← Quay lại trang sách

Chương 152

Cô cũng muốn bắt tôi 2

Tiểu Lương nhìn cảnh tượng này chỉ biết sững sờ: “…” Bối rối thật sự, anh ta còn tưởng rằng Ninh Quy muốn ra sức đánh cược một lần chứ!

Nào nghĩ tới, thế mà lại ra sức chạy trốn!

Sở tiên sinh còn chưa cứu được, cứ vậy mà chạy rồi?

Ý thức được tình huống không ổn lắm, Tiểu Lương hoảng sợ cầu cứu Phương Tri Hạc.

Chỉ là điện thoại vừa được kết nối thì anh ta đã cảm nhận một luồng âm khí cường đại vây quanh anh ta, anh ta bị vây ở trong đó, không thể bước ra ngoài được nửa bước.

Đồng thời, Ninh Quy chạy được vài mét cũng bị túm trở về.

Âm khí trói chặt tay chân anh ta, ngay cả miệng cũng bị bịt lại, không cách nào há miệng cầu cứu được.

Trong phút chốc, từng luồng âm khí bay múa trên ban công.

Mà cha Sở thì lại đứng giữa âm khí, bình tĩnh tiếp tục hát hí khúc.

⚝ ✽ ⚝

Phương Tri Hạc thấy Tiểu Lương gọi điện thoại cho mình, nhưng khi gọi lại thì lại không liên lạc được. Anh ta lập tức hỏi mấy người khác thì biết được Tiểu Lương đã đi cùng tổ trưởng mới nhậm chức ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, anh ta lập tức ý thức được Sở gia đã xảy ra vấn đề.

Nếu không thì Tiểu Lương sẽ không gọi điện thoại cho anh ta trong tình huống như vậy.

Phương Tri Hạc lập tức nói lại cho Tô Cẩm nghe.

Tô Cẩm khẽ nhíu mày, cô không lãng phí thời gian, dùng bùa Dịch Chuyển dẫn theo Sở Lâm trực tiếp xuất hiện trong phòng khách Sở gia.

Lúc hai người vừa tới phòng khách đã nghe thấy tiếng hát thê lương mỹ lệ.

“Ai mãng thiên nhai

Thùy điếu lê hoa tạ…”

Tô Cẩm không hiểu nhiều về hí khúc cho lắm, nhưng lại nghe được cảm giác thê lương trong đó.

Sở Lâm theo bản năng chạy lên trên lầu, Tô Cẩm đi theo phía sau anh ta. Rất nhanh hai người liền nhìn thấy ‘cha Sở’ đang mải mê hát hí khúc.

Tô Cẩm ngăn Sở Lâm lại trước, lắc đầu với anh ta, không cho phép anh ta tiến lên.

Cô tìm một chỗ ngồi xuống, ra hiệu cho Sở Lâm ngồi bên cạnh mình.

Sở Lâm không biết vì sao Tô Cẩm không động thủ, nhưng anh ta vẫn vô cùng bình tĩnh nghe theo lời Tô Cẩm.

Dù sao đi nữa thì trong mọi lúc cứ tin tưởng sư phụ là được.

Hai người yên lặng nghe hí khúc.

Chờ đợi đến khi nghe xong vở diễn này, Tô Cẩm mới chậm rãi đứng dậy, hướng về phía cha Sở vỗ tay: “Trường Sinh Điện hay quá.”

Mặc dù cô không rành về hí khúc nhưng từ trong lời hát có thể đoán được đoạn chuyện xưa này kể về Dương quý phi và Đường Huyền Tông, vậy thì vở diễn này đương nhiên chính là Trường Sinh Điện.

Mã ngôi chi biến, Dương quý phi mệnh vẫn.

Ánh mắt cha Sở nhìn vào Tô Cẩm, ông ta hiếu kỳ hỏi: “Vừa rồi sao cô lại không cắt ngang tôi.”

Tô Cẩm cười nói: “Vở diễn đã bắt đầu thì không có lý nào dừng lại cả, ai cũng là khán giả, cho dù là phàm nhân hay là quỷ thần.”

Hát hí khúc có phép tắc của hát hí khúc, cô cũng biết điều đó, tuân theo phép tắc không có gì là sai, không cần thiết vừa gặp đã gây chiến.

Cha Sở thản nhiên nói: “Cô tính ra còn hiểu được phép tắc hơn tên ngu xuẩn vừa rồi.”

Lời vừa dứt, cha Sở liền vung tay lên, Ninh Quy và Tiểu Lương từ dưới gầm giường lăn ra. Chỉ là hai người vẫn bị âm khí quấn lấy, không cách nào thoát thân được.

Ông ta lại hỏi: “Cô đi cùng bọn họ à?”

Tô Cẩm thản nhiên liếc nhìn hai người kia: “Không quen, có thù.”

“Thù gì?” Cha Sở lại hỏi.

Tô Cẩm trả lời thẳng thắn: “Bọn họ muốn cướp mối làm ăn của tôi, có điều loại phế vật như thế này cho dù có cho bọn họ cơ hội cũng không cướp được.”

Nghe vậy, cha Sở liền hiểu ra: “Cô cũng muốn bắt tôi.”