Phần VI
Việt Cơ chống tay làm thinh. Thái độ hờn dỗi của cô khiến Trung buồn cười. Chắc hẳn Tiến đã ngán ngẩm chuyện dỗ dành cô nàng đỏng đảnh này, nên mới tìm vui bên người khác. Anh ta là người thích được quan tâm, chớ không thích quan tâm tới kẻ khác. Nếu Trung nhận xét đúng thì giữa Việt Cơ và Tiến chắc chắn chiến tranh xảy ra liên tục. Vậy tại sao họ còn tiến tới hôn nhân? Có khi nào cuộc hôn nhân này một cuộc hôn nhân... kinh tế mà kẻ có lợi là Tiến không?
Anh bỗng buột miệng, nhắc lại:
- Đang "buồn muốn chết" vì giận người yêu à?
Cơ lắc đầu, giọng đều đều:
- Dạo này không giận nữa. Nhưng cái không khí hòa bình ấy giả tạo làm tôi phát sợ.
- Hai người sắp tổ chức lễ hỏi. Trước biến cố trọng đại của đời người, ai cũng thấy sợ hết.
Cô tròn xoe mắt:
- Sao chú biết?
- Tôi nghe Vĩnh Phát nói. Phát là bạn thân của Tiến mà.
- Vậy chú là gì của Phát?
Nhếch môi đầy vẻ chán chường, Trung bảo:
- Bà con. Tôi đang nhờ Vĩnh Phát xin cho một chỗ làm trong công ty của anh ta, nhưng coi bộ không xong rồi.
Việt Cơ tò mò:
- Chú xin làm việc gì?
Nhún vai, Trung nói:
- Người ta phân gì thì làm đó. Ban ngày có một chỗ làm ổn định, ban đêm chạy thêm vài "cuốc" vẫn dễ sống hơn.
Việt Cơ ái ngại:
- Chắc chú nặng gánh gia đình lắm?
- Sao lại nghĩ vậy?
- Bộ không đúng sao?
Trung vuốt mái tóc bờm xờm vì gió:
- Là đàn ông, ai cũng có trách nhiệm với gia đình. Tôi còn một bà mẹ, tâm nguyện của tôi là làm bất cứ chuyện gì để mẹ được sung sướng.
Việt Cơ trầm trồ:
- Chú đúng là... hiếu tử.
Đẩy dĩa bột chiên thơm phức, nóng hổi về phía Cơ, Trung ân cần:
- Ở đây không có sự phô trương giả dối nào cả, hy vọng Cơ sẽ ngon miệng. À! Phần này tôi đãi nghen. Coi như mừng tái ngộ.
Rồi anh đổi giọng:
- Mà nè! Đừng gọi tôi là chú nữa. Được không? Tôi đâu có quá "đát" dữ vậy.
Cười tủm tỉm, Cơ lắc đầu:
- Không. Chú đây là chú... Chệt ấy.
Trung kêu lên với tất cả bất bình:
- Trời! Tôi tên là Trần Việt Trung đàng hoàng. Chệt đâu mà Chệt.
- Anh không tự giới thiệu, ai mà biết.
- Khi giới thiệu mình với một người, tôi luôn nghĩ sẽ thiết lập một mối quan hệ tốt với họ. Việt Cơ thấy sao?
Việt Cơ đốp chát:
- Thấy anh rất mồm mép.
Trung chép miệng than:
- Chết chưa! Tôi đang thật tình đó.
Cơ hơi khiêu khích:
- Nếu vậy, chúng ta sẽ thiết lập quan hệ gì đây?
Trung thủng thỉnh hỏi:
- Cơ biết bài "Giọt nắng bên thềm" không? Trong đó có một câu "Khi buồn em hãy đến chơi nhà tôi..." Với Cơ thì phải nói rằng: "Khi buồn, xin hãy mau tìm tôi". Tôi thích chia sẻ với người khác.
Xuýt xoa vì ớt cay, Việt Cơ mỉa mai:
- Anh rãnh rỗi vậy sao?
- Tất nhiên tôi không có nhiều thời gian để dành cho mọi người, nhưng với riêng Cơ thì tôi rất sẵn sàng.
