Chương 110 Chương 95.2.
“An Tình Huỷ, nếu như cô cảm thấy lão già Lôi Nhất Hằng kia có thể bảo hộ cô cả đời, vậy cô đã nghĩ quá đơn giản! Nếu như cô dám động vào dù chỉ một sợi lông của Lucus, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!” Giọng Thư Yến Tả hoàn toàn uy hiếp, dám phản bội anh, vậy chỉ có một con đường chết!
An Tình Hủy bên kia hung hăng vứt điện thoại, mặt tràn đầy ý hận nhìn chằm chằm vào Lucus, đúng, cô rất muốn ngược đãi con trai anh, nhưng trong lòng cô vẫn sợ hãi, lão già Lôi Nhất Hằng kia chưa chắc đáng tin, mặc dù mình đã trở thành một trong những người tình được lão già Lôi cưng chiều nhất, nhưng lợi ích trước mắt, xưa nay lão già Lôi đều chỉ lo cho lợi ích của bản thân, tuyệt đối sẽ không vì một người phụ nữ mà đi đắc tội với ai.
Lucus cũng hung hăng mà nhìn chằm chằm vào An Tình Hủy, không yếu thế chút nào, giống như một con báo nhỏ đang nổi giận.
An Tình Hủy hận không thể vung một cái tát tới, dáng vẻ này của thằng nhóc, cực kỳ giống con đàn bà kia.
Thư Yến Tả yêu cầu Lôi Nhất Hằng không thể gây tổn thương cho con trai mình, nếu không đừng nghĩ lấy được một đồng một hào ích lợi.
Lôi Nhất Hằng tất nhiên đầy miệng đồng ý rồi, nói chỉ cần Thư nhị thiếu ký hiệp ước, chuyện gì cũng dễ nói, tiểu thiếu gia đương nhiên không bị thương chút nào đưa về.
Chử Tuyết Luân hết bận chuyện hạng mục, trước tiên chạy về thành phố L trước, hai mươi ngày không gặp Phi Phi, anh rất muốn ôm cô, cho nên anh không đề cập trước nói cho cô biết mình sắp trở về, mà chuẩn bị cho cô một ngạc nhiên.
Hoắc Nhĩ Phi không ngạc nhiên, ngược lại bị “Hoảng sợ”, hai ngày nay chuyện Lucus bị bắt cóc vẫn quấn quanh cô, hơn nữa còn dính dáng đến người phụ nữ An Tình Hủy kia, lời Thư Yến Tả nói ngày đó vẫn còn quanh quẩn trong đầu cô: An Tình Hủy đoán được em là mẹ ruột của Lucus, 90% cô ta sẽ nói sự thật cho Lucus.
Cô không dám tưởng tượng sau khi Lucus biết sẽ có phản ứng gì, bé vẫn chỉ là đứa bé năm tuổi, nếu như từ một người ngoài biết được mẹ ruột thịt của mình vẫn là dì Phi Phi mỗi ngày treo trên bờ môi, bé sẽ chịu được sao?
Đột nhiên có một bó hoa tươi to thò ra bên cạnh hại cô nhảy mũi một cái, “Hắt xì” Hoắc Nhĩ Phi vuốt vuốt lỗ mũi mặt hoảng sợ nhìn người nào đó phía sau bó hoa, người nào không có việc gì tự nhiên nhảy ra dọa người!
“Phi Phi, không sao chứ, không phải em không bị dị ứng với hoa tươi sao?” Chử Tuyết Luân vội để hoa xuống, ân cần hỏi han.
“Tuyết Luân, sao anh đột nhiên trở lại? Mọi việc xong xuôi rồi.” Thấy là Tuyết Luân, Hoắc Nhĩ Phi khôn ngoan bình tĩnh lại.
“Ừ, nhiều ngày không gặp như vậy, anh nhớ em lắm.” Chử Tuyết Luân nắm thật chặt tay vợ chưa cưới, tình ý trong mắt cực kỳ nồng đậm.
“Anh vừa trở về, lặn lội đường xa thật mệt mỏi, vẫn sớm về nghỉ ngơi một chút đi.”
“Không có việc gì, anh muốn ôm em một cái.” Chử Tuyết