Chương 5 Nụ hôn đầu tiên
Tôi và Hoắc Khứ Bệnh sóng vai đi trước, Lang huynh và Tuyết lang vẫy đuôi theo sau, tiểu công chúa khi thì chạy lon ton đằng trước đuổi bắt bươm bướm, khi thì chạy đến bên cạnh tôi ôm một lát, hoặc lại bắt chước bộ dáng của bố mẹ, chạy từng bước chầm chậm thong thả, nho nhã.
Sau hơn hai ngày ở cùng nhau, sự cảnh giác đề phòng của Tuyết lang đối với Hoắc Khứ Bệnh đã giảm đi nhiều, chỉ cần có tôi bên cạnh, nó sẽ không ngăn cản Hoắc Khứ Bệnh tiếp xúc với tiểu công chúa.
“Cứ tiếp tục đi theo hướng này, sẽ tiến vào nội địa nơi Tù Đồ vương của Hung Nô thống trị, mặc dù bọn họ đã bại trận, khu vực lân cận không còn đại đội binh mã, nhưng không dám đảm bảo sẽ không bắt gặp tàn binh.” Hoắc Khứ Bệnh cười nhắc nhở tôi.
Tôi đáp: “Thiếp biết, Hung Nô định cư ở những nới có nước có cỏ, mà chân núi Kỳ Liên chính là nơi có nguồn nước dồi dào và đồng cỏ xanh mướt nhất Hung Nô, quân đội Hung Nô tuy thất bại bỏ chạy, nhưng những người du mục chăn thả gia súc khẳng định không nỡ bỏ đi, kể cả không bắt gặp tàn binh thì cũng sẽ gặp phải dân du mục.”
Hắn có chút băn khoăn hỏi: “Nàng nói muốn dẫn ta đi gặp một người, lẽ nào là người Hung Nô?”
Tôi quay sang nhìn hắn: “Nếu là người Hung Nô thì sao nào?”
Hắn bật cười đầy vẻ khí phách: “Ngọc Nhi, cười một tí xem nào, cả chặng đường đi, mặt mày nàng càng ngày càng nghiêm nghị. Cứ gì là người Hung Nô, kể cả có đi gặp thiền vu của Hung Nô ta cũng sẽ đi cùng nàng.”
Hắn đưa mắt nhìn bộ váy của tôi: “Nhưng chắc không phải người Hung Nô, lúc giúp nàng tìm váy có cả đồ của người Hán, của chư quốc Tây Vực, cả của Hung Nô, nàng lại khăng khăng chọn một bộ váy của Khâu Từ[1], váy của Hung Nô là bộ đầu tiên bị nàng quăng sang một bên, hình nhưng còn có chút căm ghét nữa.”
Tôi khẽ thở dài: “Lúc đầu vốn muốn mặc váy của nhà Hán, nhưng bộ váy của Khâu Từ có khăn che mặt.” Nói rồi ngó nhìn cách ăn mặc của hắn: “Nhưng mà có chàng là đủ rồi.”
Hết thung lũng này đến thung lũng khác, chúng tôi cứ thế đi xuyên qua lớp rừng cây rậm rạp, Lang huynh đã nhận ra chúng tôi muốn đi đâu, đi theo sau chúng tôi thấy mất kiên nhẫn quá liền tung mình nhảy qua lao lên phía trước.
Chẳng bao lâu sau Lang huynh cũng không một tiếng động nhảy trở lại, đi sát cạnh tôi gầm gừ mấy tiếng, tôi lập tức dừng bước, Hoắc Khứ Bệnh hỏi: “Sao thế? Đằng trước có người?”
Tôi gật đầu, chần chừ trong giây lát, rồi lại quyết định đi tiếp, cả người và sói đều im ắng, ra sức không phát ra tiếng động khi đi lại.
Tôi và Hoắc Khứ Bệnh khom người ẩn náu trong bụi cây một lúc, lúc tôi nhìn thấy dáng người đứng trước phần mộ thì đột nhiên dừng lại, Hoắc Khứ Bệnh cũng vội dừng lại, dõi mắt từ bụi cây nhìn ra.
Một phần mộ lớn, một phần mộ bé, có một nam tử đang ngồi lặng lẽ trước ngôi mộ uống rượu, xa xa sau lưng hắn có hai tùy tùng cung kính đứng trông. Hoắc Khứ Bệnh nhìn thật kỹ người ngồi trước mộ, lộ ra mấy phần kinh ngạc và lo lắng nhìn tôi, còn tôi chỉ nhìn chằm chằm vào Y Trĩ Tà đang ngồi đấy.