Môi bĩu ra, Cơ chua ngoa:
- Khéo tán nhỉ. Nhưng tôi không ngốc đâu.
Gật gù, Trung hỏi:
- Trái lại, Cơ thông mình và thẳng thắn. Tính của Cơ lại ngang ngược như con trai. Đây là những ưu điểm của một người bạn, chớ không phải của một người yêu.
Mặt Cơ xụ xuống:
- Anh muốn ám chỉ cái gì?
Trung nhấn mạnh:
- Đến cái... nỗi buồn muốn chết của Cơ. Hiếm thấy một cô gái đang yêu, sắp cưới vì tình yêu cứ mãi than buồn, cứ mãi lang thang một mình, trong khi người yêu chẳng biết trôi dạt về đâu, với ai.
Nhìn Trung trân trối, Việt Cơ ấp úng:
- Anh... anh...
Rồi cô làm thinh, tiếp tục ăn. Giọng Trung lại tài lanh vang lên:
- Người ta thường ngâm nga:
"Em về điểm phấn tô son lại
Ngạo nghễ nhân gian một nụ cười"
Theo ý tôi, Việt Cơ cũng nên điểm phấn tô son, nhưng không nên ngạo nghễ nhân gian mà nên yểu điệu thục nữ cho vừa lòng anh chàng. Người đàn ông nào chẳng thích có cô vợ dịu dàng, thùy mị chứ.
Việt Cơ phớt lờ những lời của Trung:
- Cay quá. Anh có cho uống nước không vậy?
- Đương nhiên là có. Nhưng Cơ nghĩ sao về những lời tôi vừa nói?
Vừa le lưỡi, Việt Cơ vừa lầu bầu:
- Tôi nghĩ là anh độc miệng.
Trung trầm giọng:
- Còn tôi lại nghĩ Cơ đang chối bỏ cái gì đó, nhưng nó vẫn đang xảy ra.
Mặt tái đi, Cơ đứng bật dậy:
- Chở tôi về!
- Không uống nước sao?
Cơ cộc lốc:
- Không!
Dứt lời, cô ngúng nguẩy bước xuống lề đường, mặt hất lên trời, trông thật ghét.
Trung trả tiền rồi đạp máy. Chiếc xe trở chứng không chịu nổ, anh đành xăn tay áo, tháo bu-gi chùi chùi, cạo cạo. Việt Cơ ngồi bó gối nhìn anh trong thinh lặng.
Rõ ràng anh chàng này có nhiều điểm bí ẩn mà Cơ vẫn tò mò muốn khám phá. Nhất là cách nói lấp lửng của anh ta mới khiến cô khó chịu làm sao. Cơ có cảm giác anh ta hiểu rõ về mình, về những phiền muộn đang xảy đến với cô, nhưng ngược lại, Cơ chẳng biết tí gì về anh ta cả.
Theo nhận xét của Cơ, Trung là một thanh niên tốt, chịu khó, miệng mồm hơi bép xép, nhưng đó hình như lại là điểm dễ mến của anh ta mới lạ.
Lần đầu gặp Cơ, anh làm cô được khuây khỏa bằng cách nói huyên thuyên đủ chuyện trên đời. Lần gặp thứ hai trong quán cà phê, Trung đã có những nhận xét khó ưa về Tiến, rồi bây giờ anh lại tiếp tục giọng điệu khiêu khích bác bỏ. Thật ra, Trung hàm ý gì chớ?
Lẽ ra, Cơ không nên bốc đồng để Trung chở đi như vầy thêm lần nữa. Chuyện này có thể đến tai Tiến. Trong tình yêu, Tiến không phải là người rộng lượng. Ích kỷ, ghen tuông là bản chất của anh. Cơ đã khổ sở khá nhiều, giận hờn không ít lần, vậy tại sao lúc nãy vừa nghe lời rủ rê của Trung, cô đã lên xe của anh rồi. Cô đúng là quá dễ dãi với bản thân. Anh không coi cô ra gì cả. Lần trước Cơ cũng phê phán mình và hứa sẽ sửa đổi, thế nhưng cô đã quên, khi nhìn thấy Trung hồn hậu gọi mình. Thật khó biết ở Trung có điểm nào quyến rũ mà Cơ lại đâm ra dễ dãi như vậy?
