← Quay lại trang sách

Chương 112

Vô tình cứu vớt mấy gia đình 3

Cam tâm tình nguyện dâng ra, cũng mang ý nghĩa giao dịch đã đạt thành, không cách nào sửa đổi được.

Những người bị cưỡng ép thu lấy linh hồn không phải tồn tại, giao dịch có sơ hở nên nhặt về được một cái mạng.

Tô Cẩm nhìn về phía mẹ Trương, trước đó khi mẹ Trương giao dịch cùng tà vật có lẽ cũng là cam tâm tình nguyện, lúc này tà vật đã tan thành mây khói, linh hồn của mẹ Trương cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Tô Cẩm gọi điện thoại cho Phương Tri Hạc, bảo anh ta liên hệ với người của Tiểu tổ đặc biệt tới xử lý những vấn đề còn lại của thôn Trương gia.

Sau khi Phương Tri Hạc nghe xong liên tục nói cảm ơn, sau đó nói rằng mình sẽ nhanh chóng chạy tới.

Chuyện của thôn Trương Gia có thể giải quyết, đối với Tiểu tổ đặc biệt mà nói, cũng là một chuyện tốt.

Tô Cẩm cúp điện thoại, những người có linh hồn trở lại cũng dần dần tỉnh lại.

Mấy người mơ hồ mở mắt ra, sau khi ý thức được mình đang ở chỗ nào, người nào người nấy lần lượt hét lên.

Tô Cẩm: “…” Chẳng phải bọn họ phải yếu đến mức không còn sức để hét sao? Tại sao mà lại hét to đến như thế?

Hiếm có người tinh mắt nhìn thấy mẹ Trương, người kia đứng lên, vung tay đánh mẹ Trương một trận.

“Bà già khốn nạn! Bà muốn hại chết tôi à?”

Mẹ Trương không có sức phản kháng: “…”

Có một người động thủ, tất sẽ có người thứ hai…

Bọn họ đang sống yên ổn thì không hiểu sao lại bị mẹ Trương, còn có Trương Nguyệt lừa đến Trương gia này, vậy cũng thôi đi, thế mà còn lừa bọn họ giao ra linh hồn của mình nữa?

Phi! Bọn họ cũng không ngốc, giao ra linh hồn mình rồi thì còn lại cái gì…Kết quả thì hay rồi, cái đồ chơi này lại còn cưỡng ép cướp lấy linh hồn của bọn họ.

Tô Cẩm đứng ở bên cạnh xem kịch một lúc.

Đúng lúc này.

Người đàn ông trung niên mà Tô Cẩm gặp ở bên ngoài lúc đầu dẫn theo mấy người xuất hiện ở dưới tầng hầm.

Vừa nhìn thấy chuyện đang xảy ra ở đây, mấy người kia vội vàng chạy tới.

“Con gái!”

“Con trai!”

Trong lúc nhất thời, họa phong bỗng nhiên biến thành cảnh thân nhân đoàn tụ, khóc lóc thảm thiết.

Bọn họ vẫn luôn chú ý đến tình huống bên chỗ ngôi nhà Trương Nguyệt, người đàn ông trung niên kia sau khi trở về chỗ ở, lại kể lại chuyện gặp gỡ Tô quán chủ.

Sau đó mấy người liền lấy kính viễn vọng, không ngừng theo dõi bên này.

Mãi cho đến khi bọn họ nhìn thấy Tô Cẩm kéo mẹ Trương đi xuống.

Bọn họ liền thận trọng chạy tới đây, nào ngờ rằng lại thật sự nhìn thấy thân nhân của mình!

Người đàn ông trung niên ôm chầm lấy đứa con gái, nước mắt rơi xuống như mưa. Ông ta nhìn mẹ Trương, rồi lại nhìn Tô Cẩm, sau đó kéo tay gái mình bịch một tiếng quỳ xuống đất: “Tạ ơn Tô quán chủ! Tạ ơn Tô quán chủ, ngài quả thật là Bồ Tát sống, ngài không chỉ cứu con gái của tôi mà còn cứu tôi, cứu cả tất cả mọi người chúng tôi…”

Những người khác cũng nhao nhao quỳ xuống theo.

Hiện trường đột nhiên có chút mất kiểm soát.

Tô Cẩm nhéo mi tâm, đối với loại tình huống này cô vẫn không thể thích ứng được.

Đành phải bất đắc dĩ gọi họ đứng dậy.

Đáng tiếc, những người này vừa khóc lại vừa dập đầu, ai cũng không chịu đứng lên.

Tô Cẩm: “…” Cô chỉ là muốn kiếm chút tiền thôi mà, kết quả lại vô tình cứu vớt cả mấy gia đình như thế.

Nhất là người đàn ông dẫn đầu, khóc lóc cực kỳ thảm thiết.

“Lúc trước tôi còn mù mắt nghĩ rằng Tô quán chủ là đồ lừa đảo, là lỗi của tôi, là tôi mắt mù, tôi xin được ở đây tạ tội với Tô quán chủ…”

Tô Cẩm: “…” Không cần như thế đâu mà.

Mắt thấy mấy người kia còn muốn tiếp tục khóc, Tô Cẩm hơi đưa tay ra, những người kia đột nhiên cảm giác mình không thể khống chế được phải đứng dậy.

Tô Cẩm: “Đừng có nói cảm ơn nữa, cũng không cần dập đầu, tôi chỉ làm việc tôi phải làm thôi.”