Giữa đám cỏ dại um tùm, thỉnh thoảng vang lên tiếng côn trùng nỉ non, ánh nắng xuyên qua kẽ lá từng chút một rót xuống đống cỏ dại trên mộ và thân hình Y Trĩ Tà, loang lổ mờ ảo, càng toát lên vẻ hoang vu, buồn bã.
Hắn ngồi đối diện với phần mộ, yên lặng nhấm nháp từng ngụm rượu, dáng dấp tràn đầy vẻ hiu quạnh, trống vắng, mỗi ly rượu uống vào dường như toàn là nỗi bi thương.
Y Trĩ Tà trầm mặc xua tay, hai người tùy tùng liếc nhau rồi cùng quay về vị trí cũ.
Tay tôi vô thức túm chặt lấy bụi cây bên cạnh, càng túm càng chặt, đợi đến khi Hoắc Khứ Bệnh phát hiện ra, vội vàng gỡ tay tôi khỏi bụi cây đầy gai, thì cả bàn tay đã đầy máu.
Y Trĩ Tà dọn dẹp sạch sẽ cả hai phần mộ, hắn kính một ly rượu với phần mộ lớn, rồi tự mình uống một chén: “Từ huynh, hôm nay hẳn huynh phải rất vui. Phần lớn các dãy núi của núi Kỳ Liên đều đã bị Hán triều cướp mất, có lẽ về sau huynh có thể yên tâm an nghỉ lâu dài trên đất của Hán triều, chắc sẽ không cùng ta uống rượu được nữa. Trước đây huynh đã từng nhắc nhở ta, so sánh cuộc sống bấp bênh của dân du mục và sự ổn định của người làm nông, cuối cùng cũng thấy dân du mục khó có tích lũy gì, trong thời gian ngắn có lẽ dân tộc du mục có thể dựa vào tốc độ cực nhanh của kỵ binh, sự dũng cảm của quân đội để đối đầu với quốc gia nông nghiệp, nhưng nếu không kịp thời thay đổi tập quán du mục, thì dân số, văn hóa và của cải sẽ không thể tích lũy ổn định được, về lâu dài sẽ thua nước làm nông, không thể nào thống trị được nước làm nông. Lúc ấy ta hỏi huynh, nếu sau khi tấn công chiếm đoạt được rồi, sẽ lấy tập tục của nước làm nông để cai quản quốc gia làm nông nghiệp sao? Huynh nói giả sử dân tộc du mục lựa chọn từ bỏ tập tục du mục của mình, hòa nhập với nước làm nông, tuy có thể đạt được mục tiêu thống trị, nhưng sau vài đời, đặc tính vốn có của dân tộc du mục sẽ hoàn toàn biến mất, đồng hóa với nước làm nông, cho nên so với hình thái xã hội nông nghiệp con người sinh sôi nảy nở, thì dân tộc du mục nhất định sẽ trở thành quần tộc yếu thế hơn, thậm chí hoàn toàn biến mất, chỉ là phải xem sẽ yếu đi rồi biến mất như thế nào. Ta hồi đấy cảm thấy rất không thuyết phục, cho rằng Hung Nô chúng ta đời đời kiếp kiếp đều đã sống thế này, chỉ cần có dũng sĩ, làm sao có thể dễ dàng biến mất được, nhưng bây giờ mới thấu hiểu mấy phần đạo lý huynh nói. Hiện giờ mọi chuyện điều như huynh dự đoán, Hán triều trải qua sự thống trị của Văn Cảnh, quốc khố dư dật, nhân khẩu đông đúc, Hung Nô so với Hán triều, cả về nhân lực lẫn tài lực đều không có hy vọng đuổi kịp.”
Y Trĩ Tà lại rót một chén nữa cho cha: “Trước đây có Vệ Thanh, bây giờ lại có một Hoắc Khứ Bệnh, trong khi đó Hung Nô không có một tướng nào bì được. Kỵ binh mà tổ tiên chúng ta luôn tự hào cũng phải bại dưới tay Hoắc Khứ Bệnh, tướng quân của một quốc gia làm nông nghiệp không ngờ lại có thể nhanh hơn, mạnh hơn những người sinh ra và lớn lên trên lưng ngựa như chúng ta, nhờ có hắn, chính sách tích cực phòng ngự của Hán triều đối với Hung Nô từ thời Vệ Thanh đã chủ động tấn công.”
