← Quay lại trang sách

Chương 2237 Nhiệm vụ của cậu

Thực ra, có lẽ là trước đây, khi vừa mới quen biết Miêu Anh, Triệu Ngọc đã từng nhờ máy nghe trộm tàng hình mà nghe lén được một đoạn hội thoại giữa mẹ Miêu và Miêu AnhBởi vậy, khi mẹ Miêu thật sự xuất hiện, Triệu Ngọc chỉ cần dựa vào giọng nói là có thể khẳng định thân phận của bà ta.

Nhớ kỹ lần nghe trộm đó, điều vẫn còn như mới ở trong ký ức của Triệu Ngọc chính là mẹ Miêu nói chuyện tương đối sắc bén mà kiêu ngạo, nghe xong sẽ cảm thấy đây không phải là người dễ chọc vào.

Cũng chính bởi vì như vậy nên cho dù Triệu Ngọc bị bà ta cố ý thăm dò một phen, Triệu Ngọc cũng không thật sự tức giận, xem như là cho người mẹ vợ tương lai này một chút mặt mũi.

Sau khi người mẹ vợ có biệt danh Tiên Nhân Chưởng này giao điều lệnh cho Triệu Ngọc, bầu không khí trong xe chỉ huy càng thêm ngột ngạt, xấu hổ.

Triệu Ngọc đã từng tiếp xúc với vô số người, hắn có thể cảm giác được người mẹ vợ này rất khó thân cận, từ đầu đến cuối, bản thân vẫn phải duy trì một khoảng cách.

Không giống với lúc trước gặp cha vợ Miêu Khôn, mặc dù Triệu Ngọc hành hung cha vợ một trận, nhưng sau này khi tiếp xúc nhiều hơn, Miêu Khôn vẫn luôn là người khiến Triệu Ngọc có thể buông lỏng cảnh giác, không có gì cần giấu giếm.

Thế nhưng biểu hiện của người mẹ vợ này vô cùng lãnh đạm, khiến cho hắn cảm thấy rất khó chịu.

Còn nữa, việc chống khủng bố này, bình thường chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng của Triệu Ngọc. Cho dù gia nhập phòng Đặc Cần, thế nhưng từ đầu đến cuối hắn cũng chưa từng tiếp xúc với nhiệm vụ chống khủng bố.

Hắn biết, mẹ vợ thân là đội chống khủng bố của phòng Đặc Cần, chắc chắn là cấp bậc không thấp, mà nếu như cấp bậc đã không thấp, vậy thì chứng tỏ phiền phức mà bọn họ gặp phải hiện giờ vô cùng nghiêm trọng!

Trời ạ!

Chẳng lẽ, thật sự là Ma Đô mười hai canh giờ sao? Có người lấy được bom nguyên tử, muốn tiến hành tập kích khủng bố quy mô lớn à?

Nghĩ tới điểm này, Triệu Ngọc vừa định mở miệng hỏi thăm xem rốt cuộc bọn họ phải hoàn thành nhiệm vụ gì? Kết quả, điện thoại di động của hắn lại vang lên trước.

Màn hình điện thoại hiện lên số của Thôi Lệ Châu.

“Sếp à” Thôi Lệ Châu lo lắng hỏi thăm: “Anh không sao chứ? Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra vậy? Người phụ nữ kia là ai? Có vẻ như hai người quen biết nhau, là bạn gái cũ của anh à?”

“…” Trán Triệu Ngọc đầy vạch đen, nhanh chóng hỏi lại: “Cô thế nào rồi? Hiện giờ đang ở đâu?”

“Tôi đã trở về Cục Cảnh sát Ma Đô rồi, tôi không sao! Nhưng mà…”

“Tiểu Thôi” Triệu Ngọc hiểu phẩm đức nghề nghiệp của phòng Đặc Cần, lúc này dặn dò: “Đừng nói chuyện chúng ta vừa gặp phải với ai cả, bao gồm cả nhóm người Tăng Khả, cô cứ nói tôi nhận được nhiệm vụ khẩn cấp phải rời đi mấy ngày!”

