không có ý định níu giữ: “Tôi biết vụ án này không liên quan gì đến các cậu, hơn nữa, manh mối cũng cực kỳ rõ ràng rồi! Chúng tôi có thể xử lý được, các cậu cứ yên tâm về nhà đi!”
Nói xong, theo cái búng tay của Juliet, chiếc xe truyền hình lưu động bắt đầu lăn bánh, chuẩn bị trở về khách sạn.
Sau khi chiếc xe lăn bánh, trong xe rơi vào trạng thái im lặng, không ai bàn tán gì nữa. Bầu không khí khác hẳn lúc bình thường.
Xe chạy được hơn chục phút, tài xế quay đầu nhắc một câu: “Trưởng quan, chúng ta bị theo dõi!”
Qua màn hình giám sát, thoáng chốc Juliet đã nhìn thấy chiếc xe ô tô màu đen đi theo xe truyền hình lưu động. Đó là chiếc xe Santana kiểu cũ, trên thân xe toàn là bùn nhão, thậm chí không thể nhìn thấy rõ biển số xe.
“Tôi đang nghĩ…” Đặc công nào đó trên xe lên tiếng: “Nếu chúng ta có thể bắt được tên này, có phải sẽ tìm được kẻ thao túng sau màn không?”
“Đừng để ý đến anh ta!” Juliet lạnh nhạt nói một câu: “Hiện tại bọn họ vẫn chưa biết rõ rốt cuộc chúng ta đang làm gì, tạm thời đừng hành động lung tung, cứ đi thẳng về khách sạn là được!”
Cứ như vậy, chiếc xe truyền hình lưu động chạy thẳng về khách sạn Hilton, Triệu Ngọc và Đinh Lam thì quay về phòng của mình.
Sau khi vào phòng, Đinh Lam cũng không nóng lòng phát biểu ý kiến mà dùng radar để kiểm tra căn phòng, không có vấn đề gì thì mới nói với Triệu Ngọc: “Nếu không vì khích tướng anh, cô ta không cần phải nói đến tổng thống làm gì!” Đinh Lam nhún vai: “Đưa chúng ta đi rồi họ cứ điều tra là được! Anh rể, anh đừng mắc lừa, tuy vụ án không cần tới sự giúp đỡ của anh nữa nhưng cô ta vẫn có rất nhiều lợi ích nếu tiếp tục hợp tác với anh! Ít nhất, anh đại diện cho phòng Đặc Cần, chỉ cần anh có mặt, thì cả phòng Đặc Cần cũng sẽ tham gia vào. Như vậy, bọn họ sẽ có thêm một tầng đảm bảo!”
“Anh biết, anh biết hết mà…” Triệu Ngọc nặng nề thở dài: “Nhưng nếu cứ rời đi một cách chán chường như vậy, anh cảm thấy trong lòng hơi khó chịu! Đây không phải phong cách của cuồng thám anh!”
“Cuồng cũng có mức độ thôi” Đinh Lam khuyên nhủ: “Là một đặc công tiêu chuẩn, đầu tiên phải đánh giá nguy hiểm. Dù tính toán thế nào, vụ án Kuman Thong giết người cũng không có lợi gì với chúng ta. Nếu đã vậy thì cũng chẳng cần phải dốc sức nữa!”
“Nhưng… Vụ án của Mia…” Triệu Ngọc lắc đầu: “Chẳng khác nào bỏ cuộc giữa chừng!”
“Em biết anh sẽ nói vậy mà, anh đừng kiếm cớ khiến mình ở lại nữa” Đinh Lam khuyên: “Chính anh cũng nói Mahazaya không giống nơi khác!”
“Tình hình chính trị của họ vẫn chưa ổn định, hiện tại lại xuất hiện một thế lực khủng bố rục rịch ở sau lưng, chúng ta không thể nào giải quyết được!”
“Ừm…” Triệu Ngọc gật đầu: “Anh biết, anh biết hết mà! Vậy thì… Em đã đặt vé máy bay chưa?”
“Em đặt chuyến bay 3 giờ chiều đến sân bay Hương Giang!” Đinh Lam trả lời: “Chúng ta mau chóng rời khỏi nơi thị phi này đi!”
“Được rồi, xem ra… Cũng chỉ có thể như vậy!” Triệu Ngọc nói: “Chờ khi tình hình chính trị ổn định rồi tính tiếp, thực sự không ngờ rằng vụ án này… lại trở thành như vậy!”
“Anh rể” Đinh Lam suy nghĩ một lúc rồi nói: “Theo anh, có phải vụ án Kuma Thong giết người nhiều năm qua vẫn chưa phá được là vì có người ngấm ngầm ủng hộ tên sát thủ đó không? Vừa nãy em vẫn nghĩ, có phải… vụ án Kuman Thong giết người đều là các cuộc ám sát chính trị được ngụy trang thành? Những nạn nhân đó…”
“Không!” Triệu Ngọc nói: “Anh đã điều tra tài liệu, đa số các nạn nhân đều làm nghề kinh doanh, dù sao nếu không có điều kiện kinh tế nhất định thì không thể nuôi được mấy con Kuman Thong kia!”
“Kinh doanh có quan hệ mật thiết với chính trị” Đinh Lam tiếp tục đưa ra lý luận của mình: “Không chừng sau vụ án này vẫn ẩn giấu âm mưu lớn hơn nữa! Nếu không vì sao lại có người cố sức cản trở việc điều tra chứ?”
“Lời em nói đã nhắc nhở anh!” Triệu Ngọc nói: “Nếu cái chết của Mia thực sự liên quan đến vụ án Kuman Thong giết người thì có nghĩa là lúc ở Hương Giang đã có người giám sát từng hành động một của Mia! Nếu chúng ta bắt được kẻ giết hại Mia, không chừng có thể biết được nhiều tin tức hơn?”
“Anh rể à, nói thì dễ làm thì khó!” Đinh Lam lắc đầu: “Sát thủ chuyên nghiệp khó điều tra lắm”
“Không! Kẻ giết chết Mia không phải sát thủ chuyên nghiệp, mà là một người ông ta quen, cực kỳ thân thiết! Ồ… Anh…” Đột nhiên mắt Triệu Ngọc sáng lên như đã nghĩ ra điều gì đó. Hắn vội cầm điện thoại nói: “Bây giờ anh sẽ gọi điện cho Tăng Khả, nói không chừng chúng ta có thể tìm ra tên này!”