Quyển 2 - Chương 40 Hai bên
Hoàng hôn buông xuống, dịch thừa lê thân mình mệt mỏi về phòng. Đám dịch tốt vừa căng thẳng vừa bất an chạy tới, đỡ lấy dịch thừa rồi hỏi: "Đại nhân, rốt cuộc là sao? Thứ mà chúng ta cung cấp đều là hàng thượng đẳng... Sao ăn vào bị tiêu chảy được."
Quả thực cũng có thể. Đa số người tham gia kỳ thi quân tử đều là con nhà giàu, đi đường xa như vậy, người nhà lo lắng mà phái cao thủ theo là chuyện bình thường. Dịch tốt gật gù, vẻ mặt phức tạp. Nhớ tới hôm qua lúc nhìn thấy đám người kia, không thể nhìn ra ai là cao thủ, hoặc là giấu mình đi, không xuất hiện? Nhưng mà...
Quân tử chi đạo à? Nhưng bỏ thuốc xổ cho người khác đâu có giống quân tử, dịch tốt thầm nghĩ. Đám thí sinh kia... thật khiến người ta bất ngờ.
Lúc này hoàng hôn khuất bóng, đám thí sinh đang ngồi xe chạy trên đường. Bóng của xe ngựa kéo thật dài dưới đất. Hôm nay không thấy thôn xóm hay dịch trạm nên mọi người tranh thủ còn chưa tối mà tiếp tục đi, chờ tối rồi thì dựng trại ngủ ngoài trời.
Đi được không xa, ngồi xe lâu cũng mệt nên một số người xuống đi bộ. Tốp năm tốp ba cười đùa nói giỡn, trông khá nhàn nhã.
Tiết Thanh cũng ở trong số đó. Liễu Xuân Dương và Quách Tử An đi theo bên cạnh, không xa không gần. Đây cũng là thói quen của mọi người. Lâm tú tài đi ở đằng trước bỗng vẫy tay gọi Tiết Thanh. Tiết Thanh bước nhanh tới.
Lâm tú tài khá bất mãn, nói: "Các ngươi biết dịch thừa kia lừa chúng ta, sao lúc ấy không nói."
Sau khi rời khỏi dịch trạm Phiền Khẩu rồi, Tiết Thanh không ngăn cản Bàng An nữa. Vì vậy Bàng An tức khắc kể chuyện này cho Thanh Hà tiên sinh. Thế là lan truyền. Đương nhiên mọi người rất phẫn nộ. Không có phòng thì thôi. Còn phòng mà lại để cho lũ súc sinh ở, còn bọn họ phải ở bên ngoài. Đây là sỉ nhục một cách trắng trợn... Không ít thí sinh tức quá, định quay lại tính sổ với dịch thừa.
Tất nhiên là Thanh Hà tiên sinh cản lại, nói: "Đừng có tranh cơn tức không đâu. Dịch thừa kia ắt là bất đắc dĩ... Cãi nhau rồi thì thế nào? Chẳng lẽ còn muốn ngủ lại một đêm ở dịch trạm Phiền Khẩu? Giờ lên đường quan trọng hơn."
Quan trọng là gấp rút lên đường, chứ bọn họ không có thời gian mà quay lại tranh cãi. Đây là lý do vì sao Tiết Thanh không cản Bàng An nữa. Hơn nữa cho mọi người biết, tương lai sẽ không còn khen ngợi dịch thừa nữa. Không trở mặt ngay lúc ấy là do bọn họ là quân tử, chứ chẳng phải lũ ngu ngốc bị người ta bán còn hộ đếm tiền.
Nghe lời chất vấn của Lâm tú tài, Tiết Thanh nói: "Nói ra thì sẽ lớn chuyện, không tốt. Hơn nữa đối phương có nhiều người, nếu xung đột chúng ta sẽ là người chịu thiệt..."
Đám thiếu niên này, lúc ở nhà thì càn quấy vô cùng, cứ hô to câu thiếu niên hiệp khí, tới khi ra ngoài thì cúp đuôi ngoan ngoãn. Lâm tú tài lắc đầu, lười nói chuyện với hắn, xua tay đuổi đi.
Tiết Thanh không quan tâm, thấy Liễu Xuân Dương và Quách Tử An nhìn nàng với vẻ mặt cổ quái, có lẽ đoán được suy nghĩ của bọn họ, bèn nói: "Ta không nói điêu. Lúc đó mà đánh thật, chúng ta ít người, chắc chắn chịu thiệt."
Dù sao không thể để nàng một mình đối chiến mười mấy người, mặc dù nàng làm được nhưng không cần thiết... đâu có ai trả tiền.
Liễu Xuân Dương chần chờ, nói: "Bên kia, hình như không bị sao..." Đi đường được hẳn một ngày rồi, hắn vẫn nhớ mãi chuyện này. Tiết Thanh đi cả đêm không về, rốt cuộc là đi làm gì? Vì sao dịch trạm không thấy có gì bất thường? Ít nhất lúc bọn họ đi, mọi thứ đều yên bình.
Tiết Thanh nói: "Bọn họ không muốn chạm mặt chúng ta nên dậy muộn, ăn cũng muộn, khi đó chúng ta đi rồi, nếu xảy ra việc gì thì không liên quan tới chúng ta."
Không có mặt ở hiện trường, Liễu Xuân Dương hiểu được, như vậy kẻ xui xẻo sẽ là dịch trạm. Hắn nhịn không được mà cười trên nỗi đau của kẻ khác, rồi vội ngừng lại.
Quách Tử An, nãy giờ không nói gì, nói: "Nhưng sẽ nghi ngờ chúng ta."
Tiết Thanh ừ một tiếng, nói: "Vu khống người khác à? Tên tiểu nhân này thật hèn hạ, làm trái với đạo làm quân tử rồi."
...
"Vậy nếu đã cho là do đám thí sinh kia, Tác thái tử có đuổi theo không?" Dịch tốt hỏi, rất lo lắng.
Bỏ qua? Dịch thừa kinh ngạc, nghĩ tới cảnh cứt đái vương khắp nơi trong dịch trạm, tới giờ còn chưa hết thối, bị hại nặng nề như vậy mà bỏ qua? Đó là thái tử Tây Lương, một cái đập bàn sẽ khiến cả hai quốc gia gió mưa bão bùng chứ.
Dịch thừa vốn nghĩ vậy. Chuyện sắp bị xé to, lúc ấy Tác Thịnh Huyền định đập bàn rồi, nhưng tỳ nữ... à không, Thất Nương kia ngăn cản.
"Xấu xa, bỉ ổi! Nếu chúng ta đi đấu võ mồm với bọn tiểu nhân kia, sẽ mất thân phận, không vội bây giờ."
Có người thò đầu vào từ bên ngoài, gọi đại nhân: "Tác thiếu gia hỏi mua thực phẩm ở chỗ nào, muốn phái người đi mua."
Dịch thừa giơ tay đè trán, không tin hắn đây mà. Mặc dù không truy cứu trách nhiệm nhưng đừng nghĩ tới công lao. Vẻ đắc chí khi được tiếp đãi Tác Thịnh Huyền đã không còn. Lần này thật xui xẻo. Chẳng lấy lòng được bên nào. Vì sao lại biến thành như vậy? Dịch thừa cảm thấy răng đau, không khỏi hít hít vài cái.