Chương 10 (2)
Đầu mải nghĩ đến vẻ đẹp của thảo nguyên đại mạc, song máu trong người thì cứ đông mãi lại, đông lạnh đến nỗi tôi không sao kiềm chế được, người cứ run lên, rượu trong chén, tí tách từng giọt, không ngừng rớt xuống.
Sự ngưỡng mộ, đố kỵ, khinh thường của tất cả những người dự tiệc đều đổ dồn vào Hoắc Khứ Bệnh, nhưng hắn vẫn lạnh nhạt trầm tĩnh chịu đựng nỗi đau. Lưu Triệt cười nhìn về hướng bàn tiệc nơi các công chúa ngồi, đang định mở miệng, thì Hoắc Khứ Bệnh bỗng dưng đứng dậy, tiến lên trước mấy bước, quỳ xuống trước mặt Lưu Triệt, dập đầu liên tục, giọng nói tựa vàng vụn ngọc vỡ: “Thần khấu tạ long ân của bệ hạ, nhưng thần sớm đã có tâm nguyện, Hung Nô chưa diệt hết, việc nhà đáng chi? Thật không dám nhận phủ đệ.”
Một lời của Hoắc Khứ Bệnh lại chính là lời thề cả đời sẽ không lấy vợ. Trong khoảnh khắc ấy, cả bữa tiệc lặng như tờ, tiếng kim rơi cũng có thể nghe rõ. Mặt mày mỗi người mỗi vẻ khác nhau, thắc mắc nhìn một Hoắc Khứ Bệnh xưa nay xa xỉ lại đi từ chối một phủ đệ. Hắn bình thường đã nhận bao nhiêu phần thường đáng quý hơn cả phủ đệ từ Lưu Triệt. Đối với kẻ từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng như Hoắc Khứ Bệnh, đánh Hung Nô thì liên quan gì tới một căn phủ đệ?
Tôi vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Hoắc Khứ Bệnh, trong lòng có vài phần mừng rỡ, nhưng nhiều hơn lại là nỗi đau, niềm vui kia chầm chậm biến thành thương xót và đau đớn. Chén rượu cầm trên tay bị bóp vỡ, trái tim quá đỗi đau đớn, nhưng tay trái lại không đau chút nào, chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng rực, máu tươi từng giọt cứ thế rơi xuống váy, may mà hôm nay mặc một chiếc váy màu đỏ, trong bóng tối không thể nhìn rõ.
Lý Nghiên vừa ngạc nhiên vừa rúng động. Vệ hoàng hậu chau mày, khoé môi lại thoáng một nụ cười nhạt. Chỉ có Lưu Triệt vẫn bình tĩnh như trước, tươi cười nhìn Hoắc Khứ Bệnh: “Cổ nhân nói ‘thành gia lập nghiệp’, có gia đình trước, rồi mới nói đến lập nghiệp, khanh đã đánh cho Hung Nô đại bại rồi, công tích vô cùng lớn lao, đủ để lưu danh nghìn đời rồi. Còn chuyện diệt sạch Hung Nô, đến trẫm còn chưa từng nghĩ tới, chỉ định đánh đuổi bọn họ khỏi Mạc Nam, Mạc Bắc, để họ không còn khả năng xâm phạm đến dù một cọng cỏ lá cây của Đại Hán ta mà thôi.”
Hoắc Khứ Bệnh ngẩng đầu nhìn Lưu Triệt, dáng người như đêm thu hôm nay, ý lạnh sóng sánh, bóng hình trầm lắng: “Tâm ý của thần đã định rồi ạ.”
Lưu Triệt trừng mắt nhìn Hoắc Khứ Bệnh, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao, khí thế của đế vương hiển lộ rất rõ ràng, trong mắt của ông ta, tất cả mọi người đều phải cúi đầu, song Hoắc Khứ Bệnh lại ngẩng lên nhìn Lưu Triệt, sắc mặt lạnh nhạt thản nhiên. Trong sự yên tĩnh cực độ ấy, không khí bốn bề dường như đều ngưng tụ lại, trở thành một loại sức ép càng lúc càng mạnh mẽ, một lúc lâu sau, Lưu Triệt bỗng dưng bật cười: “Quên đi! Như ý khanh vậy. Trẫm vẫn để dành phủ đệ, đợi đến khi nào khanh cho là đã diệt sạch Hung Nô, trẫm lại ban thưởng nó cho khanh.”
