Chương 14 (2)
Khứ Bệnh thấy tờ danh sách những thứ phải chú ý dài lê thê, bèn phì một hơi dài, ném sang cho tôi, tỏ thái độ không muốn tuân thủ: “Cái này không thể ăn, cái kia cũng không thể ăn, những thứ ta có thể ăn chẳng còn nhiều.” Nhưng nhìn thấy tôi trừng mắt, hắn lập tức đổi nét mặt, xáp lại bên cạnh tôi, cười tươi rói không biết xấu hổ: “Đừng giận! Đừng giận! Chỉ cần nàng ngày nào cũng cho ta ăn nàng, ta nhất định sẽ…”
Lời chưa nói hết, người đã nhảy ra khỏi phòng, vội vã chạy khỏi chiếc bình ngọc đang bay đến từ đằng sau. “Choang” một tiếng, chiếc bình vỡ ngay ở cửa phòng, hai nữ tỳ đứng ngoài cửa đều giật mình khiếp sợ, lập tức quỳ xuống. Hắn nấp sau cửa sổ cười nói: “Ta lên triều đây, sẽ cố gắng về sớm.”
Tôi vội đuổi theo sau: “Đợi đã, thiếp có lời muốn hỏi chàng.”
Hắn không quay đầu lại, phẩy tay: “Biết nàng lo lắng gì rồi, hai người chúng ta lại chẳng phải chưa từng lẻn vào cung điện ban đêm, hôm ấy còn bắt gặp bệ hạ ở đấy. Bọn họ muốn tấu thì cứ tấu, muốn trách phạt cứ trách phạt, bệ hạ không chỉ không quan tâm, có khi còn yên tâm…” Mấy lời hắn nói về sau dần dần không rõ, người cũng đi xa hẳn.
Tôi nghiêng đầu nghĩ ngợi trong giây lát, trừ phi Lý Cảm có lời lẽ và chứng cứ khác, nếu không những khả năng khác đích thực không đáng sợ.
Vừa quay người lại tôi liền trông thấy hai nữ tỳ Khinh Vũ và Hương Điệp vẫn đang quỳ trước phòng: “Bọn ngươi sao lại vẫn quỳ? Mau mau đứng dậy.”
Hai nữ tỳ quay đầu nhìn xem Hoắc Khứ Bệnh đã đi xa hẳn chưa, rồi mới vuốt vuốt ngực đứng dậy, Hương Điệp nhanh tay nhanh miệng, vừa lấy chổi quét nhà, vừa nói: “Từ bé làm nữ tỳ đã quen rồi, vừa nghe thấy tiếng đồ vật bị đập vỡ trong phòng chủ nhân, phản ứng đầu tiên chính là quỳ xuống, phản ứng thứ hai là nói ‘nô tỳ đáng chết’, thật ra rốt cuộc xảy ra chuyện gì, bọn nô tỳ hoàn toàn không biết.”
Tôi cười nói: “Bọn ngươi sao lại sợ tướng quân thế? Ta chưa bao giờ thấy tướng quân trách phạt gì đám hạ nhân nô tỳ cả.”
Khinh Vũ mím môi cười, một câu cũng không nói, chỉ cúi đầu dùng khăn lau nhà, vẫn là Hương Điệp nghĩ ngợi một lúc rồi đáp: “Đúng vậy ạ! Đích thực là chưa bao giờ thực sự trách phạt ai cả. Không biết nữa, dù gì bọn nữ tỳ vẫn rất sợ. Nữ tỳ nghe các tỷ muội nói nữ tỳ trong nhà người khác đều mong ngóng có thể được ở bên cạnh phục vụ một người chủ trẻ tuổi, hy vọng biết đâu có thể được thu nhận, từ đó trèo lên cành cao, nhưng trong phủ nhà ta lại chưa từng có chuyện thế, bọn nữ tỳ đều nghĩ nếu có thể được đi theo tướng quân, thì…” Nói đến đây cô ta chợt giật mình nhận ra mình đã lỡ lời, nói quá nhiều, mặt mày đỏ ửng ngượng nghịu.
Tôi che miệng cười: “Khi nào tướng quân về, ta sẽ nói mấy lời này cho tướng quân nghe.”
Khinh Vũ và Hương Điệp đều cuống cuồng, xáp đến bên cạnh nhìn tôi với vẻ cầu xin thảm thiết, tôi hắng giọng: “Không nói cũng được, nhưng mà sau này phải răm rắp nghe lời ta.”
Hai người nhăn nhó, Khinh Vũ nói: “Cô nương tốt bụng, chúng tôi nghe lời cô đến thế vẫn chưa đủ sao? Chẳng phải cô hỏi gì chúng tôi đều thật thà khai báo ư? Nếu lão phu nhân hỏi, điều gì có thể không nói là chúng tôi sẽ giấu biến, còn điều gì bắt buộc phải nói thì cũng chỉ qua loa vài câu thôi.”
Tôi khẽ thở dài, quàng tay qua vai hai người: “Hai vị tỷ tỷ tốt bụng, thương hại ta đây không có người thân, đa tạ hai vị tỷ tỷ. Thu dọn xong rồi, chúng ta đến Nhất Phẩm cư ăn gì đó.” Hai người vừa nghe xong đều cười gật đầu, Hương Điệp than thở: “Cô nương ấy à! Lúc thì hung dữ, luc thì dịu dàng, lúc thì đáng thương, chẳng trách người như tướng quân, vừa thấy cô là chẳng làm gì nổi.”
