Chương 11 Cãi cọ
Trong thời gian tôi dưỡng bệnh, Hoắc Khứ Bệnh vì muốn chăm sóc tôi nhiều hơn, nên rất ít khi quay về dinh thự của mình, gần như ngày nào cũng lưu lại bên cạnh tôi.
Hai người chúng tôi đều cẩn thận né tránh một số chủ đề, ra sức mang thêm niềm vui lại cho nhau, còn những gì không vui thì chôn giấu, dường như chuyện duy nhất hắn cần lo lắng chính là tôi làm sao đưỡng bệnh cho tốt, còn nguyên nhân bị bệnh chúng tôi đều quên rồi, ít nhất cũng giả bộ như đã quên rồi.
Nằm yên nghỉ ngơi trên giường được nửa tháng, vừa vào năm mới, tôi cuối cùng cũng đã có thể tự mình vận động. Soi mình trong gương, cảm thấy mặt tròn xoe, tôi miết tay từ cằm lên xem thử, quả nhiên béo phúng phính: “Váy may để mặc cho năm mới sẽ không vừa nữa rồi.”
Tâm Nghiễn đứng bên cạnh che miệng lén cười: “Sao mà có thể không béo được? Hoắc tướng quân cả ngày cho ăn như nuôi…” Tôi trừng mắt nhìn Tâm Nghiễn, tay làm hiệu cắt ngang cổ. Các ngươi và Hồng cô lén lút nói gì, tôi mặc kệ, nhưng nếu trước mặt tôi mà dám nói ra từ ấy, tôi sợ rằng giết không nương tay.
“Đây cũng không phải lời nô tỳ, mà là Hồng cô nói, Hoắc tướng quân bây giờ không giống tướng quân, trái lại giống người nuôi lợn, cả ngày chỉ hỏi: ‘Ngọc nhi hôm nay ăn gì rồi?’ ‘Ăn bao nhiêu rồi’ ‘Chắc phải hầm chút canh bổ nữa’.” Tâm Nghiễn lè lè lưỡi, vừa nhại giọng Hoắc Khứ Bệnh, vừa cười chạy ra khỏi phòng, chẳng may va phải Hoắc Khứ Bệnh đang tiến vào phòng, cô sợi tái mặt, quỳ ngay xuống, dập đầu liên tục.
Tôi vốn định đứng lên trị tội Tâm Nghiễn, thấy thế không nhịn được vỗ tay cười rộ: “Người xấu khắc có người xấu giày vò, đáng đời!”
Hoắc Khứ Bệnh thờ ơ đảo mắt nhìn lướt qua Tâm Nghiễn, lại cười nói với tôi: “Nàng đoán xem ta dẫn ai đến thăm nàng?”
Tôi nghiêng đầu nghĩ ngợi, trong lòng mừng rỡ: “Nhật Đê?”
Hoắc Khứ Bệnh khẽ gật đầu, quay người kéo rèm cửa lên: “Khách quý mời vào! Có người nhìn thấy ta thì chẳng hề phản ứng, vừa nghe thấy huynh, mắt đã sáng rực lên.”
Tôi trừng mặt nhìn Hoắc Khứ Bệnh, dặn Tâm Nghiễn bấy giờ vẫn đang quỳ dưới đất không dám đứng dậy: “Bảo nhà bếp nấu cái gì ngon mang lên, ừm… hỏi Hồng cô xem có còn rượu sữa ngựa của Hung Nô không, cũng mang lên đây.”
Nhật Đê khoác một chiếc áo lông cáo màu trắng, chậm bước đi vào. Trong lòng tôi vui mừng khôn xiết, nhưng lại không tìm được câu nào để nói, chỉ nhìn hắn cười ngây ngốc, những chuyện thuở bé cứ lần lượt hiện lên trước mặt, Ư Thiền nhiệt tình xung động, Mục Đạt Đoá xinh đẹp hoạt bát, và Nhật Đê trẻ tuổi nhưng chín chắn.