Tôi từ từ thở dài một hơi, Lưu Triệt nhường bước, Hoắc Khứ Bệnh thắng rồi, nhưng đây được coi là loại thắng lợi gì chứ? Lồng ngực đau buốt, mắt cay sè, nước mắt ngập mi. Nhưng làm sao có thể để cho bọn họ thông qua tôi mà nhìn thấu được Hoắc Khứ Bệnh? Ngửa đầu nhìn lên, vầng trăng như một chiếc móc câu vàng nhạt, treo lơ lửng một góc trời, vài ngôi sao lấp lánh nhạt nhoà, nước mắt lại cứ từng chút một ùa ra, trái tim như muốn hoá thành hồng nhạn, nhẹ nhàng vỗ cánh bay đi, nháy mắt có thể ra khỏi chốn quan ải trùng trùng này, bay về hướng thảo nguyên nơi chúng tôi từng sóng vai cưỡi ngựa, ngày ấy cho dù bị truy binh đuổi theo bắn giết, nhưng chúng tôi vẫn rất vui vẻ…
Một tiếng thở dài nhẹ nhàng như thể truyền đến từ một nơi cực kỳ xa xôi, Vân di yếu ớt nói: “Khứ Bệnh quả là nói được làm được, không phải cháu, ai cũng sẽ không lấy.”
Da tiệc tàn rồi, Vân di đưa tôi ra tận cổng cung, Hoắc Khứ Bệnh đã đợi bên cạnh xe ngựa, chúng tôi đăm đăm nhìn nhau, qua dòng người xe nườm nượp.
Lòng tôi nổi sóng, nước mắt chứa chan, đêm nay là đêm nào, mà như đã xa cách mấy đời.
Vân di không nói câu nào, lẳng lặng quay người rời đi.
Tôi trấn tĩnh, nhảy lên vẫy tay với hắn, nở một nụ cười rạng rỡ, chạy nhanh về phía hắn, cũng không để ý xem xung quanh có người hay không, bổ nhào vào lòng hắn, ôm ngang lưng hắn, khe khẽ nói: “Đồ ăn trong cung không ngon, thiếp ăn chưa no. Chúng ta mau mau về nhà, rồi bảo nhà bếp nấu mấy món ngon cho thiếp ăn.”
Hoắc Khứ Bệnh ôm chặt lấy tôi, cũng mỉm cười, vẻ mặt đang âm u như đêm tối, trong khoảnh khắc ấy đã lại rực rỡ như ánh dương: “Chúng ta sẽ về nhà ngay.”
Các quan đều né người đi qua, sợ gây chuyện nên không dám nhìn lâu, chỉ liếc qua rồi vội vàng đi luôn. Đám văn quan hằng ngày ưa đàm tiếu đều tỏ vẻ khinh miệt, riêng Kim Nhật Đê mặc dù không tỏ rõ thái độ, nhưng ánh mắt lại tươi cười ấm áp. Có người hạ giọng rất nhỏ, nhưng vẫn cố ý để người ta nghe thấy: “Ở nơi đông người, còn ra thể thống gì?”
Hoắc Khứ Bệnh lạnh lùng, nhìn về hướng người vừa nói, người kia lập tức sợ hãi đến co rúm, rồi lại bày ra bộ dạng ta đây tuyệt đối không sợ ngươi.
Tôi nắm tay Hoắc Khứ Bệnh, nhăn mũi cười nhìn hắn, lại nói với giọng đủ để người ta nghe loáng thoáng được: “Không biết là chó điên từ đâu chạy đến, sủa loạn khắp nơi. Người không cẩn thận sẽ bị chó điên cắn cho một phát, mà không thể nào cắn lại bọn súc sinh được, tạm thời cứ để bọn chúng ăng ẳng đi! Chúng ta nghe cũng vui tai.” Nói rồi còn cố tình làm ra vẻ chút ý lắng nghe. Người kia muốn mở miệng, nhưng nếu nói thì chẳng phải tự nhận mình là súc sinh sao? Hắn đành hậm hực trừng mắt nhìn tôi.
