← Quay lại trang sách

Chương 9 (2)

Một người ngồi xuống bên cạnh tôi, tôi vẫn nhắm mắt không để ý tới, hắn cúi người định hôn tôi, tôi dùng quạt chắn lại, để hắn âu yếm với mỹ nhân trên quạt, người ấy nửa tức giận nửa bất lực nhìn tôi. Tôi trở mình, vừa nghịch quạt vừa hỏi: “Chẳng lẽ nàng ấy xinh đẹp hơn thiếp?”

Hoắc Khứ Bệnh nhếch môi cười nói: “Xinh đẹp hay không không biết, nhưng mà biết điều hơn nàng là cái chắc, bao ngày không gặp đến lao vào ôm một cái cũng không được.”

Tôi “hừ” một tiếng, dùng quạt che mặt, không để ý đến hắn.

Hắn xáp lại bên tai tôi hói: “Nàng sao thế? Sao cả người ủ rũ thẫn thờ thế này?”

Tôi thở dài một hơi: “Thiếp đang học cách làm người vợ biết nhớ chung, biết hờn giận trong khuê phòng, chàng không nhìn ra à?”

“Đừng có nằm ỳ mãi trên giường, người càng ngày càng lười đấy, cùng ta ra ngoài đi loanh quoanh tí. Hắn cười, giành lấy quạt của tôi, ném sang một bên, kéo tôi đứng dậy, “Tài năng bịa chuyện vớ vẩn ngày càng cao rồi. Vừa quay về Trường An đã nghe thấy Trần thúc nói là Lạc Ngọc phường hình như đang gấp gáp rút lại việc làm ăn, không biết nàng nghĩ ngợi những gì, lại đem lỗi lầm đổ hết lên đầu ta.”

Từ lúc quay về thành Trường An, vì trong lòng có chút e dè, trừ lần vào cung theo triệu kiến của Lý Nghiên, thì tôi luôn ở trong nhà hạn chế ra ngoài, lúc này thấy vẻ hào hứng của Hoắc Khứ Bệnh, cũng không muốn làm hắn mất hứng, đành xốc lại tinh thần đi cùng hắn.

Hai người ngồi bên cửa sổ Nhất Phẩm cư, một hũ rượu trắng, vài đĩa đồ ăn, thong thả chuyện trò, hắn cười kể chuyện vì sao Tửu Tuyền được đặt tên là Tửu Tuyền.

Hoàng đế ban một vò rượu, lúc đấy nhiều người không biết phải làm sao, thực sự không đủ chia ra uống, người liền đổ luôn rượu vào suối, được thấm mỹ rượu hoàng đế ban thưởng, cho nên suối đấy được gọi là Tửu Tuyền, địa phương cũng vì thế mà có một cái tên Hán, bỏ luôn tên Hung Nô cũ đi.

Tôi cười hỏi: “Nước suối có thật là vì thế nên có hương rượu không?”

Hoắc Khứ Bệnh nhấp một ngụm rượu, cười tủm tỉm nói: “Rượu bệ hạ ban thưởng đâu phải tầm thường? Ai nấy đều nói là ngửi thấy mùi rượu, như vậy khẳng định là có hương rượu rồi?”

Hắn giơ tay định giúp tôi lau hạt cơm còn dính ở khóe miệng, trong quán ăn vẫn còn những người khác, tôi xấu hổ ngoái đầu né tránh, tự đưa ngón tay mình lau đi, hắn chưa chạm vào mặt tôi, bèn cười tiện thể túm lấy tay tôi, tôi rút mãi mà không được, đành bĩu môi để mặc hắn.

Hoắc Khứ Bệnh khẽ cười, ánh mắt nhìn tôi hiền hòa như nước, bỗng dưng vẻ mặt hắn thay đổi hẳn, tuy vẫn cười, nhưng không còn tươi nữa. Tôi vô cùng ngạc nhiên nhìn theo ánh mắt của hắn, vừa quay đầu sang, trái tim như bị đập một cú mạnh, chỉ thấy đau buốt, đầu óc trống rỗng, người như đóng đinh tại chỗ.