“Về vụ án cánh tay trong két sắt, cứ giao cho các cô xử lý trước nhé!”

“Nhớ kỹ, phương hướng điều tra đồng hồ không thể đứt đoạn được, nếu như đi một cửa hàng đồng hồ mà không điều tra được tin tức, vậy thì đi hỏi mấy cửa hàng nữa!”

“À… Vụ án… Vụ án chỉ là việc nhỏ thôi, nhưng anh…” Thôi Lệ Châu rõ ràng đang lo lắng cho Triệu Ngọc.

“Yên tâm đi!” Triệu Ngọc an ủi: Chỗ tôi chỉ là một nhiệm vụ khẩn cấp bình thường thôi, chỉ mấy ngày nữa là tôi đã có thể trở về rồi!”

“À, vậy được rồi! Anh… Anh nhất định phải cẩn thận một chút đấy, người phụ nữ kia trông không giống người tốt cho lắm…”

“Được rồi, đi đi! Tranh thủ thời gian làm nhanh lên nhé!”

Kết quả, Triệu Ngọc vừa ngắt điện thoại của Thôi Lệ Châu thì lại có một số điện thoại lạ gọi vào.

Đầu tiên Triệu Ngọc nhìn mẹ vợ tương lai một cái, nhưng thấy người ta đang phối hợp xem điện thoại, ý là căn bản không để ý tới mình.

Thế là Triệu Ngọc lại ấn nút nghe một lần nữa.

“A lô, Triệu Ngọc, là cha đây” Trong điện thoại bất ngờ truyền đến một giọng nói vội vàng của đàn ông, là cha vợ Miêu Khôn: “Mau nói cho ta biết, con đang ở cùng với bà ấy à?”

“Bà ấy?” Triệu Ngọc giả mù sa mưa hỏi: “Ai cơ?”

“Đừng nói dối ta, bà ta nhất định đã nói với con về cái danh hiệu có gai của bà ta rồi nhỉ?” Miêu Khôn quát lên như điên: “Con nhìn bề ngoài của bà ta là có thể nhìn ra đó chính là mẹ ruột của Miêu Miêu ngay!”

“À, cha đang nói tới mẹ vợ sao, ở đây!” Triệu Ngọc lúc này mới lên tiếng: “Bọn con đã trò chuyện rất vui, bà ấy cho con một điều lệnh, muốn con giúp bà ấy hoàn thành nhiệm vụ!”

“Làm cái gì vậy?” Miêu Khôn giận tím mặt: “Nhanh! Đưa điện thoại cho bà ta, để ta nói chuyện với bà ta!”

“À…” Nhìn thấy cha vợ nổi giận, Triệu Ngọc đành phải đưa di động cho mẹ vợ, có điều, Triệu Ngọc giở trò xấu, khi đưa điện thoại di động đã cố ý mở loa ngoài.

“A lô!”

Mẹ vợ nhận lấy điện thoại rồi a lô một tiếng, bên trong điện thoại di động bất ngờ vang lên tiếng gào to của Miêu Khôn: “A Cầm! Thỏ không ăn cỏ gần hang! Bà sao có thể làm ra chuyện thất đức như vậy được chứ?”

“Triệu Ngọc căn bản không hiểu kỹ thuật của các người, lỡ như xảy ra chuyện nguy hiểm thì làm sao bây giờ? Bà có xứng với con gái của bà không?”

“Tôi thấy” Không nghĩ tới, mẹ vợ cũng không tắt loa ngoài đi, mà chỉ từ tốn nói: “Ông đang sợ tôi ‘đục khoét tường’ của ông thì có?”

“Đúng thì làm sao?” Miêu Khôn nói: “Đội chống khủng bố của các người nhiều tinh anh như vậy, thế mà còn kéo cả con rể của mình vào là sao? Nó chỉ là một thám tử, không phải là cảnh sát chuyên nghiệp, bà làm như vậy không phải đang hại nó à?”

“Tên họ Miêu kia” Mẹ vợ tên là A Cầm cuối cùng cũng nghiêm mặt lại: “Ông nói những thứ vô dụng này làm gì nữa, điều lệnh đã được cấp trên phát xuống rồi, đừng có tranh cãi với tôi!”