Việt Cơ nén tiếng thở dài và bâng khuâng nghĩ tiếp. Đúng ra, cô rất thanh thản khi ngồi sau lưng Trung. Cái cảm giác ấy không có được với Tiến dù cô yêu anh.
Tình cảm đúng là phức tạp. Cô sắp làm đám hỏi với một người, nhưng vẫn thích đi chơi với người khác, dù biết chắc kết thúc cuộc đi chơi sẽ chẳng tới đâu. Đó có phải là tâm trạng chung của những người sắp lập gia đình mà còn luyến tiếc thời tự do của mình, nên ngông nghênh quậy một chút không?
Ôi! Cơ không hiểu nổi. Khoảng thời gian này trong tâm trí cô là cả một trời mâu thuẫn. Cô thấy rõ mình không vui, thậm chí bồn chồn, lo lắng điều gì đó rất mơ hồ, dầu lúc này Tiến rất mực chiều chuộng Cơ. Cô nói ngang, nói ngược, đòi hỏi ngông cuồng ra sao, anh cũng im lặng nghe theo.
Khi hả hê khoe thành tích đã uốn nắn được Tiến với Thanh Hà, con bé dám trề môi phán:
- Thằng cha Tiến như khúc gỗ kim, mày đục đẽo đã chưa suy suyển, nói gì tới uốn nắn. Chẳng qua lão ấy đang nhường một bước để tiến lên bốn, năm bước. Sau này mày sẽ biết đá, biết vàng.
Chẳng lẽ những lời độc địa của nhỏ Hà làm cô luôn sống trong hoang mang?
Yêu thì phải tin tưởng vào tình yêu của người mình yêu. Với cả hai thứ, niềm tin của Cơ nhợt nhạt, mơ hồ lắm. Nếu vậy, lẽ nào tình yêu của cô dành cho Tiến là sự ngộ nhận?
Giọng Trung vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Cơ:
- Xong rồi. Tôi đưa Cơ về.
Ngồi sau lưng Trung, Cơ bồn chồn với nhiều câu hỏi. Cuối cùng, cô vọt miệng:
- Anh nghĩ gì về tôi?
Trung ậm ừ:
- Tôi đã nhận xét rồi mà.
- Nhưng tôi muốn nghe cụ thể hơn.
- Muốn nghe hay cần nghe? Cần và muốn, Cơ chọn một đi.
Việt Cơ nhăn nhó:
- Anh khó khăn quá.
- Không phải. Với người tự cao, đôi lúc nên như thế mới vừa.
Việt Cơ liếm môi:
- À! Tôi cần biết người ta nghĩ thế nào về mình.
Trung dài dòng:
- Cô là một người mộng du lúc đang thức. Bởi vậy, cô ý thức được mình đang lơ lửng giữa những bức tường chông chênh đầy nguy hiểm, nhưng vẫn đi bừa tới. Cô sẽ té đó.
- Nghĩa là sao? Anh phê phán tôi đã đi rong với anh tối nay à?
- Không phải. Tôi chỉ là một gã chạy xe ôm được khách thuê chờ tới điểm họ muốn, chớ không phải đối tượng được đi lông nhông với Cơ.
Việt Cơ ấm ức:
- Tôi vẫn chưa hiểu nổi ý anh.
- Về nhà suy nghĩ rồi sẽ hiểu. Cứ tìm đến tôi như tìm đến một chuyên gia tâm lý.
- Ai biết anh... đỗ ở bến nào mà tìm?
Trung nói:
- Nơi tôi ở trọ có điện thoại, số rất dễ nhớ... Cô chỉ cần nhắn, tôi sẽ xuất hiện ngay ở cột đèn nhà cô.
Việt Cơ càu nhàu:
- Điều anh nghĩ về tôi thật khó chịu. Tôi là người mộng du lúc đang thức à? Vậy ngoài tôi ra, còn ai nữa không?
Trung nhẹ nhàng:
- Chắc chắn Cơ rõ hơn tôi.
Dừng xe ngay cột đèn, Trung bảo:
- Tới nơi rồi. Xin cô mười ngàn.
Đưa tiền cho Trung, Việt Cơ hỏi:
- Thật ra, anh là ai vậy?