Sắc mặt Cửu gia tái mét, ánh mắt chăm chú nhìn đôi tay đang nắm lấy nhau của tôi và Hoắc Khứ Bệnh, hoàn toàn không thể tin được. Lòng tôi nhất thời hoảng loạn, theo phản xạ rút tay ra, nhưng Hoắc Khứ Bệnh vẫn nắm chặt tay tôi, không hề thả lỏng, bàn tay như một chiếc đai sắt muốn nghiến nát tay tôi. Tôi đau đến rùng mình, nhưng thần trí cũng tỉnh táo lại, lẳng lặng để Hoắc Khứ Bệnh siết, ngồi yên không cử động.

Thạch Phong nhìn Cửu gia, rồi lại nhìn tôi: “Ngọc tỷ tỷ, tỳ… tỷ quay về Trường An lúc nào thế? Tỷ có biết Cửu gia… nghe người ta nói tỷ đang ở Trường An, bọn ta đều không dám tin, không ngờ tỷ với…”

Giọng Cửu gia tuy nhẹ nhàng, nhưng vẫn đủ sức cắt đứt câu nói của Tiểu Phong: “Biết muội bình an vô sự là được rồi.” Gương mặt nở một nụ cười lạnh tanh không chút cảm xúc, nhìn mà khiến trái tim người ta tràn ngập cảm giác đau khổ chua xót.

Tôi cố nói như không có chuyện gì: “Để huynh phải lo lắng rồi.”

Hoắc Khứ Bệnh cười nói: “Mạnh huynh sao không ngồi xuống, cùng uống ly rượu?”

Cửu gia toan từ chối, Thiên Chiếu lại nhanh nhảu nói: “Được thôi!”

Thạch Phong mặt mày cau có, trừng mắt giận dữ nhìn tôi mấy lần, lại trừng mắt cả với Hoắc Khứ Bệnh đầy vẻ thị uy. Sắc mặt Cửu gia vẫn trắng bệch, song cử chỉ đã khôi phục lại như thường, cười nhạt cùng Hoắc Khứ Bệnh kính nhau một chén trà, ôn hòa nho nhã nói chuyện phiếm với Hoắc Khứ Bệnh, hễ ánh mắt chạm phải tôi liền lập tức tránh đi, không hề nhìn tôi một lần.

Tôi một mực cúi đầu yên lặng nhìn tấm chiếu trúc dưới đầu gối, Hoắc Khứ Bệnh từ lúc đầu đến giờ vẫn nắm tay tôi. Tôi chỉ cảm thấy trong lồng ngực như đang cuồn cuộn từng đợt băng ngầm rồi lại từng đợt lửa cháy, bèn bảo Hoắc Khứ Bệnh: “Chúng ta về đi!”

Hoắc Khứ Bệnh nhìn tôi chằm chằm giây lát, ánh mắt lộ ra vẻ đau khổ lẫn thương tâm, buông tay tôi ra, khẽ gật gật đầu.

“Kim Ngọc, thật là trùng hợp nhá! Ta đang định mấy ngày nữa qua gặp muội.” Lý Quảng Lợi và mấy kẻ con nhà hào môn vô công rỗi nghề trong thành Trường An đi vào quán ăn, sau khi chào hỏi tôi xong mới nhìn thấy Hoắc Khứ Bệnh. Mấy thiếu niên kia đều lập tức tắt ngay vẻ hớn hở cười cợt, lần lượt hành lễ với Hoắc Khứ Bệnh, chỉ có Lý Quảng Lợi không hề quan tâm, thậm chí còn cố tình tỏ ra ngạo mạn, chấp tay chào Hoắc Khứ Bệnh một câu: “Hoắc đại tướng quân thật có phong thái.”

Hoắc Khứ Bệnh không thèm nhìn hắn nửa mắt, coi như không hề nghe thấy lời hắn nói.

Tôi cười nói: “Ta đang định đi về, nếu có chuyện gì thì đến nhà tìm ta nhé!”

Lý Quảng Lợi chỉ cười liếc tôi, cười đến nỗi tôi thấy kỳ quặc: “Sao thế?’

Hắn nhếch môi, ngượng ngập nói: “Không có gì, mấy ngày nữa muội sẽ biết ngay.”