Hoắc Khứ Bệnh cười khẽ chạm vào má tôi, nắm tay tôi lên xe rời đi.
Tôi hé rèm, nhìn ra ngoài thật nhanh rồi lại hạ rèm xuống. Hoắc Khứ Bệnh hỏi: “Nhật Đê nhận ra nàng rồi ư?”
“Huynh ấy rất cẩn thận, chỉ nhìn thiếp một lát là đi luôn.”
Hoắc Khứ Bệnh ôm tôi tựa vào vai hắn: “Vì hắn có lòng yêu quý trân trọng nàng như thế, ta cũng nên mời hắn một ly rượu.”
Chợt nhìn thấy vết máu trên váy tôi, hắn biến hẳn sắc mặt, lập tức kéo bàn tay vẫn giấu trong ống tay áo của tôi ra: “Nàng… đây là…” Giọng hắn nghẹn lại ở cổ họng.
Tôi cười cười, muốn giải thích, nhưng không viện được cớ nào thích hợp, thật ra lấy cớ nào thì cũng không thể qua mặt hắn được, nên chỉ ngẩng lên nhìn hắn, ý bảo không phải lo lắng. Hoắc Khứ Bệnh lặng lẽ nhìn tôi, trong mắt tràn ngập đau đớn và tự trách, ngón tay nhẹ nhàng phủ lên trên nụ cười của tôi, cúi đầu hôn xuống lòng bàn tay tôi, dịu dàng đưa môi dọc theo vết thương, từ từ chạm vào.
Khứ Bệnh, có chàng chăm sóc thiếp thế này, thiếp không hề tủi thân.
Hồng cô nói: “Ngọc nhi, có một vị phu nhân muốn gặp muội.”
Thấy Hồng cô lộ vẻ căng thẳng, tôi cũng không dám xem thường: “Ai thế?”
Hồng cô đáp: “Là… là Trần phu nhân.”
Tôi sững sờ trong giây lát rồi mới hiểu ra. Hai ngày nay toàn ở Hoắc phủ, không hề về nhà, hôm nay vừa mới vào cửa, Vệ Thiếu Nhi đã đến nhà thăm, xem ra bà nắm bắt rất rõ mọi hành tung của tôi, mà cũng đặc biệt không để cho Hoắc Khứ Bệnh biết.
Tôi đi đến trước gương soi mình đoạn nghiêng đầu nói với Hồng cô: “Mời Trần phu nhân vào đi! Ngoài kia tai vách mạch rừng không tiện nói chuyện.”
Hồng cô không đi ngay, mà nhìn tôi một lát, nói: “Tiểu Ngọc, mọi chuyện trong cung ta đã nghe ngóng được ít nhiều, Hoắc tướng quân vì sao không nhận phủ đệ do bệ hạ ban thưởng, còn nói cái gì mà ‘Hung Nô chưa diệt hết, việc nhà đáng chi’? Bọn ta nghe rồi, mặc dù rất khâm phục chí khí của hắn, nhưng Hung Nô làm sao có thể bị tiêu diệt nhanh như thế? Chẳng lẽ chỉ cần ngày nào Hung Nô còn tồn tại, hắn sẽ không lấy vợ sinh con sao? Vệ Thanh đại tướng quân đã có ba người con rồi, vợ cũng đã thay hai vị, còn có một vị là công chúa, nhưng cũng đâu có thấy Vệ Thanh đại tướng quân không được xông pha sa trường đánh Hung Nô đâu?”
Tôi chưa kịp đáp lại Hồng cô, đã nhìn thấy Tâm Nghiễn ấm ức dẫn một phu nhân trung niên xinh đẹp đi vào. Bà ta nhoẻn miệng cười, nhìn tôi: “Cô nương chính là Kim Ngọc, phải không? Hồng cô mãi không thấy ra, ta sợ cô không muốn gặp ta, nên tự mình vào.”