Trung tủm tỉm cười:
- Là bạn, nếu Cơ muốn. Chúc ngủ ngon.
Rồi không đợi Cơ thắc mắc thêm câu nào. Trung nhanh nhẹn phóng xe đi.
Thảy quyển sách dày cộm, nặng trịch những chữ sang một bên, Việt Cơ vươn vai đứng dậy. Thế là hôm nay Tiến không đến đưa cô đi thử áo cưới như tối qua anh đã hứa. Không đến và cũng chả gọi điện giải thích lý do, để mặc cô dài cổ chờ. Anh thật là tệ, bảo sao cô đừng giận cho được.
Bước tới tủ lạnh, Cơ lấy một hộp sữa dâu rồi nhẩn nha hút từng ngụm. Cô vẫn không sao đoán được anh đang bận chuyện gì mà dám quên cả cô.
Ném những bực dọc qua một bên, Cơ bước ra sân và ngồi xuống cái ghế đá kê gần bụi hoàng lan thơm ngát.
Mãi cho tới bây giờ, Cơ vẫn không hiểu mình đồng ý lấy Tiến là đúng hay sai. Tình yêu cô dành cho anh là tình yêu ảo hay tình yêu thật.
Có lẽ cô vẫn còn trẻ để tự quyết định vận mệnh của mình. Nhưng nếu cô quyết định sai sao ba mẹ lại tán thành? Trong nhà trừ anh Văn nhún vai cho rằng Tiến quá vội vã, có ai phản đối đâu?
Ý Cơ muốn nói ai là ai chớ? Bỗng dưng trong tâm trí cô lại hiện gương mặt đẹp cùng với mái tóc dài đầy nữ tính của Xuân Đào.
Lâu nay, Cơ vẫn linh cảm Đào là bóng ma xen giữa cô và Tiến. Khi anh ngỏ ý cưới cô, Cơ tưởng mình đã xua được nỗi ám ảnh này, nào ngờ không phải vậy. Càng lúc Cơ càng thắc thỏm với những nghi ngờ, trong khi Tiến tỏ ra hết sức vô tư.
Nếu tính toán, sẽ thấy thời gian Đào và Tiến ở gần nhau nhiều hơn gấp bội lần thời gian anh dành cho Cơ. Ngoài trao đổi công việc ra, họ còn trao đổi những gì nữa? Đã bao nhiêu lâu, câu hỏi này cấu xé trái tim của Cơ rồi?
Những lời lấp lững như khuyên lơn, như dự báo của Trung đêm nào chợt làm cô lo lắng. Anh ta cứ lặp đi lặp lại vấn đề dịu dàng, thùy mị... Nghĩa là sao?
Chắc chắn phải có một nguyên do nào đó, chớ không phải đây là những lời nói xuông vô tình.
Tại sao Trung lại bảo Cơ là người mộng du ban ngày? Anh ta còn độc miệng phán rồi cô sẽ té.
Phải chăng Trung muốn ám chỉ điều Cơ nghi ngờ lâu nay?
Vỗ vỗ vào trán vài cái như để xua đi những vẩn vơ trong đầu, Cơ vươn vai, mắt cô chợt chạm vào mấy quyển sách để ở sát mép ghế. Nhíu mày, Cơ cầm lên.
Đó là sách học Anh văn của Đào. Thường ngày cô ta rất kỹ lưỡng, không bạ đâu vứt đó bừa bãi như Cơ, sao hôm nay lại bê bối thế này?
Nhặt quyển sổ bìa đen lên, Cơ buồn tay lật vài ba trang đầu rồi giật mình xếp lại ngay khi biết đây là nhật ký của Xuân Đào.
Để những quyển sách lại trên ghế.
Cơ chạy vào bếp, hỏi Lý:
- Xuân Đào đâu rồi?
Vừa chiên cá, Lý vừa trả lời:
- Lúc nãy có người gọi điện thoại, cô Đào nghe xong là vội vã đi ngay.
- Cô ấy đi đâu?
- Tôi không biết.
Việt Cơ trở ra sân, cô nhìn quyển nhật ký nằm trên chồng sách với vẻ tò mò, bứt rứt.