Hoắc Khứ Bệnh lạnh lùng nhìn Lý Quảng Lợi, Lý Quảng Lợi rùng mình, hoảng hốt né tránh ánh mắt hắn, nhưng lập tức lấy lại dũng khí ban nãy, không chút lép vế trừng mắt nhìn lại, không ngờ Hoắc Khứ Bệnh sớm đã không thèm nhìn hắn nữa, chỉ đang chăm chú nhìn tôi, ra hiệu cho tôi đi. Dũng khí nhất thời của Lý Quảng Lợi tan biến, bộ dạng vô cùng phẫn nộ, lúc nhìn sang tôi, bỗng lại lộ ra vẻ đắc ý.

Lý Quảng Lợi là người không thể giấu được tâm sự của mình, thấy vẻ mặt của hắn cổ quái thế này, nghĩ đến Lý Nghiên, tôi không dám khinh thường, đành nói mấy lời kích hắn: “Nhị ca bình thường hành sự cởi mở đâu ra đấy, hôm nay sao lại nhỏ mọn thế? Nói chuyện còn bẽn lẽn hơn cô nương lên kiệu hoa.”

Đám thiếu niên ngồi bên cạnh muốn phì cười, nhưng phải vội kiềm chế, Lý Quảng Lợi đỏ mặt, cằn nhằn: “Không phải ta không muốn nói, là muội muội dặn ta chưa đến lúc không được phép nói.”

Lòng tôi càng rối bời, cười nói: “Nương nương dặn dò huynh, huynh dĩ nhiên không thể không nghe. Nhưng huynh đã không dám nói, ta cũng không ép nữa.” Nói rồi định bỏ đi.

“Ai nói ta không dám nói?” Lý Quảng Lợi đi đến bên cạnh tôi, chần chừ một lúc, không dám nhìn tôi mà quay đầu nhìn sang chỗ khác, rồi làu bàu: “Muội muội nói sẽ xin bệ hạ tứ hôn cho ta, sẽ đem muội… đem muội gả cho ta.”

Cửu gia nãy giờ vẫn điềm nhiên thưởng rượu tựa hồ không hề để ý đến chúng tôi, lúc này bỗng dưng run tay, ly rượu vỡ choang dưới đất, huynh ấy quay lại nhìn chằm chằm vào Lý Quảng Lợi.

Hoắc Khứ Bệnh như vừa nghe thấy chuyện cười ngớ ngẩn hoang đường nhất, sững sờ giây lát rồi không nhịn được bật cười rộ lên.

Lý Quảng Lợi hoang mang, sợ hãi né tránh ánh mắt của Cửu gia, nhìn thấy phản ứng của Hoắc Khứ Bệnh, vẻ mặt lại càng phức tạp hơn. Thạch Phong sững sờ giây lát, rồi lớn giọng chỉ trích: “Ngươi là cóc mà lại muốn ăn thịt thiên nga!”

Chuyện này quá sức bất ngờ khiến tôi bàng hoàng đứng lặng, suy tính rất lung tìm đối sách, nghe thấy lời nói của Thạch Phong, tôi mới lấy lại tỉnh táo, vội nghiêm giọng trách mắng: “Tiểu Phong, lập tức xin lỗi.” Tôi chưa bao giờ nặng lời với Tiểu Phong, đây là lần đầu tiên nghiêm mặt lớn giọng nên Tiểu Phong nhìn tôi đầy vẻ oan ức.

Cửu gia cười nhạt một tiếng, ôn hòa nói: “Làm sai việc gì thì mới phải xin lỗi, Tiểu Phong chẳng làm sai gì cả, sao phải nói xin lỗi?”

Hoắc Khứ Bệnh gật đầu, lạnh lùng nói: “Lời này rất hợp ý ta.”

Hai người bọn họ không ngờ lại nói y hệt nhau, tôi không dám nói thêm nhiều, chỉ khom người hành lễ với Lý Quảng Lợi. Lý Quảng Lợi vừa giận vừa thẹn, trừng mắt hung dữ nhìn Cửu gia và Hoắc Khứ Bệnh, phất tay áo quay người rảo chân bỏ đi. Tôi giậm chân, nói với Hoắc Khứ Bệnh: “Lý Quảng Lợi không có bụng ác, nếu mềm mỏng cầu xin, chắc chắn bản thân hắn sẽ khước từ việc chỉ hôn, bây giờ không phải là ép hắn phải tranh cho bằng được sao?”

Hoắc Khứ Bệnh đầy vẻ khinh miệt, “hừ” lạnh một tiếng: “Mềm mỏng cầu xin? Nếu không phải có nàng ở đây, kiểu gì ta cũng lấy đầu hắn.”

