← Quay lại trang sách

Chương 1806 Không lừa dối không phải trượng phu

Trước khi tiến vào tòa nhà Quốc hội, Triệu Ngọc đã từng liên lạc với Đinh Lam, để Đinh Lam giúp hắn điều tra tài liệu chi tiết về đại biểu Đan LongYêu cầu của Triệu Ngọc là tư liệu chẳng những phải cực kỳ kỹ càng, hơn nữa còn phải tiến hành so sánh với số liệu quỹ tích của sát thủ vụ án Kuman Thong giết người năm đó.

Kết quả, tư liệu được gửi tới, thông qua so sánh, dường như liếc qua là có thể thấy ngay, Đan Long vốn không thể là sát thủ của vụ án Kuman Thong!

Bởi vì, năm đó Đan Long lưu vong tại hải ngoại, chủ yếu định cư ở hai quốc gia là Philippines và Malaysia.

Mặc dù bởi vì làm ăn mà ông ta đã từng đi qua các quốc gia Đông Nam Á khác, thế nhưng thời gian ông ta đi qua những quốc gia này lại có sự chênh lệch rất lớn với tội phạm vụ án Kuman Thong giết người, dường như có rất ít thời điểm trùng khớp.

Điều rõ ràng hơn chính là Đan Long chưa từng đi qua Singapore và Việt Nam, nhưng ở hai quốc gia này đều đã xảy ra vụ án Kuman Thong giết người.

Mặt khác, căn cứ vào tư liệu, vào năm 2008, Đan Long đã từng gặp phải tai nạn giao thông vô cùng nghiêm trọng, bị trọng thương, nằm viện tại bệnh viện Kuala Lumpur, phải phẫu thuật và khôi phục trị liệu, nằm viện tổng cộng mười tháng.

Mà năm 2008 chính là thời điểm sát thủ vụ án Kuman Thong điên cuồng nhất, chỉ vẻn vẹn trong một năm đã xảy ra bốn vụ.

Bởi vậy có thể thấy được, cho dù không có máy phát hiện nói dối tàng hình thì những tư liệu này cũng có thể giúp xóa bỏ mối hiềm nghi ở Đan Long.

Xem ra, vụ án Kuman Thong giết người thật sự không liên quan tới ông ta.

Chỉ một thoáng, Triệu Ngọc cảm thấy vô cùng mơ hồ, súng ngắn suýt chút nữa bị tuột khỏi tay.

“Anh…” Đan Long lại cẩn thận từng li từng tí mà khuyên nhủ: “Thật xin lỗi, vì người nhà của tôi, tôi thật sự không thể nói ra…”

Việc này…

Trong nháy mắt, Triệu Ngọc liền nghĩ tới chuyện Marian tự sát, Thích Khôn kề cận cái chết vẫn không khai.

Chẳng lẽ, bọn họ và Đan Long đều bởi vì người nhà mà bị thế lực kia chèn ép, cho nên thà tự sát cũng tuyệt đối không để lộ ra một chút chân tướng sao?

Những người này rốt cuộc là ai?

Vì sao lại đáng sợ đến vậy?

Còn nữa… Những người này có liên quan gì tới vụ án Kuman Thong?

Vì sao bọn chúng lại cố gắng che giấu vụ án này, còn về năm kẻ tình nghi kia nữa, chúng đang che giấu bí mật gì?

Chẳng lẽ… Vụ án Kuman Thong đúng như trong lời đồn, vốn dĩ không phải do một người gây nên, mà là một tổ chức tà giáo đáng sợ sao?

Thế nhưng vì sao đến năm 2015, bọn chúng lại đột nhiên thu tay lại?

Rốt cuộc… Đã có chuyện gì xảy ra?

Triệu Ngọc càng nghĩ càng loạn, buồn bực nhéo nhéo trán, khó nén nổi sự thất vọng.

Xem ra, hắn đã nghĩ vụ án này theo chiều hướng quá đơn giản rồi.

Có điều, ngẫm lại thì không thể hoàn toàn trách hắn được.

Bởi vì trong chuyến đi Mahazaya lần này, Triệu Ngọc từ đầu đến cuối đều nằm trong sự nguy hiểm rất cao, không phải bị người ta hãm hại thì là bị truy sát, vốn dĩ không có thời gian và cơ hội tìm hiểu sâu vụ án, thu hoạch được nhiều chứng cứ hơn.

Cho nên, hắn mới lỗ mãng tiến vào tòa nhà Quốc hội để gặp Đan Long, gây ra tình trạng tiến thoái lưỡng nan như hiện tại.

Nếu như hung thủ thực sự quả thật không phải là Đan Long, cả vụ án cũng không liên quan tới ông ta, vậy thì tiếp theo, mình nên làm thế nào cho phải?

Nếu biết trước sẽ như vậy thì ban nãy hắn nên điều tra vị thư ký trưởng đó cho kỹ thì hơn!

Nói không chừng, tên kia còn biết nhiều hơn so với Đan Long!

⚝ ✽ ⚝

Triệu Ngọc nhìn chằm chằm Đan Long mấy giây, trong lòng lại bắt đầu suy nghĩ, có nên sử dụng một vài biện pháp cực đoan để bắt ông ta mở miệng hay không?

Thế nhưng Triệu Ngọc lại là một người giảng đạo nghĩa, nếu như Đan Long không liên quan tới chuyện này, vậy thì hắn không hy vọng Đan Long thật sự bởi vì bị mình bức cung mà mất đi người nhà.

Vậy thì… Tiếp theo, rốt cuộc nên làm như thế nào?

Trước kia, mỗi lần thực hiện hành động quan trọng, Triệu Ngọc bình thường đều sẽ lập kế hoạch thật tốt và có cả kế hoạch dự bị.