Ngần ngừ mãi, cuối cùng Cơ cầm nó lên rồi lật từng trang, từng trang. Quyển nhật ký được viết kể từ ngày Đào vào Sài Gòn. Những trang đầu, Đào dành để thương nhớ người mẹ đã chết, rồi than thân trách phận mình bị sinh ra dưới ngôi sao xấu. Cái giọng văn màu mè lắm lúc sáo rỗng của Đào khiến Cơ buồn cười hơn là thương tâm.
Lật tiếp vài trang nữa, Cơ định bỏ xuống nhưng mắt cô lại đọc thấy chữ Tiến được viết bằng chữ in hoa to cả mặt giấy.
Máu nóng dồn cả lên mặt, Việt Cơ hấp tấp lật sang trang kế bên.
Sài Gòn, Ngày.. Tháng... Năm...
Lẽ ra mình không nên viết sự thật này ra. Nhưng nếu để mãi trong lòng, mình sẽ chết mất.
Đây là lần đầu tiên mình đi chơi với Tiến, mọi việc diễn ra lãng mạn hơn suy nghĩ của mình nhiều. Anh ân cần lo lắng cho mình từng chút. Tay trong tay, mắt trong mắt, hai đứa như quên đi tất cả.
Tiến bảo chưa bao giờ đưa con nhãi ấy tới đây. Anh muốn dành cho mình cảm giác tuyệt vời này, chứ không phải cho nó. Ở chiều cao một trăm hai mươi mét, Cafe - Bar Panorama đúng là thiên đàng của những đôi tình nhân. Sung sướng thay, mình và Tiến lại là một trong những đôi tình nhân hạnh phúc ấy. Anh hứa ngoài mình ra, sẽ không đưa bất kỳ đứa con gái nào tới nơi đây. Điểm hẹn thiêng liêng của tình yêu.
Đêm nay mình nhất định ngủ ngon, trong mơ chắc chắn sẽ gặp lại anh. Lòng có ray rứt chút xíu khi nghĩ tới Việt Cơ. Nhưng mình đâu có lỗi gì khi chính nó tự đánh mất Tiến bằng thói đỏng đảnh của nó.
Ngày... Tháng... Năm...
Mình tưởng sẽ ngất đi khi nghe chú Danh tuyên bố gia đình Tiến sắp sang xin cưới hỏi Việt Cơ. Thế nhưng không hiểu sao trái tim bệnh hoạn của mình lại can trường chịu đựng nổi cú sốc như sét đánh thế kia. Mình đã thức trắng một đêm.
Sáng vào công ty bằng cái xác không hồn. Trước mặt Tiến, mình cố ra vẻ thản nhiên, nhưng trong lòng cứ muốn chết cho rồi.
Buổi tối, cúp tiết Anh Văn, hai đứa vào quán càfê. Giờ thì mình tha hồ giọt vắn giọt dài, còn anh thì tha hồ dỗ dành.
Anh bảo sẽ không khi nào có chuyện cưới hỏi với Việt Cơ. Anh bảo mình phải tin anh. Yêu là phải tin rồi. Ở chốn phồn hoa đô hội này, ngoài anh ra, mình còn biết tin ai nữa. Ngay ngày đầu tiên khi anh đón mình ở ga Hòa Hưng, mình đã linh cảm Tiến là lẽ sống của đời mình. Mình tin anh như tin chính mình vậy. Tiến bảo anh yêu mình. Còn với con nhãi ấy, anh chỉ thương hại.
Ôi! Cái từ thương hại được thốt lên qua đôi môi của anh nghe mới tội con nhãi làm sao. Mình ước chi con nhãi hiểu rằng, với anh hiện giờ nó chẳng đáng gram nào. Tiến đã chán chường đến mức nó đòi gì, yêu sách gì, anh cũng chiều tất.
Tiến không còn tâm trí, đầu óc đâu nữa để tranh cãi, đấu lý với nó bất cứ vấn đề gì. Con ngốc ấy cứ câng câng mặt với vẻ tự hào mà không biết rằng, càng lúc nó càng làm Tiến ngả về phía mình. Anh cần sự chăm sóc, vỗ về, chớ đâu muốn suốt đời phải chiều chuộng, dỗ dành.