Hắn uống cạn rượu trong chén, thở dài một tiếng: “Thật ra mấy cái này cũng coi như thôi, ta hiện giờ phiền não nhất là tập quyền trung ương của Hán triều. Quân đội của Hán triều tất cả đều do hoàng đế nắm, còn binh quyền của chúng ta thì lại phân tán, rải rác, ngoài mặt thì các bộ tộc ai ai cũng nhận sự khống chế của thiền vu, nhưng thật ra đám vương gia bề tôi của chư quốc nắm giữ binh quyền hết thảy đều có cơ mưu riêng. Bây giờ Hung Nô không còn giống như trước đây đánh đâu thắng đó, lực lượng hùng mạnh, không ai cản nổi, đã đến thời mọi người chỉ vì tranh giành tài sản mới dũng cảm xông pha đánh trận, có một Hoắc Khứ Bệnh đã đủ khiến cho đám vương gia chư quốc lo sợ lúc chiến tranh phải hao tổn binh lực, sẽ thua thiệt, ai cũng đợi người khác đi đánh tiên phong, đợi tới đợi lui thành đợi chính mình diệt vong, chính vì điều này mà chúng ta đã thua Hán triều. Nhưng mà ta sẽ không bỏ cuộc, mà cũng không thể bỏ cuộc…”
Tôi không kìm được liếc mắt nhìn Hoắc Khứ Bệnh, hóa ra hắn là kẻ địch đáng sợ nhất đối với người Hung Nô.
Hoắc Khứ Bệnh vẫn một mực chăm chú nhìn sắc mặt tôi, thấp giọng hỏi: “Nàng nghe có hiểu hắn nói gì không?” Tôi gật gật đầu.
Bàn tay của Y Trĩ Tà khẽ đặt lên phần mộ bé, đôi mắt nhắm hờ, tựa như đang nhớ tới rất nhiều chuyện, rất lâu sau, bàn tay vẫn đặt trên mộ.
Nhìn thấy vẻ mặt của hắn, trong lòng tôi có chút nghi hoặc, chắc không phải là hắn thuê người giết tôi, hắn không hề mảy may nghi ngờ về việc tôi đã chết rồi, nhưng mà… nghĩ đi nghĩ lại, mấy cái này vốn không quan trọng, tôi cũng lười chẳng muốn nghĩ nhiều.
Hắn ngồi im lặng rất lâu, cuối cùng đứng dậy, không nói câu nào, dẫn bọn tùy tùng rời đi.
Tôi ngồi đợi thêm một lúc, ước chừng bọn họ đã đi được khá xa mới từ trong bụi cây đi ra, quỳ trước mộ, nói với Hoắc Khứ Bệnh: “Đây chính là người mà thiếp muốn dẫn chàng đến gặp.”
Vẻ mặt Hoắc Khứ Bệnh lộ ra chút kinh ngạc pha lẫn mừng rỡ: “Đây là… của nàng.”
Tôi gật đầu, dập đầu trước mộ: “Cha, con dẫn một người tới gặp cha ạ.”
Hoắc Khứ Bệnh cũng lập tức quỳ xuống trước mộ, dập đầu: “Bá phụ, tại hạ Hoắc Khứ Bệnh, muốn cưới nữ nhi của người ạ.”
Mắt tôi vốn ngấn lệ, nghe thấy mấy lời của hắn lại không nhịn được nín khóc bật cười: “Ở đâu ra người hấp tấp, bộp chộp như chàng chứ? Cha của thiếp có thể sẽ không thích chàng đâu.”
Hoắc Khứ Bệnh cười cười gãi đầu, nhìn kỹ mấy chữ được khắc trên mộ: “Phụ thân của nàng là người Hung Nô?”
Tôi lắc lắc đầu: “Người Hán.”
Hoắc Khứ Bệnh nhìn sang phần mộ bé bên cạnh, nhẹ giọng hỏi: “Đây là huynh đệ của nàng à?”
Tuy vừa rồi Y Trĩ Tà đã dọn sạch phần mộ của cha, nhưng tôi vẫn rút khăn tay ra tỉ mỉ lau lại lần nữa, Hoắc Khứ Bệnh vội giật lấy chiếc khăn từ tay tôi: “Để ta lau cho! Cha của nàng nhìn thấy vết thương trên tay nàng sẽ trách ta, nhỡ tức giận rồi không gả nàng cho ta nữa, thế thì hỏng mất.”
Hoắc Khứ Bệnh lau xong mộ phần của cha lại định lau tiếp phần mộ bé bên cạnh, tôi ngăn hắn lại: “Cái này không cần lau.”
Thấy ánh mắt hắn tràn ngập vẻ không hiểu, ngờ vực, nhưng cũng không hỏi nhiều, tôi trầm mặc hồi lâu rồi nói: “Đấy là phần mộ của thiếp.”
