Chương 146 Chương 113.2.
Hoắc Nhĩ Phi hoảng sợ nhìn anh, anh định làm gì? Tại sao cách xưng hô Hoắc tiểu thư này vào trong tai cô lại không được tự nhiên như vậy!
“Đây cũng không phải là Hương Cảng, anh không thể làm loạn!”
“Anh có làm loạn sao? Mới vừa rồi chính miệng em nói: Em, chơi, trò, của, người, trưởng thành! Sao lại nhanh như vậy đã không dám, vậy thì em vốn chính là trốn tránh thực tế!”
“Em nói là trước kia, mà trò chơi giữa hai chúng ta đã sớm kết thúc, không cần thiết phải bắt đầu trò chơi một lần nữa! Hoắc Nhĩ Phi cũng không phải người lương thiện gì.
“Nếu như anh nói, tối nay em chơi với anh một lần nữa, anh sẽ tiêu hủy giấy hôn thú, nếu không...” Thư Yến Tả cười xấu xa.
“Anh lại định nói chuyện không tính toán gì hết, mỗi lần đều đùa bỡn người ta như vậy, chơi rất vui sao?” Hoắc Nhĩ Phi tức giận chỉ trích.
“Lời của anh nói không tính toán gì hết? Em chắc chắn chứ? Là anh đồng ý thả em đi không làm tròn hay là như thế nào? Em chỉ trích có căn cứ sao?” Trong lòng Thư Yến Tả lai bị tổn thương một phần.
Hoắc Nhĩ Phi cắn cắn môi, đúng vậy! Mặc dù lúc ấy anh không đồng ý mình, nhưng sau đó vẫn để cho mình đi, không thể giữ lời, cũng chỉ có lần này.
“Hiệp nghị lần trước mà chúng ta thỏa thuận xong không có điều này.”
“Hoắc tiểu thư sẽ không hẹp hòi như vậy chứ, nếu trong nửa năm nay chúng ta chơi được vui vẻ như vậy, sao không kết thúc cho tới cùng trò chơi cuối cùng đây? Chúng ta có thể chơi được kích thích hơn một chút, cũng lưu lại một ký ức tốt đẹp cho nhau, không phải sao? Thư Yến Tả xấu xa đến gần Hoắc Nhĩ Phi, phả khí bên tai cô.
“Hơn nữa anh bảo đảm, nếu như tối nay em để cho anh hài lòng, ngày mai anh sẽ gửi bằng chứng tiêu hủy giấy đăng ký kết hôn chính xác tới đây cho em, hơn nữa sau này sẽ không bao giờ đặt chân lên mảnh đất thành phố L nữa, ngay cả ‘Nguyên Tân’ anh cũng sẽ để nó đóng cửa, về phần Lucus, anh nghĩ em cũng không bằng lòng gặp mặt lại nó, em có thể coi nửa năm này của chúng ta chỉ là giấc mộng, qua tối nay, sẽ tỉnh mộng.”
Không biết vì sao, Hoắc Nhĩ Phi cảm giác trong lòng mình có một chỗ đau đớn, nhất là khi sẽ không còn được gặp lại Lucus nữa, trong lòng cô hung hăng co lại đau đớn.
“Được, tôi đồng ý anh, nhưng anh cũng phải đồng ý tôi có thể gọi điện thoại cho Lucus, hàng năm ít nhất gặp... Ba lần.” Có lẽ năm đó lúc sinh hạ Lucus cô có thể độc ác rời đi, nhưng bây giờ để cho cô cả đời không được gặp lại con trai, cô không chịu nổi.
Thư Yến Tả lạnh lùng nhìn cô, “Nếu như biểu hiện tối nay của em khiến cho tôi hài lòng, tôi sẽ suy tính.”
Hoắc Nhĩ Phi quật cường nhìn người đàn ông cao lớn trước mắt, đáng ra không nên như vậy, tại