Thế nhưng, chuyện mạo hiểm tới tòa nhà Quốc hội lần này thì hầu như đều là do hắn xốc nổi gây ra.

Nếu như không phải bởi vì Juliet đột nhiên bị bắt đi, nếu như không phải nhìn thấy vợ chồng Arouh và ngư dân chết thảm, hắn đã không kích động đi tìm Đan Long tính sổ như vậy!

Giờ thì tốt rồi, chẳng những không điều tra được rõ ràng chân tướng, ngược lại còn bị vây hãm bên trong tòa nhà Quốc hội.

Juliet… Juliet…

Đột nhiên, Triệu Ngọc lại nghĩ tới vị sư tỷ người Pháp này, hắn bỗng nhiên ý thức được một vấn đề nghiêm trọng.

Trước đó bản thân từng nói muốn đối phương giao Juliet ra trong vòng 30 phút.

Nhưng bây giờ nhìn lại, 30 phút này ngược lại trở thành chuông đòi mạng của chính mình!

Bởi vì, nếu như lời nói của Đan Long không sai thì hung thủ chân chính phía sau màn kia tuyệt đối sẽ không cho phép cuộc giao dịch này thành công.

Phải biết, Juliet là đặc công nước Pháp, lúc này, dù thế nào đi nữa thì bọn chúng cũng không thể để bên Pháp biết được chuyện này.

Huống hồ, rốt cuộc là Juliet bị người nào bắt đi, hiện tại còn sống hay không, tất cả đều là ẩn số.

Cho nên, Triệu Ngọc lo lắng, một khi kỳ hạn 30 phút mà đến, có khi nào đối phương không để ý tới sự sống chết của Đan Long, trực tiếp tấn công căn phòng này, bắn chết mình!?

Mặc dù, mình có đạo cụ mạnh mẽ có thể hộ thân, nhưng chưa chắc đã có thể xông ra được vòng vây.

Cho nên… Cho nên…

Triệu Ngọc nhìn đồng hồ một cái, hiện giờ chỉ còn tầm hai phút, xem ra, mình không thể chờ đợi mãi như vậy được.

Nghĩ tới điểm này, hắn lui lại hai bước, vô thức đi tới bên cửa sổ, quan sát phía ngoài qua khe cửa.

Dưới tầng đã đầy xe cảnh sát và xe quân sự, đâu đâu cũng có cảnh sát và quân đội.

Hắn yên lặng cân nhắc một lúc, cảm thấy mặc dù bây giờ là giữa ban ngày, nhưng nếu như dùng một chiếc máy bay tàng hình thì có lẽ còn có thể miễn cưỡng thoát hiểm.

Chỉ là có điều…

Vừa nghĩ tới vụ án Kuman Thong giết người, vừa nghĩ tới những người vô tội bị chết đi, vừa nghĩ tới đám sát thủ ghê tởm phía sau màn, Triệu Ngọc vẫn không cam lòng.

Hơn nữa, câu nói trước khi chết của Thích Khôn vẫn luôn quanh quẩn bên tai mình: “Cậu vốn dĩ chẳng biết gì cả… Chẳng biết gì cả!!”

Câu nói này thật sự kích thích đến Triệu Ngọc, khiến hắn không thể nào chấp nhận được.

Được rồi!

Bỗng nhiên, ánh mắt Triệu Ngọc trở nên kiên định, nắm tay lại thật chặt, nghị lực không bao giờ thừa nhận thất bại đột nhiên bạo phát, nhiệt huyết sôi trào.

Còn bà nhà nó!

Ông đây vốn là thần thám, hôm nay, cho dù lên núi đao xuống biển lửa, ông đây cũng phải điều tra được chân tướng!

Cho nên…

Triệu Ngọc nheo mắt lại, đầu óc nhanh chóng nghĩ ra được một kế hoạch mới.

⚝ ✽ ⚝

Được rồi!

Không lừa dối không phải trượng phu, nếu như các người đã chọc giận tôi, vậy thì tôi sẽ diễn trò hay cho các người xem!

Để xem lần này rốt cuộc có thể làm rõ được chân tướng hay không!?

Nghĩ đến điểm này, Triệu Ngọc quơ lấy chai nước khoáng trên bàn, uống ùng ục hai ngụm.

Sau đó, hắn lại đưa chai nước khoáng cho đại biểu Đan Long, giả vờ tuyệt vọng mà nói: “Này, ông cũng uống một ngụm đi! Thời gian sắp hết rồi! Chúng ta sắp kết thúc rồi!”

“Việc này…” Đan Long cầm nước khoáng, không biết rốt cuộc Triệu Ngọc muốn làm gì?

Có điều, ông ta đúng thật đang khát nước, liền ngửa cổ uống một hớp nước lớn.

Sau khi uống xong, Triệu Ngọc nhìn đồng hồ, trong lòng thì tập trung vào cột đạo cụ, chuẩn bị các đạo cụ cần thiết.

“Này anh” Đan Long khuyên nhủ: “Anh xem làm vậy có được không, dù sao anh cũng là công dân Trung Quốc, chúng ta có thể thương lượng không, xem… ừm… ừm…”

Đan Long còn chưa nói hết đã cảm thấy choáng đầu hoa mắt, lập tức đổ gục xuống mặt bàn mà ngủ thiếp đi.

Lợi hại!

Triệu Ngọc đã sớm chờ giờ khắc này, trong lòng âm thầm tán thưởng, thuốc ngủ tàng hình bản cường hóa đúng là lợi hại, chưa tới một phút đã quật ngã được ông ta rồi.

Nhìn thấy Đan Long đã ngủ, Triệu Ngọc lập tức cởi quần áo của mình ra, triển khai công cuộc hóa trang mới của mình…