Dầu phải âm thầm giấu mặt trong bóng tối, nhưng mình đã thắng. Tội nghiệp Việt Cơ kiêu căng, tự phụ đang trượt dài trên con dốc đời mình mà không hay không biết.
Mắt Việt Cơ hoa lên, những hàng chữ nhảy múa trên trang sách nhòe nhoẹt. Cô có cảm giác chông chênh như say rượu. Mà có phải say rượu không khi cô chưa biết thế nào là say.
Vuốt mặt liên tục mấy cái, Việt Cơ đọc tiếp:
Ngày... Tháng... Năm....
Cuối cùng Tiến cũng dứt khoát nói lời chia tay với Việt Cơ. Mình bỗng rụng rời trước quyết định của anh.
Khi yêu, người ta luôn mù quáng. Mình cũng vậy. Nhưng trước búa rìu dư luận, nhắm mình và anh có vượt qua nổi không? Rồi Việt Cơ nữa, nó vốn cao ngạo, chắc gì nó chịu nổi cú sốc này? Dầu sao chăng nữa, nó cũng là con gái của chú Danh, người ơn của mình nên mình không nỡ... Thật tình là không nỡ, dù trước kia mình vẫn thèm thuồng ganh tỵ với những gì nó có.
Bằng bất cứ giá nào, mình cũng sẽ ngăn Tiến lại, rồi anh sẽ vâng lời cha mẹ đi cưới Việt Cơ, còn mình sẽ xin chuyển qua làm ở bộ phận khác để không phải gặp Tiến hàng ngày.
Chắc mình sẽ rất nhớ, nhớ đến cuồng điên ánh mắt, nụ cười và đôi môi với những nụ hôn ngất ngây đầy đam mê khao khát của Tiến. Ôi! Tình yêu có gì tuyệt vời và khổ đau hơn không?
Gấp mạnh quyển nhật ký lại, Việt Cơ nấc lên tiếng đau đớn, hoảng loạn. Cô ngồi chết trân trên ghế với tâm trạng mơ hồ của người bị mất phương hướng. Cơ có cảm giác quanh mình tối đen. Đứng dậy, Cơ lơ ngơ bước về phòng bằng bước chân của người mộng du.
Đúng như Trung đã nói, Cơ đang mộng du giữa ban ngày. Dầu thế nào chăng nữa, Cơ cũng không thể té. Cô phải đứng thẳng lên và không cần bất cứ sự thương hại của ai, nhất là của hai người giả dối ấy.
Nghĩ tới Tiến, trái tim Cơ nhói lên nhưng mắt cô lại ráo hoảnh. Cơ không khóc được, dù cô vốn mau nước mắt. Suy cho cùng, Tiến là người dối trá, một dạ hai lòng. Sao cô phải lụy gã đàn ông như thế chớ?
Nhớ tới những lời ngọt ngào, êm ái như hát, như ru, rồi những lời lên lớp khuôn sáo đến mức rỗng tuếch của Tiến, Cơ nhếch môi chua chát. Những lời nói đó anh cũng nói với Đào, thậm chí họ còn hôn nhau nữa kìa.
Chỉ cần tưởng tượng thôi, Cơ đã choáng váng. Cô không thể chia sẻ tình yêu với bất cứ ai. Tiến hiểu rõ điều đó, nhưng anh lại nhẫn tâm phản bội lời yêu anh từng nói.
Cho rằng Tiến đã lầm khi tưởng tình anh dành cho Cơ là tình yêu. Nhưng tại sao khi đã có Xuân Đào là tri kỷ rồi, Tiến vẫn xin hỏi cưới cô? Có phải vì cô là con gái của giám đốc Danh, là bậc thang mà anh có thể dùng để bước lên đài danh vọng không?
Khi tỏ tình với Cơ, Tiến đã thực hiện kế hoạch người lên của mình, chớ đâu phải anh đang nói những lời thiêng liêng nhất. Anh muốn thành con rể của giám đốc Danh để dần dần nắm mọi quyền hành trong công ty Thanh Danh, chớ đâu phải an phận làm chồng của Việt Cơ.
Phát hiện mới đầy kinh khủng này làm Cơ chấn động. Cô dám chắc Tiến lừa cả Xuân Đào khi bảo sẽ dứt khoát nói chia tay với cô.