Tôi bất lực thở dài, Hoắc Khứ Bệnh kéo tôi ra ngoài: “Ta bây giờ sẽ đi tìm bệ hạ nói cho rõ ràng. Ả Lý phu nhân này được lắm... hừ!”

Đương khi vội vã, thủy chung không dám quay đầu lại, nhưng tôi biết, hai luồng mắt sau lưng kia không hề kiêng dè gì vẫn nhìn tôi chằm chằm. Đầu óc lơ mơ, bậc cửa không cao mà tôi cũng vấp ngã, Hoắc Khứ Bệnh lập tức đỡ lấy tôi, quay đầu bắt gặp ánh mắt của Cửu gia, một bên lạnh tanh, một bên ấm áp, hai bên nhìn thẳng vào nhau không chút né tránh, tứ phía như có các tia lửa li ti bắn tóe ra. Tôi vội nở một nụ cười nắm lấy cánh tay Hoắc Khứ Bệnh, cùng ra khỏi Nhất Phẩm cư.

Vừa vào cung, chưa gặp được hoàng đế, đã có một cung nữ trung niên nhanh chóng chặn chúng tôi lại, hành lễ với Hoắc Khứ Bệnh.

Hoắc Khứ Bệnh đương cơn tức giận, nôn nóng muốn gặp hoàng đế, nhưng thấy cung nữ này liền đổi ra ôn hòa, hơi xoay người tránh đi, chỉ nhận nửa lễ, giới thiệu với tôi: “Đây là nữ quan của hoàng hậu nương nương, lúc ta còn bé gọi là Vân di, bây giờ nói thế nào dì ấy cũng không cho ta gọi thế nữa, về sau nàng gọi thay ta nhé!”

Tôi vội chỉnh đốn lại hành lễ: “Vân di.”

Vân di nghiêng người tránh nửa lễ, cười nói: “Ngọc nhi phải không? Lần trước Hoắc tướng quân và hoàng hậu nương nương trò chuyện cả buổi về cháu, ta sớm đã mong được gặp một lần.”

Vẻ mặt Hoắc Khứ Bệnh lại lạnh đi, Vân di cười nắm lấy tay tôi: “Trước hết đi bái kiến hoàng hậu nương nương được không? Nương nương cũng muốn gặp mặt cháu.”

Tôi liếc nhìn Hoắc Khứ Bệnh, thấy hắn không có ý phản đối, liền gật gật đầu.

Tường đá xanh, hàng rào trúc rậm rạp, mấy bụi hoa cúc mùa thu đang nở rộ, trắng trắng vàng vàng, cả bồn hoa ngào ngạt hương thơm. Gió đông thổi qua, cuốn theo vô số cánh hoa mỏng manh bay phất phới. Mặt trời buổi hoàng hôn vừa hay chiếu thẳng vào bóng người đang đứng thưởng hoa trong góc vườn, trông người còn nhạt nhòa mong manh hơn cả hoa.

Chúng tôi đều bất giác bước chậm lại, Vân di nhẹ giọng nói: “Nương nương.”

Vệ hoàng hậu không để chúng tôi hành lễ, quay lại trỏ mấy chiếc chiếu trúc bên cạnh bồn hoa cúc: “Ngồi xuống cả đi!” Bà ngồi đối diện chúng tôi, cẩn thận quan sát một lúc, rồi thở dài: “Đi theo Khứ Bệnh, khổ cho con rồi.”

Hoắc Khứ Bệnh nói: “Con sẽ không để nàng phải chịu khổ đâu.”

Khóe môi Vệ hoàng hậu lộ ra nụ cười như có như không: “Các con không phải lo lắng, bệ hạ không đồng ý tứ hôn cho Lý Quảng Lợi đâu.”

Hoắc Khứ Bệnh cười nói: “Lát nữa phải đi cảm tạ bệ hạ. Tuy con chưa kịp nói chuyện hôn sự với bệ hạ, nhưng bệ hạ sớm đã biết tâm ý của con đối với Ngọc nhi rồi, hồi trước còn trêu chọc con, nếu con không giành được Kim Ngọc, người sẽ giúp con giành lấy.”

Ánh mắt Vệ hoàng hậu lộ vẻ thương xót: “Bệ hạ muốn đứng ra tứ hôn cho con, nhưng... nhưng không phải là Kim Ngọc.”

