← Quay lại trang sách

Chương 163

Tiền ngũ đế có cảm ứng yếu ớt 1

Có lẽ bởi vì vui quá nên Tô Cẩm không cẩn thận nói ra suy nghĩ trong lòng mình.

Sở Lâm gần như tự bế ngay tại chỗ.

“Sư phụ cô quên rồi à? Tôi là đồ đệ mới thu nhận có mấy ngày thôi!” Anh ta nhanh chóng nhắc nhở Tô Cẩm.

Mặc dù có thêm hai sư đệ, với anh ta mà nói cũng coi như là chuyện tốt.

Nhưng mà anh ta lại có cảm giác địa vị của mình trong lòng sư phụ lại vô cùng nguy hiểm!

Từ đó trở đi, tâm ý của sư phụ đối với đồ đệ sẽ phải chia làm ba phần!

Cho dù sau này có thiên vị anh ta hơn thì anh ta cũng phải chia sẻ sư phụ với người khác…Sở Lâm đột nhiên chán nản, buồn bã một mình rời đi.

Bóng lưng nhìn cực kỳ đáng thương.

Tô Cẩm đứng ở đó nhìn theo, nhỏ giọng nói chuyện phiếm với Tổ Sư Gia: “Ồ, không ngờ đại đồ đệ mèo chiêu tài cũng có khiếu diễn đấy.”

Sở Lâm có khiếu diễn chờ một lúc vẫn không chờ được Tô Cẩm tới dỗ dành anh ta.

Anh ta quay đầu nhìn Tô Cẩm, thấy cô đang tán gẫu với Tổ Sư Gia, anh ta đành thành thật bước tới: “Sư phụ, tôi không phải là đồ đệ mà cô yêu thương nhất sao?”

Tô Cẩm cười nói: “Anh là thủ tịch đại đệ tử của Huyền Thanh quán, chờ hai sư đệ đến đây, anh còn phải chăm sóc bọn họ nữa mà!”

Nếu đã là đại đệ tử thì phải gánh vác trách nhiệm của thủ tịch đại đệ tử.

Mèo chiêu tài hậm hực một giây đồng hồ đột nhiên lại nhảy nhót tưng bừng.

“Tôi hiểu rồi, làm lão đại thì tôi phải chăm sóc bọn họ, dù sao thì sau này bọn họ cũng phải gọi tôi là đại sư huynh!”

Một tiếng đại sư huynh, cả đời gánh trách nhiệm.

Cuối cùng, Sở Lâm chớp mắt, nhỏ giọng hỏi: “Sư phụ, nếu như tôi là đại sư huynh, vậy thì nhiều năm sau nữa tôi có cơ hội trở thành đời quán chủ tiếp theo của Huyền Thanh quán phải không?”

Tô Cẩm ngay lập tức im lặng: “…”

Cô nhìn thẳng vào Sở Lâm: “Tôi vất vả dạy dỗ anh mà anh lại ngấp nghé vị trí quán chủ của tôi à!” Nghịch đồ!

Thấy thế, Sở Lâm vội vàng cười hì hì bỏ chạy.

“Sư phụ, tôi chỉ thuận miệng hỏi một câu thế thôi! Không có ý tứ gì khác!”

Sở Lâm chạy rất nhanh, nhanh như chớp đã chạy vào trong Tô gia.

Ôi chao, làm người phải có ước mơ!

Bây giờ anh ta cũng đã là thủ tịch đại đệ tử rồi, không phải cũng nên suy nghĩ một chút đến vị trí quán chủ sao?

Là con người, điều quan trọng nhất chính là dám nghĩ dám làm!

Mục tiêu cần phải đặt xa một chút, có như thế mới có thể nỗ lực phấn đấu để đạt tới mục tiêu cao cả.

Tô Cẩm đứng đó thêm vài giây, cô quay đầu lại nhìn về phía biệt thự đối diện, chỉ thấy đèn trong phòng làm việc của Nguyên Cảnh vẫn còn sáng.

Ngay lúc Tô Cẩm vẫn đang suy tư, Nguyên Cảnh đã mở cửa sổ ra vẫy tay với Tô Cẩm.

Anh rất thính tai, thực sự đã nghe được mấy lời ồn ào cuối cùng của Sở Lâm kia.

Một giây sau, Tô Cẩm dịch chuyển thẳng tới trong phòng làm việc của Nguyên Cảnh.

Nguyên Cảnh ngập ngừng: “A Cẩm muốn hỏi tôi chuyện công trình toà nhà bỏ hoang à?”

Tô Cẩm khẽ kinh ngạc: “Không phải, chỉ là vừa rồi thấy anh vẫy tay chào tôi nên tôi dịch chuyển qua đây thăm anh.”

Nghe vậy, Nguyên Cảnh có chút được sủng ái mà lo sợ.

“A Cẩm đến thăm tôi à?” Trong lời nói của anh tràn đầy ý mừng, anh còn tưởng rằng A Cẩm ngoại trừ kiếm tiền thì chính là gây dựng sự nghiệp. Không ngờ A Cẩm còn biết sang thăm anh nữa.

Ngay sau đó, liền thấy Tô Cẩm lắc đầu.

“Cũng không phải.”

Nguyên Cảnh vừa mới vui vẻ được mấy giây đồng hồ đột nhiên bị đả kích mạnh, được rồi, anh biết A Cẩm đến tìm mình nhất định là có việc.

Tô Cẩm nghiêm túc nói: “Tôi tới là để nhắc nhở anh, để anh và người Lục gia để ý một chút xem thử tiền ngũ đế có biến hoá gì không. Tôi đoán người sau lưng cũng sắp nhịn không nổi rồi.”