Hoắc Khứ Bệnh sững sờ giây lát, rồi lập tức hiểu ra tất cả: “Chẳng trách lúc ở thành Trường An nàng lại sợ hãi khi bắt gặp người này đến thế, thì ra nàng không muốn hắn biết được nàng vẫn còn sống.”
Tôi gật gật đầu.
Lang huynh đi vòng quanh khu mộ mấy vòng, cảm thấy khá vô vị nên lại dẫn Tuyết lang và tiểu công chúa nhảy lùi vào trong bụi cây.
Hoắc Khứ Bệnh chăm chú nhìn phần mộ nói: “Ta thấy người Hung Nô kia khí chất không hề tầm thường, một người Hán có thể khiến cho người Hung Nô tôn kính như thế, cha nàng hẳn phải rất phi thường.”
Tôi ôm gối ngồi bệt xuống đất: “Sinh thời cha luôn ao ước được quay về thành Trường An, lúc qua đời rồi lại phải nhắm mắt trên đất Hung Nô, hiện giờ chàng đã đánh hạ núi Kỳ Liên, để cho cha được yên nghỉ trên đất của Hán triều, cha khẳng định sẽ rất thích chàng.”
Hoắc Khứ Bệnh hớn hở, cười dập đầu ba cái trước mộ cha: “Đa tạ nhạc phụ đã tán thưởng, con nhanh chóng sẽ đánh đuổi Hung Nô đi xa hẳn, để tất cả những gì nhạc phụ nghe được nhìn thấy đều là người Hán.”
Tôi vừa ngượng vừa giận: “Có ai giống như chàng thế này chứ, mồm mép thay đổi đến là nhanh? Tính cách cha thiếp cũng được coi là cởi mở, nhưng trong tận xương cốt thì rất trọng lễ nghĩa.”
Hoắc Khứ Bệnh hơi nhíu nhíu mày: “Nàng và cha nàng không giống nhau lắm.”
Tôi cười gật đầu: “Ừ, cha vẫn nói thiếp khó mà bỏ được bản tính hoang dã, thiếp một mực không chịu được đống quy củ mà mấy người kia đặt ra, ngay cả bây giờ, nhìn thiếp ngoài mặt có vẻ cũng giống bao người bình thường khác, miễn cưỡng có thể nói là tuân theo nề nếp, thật ra…”
Hoắc Khứ Bệnh cười tiếp lời: “Thật ra là lòng lang dạ sói.”
Tôi hừ một tiếng nhỏ, chắp tay hướng về phía hắn: “Đa tạ chàng đã tán dương. Thiếp từ nhỏ đã cảm thấy ‘lòng lang dạ sói’ lẽ ra phải là lời dùng để khen ngợi mới đúng, sói và chó đều là những con vật rất trung thành, lại thông minh cơ trí, không hiểu sao người ta lại dùng mấy lời này để chửi rủa chứ.”
Hoắc Khứ Bệnh ôm đầu cười rộ lên, tôi chua xót mỉm cười: “Năm ấy thiếp nói với cha như thế, cha cũng ôm đầu cười thế này.”
Mặt trời đã ngả dần đằng Tây, ánh hoàng hôn hắt bóng nghiêng nghiêng trên phần mộ của cha, bao trùm tất cả bằng một màu cam đỏ ấm áp.
Hoắc Khứ Bệnh vẫn ngồi bên cạnh tôi, những chuyện tôi bằng lòng kể, hắn sẽ lắng nghe thật kỹ, những chuyện tôi không muốn kể hắn cũng không hỏi nhiều. Có lúc cảm xúc bi thương ùa vào lòng, hắn lại nói một vài câu, trêu cho tôi vừa giận vừa buồn cười, đành gượng cười liên tục.
Tôi nheo mắt ngắm nhìn mặt trời lặn: Cha, cha có thể yên tâm về con rồi, có người này ở bên cạnh, con sẽ không có thời gian khóc đâu.
Nhớ đến bóng hình buồn bã, lẻ loi của Y Trĩ Tà trước phần mộ, lại quay mặt nhìn đôi mắt ngập đầy yêu chiều ấm áp của Hoắc Khứ Bệnh, lòng tôi chợt thấy cảm động. Hai người dịu dàng nhìn nhau, hắn đột ngột búng tay đánh tách, lưu manh nói: “Nàng cứ nhìn ta thế này, ta sẽ…” Rồi không để tôi kịp né tránh, hắn đã hôn xuống mặt tôi một cái: “… nhịn không được làm Đăng Đồ Tử[2] đấy.”
Chú thích:
[1] Khâu Từ: tên nước cổ, ở Tây Vực, nay là huyện Khố Xa, Tân Cương, Trung Quốc.
[2] Dạng như Sở Khanh.