← Quay lại trang sách

Chương 517

Nguyên Tiêu 2

Tô Cẩm ngước mắt lên nhìn anh, đôi mắt đen trắng rõ ràng đầy vẻ nghiêm túc: “Tôi dù sao cũng là một quán chủ. Nếu tôi trực tiếp xuất hiện trong nhà người khác, chẳng phải là tự xông vào nhà dân sao?”

Cho nên trong tình huống bình thường, cô sẽ chỉ dịch chuyển đến trước cửa nhà khách hàng, đây cũng là một biểu hiện của sự tôn trọng.

Nguyên Cảnh lập tức hiểu ra: “Thì ra là thế.”

A Cẩm luôn là một người rất nguyên tắc.

Nguyên Lâm chạy ra đón thì thấy hai người đang đi vào trong, lúc ba người chạm mặt nhau.

Nguyên Lâm chưa kịp nói gì thì Nguyên Cảnh đã hỏi: “Bác cả vào thư phòng khi nào?”

Lời của Nguyên Lâm vừa tới khoé miệng, đành phải nuốt xuống: “…”

Ông ta tức giận nhìn đồng hồ: “Gần mười phút rồi.”

Con trai thật sự chẳng có mắt nhìn, không thấy ông ta muốn nói chuyện với Tô quán chủ đó sao?

Sau đó…

Nguyên Lâm nhìn Nguyên Cảnh dẫn Tô Cẩm lên lầu hai, hai người đi thẳng về phía thư phòng.

Nguyên Lâm bất đắc dĩ thở dài, dường như có chút xúc động.

Chậc, con trai ông ta đánh bị độc thân. Mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt lãng mạn này, sợ là cả đời này cũng chẳng liên quan gì với Nguyên Cảnh.

⚝ ✽ ⚝

Nguyên Cảnh và Tô Cẩm đứng bên ngoài thư phòng, Tô Cẩm dùng khẩu hình nói với anh. Cô thính tai hơn nên có thể nghe rõ người bên trong đang làm gì.

Nguyên Cảnh liền giơ tay gõ cửa.

Trong thư phòng, lão gia tử hơi dừng lại một chút, nói: “Ai?” Trong giọng nói có chút tức giận nhưng vẫn không mất đi vẻ uy nghiêm.

Lúc ông ta dùng đến gia pháp, không ai dám cắt ngang ông ta.

Chợt lão gia tử nghĩ tới Nguyên Cảnh.

Ngay sau đó, một giọng nói quen thuộc vang lên:“Ông, là cháu và A Cẩm đây.”

Lão gia tử giật mình, lập tức ném cây roi trong tay đi. Sau khi vứt đi lại cảm thấy không thích hợp, vội vàng nhặt cây roi lên, vừa giấu chiếc roi vừa tức giận mắng Nguyên Tiêu: “Mày còn ngồi đó làm gì nữa! Đứng lên đi!”

Nguyên Tiêu quỳ dưới đất lạnh lùng nhìn ông ta, không hề nhúc nhích.

Lão gia tử vừa giấu roi xong đã thấy Nguyên Tiêu quỳ ở đó không phản ứng.

Lão gia tử vô cùng tức giận: “Không phải tao bảo mày đứng lên sao?”

Nguyên Tiêu lạnh lùng nói: “Gia pháp còn chưa xong.”

Ý tứ của câu nói này rất rõ ràng, gia pháp chưa xong nên ông ta sẽ không đứng dậy.

Lão gia tử suýt thở không ra hơi: “Bây giờ thì mày nghe lời hả? Vừa rồi thì sao? Vừa rồi tao hỏi thì mày không chịu mở miệng, nếu không có chứng cứ bày ở trước mặt thì mày có chịu thừa nhận không?”

Nguyên Tiêu phớt lờ lão gia tử, không hề biểu lộ cảm xúc dao động gì.

Lão gia tử nhìn dáng vẻ khó chơi của Nguyên Tiêu, trong lòng càng thêm tức giận.

Ông ta hừ một tiếng, quay người đi về phía cửa phòng.

Khoảnh khắc khi lão gia tử mở cửa thư phòng, vẻ nổi giận đùng đùng trên mặt trong nháy mắt liền biến mất, ông ta gắng gượng nở nụ cười.

”Tô quán chủ có thể hàn xá quang lâm, thật sự vô cùng vinh hạnh.”

Lời còn chưa dứt, ông ta đã thấy Tô Cẩm và Nguyên Cảnh đồng thời nhìn tình huống bên trong thư phòng.

Lão gia tử thở dài, xem ra hai người này đã biết cổ ngọc có quan hệ với Nguyên Tiêu, vốn dĩ chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, nhưng bây giờ Tô Cẩm đã đến rồi, ông ta cũng không có gì phải giấu diếm.

Ông ta nghiêng người sang một bên, nghiêm túc nói: “Hai người vào trước đã.”

Tô Cẩm và Nguyên Cảnh cùng nhau bước vào thư phòng, mà ở ngoài cửa, Nguyên Lâm vừa mới lộ ra ánh mắt tò mò đã bị lão gia tử trừng mắt nhìn.

Lão gia tử: “Có chuyện của con à? Không được nghe lén!”

Nguyên Lâm: “…”