← Quay lại trang sách

Chương 255

Sở Lâm ngầm hiểu, tiến đến trước mặt Lục phu nhân: “Dì ơi, không phải sư phụ không nhận quà của dì, mà bất kỳ món quà nào, sư phụ cũng không thể tùy tiện nhận.”

Sở Lâm lôi kéo bà ấy, nói với bà ấy một chút kiến thức nhỏ đơn giản.

Lục phu nhân nghĩ một chút, lại hỏi: “Nhưng là, Tô quán chủ là sư phụ cháu, cô ấy lại chăm sóc cháu lâu như vậy, dì trò chuyện bày tỏ tâm ý cũng không được sao?”

Sở Lâm từ chối dứt khoát: “Không được.”

Lục phu nhân thở dài: “Được rồi, là tôi mạo phạm rồi, Tô quán chủ đừng trách móc.”

Thì ra quà cũng không thể tùy tiện tặng.

Sở Lâm lại trấn an vài câu, rất nhanh đã chuyển chủ đề: “Phải rồi, sao chị họ đột nhiên lại trở về vậy? Trước khi về không báo cho mọi người biết sao?”

Lục phu nhân suy nghĩ một chút: “Nó có một người chị em quan hệ không tệ, nói là sắp kết hôn, nó trở về tham gia hôn lễ.”

“Như vậy à.” Sở Lâm tùy ý trả lời một câu, cũng không để ở trong lòng.

Vốn dĩ là để nói sang chuyện khác nên thuận miệng nói chuyện phiếm vài câu.

Tô Cẩm lại lặng lẽ nhìn Lục phu nhân.

Ai, thật rất muốn thêm Wechat của quỷ xui xẻo Lục đại tiểu thư, chỉ là Lục phu nhân đối với mình cũng không tệ lắm, nếu như cô trực tiếp mở miệng, ngộ nhỡ hù doạ đến Lục phu nhân thì không tốt lắm.

Trong đôi mắt xinh đẹp của Tô Cẩm tràn đầy ánh sáng.

Thỉnh thoảng cũng sẽ thoáng hiện một chút buồn bực.

Nguyên Cảnh cách cô tương đối gần, chú ý tới sự thay đổi trong ánh mắt của cô, nghiêng người sang hỏi: “Ở Lục gia không được thoải mái à?”

Tô Cẩm lắc đầu: “Không phải.”

“Vậy thì là…?” Nguyên Cảnh kinh ngạc chớp mắt một cái.

Đột nhiên, trong đầu anh lóe lên một khả năng, không phải là cô còn băn khoăn về Lục đại tiểu thư đấy chứ?

Tô Cẩm nhỏ giọng nói: “Tôi muốn thêm bạn với Lục tiểu thư.”

Cuối cùng, Tô Cẩm lại bổ sung một câu: “Cô ấy quá xui xẻo, không thêm bạn, thật sự là đáng tiếc!”

Nguyên Cảnh trầm mặc vài giây, nhẹ giọng nói: “Không sao, quỷ xui xẻo này, không chạy được.” Hơn nữa Lục gia có quan hệ hợp tác lâu dài với A Cẩm, cho nên, quỷ xui xẻo Lục Chi Vận này, chắc chắn chạy không được, sớm muộn cũng rơi vào trong tay A Cẩm.

Tô Cẩm nghĩ một chút, cảm thấy lời này của Nguyên Cảnh rất có lý.

Tiền của cô, quả thực không chạy được!

⚝ ✽ ⚝

Lục Chi Vận đắc ý ở trong phòng để quần áo thử mấy bộ, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều, có điều, luôn cảm thấy có cảm giác thiếu sót.

Đột nhiên, cô ấy nghĩ đến chiếc sườn xám mua lúc dạo phố kia.

Cô ấy rất ít khi mặc sườn xám, cũng không phải rất thích, nhưng hôm nay lúc đi ngang qua cửa tiệm kia, liếc một chút đã bị chiếc sườn xám kia câu mất hồn.

Lục Chi Vận tìm ra một chiếc hộp tinh xảo trong đống quần áo, sau đó từ từ mở ra.

Sườn xám màu trắng đập vào mắt.

Đáy mắt Lục Chi Vận mang theo chút mong đợi nhỏ lấy sườn xám ra, đầu ngón tay thon dài trắng nõn lướt qua chất liệu của chiếc sườn xám.

Cô ấy lẩm bẩm một câu: “Cũng không biết dùng chất liệu gì, xúc cảm thật tốt…”

Bên trên sườn xám màu trắng thêu lên từng đoá hoa một, mỗi đóa hoa đều mười phần coi trọng, ngay cả cúc cũng tinh xảo không một chút tì vết, mỗi một chỗ đều thể hiện rõ sự tinh xảo quý giá của sườn xám.

Lục Chi Vận cầm sườn xám ướm thử trên người một chút, nhìn tươi mới lại tiên khí mười phần, cô ấy tràn đầy ý cười đi vào trong phòng thay quần áo.

Cùng lúc đó.

Tô Cẩm ngồi trong phòng khách, cảm giác được rõ ràng trận pháp cô bày ở trong Lục gia, có một tia dị động.

Tô Cẩm mấp máy môi, vận khí của Lục đại tiểu thư này… Có thể so sánh với Lục Chi Ninh rồi.