Chương 1796 Người sắp chết, lời nói thường hay
Trong lúc khôi phục lại lý trí, Triệu Ngọc không vội rút súng ở bên hông ra mà tay trái dùng sức bẻ tay cầm điều chỉnh dưới ghế ngồi, khiến ghế đổ về phía sau!Ken két… Ghế xe bỗng đổ về phía sau, đúng lúc đập vào người tên sát thủ ngồi ghế sau, lập tức kẹp hắn ta ở đó.
A!!! Tên sát thủ kêu đau đớn, hiển nhiên là hơi hoảng loạn.
Ghế xe nghiêng ngả, khiến sợi dây siết ở cổ Triệu Ngọc cũng lỏng ra, giúp hắn tạm thời thoát khỏi nguy hiểm bị siết đứt cổ.
Có điều, sợi dây vẫn đang vòng trên cổ hắn nên hắn vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm.
Nhưng lần này, Triệu Ngọc không hề do dự rút súng ra, mở chốt an toàn, xoay cổ tay rồi bắn hai phát súng về ghế sau!
A… Ghế sau lại lần nữa vang lên tiếng kêu thảm thiết của tên sát thủ. Triệu Ngọc lập tức cảm thấy áp lực chỗ cổ mình biến mất, hắn tháo sợi dây trên cổ xuống.
Triệu Ngọc không dám sơ suất, vội vàng xoay người chĩa súng vào tên sát thủ phía sau. Lúc này hắn mới nhìn thấy bụng hắn ta trúng đạn, đã mất năng lực chống lại mình.
Song, sau khi Triệu Ngọc thấy rõ mặt tên sát thủ, hắn lập tức trợn mắt, cực kỳ ngạc nhiên.
Không phải chứ!?
Không ngờ mình lại quen tên sát thủ này, ông ta chính là Thích Khôn, người chịu trách nhiệm chính cùng điều tra vụ án Kuman Thong với Mia năm đó!
Người này cũng là nghi phạm số một giết hại Mia.
Khụ… Khụ khụ…
Do đã hết thời gian sử dụng máy thở, Triệu Ngọc lập tức cảm thấy cổ họng khó chịu, khí huyết không thuận, khó mà hô hấp được.
Hắn sờ cổ họng mình rồi mới phát hiện cổ đã hằn một khe sâu, bị thương vô cùng nghiêm trọng!
Triệu Ngọc bất đắc dĩ đành phải sử dụng tiếp một máy thở tàng hình, đồng thời kéo dài thời gian sử dụng máy thở. Lúc này hắn mới có được khí oxi trong lành một lần nữa.
A…
A…
Ngay lúc này, Thích Khôn lấy tay che vết thương ở bụng mình, nhưng máu tươi vẫn ào ạt chảy ra, căn bản không thể chặn được.
“Bên đó… Chỗ kia…”
Ai ngờ trong giờ phút quan trọng, phía xa lại vang lên tiếng kêu la ồn ào.
Hắn ngẩng đầu lên xem thì thấy ông lão trước đó dẫn một đám cảnh sát xuất hiện ở cửa thôn, chỉ vào xe của hắn mà giơ tay ra hiệu.
Sau khi thấy vậy, cảnh sát dồn dập rút súng ra, xông về phía xe của Triệu Ngọc.
Mẹ kiếp!
Triệu Ngọc buồn bực che cổ, vội vàng cho xe chạy tới đường cái.
Vừa nhìn thấy Triệu Ngọc lái xe, toàn bộ cảnh sát chạy về trấn nhỏ, chắc là để lái xe cảnh sát đi…
“Cậu… Ừm…” Ngay trong lúc Triệu Ngọc nóng lòng lái xe bỏ trốn, Thích Khôn phía sau lưng hắn lại mở miệng: “Tại sao cậu lại lái xe của Abadger… Ông ta đâu?”
“Ồ?”