Một kẻ đầy tham vọng như Tiến dễ gì từ bỏ mục đích của mình khi đã đi gần tới đích.
Rốt cuộc lại, cả Xuân Đào đều bị lừa. Mà chắc gì Tiến lừa được Xuân Đào. Cô ta rất tâm đầu ý hợp với Tiến mà. Xuân Đào cố tình cưới người yêu của cô, rồi lại viết những trang nhật ký làm như mình cao thượng lắm. Thật ra, cô ta đang đóng kịch với chính bản thân. Điều đó quá tồi tệ. Nhưng Cơ sẽ làm gì đây? La lên cho cả nhà biết? Âm thầm rình rập hai người rồi đánh ghen? Tiếp tục cuộc tình này, dù đã biết rõ bản chất của Tiến?
Không thể nào. Việt Cơ không mù quáng thế đâu. Dứt khoát, cô không để Tiến thực hiện được ý đồ đào mỏ của mình. Tất cả lòng yêu thương say đắm giờ đây đã biến thành căm ghét khinh bỉ, Cơ sẽ không tha thứ cho Tiến. Rồi chính cô sẽ là người hủy bỏ chuyện cưới xin chớ không phải là Tiến. Anh đâu đủ tư cách để làm chuyện đó.
Bất giác, Cơ bật cười khan. Âm thanh dội vào bốn bức tường vọng lại trong căn phòng nhỏ nghe chát chúa như tiếng của ai khác. Chẳng lẽ mình không còn là mình? Sao mình không ghen tuông, không đau đớn, lồng lộn lên như mình đã từng giận dỗi, ghen tuông trước đây?
Sao mình có thể bình tâm ngồi phân tích chuyện tình của mình rành rẽ thế này? Mình không còn cảm xúc nữa sao? Bỗng dưng Việt Cơ sợ hãi. Cô chạy vội ra soi gương và bắt gặp một khuôn mặt ngơ ngác, xa lạ đang trơ mắt nhìn lại mình.
Việt Cơ ôm hai vai, ngồi bệt xuống nền nhà. Nỗi cô đơn bất chợt ùa về làm cô muốn khóc. Cô đã quen có Tiến, được Tiến chiều chuộng rồi. Cô có chịu nổi cảnh một mình không? Cô vốn ích kỷ, lẽ nào cô chịu nhường người yêu cho kẻ khác dễ như vậy?
Mà vấn đề đâu ở chỗ nhường hay không nhường người yêu. Sự thật trần trụi đã phơi bày rành rành trong những trang nhật ký của Xuân Đào rồi.
Đang là người trong cuộc, Cơ đã bị loại ra chỉ vì không hợp tính tình. Lý do đơn giản đến mức không còn gì đơn giản hơn. Đơn giản nhưng nghe lại xuôi tai và hợp lý.
Điều nghịch lý ở đây là trong tình yêu, Cơ đã bị loại, nhưng trong hôn nhân Cơ vẫn là ứng cử viên sáng giá. Chưa bao giờ Cơ thấy bị tổn thương như lúc này. Lỡ yêu nhầm một gã sở khanh đểu giả, bây giờ đã thấy rõ chân tướng của gã rồi, thì dầu đau đớn cỡ nào, cô cũng cương quyết dứt bỏ thôi.
Hăm hở đứng dậy, Cơ bước lại bàn cầm tấm hình chụp chung với Tiến lên và mím môi xé nát vụn. Xé xong, Cơ ngồi thừ trên ghế với những toan tính trong đầu. Cô không thể nào là người thua cuộc, dù thực tế là vậy. Dứt khoát, cô phải làm cái gì đó để tất cả... thế giới cùng thấy chính Việt Cơ là người... xù Tiến trước. Cô sẽ làm người đề nghị bỏ đám hỏi. Cơ phải làm cho Tiến bỉ mặt, vì anh xứng đáng được như thế.
Nhưng cô sẽ bắt đầu ra sao đây? Đi tới đi lui trong phòng đến mỏi nhừ chân, Việt Cơ vẫn chưa có câu giải đáp.
Bực dọc, Cơ ngồi xuống bàn, xốc tung tập vở lên tìm kiếm. Nhưng kiếm cái gì, cô cũng không biết.