Nhật Đê cũng lặng lẽ nhìn tôi rất lâu, chợt cười gật gật đầu: “Muội vẫn còn sống, ta rất vui mừng.”
Tôi cũng cười nhìn hắn gật đầu: “Có thể gặp lại huynh, muội cũng rất vui mừng.” Nghìn lời vạn ý đến cửa miệng hoá ra chỉ còn ba chữ “rất vui mừng.”
Hoắc Khứ Bệnh ngả người ra trường kỷ: “Hai người không định đứng đấy nói chuyện chứ?”
Nhật Đê cười cởi áo khoác ra, tiện tay vắt bên cạnh chiếc áo lông chồn đen thẫm của Hoắc Khứ Bệnh, rồi cũng ngồi xuống giường.
Tôi giúp Tâm Nghiễn sắp xếp đồ nhắm xong, Hoắc Khứ Bệnh liền kéo tôi ngồi xuống bên cạnh hắn, một tay vẫn còn đặt trên eo tôi. Có Nhật Đê ở đây, tôi cảm thấy hơi xấu hổ, khẽ vặn người giũ tay hắn ra. Nhật Đê lắc đầu mỉm cười, nói với Hoắc Khứ Bệnh: “Đây là lần đầu tiên ta thấy muội ấy đỏ mặt, xem ra Hoắc tướng quân không phải chỉ giỏi đánh trận, mà còn biết cách khiến cho một cô nương thô bạo ngang ngược thế này phải đầu hàng.”
Hoắc Khứ Bệnh không ngờ lại lộ vẻ thẹn thùng hiếm thấy, cúi đầu nâng chén lên uống cạn. Tôi lấy một chiếc chén to đặt trước mặt Nhật Đê, đổ đầy rượu: “Vừa mới gặp đã nói xấu muội rồi, phạt huynh phải uống hết ly rượu này.”
Nhật Đê không khước từ, nâng chén lên, uống một hơi cạn sạch, chằm chằm nhìn tôi, nói: “Xin lỗi muội.”
Tô ngơ ngác một lúc rồi lắc đầu: “Không cần nói thế, chuyện năm đó, huynh căn bản không đủ khả năng can thiệp.”
Nhật Đê cười, nụ cười đượm vẻ thê lương u ám, tự rót cho mình đầy chén: “Muội biết không? Mục Đạt Đoá đã được gả cho Y Trĩ Tà rồi.”
Tôi mân mê cái chén không trên tay: “Muội gặp bọn họ rồi, muội còn bất cẩn bắn tên trúng Mục Đạt Đoá cơ.”
Nhật Đê giật mình, rồi liền lộ vẻ nhẹ nhõm: “Thảo nào! Hoá ra là thế! Nghe đồn muội ấy bị thương lúc truy sát Hoắc tướng quân, không ngờ là do muội làm. Y Trĩ Tà bởi vì muội…” Nhật Đê liếc nhìn Hoắc Khứ Bệnh: “… và Ư Thiền, mấy năm nay đều rất quan tâm đến ta và Mục Đạt Đoá, đặt biệt là với Mục Đạt Đoá, cực kỳ thương yêu che chở. Trước đây Mục Đạt Đoá không hiểu, chỉ một lòng một dạ đi theo Y Trĩ Tà, về sau hiểu rồi, ta thấy trong lòng muội ấy rất đau khổ. Nhưng sau lần bị thương này, Y Trĩ Tà trái lại đối xử với muội ấy có phần không giống trước đây, hoá ra mọi người đều đã gặp nhau rồi…”
Mục Đạt Đoá không thiệt mạng, giữa chúng tôi thế là không ai nợ ai, nhưng tình cảm thuở bé lại cũng tiêu tan, từ giờ trở đi chúng tôi không còn chút quan hệ gì nữa, chuyện của bọn họ tôi cũng không quan tâm, bèn ngắt lời Nhật Đê: “Y Trĩ Tà vì sao lại muốn giết Hồn Tà vương phụ vương huynh?”
