← Quay lại trang sách

Chương 153 Giao dịch

Hoàng Giai Viện cúi đầu uống nước trái cây, lẳng lặng nhìn người ngồi phía đối diện: "Không biết người bận rộn như Giang tiên sinh tìm tôi làm gì?"

Hoàng Giai Viện nghiêng đầu nhìn hắn: "Giang tiên sinh quá khen rồi."

Hoàng Giai Viện chậm rãi cầm chiếc cốc lên, ngón tay hơi dùng lực: "Tên đã bắn khỏi cung không thể quay lại, hơn nữa tôi thấy tôi với Ninh Viễn cũng xứng đôi mà."

Ánh mắt Hoàng Giai Viện đượm ý cười: "Chẳng lẽ không tính sao? Chúng tôi đều đáp ứng nhu cầu của mỗi bên hết mà."

Hoàng Giai Viện ngẩng đầu lên: "Sẽ thế à?"

Hoàng Giai Viện trợn mắt: "Chuyện này không thể nào."

"Không có gì là không thể cả." Giang Minh Dịch nói, "Tai bay vạ gió, nếu Hoàng tiểu thư đủ thông minh, thì lúc này nên sáng suốt cong đuôi bỏ chạy để bảo vệ mình đi."

Hoàng Giai Viện ngẩng đầu lên, trong lòng do dự: "Nếu chuyện này là thật, thì Giang tiên sinh định sáng suốt bảo vệ mình, hay là định thiêu thân lao đầu vào lửa, mặc kệ thiên hạ, cũng chỉ vì nụ cười của Ninh Viễn?!"

"Cô nhìn ra rồi à?" Giang Minh Dịch không khỏi kinh ngạc hỏi.

Hoàng Giai Viện dựa vào ghế: "Có là ai cũng sẽ nhìn ra."

Mạc Ninh Viễn nghiêm mặt ngồi trong phòng làm việc, sắc mặt đã tái nhợt: "Tại sao lại như vậy? Mẹ luôn làm việc cẩn thận, tại sao lại đào ra cổ vật dưới mảnh đất kia chứ? Tôi nghĩ chắc chắn là bị chơi rồi, nếu có thể làm sáng tỏ lời đồn, thì có thể khống chế được tình hình hiện tại không?"

Lương Vi khoanh tay, thở dài nói: "E rằng chuyện này không phải sự cố, mà là có người hại, còn công ty Dực Tinh hợp tác khai phá mảnh đất kia với chủ tịch Diệp cũng buông xuôi rồi, ngày mai tin tức mà bị loan truyền, sợ là cổ phiếu của Diệp gia sẽ bị giảm mạnh mất."

Mạc Ninh Viễn đập bàn: "Ban đầu là hai bên trao đổi muốn hợp tác, bây giờ xảy ra chuyện, mà bọn họ không nghĩ cách giải quyết, ngược lại còn mặc kệ, thật không biết xấu hổ."

Lương Vi ngẩng đầu lên: "Thương trường là vậy đấy, nhiều người sẽ qua cầu rút ván, nhưng người giậu đổ bìm leo nhiều hơn."

Mạc Ninh Viễn hít một hơi thật sâu, cảm giác đầu óc mình hỗn loạn cực kỳ, đến độ muốn cầm búa gõ một phát cho rồi.

Mạc Ninh Viễn chán nản ngã lên ghế: "Tại sao lại vậy chứ? Không chừng bên mẹ đã sứt đầu mẻ trán hết rồi, lại còn muốn gạt tôi."

Lương Vi vỗ vai Mạc Ninh Viễn: "Do chủ tịch Diệp không muốn để cậu lo lắng thôi."

Mạc Ninh Viễn vò đầu bứt tóc: "Là vì không muốn tôi lo lắng, hay là biết dù tôi có biết rồi cũng không giúp đỡ được gì? Đột nhiên tôi phát hiện mình thật sự vô dụng quá." Mạc Ninh Viễn tức giận nắm chặt tóc mình, cả gương mặt chỉ còn vẻ thống khổ.

Điện thoại của Lương Vi vang lên, cho đến khi anh đặt xuống lại, thì sắc mặt đã càng thêm khó coi hơn.

"Xảy ra chuyện gì vậy? Có phải tình hình bên kia lại chuyển biến xấu không?" Mạc Ninh Viễn sốt sắng mà đứng lên hỏi.

Lương khẽ lắc đầu: "Không, là bên Hoàng gia từ hôn, cô dâu bỏ chạy rồi."

Mạc Ninh Viễn nở nụ cười khổ: "Vợ chồng vốn như chim ở chung một rừng, tai họa đến thì mỗi người sẽ tự bay đi, huống gì còn chưa trở thành vợ chồng nữa, thôi hủy thì tốt, sính lễ cũng không cần đưa, tình hình hiện tại khó khăn như thế, nên không thể lãng phí một đồng nào được."