Trong cuộc sống, Việt Cơ vốn tự cao, háo thắng. Trong tình yêu, cô cũng thế. Vì vậy sẽ không ai ngoài cô biết mình đã thua trận.
Mắt Cơ chợt sáng lên khi bắt gặp số điện thoại được ghi cẩu thả lên mặt bìa tập:
- Sao không thử gọi cho hắn nhỉ?
Lẩm nhẩm những con số trong đầu, Cơ đi xuống gọi điện thoại. Chuông đổ từng hồi liên tục vẫn không ai nhấc máy.
Đến lúc Cơ thất vọng, định gác máy thì ở đầu dây bên kia có giọng người nhừa nhựa ngái ngủ rất khó nghe:
- Alô!
Việt Cơ chợt lúng túng:
- Dạ... Cho tôi gặp Trung. Trần Việt Trung.
Bên kia im lặng như để chỉnh volume, rồi giọng Trung vang lên:
- Tôi đây. Xin lỗi, ai thế?
Việt Cơ không trả lời mà hỏi tới:
- Trời ơi! Bộ anh đang ngủ hả Ngầu Chẩy? Tôi nghe giọng anh còn say ke đó.
Trung reo lên:
- A Muối hả? Thật là bất ngờ. Sao, có khỏe không?
Cơ ngọt nhạt:
- Dĩ nhiên là khỏe. Chẳng lẽ bệnh mới gọi cho anh.
Giọng Trung tỉnh bơ thật dễ ghét:
- Chuyện tâm bệnh ai mà biết. Nhưng chắc chắn không tự nhiên mà gọi cho tôi rồi.
Cơ liếm môi:
- Tôi cần tài xế chở đi vài ba chỗ ngay bây giờ. Anh đừng nói là không rảnh nghen.
Trung cười qua máy:
- Cơ là khách "ruột" mà. Bận cách mấy cũng không từ chối, lỡ mất mối thì uổng lắm.
Việt Cơ tằng hắng:
- Vậy anh tới ngay đi. Tôi đợi ở cột điện ấy.
- Tới ngay thì chưa được. Ít nhất cũng nửa tiếng nữa. Tôi vẫn còn say... ke lắm.
Cơ chun mũi:
- Ôi! Gớm qúa. Mau mau giùm đi ông tướng.
- Đúng sáu giờ tôi sẽ có mặt ngay cột điện. Bye nha.
Việt Cơ đặt ống nghe xuống với tất cả nhẹ nhõm. Nhất định cô sẽ tạo ra một xì-căng-đan cho tất cả mọi người thấy Tiến chả là gì đối với cô.
Nhìn đồng hồ, Việt Cơ nhẩn nha bước vào phòng tắm. Cô vừa tắm, vừa líu lo hát như đang rất vui.
Cô hát to đến mức Lý phải tò mò hỏi:
- Có chuyện gì khiến cô yêu đời đến thế?
Việt Cơ chỉ cười chớ không trả lời. Cô thay quần áo rồi nhỏng nhảnh đến bên Lý:
- Tôi không ăn cơm chiều và có lẽ sẽ về nhà khuya.
- Cô đi chơi với cậu Tiến à?
Việt Cơ xụ mặt:
- Chán. Đừng nhắc đến tên ổng với tôi.
Lý ngập ngừng:
- Vậy cô đi đâu? Tôi phải biết để thưa lại với ông bà chủ chớ.
Cơ cao giọng:
- Cứ nói tôi đi chơi với bạn là đủ rồi.
Nhìn đồng hồ lần nữa, Cơ bảo:
- Làm ơn ra đóng cổng giùm.
Rồi mặc kệ Lý nghĩ gì, Việt Cơ nghênh ngang đi ra cổng.
Vừa mở cổng, cô gặp Xuân Đào. Cô ta nhìn Cơ đầy ngạc nhiên:
- Ủa! Cơ định đi đâu à?
Chỉ về phía cột điện, Cơ trả lời nhát gừng:
- Đi với bạn.
Dứt lời, Cơ chạy vội đến bên Trung. Cô leo lên ngồi sau lưng và ôm eo anh thật sát trước cái nhìn ngỡ ngàng của Đào và Lý.