Hoắc Khứ Bệnh đứng phắt dậy: “Ngoài Kim Ngọc ra, con không muốn lấy ai cả.”

Vệ hoàng hậu nói: “Ý bệ hạ là con có thể cưới Kim Ngọc làm thiếp, còn chính thất thì tuyệt đối không thể được.”

Ráng chiều bên đường chân trời đỏ thẫm một màu, từng cặp chim yến tà tà quanh quẩn một chỗ, hình bóng in lên mặt chiếu hơi ngả vàng, đầy vẻ quạnh hiu tàn tạ. Tôi cúi đầu ngơ ngẩn đếm xem có bao nhiêu nan tre đan vào nhau trên mặt chiếu, một cái, hai cái, năm cái... Tôi đếm đến đâu rồi? Đếm lại từ đầu, một cái, ba cái, hai cái,...

Hoắc Khứ Bệnh kéo tôi định đi, Vệ hoàng hậu dịu dàng nói: “Khứ Bệnh, chuyện này phức tạp hơn cả ngoài chiến trường, không phải vung đao ra là có thể mở được đường máu đâu, con không sợ sơ sẩy, bất cẩn tổn thương đến Kim Ngọc sao?”

Hoắc Khứ Bệnh đứng sững trong giây lát, rồi lại ngồi xuống: “Bệ hạ có ý gì?”

Vệ hoàng hậu nói: “Vì sao bệ hạ lại một lòng trọng dụng con? Mấy lần ra trận đều đem binh sĩ giỏi nhất giao cho con, hễ có chiến công là trọng thưởng, trong thời gian hai năm ngắn ngủi, địa vị của con đã gần áp đảo cữu phụ con.”

Hoắc Khứ Bệnh không nói gì. Lưu Triệt rất kiêng dè Vệ Thanh độc chiếm binh quyền, một mực muốn phân hóa bớt binh quyền của Vệ Thanh, nhưng tướng giỏi khó tìm, người bình thường làm sao có thể vượt qua được Vệ Thanh? Sự xuất hiện của Hoắc Khứ Bệnh vừa hay mang đến thời cơ này, Hoắc Khứ Bệnh lại không hợp tính Vệ Thanh, trái lại rất hợp tính Lưu Triệt, nên Lưu Triệt đặc biệt nâng đỡ thế lực của Hoắc Khứ Bệnh trong quân doanh, áp chế người của Vệ Thanh, như thế binh quyền sẽ dần dần bị chia đôi, đồng thời cũng gián tiếp chia rẽ Vệ Thanh và Hoắc Khứ Bệnh.

Vệ hoàng hậu chậm rãi phẩy tay áo, phủi mấy bông hoa rơi bên cạnh chiếc đàn trên bàn: “Bệ hạ muốn chọn một vị công chúa để gả cho con.”

Lưu Triệt năm đó để đối kháng với Đậu thị và thế lực của đám ngoại thích Vương thị trong triều, nên đã trọng dụng Vệ Thanh, nhưng khi Đậu thị và Vương thị lần lượt sụp đổ, mà tiếng tăm của Vệ Thanh trong quân doanh mỗi ngày một nổi, mọi thứ liền xảy ra biến hóa vi diệu, rốt cuộc vì sao Vệ Thanh lại cưới công chúa hơn ông ta nhiều tuổi, nguyên nhân thực sự để người khác phỏng đoán. Chuyện xảy ra đã nhiều năm, bây giờ đến lượt Hoắc Khứ Bệnh phải cưới một công chúa.

Một vầng tà dương, nửa trời nhuốm đỏ, vài hàng chim nhạn bay đi, ba người ngồi trong trầm mặc.

Hoắc Khứ Bệnh hơi ngửa đầu, ngắm chim nhạn trên trời: “Chính vì vết xe đổ của cữu phụ, cháu đã cố gắng hết mực cẩn thận, vậy mà...” Hắn quay đầu lại nhìn tôi, cười ấm áp: “Ngoài nàng ra, ta sẽ không lấy ai cả, dù là công trư hay mẫu trư[1].”

Chú thích:

[1] Chơi chữ, “công trư” phát âm gần như “công chúa”. Công trư nghĩa là lợn đực, mẫu trư là lợn nái.