← Quay lại trang sách

Chương 440

Tam Thanh quán chủ nhìn một màn này, khiếp sợ không thôi, trái tim nhỏ cũng lo lắng sắp nhảy ra ngoài!

Bên trong cây phất trần kia ẩn giấu Thiên Tàm Ti, là pháp khí của phất trần đạo nhân này, càng là sát khí, lúc động thủ, có thể cắt đứt gân cốt của người ta.

Ông ấy không khỏi lau mồ hôi.

Trong chớp mắt tiếp theo, tay Tô Cẩm dùng sức, phất trần bỗng nhiên nhận sự tấn công liên tục, lão đạo sĩ cảm giác được một luồng sức mạnh cường đại đánh về phía ông ta, toàn thân ông ta chấn động liên tiếp lui về phía sau mấy bước.

Đồng thời, cây phất trần bảo bối của ông ta chỉ còn lại có một cái chuôi, râu phất trần toả ra như Thiên Nữ rắc hoa, tung bay rơi xuống.

Trong chốc lát, toàn bộ hiệp hội Đạo Môn yên tĩnh im ắng.

Lão đạo sĩ hoảng hốt vài giây, nhìn chuôi phất trần trong tay một chút, đột nhiên nhịn không được, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.

Những người khác nhao nhao lo lắng không thôi.

Tô Cẩm yên lặng lui lại một bước, cô cũng không dùng nhiều sức.

Tam Thanh quán chủ nhìn thấy tình hình này, yên lặng nhẹ nhàng thở ra, xem ra là ông ấy quá lo lắng.

Phất trần đạo nhân này ở trong hiệp hội Đạo Môn, coi như là một tiền bối có lực chiến đấu rất không tệ, bây giờ, cây phất trần bảo bối của ông ta đã chia năm xẻ bảy, rất rõ ràng, những người này đều không phải là đối thủ của Tô Cẩm.

Tam Thanh quán chủ ý thức được hai phe chênh lệch, híp mắt bắt đầu xem kịch.

Phất trần đạo nhân được người đỡ lấy, ông ta đưa tay chỉ Tô Cẩm, trong ánh mắt tràn đầy lên án: “Cô, cô hủy phất trần của tôi! Tôi không đội trời chung với cô!”

Vừa dứt lời, những người khác cũng bắt đầu nhao nhao tấn công về phía Tô Cẩm.

Tô Cẩm đạp chân một cái: “Đừng phiền toái như vậy, mấy người cùng lên đi!”

Mắt thấy những người này ở thế yếu, không có phần thắng chút nào, phất trần đạo nhân ngồi ở trên bậc thang, cao giọng nói: “Bày trận!”

Một giây sau, những đạo sĩ kia lập tức ngay ngắn trật tự sắp xếp thành một trận pháp, vây Tô Cẩm vào giữa, mỗi người bọn họ đều lấy ra pháp khí của chính mình, đại chiến hết sức căng thẳng.

Tam Thanh quán chủ vội vàng lui lại mấy bước, loại thời điểm này, ông ấy vẫn nên trốn xa một chút mới tốt, để tránh bị ngộ thương.

Sự thật chứng minh.

Chuyện đơn đấu này, Tô Cẩm cho tới bây giờ chưa từng thua.

Tô Cẩm ngay cả lá bùa cũng không lấy ra, đã đánh ngã toàn bộ những đạo sĩ này.

Nhất thời trong hiệp hội Đạo Môn chỉ còn lại có tiếng kêu rên.

Tâm trạng Tô Cẩm không tệ đi về phía phất trần đạo nhân: “Tôi đã nói rồi, tôi tới tìm các ông tâm sự, nhưng các ông… Nhất định là cứ chán ghét tôi!”

Phất trần đạo nhân khẽ nhíu mày lại, chuôi phất trần trong tay ông ta, cũng là một công cụ sắc bén.

Bên trong chuôi phất trần càng là ẩn chứa huyền cơ, mắt thấy Tô Cẩm cách ông ta càng ngày càng gần, ông ta chăm chú nắm chặt chuôi phất trần, không chút do dự đâm về phía Tô Cẩm.

Mà bóng dáng của Tô Cẩm cũng biến mất trong phút chốc.

Phất trần đạo nhân vồ hụt, thậm chí không thể dừng lại lực đạo, bịch một tiếng, trực tiếp đổ thẳng xuống mặt đất.

Chuôi phất trần cũng văng ra khỏi tay, lăn xa về phía trước mấy mét.

Mắt thấy chuôi phất trần dừng lại, phất trần đạo nhân vừa định đi nhặt bảo bối của ông ta, một giây sau, chỉ thấy Tô Cẩm đột nhiên xuất hiện, cô giơ chân lên, không lưu tình chút nào đạp nát nốt phần chuôi phất trần còn sót lại này.

Tiếng vỡ vụn ở trong khung cảnh yên tĩnh lại vô cùng rõ ràng.

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm động tác của Tô Cẩm, trong lòng bọn họ ngũ vị tạp trần…

Phất trần đạo nhân là lão tiền bối trong Đạo Môn, chuôi phất trần này lại là thứ khiến ông ta để ý nhất, hiện tại có thể nói là cái xác không hồn, chỉ còn lại có một đống bã vụn.

Trong lúc nhất thời, bọn họ ai cũng không dám phát ra tiếng động.