Nhật Đê thần người mất một lúc: “Muội đã gặp hắn rồi, có cảm thấy so với trước đây không giống nhau không?”
“Hắn… tính nhẫn nhịn bao dung người khác của hắn so với trước đây giảm đi nhiều, trước đây hắn hành sự cũng rất tàn nhẫn cay độc, nhưng bây giờ lại thêm mấy phần hiểm ác ngấm ngầm, lòng hoài nghi cũng rất nặng, một người hộ vệ theo sát bên hắn lúc đó nói dối, bọn muội còn không hề nghi ngờ, nhưng hắn đã nhìn thấu hết, có thể thấy hắn căn bản chưa từng thực sự tin tưởng những người bên cạnh, hơn nữa còn tuyệt đối không bao giờ tha thứ.”
Nhật Đê gật đầu: “Từ khi hắn dấy binh tự lập làm vương, thay đổi đáng kể nhất chính là không còn tin tưởng ai cả, luôn luôn lo lắng trong đám thủ hạ sẽ có kẻ nào đó giống mình. Bị hắn ngờ vực lâu ngày, đến bản thân bọn ta cũng bắt đầu cảm thấy việc phản bội hắn chỉ là chuyện sớm muộn.” Nhật Đê thở dài: “Đối với người làm thần tử, không có gì đau khổ hơn là đi theo một vị quân chủ đầy căng thẳng nghi kỵ. Y Trĩ Tà là bậc tài trí mưu lược kiệt xuất, thật ra bọn ta đều rất phục hắn, nhưng do sự hoài nghi của hắn, đám vương gia ai nấy cũng sống trong nơm nớp lo sợ, hành sự sợ hãi rụt rè.”
Hoắc Khứ Bệnh cười nói: “Nghi kỵ ngờ vực là tật chung của người làm hoàng đế, chỉ có điều những ai được coi là minh quân thì có thể khống chế lòng ngờ vực của mình trong phạm vi hợp lý, dùng thuật đế vương để kiềm chế các thế lực khác nhau, nhưng có kẻ thì lại hơi mất kiểm soát. Ta cho rằng Y Trĩ Tà tuy mắc phải tật này, nhưng vẫn ổn. Người Hán xưa từng nói ‘danh bất chính, ngôn bất thuận’, Y Trĩ Tà thiếu mất cái ‘danh chính, ngôn thuận’ này. Quan hệ mắc mứu giữa các phiên vương Hung Nô và Y Trĩ Tà hiện nay, họ cũng phải chịu một phần trách nhiệm, nếu là Ư Thiền lên ngôi như lúc đầu, bọn họ đều buộc phải phục tùng, còn Y Trĩ Tà lên ngồi như hiện tại, thâm tâm bọn họ khẳng định đã dè chừng Y Trĩ Tà. Y Trĩ Tà mà làm tốt, thì đấy trở thành điều dĩ nhiên, ai bảo hắn tranh cướp ngôi vị? Y Trĩ Tà mà sơ suất ở đâu, thì sẽ phải xem xét lại tiên vương ra sao thế nào, nếu thái tử lên ngôi sẽ ra sao thế nào. Những ý nghĩ dạng ấy, kẻ thông minh nhanh trí như Y Trĩ Tà nhất định đều nhận ra hết, huynh nói xem hắn sao có thể không bực mình?”
“Không ngờ người biện giải cho thiền vu lại không phải là người Hung Nô bọn ta mà lại là đại tướng quân, thiền vu nếu nghe được mấy lời này, khẳng định sẽ vì một đối thủ như đại tướng quân mà nâng một chén lớn, bạn tri kỷ công nhận khó cầu, nhưng đối thủ ngang sức ngang tài, thấu hiểu lẫn nhau lại càng khó gặp hơn.” Nhật Đê uống một ngụm rượu.