← Quay lại trang sách

Chương 454

Quỷ: Mày giết tao đi 2

Tiếng quỷ khóc từ trước đến này đều rất khó nghe, mà tiếng khóc còn có thể ảnh hưởng đến người bình thường. Sau khi nghe được nửa phút, Tô Cẩm hoàn toàn mất kiên nhẫn, lúc cô vừa định đưa tay chơi chết nó thì nghe thấy Nguyên Tinh Nhị gọi một tiếng: “Chị Tô.”

Tô Cẩm ngạc nhiên quay lại: “Chẳng lẽ em muốn chị bỏ qua cho nó à?”

Nguyên Tinh Nhị sửng sốt: “Đương nhiên không phải!” Làm sao mà cô ấy có thể có ý nghĩ như vậy được? Cô ấy cũng không phải đồ ngốc.

Cô ấy ngượng ngùng nhìn Tô Cẩm, khẽ ấp úng hỏi một câu: “Chị Tô, em cũng muốn đánh nó…Không biết em có cơ hội không?”

Tô Cẩm nghe vậy liền hiểu ra, thậm chí còn nhìn Nguyên Tinh Nhị với ánh mắt hài lòng: “Rất tốt, nếu bị bắt nạt thì phải biết đánh trả.”

Tô Cẩm điểm nhẹ mi tâm Nguyên Tinh Nhị rồi nhắc nhở: “Em có mười phút.”

Được Tô Cẩm cho phép, trong mắt Nguyên Tinh Nhị tràn đầy ánh sáng.

Cô ấy chậm rãi bước xuống giường, sau đó đi tới cách lệ quỷ không xa, có chút sợ hãi, mà dường như còn có chút lo lắng.

Tô Cẩm nói khẽ: “Yên tâm, bây giờ nó mặc cho em đánh chửi, nó không đánh lại được.”

Lời này đối với Nguyên Tinh Nhị không khác gì một viên thuốc an thần, cô ấy bước tới, nhắm mắt đạp một phát vào con lệ quỷ kia.

Vài giây sau, Nguyên Tinh Nhị mở mắt ra, nhìn thấy lệ quỷ bị mình đá ra xa hai mét, cô ấy đột nhiên hưng phấn: “Aaaaa! Chị Tô, em đá nó rồi.”

“Ừ, tiếp tục đi.” Tô Cẩm mỉm cười đáp lại cô ấy.

Nguyên Tinh Nhị lấy hết can đảm, nghĩ đến sự tra tấn mà mình phải chịu mấy ngày qua, không chút do dự đánh cho con lệ quỷ kia một trận.

Mà đó còn là đơn phương đánh đập.

Đúng như Tô Cẩm đã nói, con lệ quỷ không có sức đánh trả, mà nó căn bản không thể đánh trả được, trên đầu của nó vẫn luôn có bùa Thiên Lôi khống chế.

Về phương diện đánh nhau, quả thật Nguyên Tinh Nhị không phải là người chuyên nghiệp.

Bóp, véo, cào, nhổ, mấy loại phương thức cùng nhau ra trận!

Chưa tới vài phút, lệ quỷ đã kêu rên thành tiếng.

Trong phòng khách ở lầu dưới, Phương Tri Hạc nghe thấy âm thanh không đúng liền lập tức đứng dậy. Anh ta vội vàng bước lên lầu, Nguyên Cảnh đi theo phía sau.

Lúc hai người đi tới, vừa gõ cửa, cửa liền tự động mở ra.

Sau đó bọn họ liền nhìn thấy một cảnh tượng khá kinh hoàng.

Đến mức hai người phải mất một lúc lâu vẫn không thể bình tĩnh lại được…

Nó khá…đáng sợ.

Lúc này, Nguyên Tinh Nhị đang đuổi theo đánh lệ quỷ, lệ quỷ bị đánh kêu rên bỏ chạy tứ phía.

Tô Cẩm vẫy tay với hai người đứng ở cửa rồi hỏi: “Hai người cũng muốn đánh à?”

Phương Tri Hạc và Nguyên Cảnh cùng lắc đầu.

Bọn họ không hề có chấp niệm muốn đánh lệ quỷ, chỉ đơn giản là bọn họ kinh ngạc mà thôi…

Một lúc lâu sau, lệ quỷ điên cuồng nhìn Tô Cẩm: “Quỷ có thể chết nhưng không thể nhục! Cô giết chết tôi đi!”

Nó đường đường là một lệ quỷ, sao có thể bị một người bình thường đánh cho phải bỏ chạy như vậy chứ!

Mà cô gái này ra tay cũng rất hung ác, đánh mệt liền bứt tóc nó. Tóc nó sắp bị nhổ trọc rồi, cho dù nó chỉ là một phân thân thì nó cũng có tôn nghiêm!

Tô Cẩm lạnh nhạt liếc nhìn nó, nhất thời trong lòng cảm thấy rất vui: “Mi chỉ là một cái phân thân, ta giết mi làm gì?”

Lệ quỷ hét lên: “A a a! Tôi liều mạng với cô!”

Vừa thả xong mấy lời đe dọa, Nguyên Tinh Nhị liền tát nó một cái: “A cái gì mà a! Ồn ào quá!”