Chương 59
Bát tự châm ngôn, làm rõ nhân quả 1
Thái độ Sở Lâm kỳ kỳ quái quái khiến cho Lục Chi Ninh phải nhìn thêm hai lần.
“Sao thế? Hôm nay cậu mượn cớ mắng tôi một trận, chẳng lẽ còn chưa mắng đủ à?” Trong mắt Lục Chi Linh hiện lên ý cười.
Bởi vì địa vị của nhà họ Lục nên ở Thanh Thành bên này sẽ thường xuyên có rất nhiều người mang đủ loại mục đích khác nhau để tiếp cận Sở Lâm, khiến Sở Lâm cũng không thể có được một người bạn thực sự nào cả.
Đại đa số đều mang mục đích khác nhau mà tới.
Sở Lâm bị lừa gạt tình cảm liên tục nhiều lần, về sau cũng dần dần nghĩ thoáng hơn.
Về bên ngoài, Sở Lâm cũng không còn lui tới gì với nhà họ Lục nữa.
Bởi vậy có rất nhiều người cho rằng Sở Lâm và anh ta có quan hệ không tốt, nhưng sự thật lại không phải như thế.
Tình cảm của anh em họ hai người, thật sự rất tốt.
Nghe vậy, Sở Lâm hừ một tiếng: “Mắng vài câu thì làm sao hả? Không phải anh đã trả lại em một quyền rồi sao?”
Lục Chi Ninh: “Ồ, chỉ là anh sợ em mắng mệt thôi…”
Sở Lâm: “…Cút đi!” Trông anh ta giống loại người yếu đuối phế vật lắm à?
Mắng người còn mệt nữa?
Lục Chi Ninh mỉm cười, liền quay người rời đi, Sở Lâm lại đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Chờ một chút.”
Sở Lâm lấy từ trên người ra hai lá bùa, đây là trước đó khi anh ta ở trong khách sạn đã mua được từ chỗ sư phụ.
Lúc đó anh ta thấy lá bùa này rất buồn cười, chỉ cần dán lên tấm gương đồng liền có thể nhìn thấy hình ảnh của đối phương bên kia. Tuy rằng điện thoại video cũng rất thuận tiện, nhưng dùng lá bùa này lại không cần đến tín hiệu, như vậy tính ra đến lúc gặp phải nguy hiểm gì đó cũng có thể phát ra tác dụng!
Lục Chi Ninh thở dài, có chút bất đắc dĩ: “Sao em và Tô quán chủ đều đưa bùa cho anh thế? Sau này nếu em thành thủ tịch đại đệ tử của Huyền Thanh quán, học được cách vẽ bùa rồi, vậy chẳng phải mỗi ngày đều đưa bùa cho anh sao?”
Sở Lâm ghét bỏ liếc mắt: “…Nếu mà em trở thành thủ tịch đại đệ tử thì bùa của em nhất định sẽ không bao giờ tặng không cho anh!”
Không đưa tiền mua, đừng hòng có bùa!
Sở Lâm còn nói về công dụng của lá bùa này, lần trước khi giải quyết chuyện của Dạ Linh, Lục Chi Ninh cũng có ở đó, được chứng kiến hiệu quả của lá bùa này nên cũng không cần anh ta phải giải thích quá nhiều.
Đưa bùa xong, Sở Lâm quay về nhà họ Tô.
Ngược lại, Lục Chi Ninh ôm lấy lá bùa trong tay lại cảm thấy kỳ lạ.
Ôi, nhân duyên của anh ta quả thật quá tốt mà!
Tô quán chủ chủ động đưa bùa cho anh ta, em họ cũng đưa bùa cho anh ta, xem ra sau này, bốn bỏ thành năm, anh ta cũng coi như là người nhà của đệ tử Huyền Thanh quán rồi!
Lục Chi Ninh cũng chưa vội đi, anh ta quay người lại bước vào biệt thự của Nguyên Cảnh.
Lục Chi Ninh nghĩ, trước đây ai cũng không sánh bằng Nguyên Cảnh, nhưng hôm nay em họ của anh ta đã là đệ tử của Tô quán chủ rồi đấy!
Ở phương diện này, Lục Chi Ninh cảm thấy mình có thể đi khoe mẽ một phen.
ham muốn chiến thắng chết tiệt này khiến cho Lục Chi Ninh không chờ nổi vọt tới, vừa nhìn thấy Nguyên Cảnh, anh ta liền kể chuyện được Tô quán chủ và Sở Lâm tặng bùa, đuôi mày khóe mắt đều là vẻ đắc ý.
“Tam gia, nói thật đi, có phải bây giờ anh đang ghen tỵ với tôi lắm phải không?”
Nguyên Cảnh im lặng mấy giây đồng hồ.
Anh nhìn vẻ mặt đắc ý của Lục Chi Ninh, đáy mắt hiện lên một tia đồng tình.
Cái đồ đần này thật đúng là thiếu sợi gân mà.
Cũng không suy nghĩ xem thử vì sao Tô Cẩm lại đưa cho cậu ta một tấm bùa có lực công kích mạnh như bùa Thiên Lôi…
Căn cứ vào thái độ hiểu nhưng không nói toạc ra, Nguyên Cảnh chỉ gật đầu cho có lệ.
Nhưng mà thái độ của Nguyên Cảnh ở trong mắt của Lục Chi Ninh càng giống như ao ước đố kỵ, bị anh ta chiếm thế thượng phong nên Nguyên Cảnh đã á khẩu không nói nên lời!
Sau khi khoe khoang một lúc, Lục Chi Ninh lúc này mới vui vẻ rời đi.
Nhìn Lục Chi Ninh càng đi càng xa, Nguyên Cảnh thở dài.
Chỉ có thể chúc Lục Chi Ninh may mắn thôi.