Chương 91
Tiền ngũ đế có thể phá cục 2
Phương Tri Hạc đứng đó, có chút bối rối.
Mặc dù bùa Thiên Lôi này đã dùng lúc ở trong thôn Khê Đàm, nhưng chu sa bên trên lá bùa Thiên Lôi này chưa phai hết, cũng tức là lá bùa này vẫn còn có thể sử dụng được.
Nhưng Tô Cẩm lại cho anh ta lá bùa Thiên Lôi này…Cái chuyện lớn này…
Tô quán chủ quả thực là một người cực kỳ hào phóng phóng khoáng!
Trong đáy mắt Phương Tri Hạc tràn đầy vẻ kính nể!
Lúc này mà trong Đạo Môn vẫn còn nhân vật như vậy, quả thực là điều may mắn của Đạo Môn.
Đột nhiên.
Tô Cẩm vừa đi được mấy bước lại quay đầu, đi tới trước mắt Phương Tri Hạc: “Phương đạo trưởng, thêm wechat đi!”
Phương Tri Hạc: “!!!” Không chỉ phóng khoáng mà còn rất bình dị thân thiện nữa!
Phương Tri Hạc vui vẻ lấy điện thoại di động ra thêm wechat, một giây sau, anh ta liền nghe được giọng nói nghiêm túc của Tô Cẩm: “Phương đạo trưởng, vừa nãy trong thôn Khê Đàm, tôi đã cứu anh. Người trong Huyền Môn chúng ta không thích nhất là vướng vào nhân quả, cho nên làm phiền Phương đạo trưởng phát cho tôi một cái hồng bao, xem như triệt tiêu nhân quả lần này.”
Nghe vậy, Phương Tri Hạc gật đầu: “Tô quán chủ nói có lý.”
Đây cũng là sự thật, nhưng mà anh ta không có quá nhiều tiền, cũng không biết Tô quán chủ có đòi quá nhiều tiền hay không…
Đang lúc do dự, anh ta liền nghe Tô Cẩm nói: “Vậy anh chuyển cho tôi năm trăm tệ là được!”
Ánh mắt Phương Tri Hạc nhìn Tô Cẩm cũng thay đổi mấy phần, chỉ vỏn vẹn năm trăm tệ đã triệt tiêu được nhân quả?
Tô quán chủ đúng là một người tốt nhất thế giới!
Phương Tri Hạc rất sảng khoái chuyển năm trăm tệ, sau đó lại nhỏ giọng hỏi: “Tô quán chủ, xin hỏi địa chỉ Huyền Thanh quán là ở đâu? Để sau này rồi sẽ tới đó thắp mấy nén nhang.”
Nghe thấy anh ta muốn tới thắp nhang, Tô Cẩm trả lời: “Đợi lát nữa tôi gửi địa chỉ vào di động của anh.”
Tô Cẩm vừa nói vừa nhìn vào giữa mi tâm Phương Tri Hạc, một lát sau mới nói: “Phương đạo trưởng nếu không còn chuyện gì nữa thì mau chóng quay về đi, trên đường đừng có chậm trễ.”
Đương nhiên Phương Tri Hạc không nghe ra được ý tứ bên trong lời nói của Tô Cẩm, anh ta không nghĩ theo hướng khác.
Dù sao từ thôn Khê Đàm trở lại Thanh Thành, trên đường đi quả thật không nên trì hoãn quá lâu.
Bán lá bùa được năm trăm tệ, Tô Cẩm đắc ý cất điện thoại rời đi.
Phương Tri Hạc còn muốn nói thêm cái gì, hai người La đạo trưởng và La Thịnh lại đi tới: “Sư điệt! Theo đuổi con gái không nên nóng lòng như thế…”
La đạo trưởng tỏ thái độ người từng trải khuyên nhủ anh ta.
Phương Tri Hạc có chút cạn lời: “…La đạo trưởng, chú đừng có nói bậy! Tôi không dám có ý nghĩ xấu với Tô quán chủ đâu.”
Với một nhân vật lợi hại như vậy, anh ta làm sao có thể với cao?
Trong lòng anh ta, Tô quán chủ cũng ở một vị trí không thua kém gì với sư phụ mà anh ta kính trọng.
Cũng chỉ có La đạo trưởng, tư tưởng không thuần khiết, suốt ngày suy nghĩ lung tung!
Phương Tri Hạc hừ lạnh một tiếng.
Thấy thế, La đạo trưởng không nói về Tô Cẩm nữa, lại bắt đầu tìm chủ đề khác.
“Sư điệt, sư phụ cháu dạo này có vẻ rất tốt, mà chú cũng đã lâu rồi không gặp ông ấy, lần này về chú định tới Bạch Vân quán một chuyến thăm sư phụ cháu…”
Phương Tri Hạc có chút tức giận: “La đạo trưởng, chú quanh đi quẩn lại không phải là muốn hỏi về chuyện bùa Thiên Lôi sao? Tôi có thể nói thẳng cho chú biết, cái bùa Thiên Lôi này là trong lúc vô tình mà tôi có được, sư phụ tôi không hề biết gì, trừ cái đó ra, tôi sẽ không nói thêm gì cho chú nữa hết.”
Lời nói anh ta rất kiên định, nói xong lời này liền quay người rời đi, gọn gàng mà linh hoạt.
Đến mức, Phương Tri Hạc không hề nhận thấy vẻ tối tăm trong mắt La đạo trưởng…