Câu nói này đã nhắc nhở Triệu Ngọc, khiến hắn ý thức được tầm quan trọng của Thích Khôn. Nếu mình muốn tìm thấy Juliet, muốn tìm hiểu chân tướng thì không thể để ông ta chết được!
Vì vậy, Triệu Ngọc vội vàng chuyển thuốc cầm máu tàng hình ra rồi xoay người sử dụng trên người Thích Khôn.
Song, không lâu sau hệ thống đã nhắc nhở tình trạng vết thương của người sử dụng quá nặng, thuốc cầm máu không thể phát huy hết tác dụng.
Triệu Ngọc hiểu Thích Khôn đã trúng vết súng trí mạng, chắc chắn không sống nổi. Nhưng hắn vẫn cố chấp cho ông ta sử dụng thuốc cầm máu. Ý của hắn cực kỳ rõ ràng, có chết cũng phải khiến ông ta chết chậm một chút, mình còn rất nhiều điều muốn hỏi ông ta!
“Thích Khôn” Sau khi sử dụng thuốc cầm máu, Triệu Ngọc vừa vội vàng lái xe, vừa hỏi Thích Khôn bằng tiếng Thái: “Xem ra ông nhận ra tôi? Vì sao ông muốn giết tôi?”
“Ừm… Khụ khụ…” Thích Khôn ho ra máu, cắn chặt hàm răng hỏi ngược lại: “Nói như vậy… cậu cũng nhận ra tôi nhỉ! Không ngờ… cậu lại biết tiếng Thái…”
“Sawadika*…” Triệu Ngọc quay đầu liếc nhìn Thích Khôn rồi nói: “Không ngờ chúng ta lại gặp nhau bằng cách này!”
* Sawadika trong tiếng Thái là “xin chào”.
“Ông định để tôi và Mia chết như nhau đây mà! Chỉ đáng tiếc, cờ của ông kém một quân, ông đã quên ghế trên ô tô có thể ngả về sau…”
“Hừ…” Thích Khôn hừ lạnh một tiếng.
Mặt ông ta đã trở nên cực kỳ trắng bệch, nhưng ông ta không trả lời thẳng vấn đề của Triệu Ngọc.
“Được rồi” Triệu Ngọc lạnh nhạt nói: “Chúng ta vẫn nên nói đến vụ án Kuman Thong đi! Nói cho tôi biết, hung thủ phía sau có phải đại biểu Đan Long kia không?”
“…” Thích Khôn khó khăn thở gấp, nhưng ông ta vẫn không trả lời câu hỏi của Triệu Ngọc.
“Haizz, đã đến giờ phút này rồi mà ông vẫn giấu giếm làm gì?” Triệu Ngọc bắt đầu nói bóng nói gió: “Có phải năm đó khi điều tra vụ án Kuman Thong, ông đã bắt được hung thủ rồi không?”
“Kết quả, đại biểu Đan Long đến tìm ông, bảo ông thả người. Sau đó… cho ông lợi ích to lớn? Nhưng vì sao đến giờ ông vẫn làm ăn cùng ông ta?”
“…” Thích Khôn nhếch mép, vẫn không nói câu nào.
Lúc này, mặc dù Triệu Ngọc lái xe rất nhanh nhưng đành bất lực vì địa hình xung quanh rộng rãi, phía sau vẫn vang lên tiếng còi xe cảnh sát.
Hắn quay đầu nhìn thì thấy chiếc xe cảnh sát lúc trước đang nhanh chóng đuổi theo mình.
Triệu Ngọc buộc lòng phải đạp mạnh cần ga, tăng thêm tốc độ…
“Được rồi, nếu ông có thể nói cho tôi đáp án” Triệu Ngọc quay đầu nói tiếp với Thích Khôn: “Giờ tôi sẽ đưa ông tới bệnh viện, vẫn còn cứu chữa được!”
