Chương 490
Tô Cẩm nhìn bộ dạng của Diêu Khanh, bất lực thở dài, đại kiếp của Diêu Khanh cuối cùng cũng qua rồi.
Lạc Minh thèm thuồng nhìn bùa trong tay Diêu Khanh.
Nhiều bùa quá! Anh ta cũng chỉ “hơi” ngưỡng mộ…
Anh ta thật không ngờ em gái của Diêu Khanh lợi hại như vậy! Thế mà thật sự là cao nhân trong truyền thuyết!
Mới đầu anh ta còn cho rằng Diêu Khanh bị lừa, khi nhìn thấy người, anh ta lại suy nghĩ lung tung rất nhiều, nhưng sự thật chứng minh anh ta có mắt không thấy núi Thái Sơn.
Cho dù bị vả mặt bôm bốp, Lạc Minh cũng không cảm thấy có gì.
Anh ta dùng ánh mắt thành khẩn cảm ơn Tô Cẩm: “Cảm ơn ơn cứu mạng của cao nhân…”
Nét mặt Tô Cẩm ôn hòa: “Anh có thể gọi tôi là Tô quán chủ.”
“Tô?” Lạc Minh ngơ ra, anh ta còn tưởng em gái của Diêu Khanh cũng họ Diêu chứ.
Diêu Khanh thấy anh ta nghi hoặc, sảng khoái nói: “Tôi theo họ của mẹ tôi.”
Sau đó, Tô Cẩm lại lấy ra một nắm bùa.
Lạc Minh vừa nhìn thấy bùa, lập tức hai mắt phát sáng.
Sau đó dưới ánh mắt mong chờ của Lạc Minh, Tô Cẩm chọn ra một lá bùa Hộ Mệnh từ trong đó đưa cho anh ta.
Lạc Minh cẩn thận nâng bùa trong tay, coi như bảo bối, ngay sau đó, Tô Cẩm cất hết số bùa còn lại.
Ánh mắt của Lạc Minh bất cẩn nhìn thêm vài giây, anh ta không có tiền đồ nuốt nước bọt.
A…
Anh ta thật sự chỉ có một lá bùa sao?
Diêu Khanh nhỏ tiếng nhắc nhở một câu: “Lạc Minh, anh chảy nước miếng rồi…”
Lạc Minh ngại ngùng lau khóe miệng: “A, tôi thật sự không phải tham lam bùa…” Anh ta đỏ mặt giải thích.
Đáy mắt Tô Cẩm hiện lên vài phần ý cười: “Lá bùa Hộ Mệnh này năm trăm tệ, nhớ thanh toán với đồ đệ Sở Lâm của tôi.”
Nói xong câu này, Tô Cẩm lại nhìn về phía gần đó.
Vừa hay Sở Lâm và Lục Chi Ninh đang chạy về hướng họ.
“Khanh Khanh, em quay lại Cốc Sơn một chuyến, có chuyện gì liên lạc với em, chị ở chung với Sở Lâm, đừng đi lung tung.”
Dặn dò xong câu này, Tô Cẩm liền biến mất tại chỗ, cô còn phải đi xem nhị đồ đệ của cô!
Khi Sở Lâm chạy tới trước mặt Diêu Khanh, chỉ nhìn thấy bóng của sư phụ anh ta, sau đó biến mất tiêu.
Sở Lâm gãi đầu: “Khanh Khanh, sao sư phụ lại đi rồi?”
Không phải người đã kiếm về rồi sao? Sao lại đi nữa rồi?
“A Cẩm quay lại Cốc Sơn rồi, có lẽ là muốn xem thử Cốc Sơn có vấn đề gì.” Diêu Khanh giải thích: “Phương đạo trưởng cũng ở đó chưa về.”
Nói xong những chuyện này, cô ấy lại chỉ Lạc Minh: “Đúng rồi, A Cẩm bảo anh thu anh ta năm trăm tệ tiền bùa Hộ Mệnh.”
Lạc Minh vừa cất bùa xong liền bắt gặp một ánh mắt nhói tim: “Năm trăm? Sư phụ chỉ bảo thu năm trăm tệ?”
Sở Lâm bất lực thở dài, sư phụ vẫn không biết kinh doanh như vậy, nhưng sư phụ đã nói năm trăm rồi, anh ta cũng không thể tăng giá.
Anh ta quan sát đối phương, đối phương và Diêu Khanh đều rất nhếch nhác.
Sở Lâm nhiệt tình vỗ vai anh ta: “Người anh em, gặp được sư phụ tôi, vận khí của anh cũng rất tốt đấy, tôi dẫn anh tới nhà nghỉ nghỉ ngơi trước.”
Lạc Minh cảm nhận được ấm áp, vội vàng nói cảm ơn.
Ngay sau đó, Sở Lâm và Lục Chi Ninh lại không yên tâm nhìn Diêu Khanh một lúc.
Đặc biệt là Lục Chi Ninh, thái độ vô cùng nhiệt tình: “Diêu tiểu thư, tôi đã cho người chuẩn bị xong phòng ốc rồi, còn có ít đồ ăn, ngay cả quần áo tôi cũng bảo người chuẩn bị xong rồi…”
Anh ta vô cùng chắc chắn, chỉ cần Tô quán chủ ra tay, rất nhanh có thể cứu được Diêu Khanh về.
Cho nên họ vừa tới nhà nghỉ, anh ta liền sắp xếp trợ lý đặc biệt chuẩn bị sẵn mọi thứ, có thể nói là tận tình chu đáo.
“Tôi còn sắp xếp bác sĩ, lúc này bác sĩ chắc cũng tới rồi, tới lúc đó để bác sĩ kiểm tra thân thể cho các người, xem thử có va đập ở đâu không…”
Lục Chi Ninh quan tâm nói.