Chương 120
Tô Cẩm vung tay đánh La đạo trưởng bất tỉnh lần nữa.
Chờ ngày mai Phương Tri Hạc dẫn người đến, lại để cho bọn họ thẩm vấn đi.
Dù sao, còn có một cách khác có thể cạy được miệng La đạo trưởng.
Huyền Môn còn có một loại thuật pháp, có thể xem trộm ký ức của người khác, nhưng sau khi dùng loại thuật pháp này, sẽ tạo thành ảnh hưởng cực lớn đối với người trong cuộc, hồn phách cũng sẽ phải chịu sự tổn hại, cho nên loại thuật pháp này, dù chưa bị liệt là cấm thuật, nhưng cũng là thứ mà người trong Huyền Môn không thể tùy tiện sử dụng.
La đạo trưởng này là đệ tử của Tam Thanh quán, cho dù cô muốn điều tra tình hình của người phía sau, cô cũng sẽ không tùy tiện sử dụng loại thuật pháp này.
Đợi ngày mai Phương Tri Hạc đến đây, lại để Phương Tri Hạc thương lượng với người của Tam Thanh quán một chút.
Chỉ cần người bên Tam Thanh quán đồng ý, thuật pháp này có thể lập tức sử dụng.
Nghĩ như vậy, lúc Tô Cẩm ra ngoài trở về, đã bố trí một trận pháp xung quanh La đạo trưởng, dù sao nhét người ra bên ngoài không an toàn, ngộ nhỡ có người tới cứu ông ta thì sao?
Bố trí một trận pháp, cũng sẽ không có ai có thể cứu được La đạo trưởng.
Tô Cẩm yên tâm trở về phòng ngủ.
Ai, đã đến giờ này rồi, còn không đi ngủ nữa thì trời sắp sáng rồi.
Cô thật là khổ, vì kiếm tiền, và nỗ lực phát triển Huyền Thanh quán, cô sắp phải thức suốt đêm rồi!
Tô Cẩm rửa mặt xong, luôn cảm thấy có chuyện bị cô quên mất.
Cô nghĩ một chút, không nhớ ra được, trực tiếp ngả đầu ngủ.
*
Ngày hôm sau.
Sở Lâm bởi vì có chút mệt nhọc nên đã dậy muộn hơn so với bình thường một chút.
Đợi anh ta thức dậy, vẫn giống như trước đi quét dọn sân vườn, anh ta nhìn thấy hai người Tô Chính Quang còn có Diêu Nguyệt đang đứng ở trong sân.
Anh ta kinh ngạc đi qua, hỏi một câu: “Sao vậy?”
Tô Chính Quang đờ đẫn quay đầu lại, chỉ vào cái hố lớn kia: “Cậu xem…”
Sở Lâm khẽ giật mình, phải nói là khá lắm!
“Đã xảy ra chuyện gì?” Anh ta nhìn chằm chằm vào cái hố lớn vài giây.
Sau đó chỉ thấy Tô Chính Quang vội vã chạy đến chỗ Tổ Sư Gia: “Tổ Sư Gia phù hộ, Tổ Sư Gia phù hộ a…”
Sở Lâm gãi đầu một cái, có chút mờ mịt.
Tô tiên sinh không phải không quá tin vào Tổ Sư Gia sao?
Làm sao hiện tại giống như biến thành người khác vậy: “Dì Diêu, Tô tiên sinh như này là bị kích thích rồi hả?”
Chẳng lẽ chuyện của Tô Giang Nguyên khiến cho Tô tiên sinh chuyển biến lớn như vậy?
Diêu Nguyệt có chút một lời khó nói hết: “Đầu óc ông ấy không dùng được chứ sao.”
Sở Lâm: “…” Đáp án này, vậy mà anh ta không có cách nào phản bác… lại còn rất có lý.
Hai người cảm khái một phen, ánh mắt Sở Lâm lại rơi trên người lão đạo sĩ.
Ách, không nghĩ đến lão đạo sĩ có ý đồ xấu xa này, lại rơi vào trong tay sư phụ anh ta.
Cũng không biết lần này, lão đạo sĩ lại làm ra chuyện phát rồ gì!
Nghĩ như vậy, Sở Lâm chụp một tấm hình, sau đó gửi cho Phương Tri Hạc.
Phương Tri Hạc trả lời vô cùng nhanh: “Đợi tôi, bây giờ tôi đến Tô gia.” Chuyện lần này, can hệ trọng đại, Phương Tri Hạc vì để phòng ngộ nhỡ, cố ý gọi thêm mấy người, ngay cả sư phụ anh ta, cũng gọi tới.
Dù sao, sư phụ nhà mình là quán chủ của Bạch Vân quán, nếu La đạo trưởng thật sự cần xử trí, có sư phụ ở đây, cũng tương đối dễ dàng.