“Dù Đan Long cho ông nhiều tiền thì ông cũng phải có mạng để tiêu chúng chứ…”
“Hừ…. Cậu căn bản không biết gì cả…” Cuối cùng Thích Khôn cũng run rẩy nói một câu, thể hiện rõ thái độ của ông ta.
Chậc chậc chậc… Triệu Ngọc chặc lưỡi phiền muộn. Nếu không phải hiện tại đang có người đuổi theo, nếu không phải Thích Khôn sắp chết, hắn có “N” phương pháp khiến tên này mở miệng…
“Được, ông nói tôi không biết gì đúng không?” Triệu Ngọc lại hỏi: “Vậy được, thế ông nói xem ông biết cái gì?”
“…” Thích Khôn im lặng.
“Tôi xem thường loại người này nhất, dám làm không dám chịu!” Triệu Ngọc đành phải sử dụng hạ sách, bắt đầu chế giễu ông ta: “Thất tín bội nghĩa, ngay cả anh em vào sinh ra tử cùng mình cũng giết hại, mất hết tính người!”
“Tôi xem thường, khinh bỉ ông…”
“Khụ… Khụ khụ…” Thích Khôn tức giận đến mức ngực phập phồng kịch liệt. Ông ta lại ho ra một ngụm máu…
“Cái này gọi là tự tạo nghiệp không thể sống, ông xem các ông đã hại chết bao nhiêu người rồi? Chỉ để giữ một bí mật, thế có đáng không?” Triệu Ngọc tiếp tục nói: “Sát thủ Kuma Thong đã giết chết bao nhiêu người? Thân là cảnh sát, ông chẳng những không thực hiện nhiệm vụ bắt hung thủ, mà ngược lại còn nối giáo cho giặc, ông có biết xấu hổ không?”
“Lẽ nào ông không cho rằng mình còn đáng hận hơn hung thủ sao?”
“Tôi… Khụ khụ…” Thích Khôn lại ho ra một búng máu lớn. Ông ta thở gấp rất lâu rồi mới chỉ vào Triệu Ngọc, yếu ớt nói: “Cậu đừng nói gì nữa, tên Trung Quốc kia! Cậu căn bản chẳng biết gì cả, và tôi cũng sẽ không nói cho cậu bất cứ điều gì!”
“Tôi chết, cậu cũng không sống nổi đâu!”
“Cậu mãi mãi… Khụ khụ… mãi mãi không biết chân tướng! Khụ khụ… khụ khụ…”
Thích Khôn càng ho càng nặng, hiển nhiên đã gần đến bờ vực tử vong.
“Này, ông kiềm chế đi” Triệu Ngọc vội vàng nói: “Ông cũng sắp chết rồi, người sắp chết, lời nói thường hay. Chẳng lẽ ông không thể nói chút gì à?”
“Vì sao ông phải giết tôi? Là ai đã cướp người phụ nữ Pháp đi? Và cả Kuma Thong nữa… Này… này này…”
“Phù… phù…” Thích Khôn che vết thương, hung ác nhìn Triệu Ngọc. Cuối cùng ông ta phun ba từ khỏi miệng: “Đi – chết – đi!!”
Sau khi nói xong, con ngươi ông ta trừng to ra, nằm trên ghế không nhúc nhích nữa…
Mà cùng lúc Thích Khôn chết, chiếc xe cảnh sát trước đó đã đuổi kịp Triệu Ngọc. Nó đang kêu gào bên cạnh, ra hiệu cho Triệu Ngọc dừng xe…
Con mẹ nó, bà nội nó!
Triệu Ngọc chỉ cảm thấy ngực mình buồn bực, khí huyết cuồn cuộn không ngừng. Hắn lập tức nắm chặt vô lăng, dùng sức rẽ, “đùng” một tiếng đâm vào xe cảnh sát!
Chiếc xe cảnh sát kia ngoẹo đầu, đâm thẳng vào cống nước bên cạnh…