⚝ ✽ ⚝

Nghe đến lời này, Triệu Ngọc cảm thấy vô cùng xấu hổ, không nghĩ tới cha vợ và mẹ vợ lại đối chọi gay gắt như thế, hắn thật sự rất tò mò, lúc trước hai người bọn họ đã làm thế nào mà kết hợp ở chung một chỗ rồi sinh ra Miêu Anh vậy?

“Bà! Cái bà cứng đầu này!” Miêu Khôn lo lắng: “Tôi nói cho bà biết, nếu như Triệu Ngọc thiếu đi một cọng lông tơ thì đừng nói là tôi, con gái của bà cũng sẽ phát điên với bà đấy! Dừng lại đi!”

“Được, ông không nói còn được” Mẹ vợ nhìn Triệu Ngọc và nói: “Nếu như ông đã nói như vậy thì tôi càng muốn chơi chết Triệu Ngọc, để xem các người phát điên với tôi như thế nào!”

⚝ ✽ ⚝

Trong nháy mắt, Triệu Ngọc cảm thấy mùi khét, giống như đang ngồi trên đống lửa than nóng hổi vậy.

“Bà! Đưa điện thoại cho Triệu Ngọc” Cách một cái điện thoại Miêu Khôn gào to: “Triệu Ngọc! Con cũng nghe thấy rồi đấy! Đừng xông về phía trước! Có thể tránh được thì tránh đi…”

Cụp…

Điện thoại đã bị mẹ vợ vô tình cúp máy.

“Hừ, chỉ lo chuyện bao đồng” Mẹ vợ nheo mắt lại, vừa đưa điện thoại di động cho Triệu Ngọc, vừa nói: “Tôi cần ông xen vào chuyện của người khác à?”

“Triệu Ngọc!” Nói xong, bà ta quát to về phía Triệu Ngọc một tiếng, lập tức dọa cho Triệu Ngọc giật nảy mình: “Vừa rồi tôi chỉ phát bực với ông ta thôi! Cậu đừng suy nghĩ nhiều, tôi có chừng mực, lần này cậu chỉ cần phát huy năng khiếu thám tử của mình là được rồi!”

“Bởi vì là chuyện khẩn cấp, nếu không thì tôi cũng sẽ không tìm cậu!”

“Ồ?” Triệu Ngọc bình tĩnh lại một chút, cuối cùng cũng hỏi tới chủ đề chính: “Mẹ vợ à, rốt cuộc ngài muốn tôi hoàn thành nhiệm vụ gì vậy?”

“Cậu đã từng nghe nói tới Lý Phú Hào ở Singapore chưa?” Đột nhiên, mẹ vợ lại hỏi một câu.

Triệu Ngọc dùng sức lắc đầu, tỏ vẻ chưa từng nghe nói qua.

“Xem ra, cậu không quá quan tâm tới tình thế quốc tế!” Mẹ vợ nói: “Lý Phú Hào là người đứng đầu một tập đoàn lớn ở Singapore, cao ốc Phú Hào ở Ma Đô chính là do ông ta mở!”

“Ồ…” Triệu Ngọc cẩn thận quan sát mẹ vợ, nhưng vẫn không biết chuyện này thì có liên quan gì tới mình?

“Đây…” Lúc này, mẹ vợ đưa cho Triệu Ngọc một tập tư liệu: “Đây mà một vài thứ cậu cần nhớ, lát nữa chúng ta sẽ lái xe tới cao ốc Phú Hào, đây chính là nhiệm vụ của cậu!”

Triệu Ngọc mở tài liệu ra xem xét, thấy trên tờ đầu tiên của tư liệu là ảnh chụp của một người đẹp.

“Cái này…” Triệu Ngọc càng thêm nghi ngờ.

“Cô gái này là con gái út của Lý Phú Hào” Mẹ vợ ung dung nói: “Nhiệm vụ của cậu chính là đi tán tỉnh cô gái này, tán càng thành công càng tốt!!!”