"Ninh Viễn, chỉ là một người phụ nữ thôi, đừng để trong lòng." Lương Vi an ủi Mạc Ninh Viễn.

Mạc Ninh Viễn lắc đầu: "Đến lúc nào rồi mà tôi còn tâm trạng quan tâm tới mấy chuyện này chứ? Vốn là tôi có lỗi với cô ấy, rõ ràng tôi không thích phụ nữ, nhưng bản thân lại đột nhiên muốn có con, lại ma xui quỷ khiến nghĩ tới cổ, bây giờ cổ vắt đuôi bỏ chạy là đúng."

Lương Vi vỗ vỗ vai Mạc Ninh Viễn: "Đừng bận tâm quá, xe đến trước núi ắt có đường (*), chắc chắn sẽ có cách mà."

(*) Xe đến trước núi ắt có đường: đừng hoảng sợ trước khó khăn, vì vấn đề nào cũng có cách giải quyết.

Mạc Ninh Viễn chán nản nghiêng đầu: "Vậy anh nói xem, bây giờ còn cách gì nữa đây."

"Nếu chúng ta tìm được đối tác mới, làm sáng tỏ tin đồn, thì có thể lật ngược được tình thế ngay." Lương Vi suy nghĩ rồi.

Mạc Ninh Viễn nâng tay vỗ vỗ trán: "Trên thương trường, đến tận bây giờ chỉ toàn thấy cao giẫm thấp, nhà họ Diệp gặp chuyện, người ngoài còn trốn không kịp, huống gì chịu giúp đỡ ngay lúc này."

Lương khẽ lắc đầu: "Tôi cũng không biết."

Mạc Ninh Viễn nhắm mắt lại: "Cũng không trách người ta được, ai lại muốn hợp tác với công ty có nguy cơ sắp phá sản như chúng ta chứ?"

"Nếu tôi muốn thì sao?" Giang Minh Dịch mở cửa bước vào.

Mạc Ninh Viễn đứng phắt dậy: "Sao anh vào đây được?"

"Thì đi thôi." Giang Minh Dịch nhún vai, thờ ơ nói.

Mạc Ninh Viễn cau mày, tức giận hỏi: "Anh dám nghe lén bọn tôi nói chuyện."

"Anh ra ngoài đi, chuyện của tôi không cần anh quan tâm." Mạc Ninh Viễn quay lưng lại nói.

Mạc Ninh Viễn trở nên căng thẳng: "Anh đồng ý vậy, cũng không sợ chết theo tôi à?"

"Có, là em phải ở bên anh cả đời này." Giang Minh Dịch nghiêm túc nhìn Mạc Ninh Viễn nói.

Mạc Ninh Viễn cười mỉa mai: "Tôi còn tưởng anh sẽ thật lòng nói là anh tình nguyện giúp đỡ, nên không cần báo đáp gì hết cơ!"

Mạc Ninh Viễn gật đầu: "Nói cũng đúng, thời buổi này làm gì có chuyện tốt như vậy, chỉ có thằng ngu mới chịu làm thôi." Nếu Giang Minh Dịch chịu giúp đỡ, có rủi ro bao nhiêu thì Mạc Ninh Viễn cũng hiểu bấy nhiêu, loại người bạc tình bạc nghĩa như Giang Minh Dịch mà có thể làm đến nước này cũng coi như là dữ lắm rồi.

Mạc Ninh Viễn cười giễu: "Xin lỗi? Tại sao lại xin lỗi? Bản thân tôi đáng giá bao nhiêu tôi biết chứ, dù cho có chia năm xẻ bảy bán theo ký thì cũng chẳng giải quyết được chuyện này bao nhiêu, bởi vậy bán cho anh cũng không tính là rẻ."

Mạc Ninh Viễn nhún vai một cái: "Có hay không cũng được, bây giờ thời gian quý giá lắm, chúng ta đừng bàn cãi tới vấn đề này nữa, Giang Minh Dịch, tôi có thể ở với anh, nhưng tôi có vài điều kiện."

"Em nói đi." Giang Minh Dịch ra vẻ đợi Mạc Ninh Viễn nói.

"Thứ nhất, dù có bất trắc gì xảy ra trong chuyện này, anh cũng không được buông bỏ."

"Em yên tâm đi, nếu anh đã đồng ý hợp tác, thì sẽ không bỏ giữa chừng đâu."

"Thứ hai, nếu anh có người khác, thì tôi có quyền rời khỏi anh."

"Không đồng ý?" Mạc Ninh Viễn nhướng mày, giễu cợt hỏi.

"Anh đồng ý, còn gì nữa không?" Giang Minh Dịch siết chặt tay hỏi.

"Tạm thời thì không." Cuối cùng Mạc Ninh Viễn cũng có chút lương tâm hiểu ý mà sờ sờ mũi, ngậm miệng lại.