← Quay lại trang sách

Chương 351

Lại tới Minh Hiên Lâu 2

Nguyên Cảnh suy nghĩ một lát, cũng mơ hồ hiểu ra.

Anh hỏi: “Có thể hiểu giống như người bình thường hay nói là quỷ đả tường không?”

Tô Cẩm suy nghĩ một chút: “Cũng có thể hiểu như vậy, nhưng mà nguyên lý thì khác nhau…” Suy cho cùng, những chuyện như thế này có quá nhiều, mà tình huống mỗi chuyện cũng có thể khác nhau.

“Tiếp theo chúng ta sẽ đi gặp ông chủ Chu của Minh Hiên Lâu.” Tô Cẩm nói tiếp: “Còn chuyện của phố thương mại này chúng ta sẽ nói sau.”

Bởi những chuyện xảy ra trên phố thương mại này cũng ảnh hưởng rất lớn.

Nguyên Cảnh đi theo Tô Cẩm, chẳng mấy chốc đã đi theo con đường lần trước đến cửa Minh Hiên Lâu.

Bên trong Minh Hiên Lâu, người phục vụ trẻ tuổi hình như đang tính toán sổ sách hôm nay. Tô Cẩm liếc mắt liền nhận ra đây chính là Tiểu Trương, nhân viên phục vụ đã tiếp đón cô lần trước.

Tiểu Trương ngẩng đầu lên thấy có khách tới, đang còn suy nghĩ đến giờ này rồi thì người tới sẽ là ai, một giây sau, Tiểu Trương liền nhận ra Tô Cẩm.

“Hóa ra là cô à? Lần này cô muốn mua thứ gì?” Tiểu Trương đặt việc đang làm dở xuống, vội vàng bước tới.

Anh ta nhớ rất rõ Tiết đạo trưởng đã từng nhắc nhở, vị này là khách quý, không thể lơ là!

Người có thể khiến cho Tiết đạo trưởng phải cố ý nhắc nhở như thế đương nhiên không phải là người đơn giản.

Tô Cẩm mỉm cười nhìn anh ta: “Chu sa mua ở cửa hàng các anh dùng rất tốt, tôi tới mua thêm một ít.”

Nghe vậy, Tiểu Trương lập tức quay đầu đi lấy chu sa thượng hạng: “Cô cứ yên tâm, cửa hàng của chúng tôi đã mở cửa buôn bán cả trăm năm nay rồi, đồ của chúng tôi bán tất cả đều là chính phẩm! Nếu như mua phải hàng giả thì sẽ một đền mười!”

Công việc kinh doanh trong cửa hàng bọn họ hầu hết đều là những đơn đặt hàng lớn từ các đạo quán, mà những đạo sĩ kia cũng đều có bản lĩnh thật sự.

Nếu thật sự trộn lẫn chu sa giả chung với thật để bán ra, cửa hàng này sợ là đã sớm không thể tiếp tục mở cửa được nữa rồi.

Tô Cẩm đặt mua một ít chu sa, lại lấy thêm một ít giấy vàng và hương nến thường dùng. Chỉ là sau khi trả tiền xong, Tô Cẩm không vội rời đi.

Cô bình tĩnh nói: “Lần trước tôi không gặp được ông chủ Chu, lần này thì sao? Ông chủ Chu có ở đây không?”

Lời này vừa hỏi ra, sắc mặt Tiểu Trương liền thay đổi, anh ta ấp úng không biết trả lời như thế nào.

Tô Cẩm nói tiếp: “Tôi cũng không làm khó anh làm gì, tôi biết ông chủ anh vẫn luôn ở đây. Anh ra sân sau hỏi thay tôi một tiếng, xem thử ông ta có muốn gặp tôi không!”

Tiểu Trương: “…” Chẳng trách vị khách này được Tiết đạo trưởng cố ý dặn dò như thế, quả thật quá kinh người!

Ngay cả chuyện ông chủ đang ở sân sau mà cô ấy cũng biết…

Tiểu Trương do dự một lát rồi vội vàng đi ra sân sau.

Tô Cẩm và Nguyên Cảnh nhìn nhau rồi lại đi dạo quanh cửa hàng.

Chẳng bao lâu sau, Tiểu Trương đã quay trở lại.

Anh ta lễ phép nói: “Thưa cô, ông chủ tôi muốn mời cô ra sân sau gặp mặt.”

Tô Cẩm mỉm cười nhấc chân đi về phía sân sau, Nguyên Cảnh suy nghĩ một lát rồi vội vàng đi theo. Dù sao thì đi theo A Cẩm vẫn an toàn hơn là ở đây một mình, mà nếu anh ở một mình xảy ra chuyện gì thì lại gây thêm phiền phức cho A Cẩm.

Đối với những chuyện như thế này, từ trước đến nay Nguyên Cảnh đều rất thức thời, cũng rất sáng suốt.

Tô Cẩm xốc tấm rèm vải màu lam kia lên, khung cảnh sân sau xuất hiện trong tầm mắt.

Trong sân có mấy gian phòng nhỏ, bố cục và kiến trúc dường như cũng là dùng từ xưa đến giờ không hề thay đổi, cũ kỹ và cổ xưa.

Ngoài ra, trong sân còn có một chiếc giếng cổ.