Tôi ngoài mặt mỉm cười, nhưng trong lòng cảm thán, hai người bọn họ đều được Trần thúc chọn lựa cẩn thận mới để hầu hạ bên cạnh Hoắc Khứ Bệnh, đối xử với tôi đích thực không tệ. Nhưng những người khác trong phủ này chỉ vì mấy người như Vệ Thiếu Nhi, Công Tôn Ngao mà ngoài mặt thì cười hoan nghênh, nhưng trong lòng đều có tâm tư khác.
Sau trận ốm của Hoắc Khứ Bệnh, mỗi lần gặp tôi, sự khinh thường và hiềm khích của Vệ Thiếu Nhi cũng giảm đi nhiều, chỉ là vẻ mặt vẫn lạnh nhạt dửng dưng. Tôi không muốn tự mua phiền phức, có thể tránh được bà ta là tránh, đoán chừng bà cũng không muốn nhìn thấy tôi, nên hai bên rất ít khi gặp mặt.
Quan hệ của tôi và Hoắc Khứ Bệnh, nói minh bạch rõ ràng thì rất minh bạch rõ ràng, dù gì trên có hoàng đế, dưới có tướng quan binh lính trong quân doanh đều biết tôi là người của hắn, Hoắc Khứ Bệnh cũng chưa bao giờ kiêng dè, trước mặt Triệu Phá Nô và mấy huynh đệ thân thiết hay qua lại, luôn đối xử với tôi như vợ; nhưng nếu nói mơ hồ thì cũng rất mơ hồ, trên có hoàng đế dưới có nữ tỳ nô bộc trong phủ đều vẫn coi tôi là một cô gái chưa cưới gả, tựa như tôi chẳng qua chỉ là cô gái mà Hoắc Khứ Bệnh tiện thì mang theo bên cạnh mua vui một lần, khi nào ngủ dậy mở mắt ra, tôi sẽ biến mất khỏi mắt bọn họ.
Từ đông sang xuân, từ xuân sang hạ, ngủ hết giấc này đến giấc khác, tôi vẫn xuất hiện trước mắt bọn họ, mà bọn họ thì vẫn cố chấp không coi tôi ra gì.
* * *
Trong cung tổ chức yến tiệc, tôi rất ít khi tham gia. Nhưng lần này là mừng sinh nhật của hoàng hậu nương nương, Vệ hoàng hậu đích thân nói với Khứ Bệnh dẫn tôi theo cùng. Tuy không nói rõ, nhưng bằng hành động nhỏ bé này, bà đã thầm chấp nhận mối quan hệ của tôi và Khứ Bệnh. Những ngày vừa qua, nếu không nhờ bà ra sức kiềm chế các muội muội muội phu, chắc tôi khó sống qua ngày. Trong lòng vô cùng cảm kích, nên tôi đã thay đổi bộ dạng uể oải mỗi lần vào cung ngày trước, ăn mặc trang điểm cẩn thận kỹ càng.
Tuy chải kiểu tóc đang thịnh hành của người Hán, nhưng không dùng loại trâm đang lưu hành của người Hán để cài tóc, mà dùng một chuỗi vòng bằng thạch anh tím luồn qua từng lọn tóc, chuỗi thạch anh buông rủ đan xen, ẩn hiện giữa làn tóc, như thể sao đêm đều tề tựu về trên mái tóc, viên bảo thạch màu tím lớn nhất, cỡ ngón trỏ, vừa vặn rủ xuống giữa trán.
Mặc dù bộ váy cũng là kiểu dáng thịnh hành ở Trường An, nhưng có đôi chút khác biệt. Mặt lụa phủ một lớp sa băng giao[1] mỏng như cánh ve, lờ mờ ẩn hiện những đường thêu tinh xảo bên dưới, tạo nên vẻ đẹp rất mông lung. Thêm vào đó sa băng giao còn đặc biệt mềm mại, khiến bước đi càng có vẻ linh động uyển chuyển.
[1] Băng giao là da cá mập hay sa ngư ướp lạnh dệt thành vải.
Hoắc Khứ Bệnh vừa nhìn thấy tôi, mắt đã sáng rực lên, cười khen: “Ta cứ nghĩ nàng mặc váy Lâu Lan mới là đẹp nhất, không ngờ xiêm áo nhà Hán khoác lên người nàng cũng đẹp thế này, xem ra trước đây đều do nàng không bận tâm đến cách ăn mặc thôi.”
Vào tới hoàng cung, thấy hoàng hậu nương nương đang ngồi ngay ngắn ở ghế trên, tiếp nhận lời chúc tụng của bá quan, Hoắc Khứ Bệnh muốn dắt tôi lên khấu đầu mừng thọ bà, song tôi kiên quyết không chịu: “Chàng tự đi là được. Thiếp đến đây rồi, hoàng hậu cũng hiểu được tấm lòng của thiếp, thiếp và chàng ngang nhiên cùng nhau đi lên thế này chỉ khiến cho hoàng hậu khó xử.”
Hoắc Khứ Bệnh xịu mặt: “Ta ước gì nàng vụng về hơn, ngốc nghếch hơn, đừng lo nghĩ nhiều cho người khác, mà cũng đừng tự làm mình tủi thân.”
Tôi dẩu môi về phía vợ chồng thiếu phó của thái tử bây giờ đang khấu đầu trước hoàng hậu, cười nói: “Xử sự giống như bọn họ thì sẽ hạnh phúc sao? Nhìn thì như hình với bóng, người người tán dương, nhưng thiếp không thèm.”
Hoắc Khứ Bệnh buông tay tôi, một mình tiến lên bái kiến hoàng hậu.
Tới khi tiệc mừng thọ bắt đầu, hết một tuần rượu, Lý Nghiên mới thong dong đi đến, sắc mặt dường như có vài phần mệt mỏi, bộ xiêm y lộng lẫy càng tăng thêm vẻ điềm đạm đáng yêu. Áo gấm lướt đến đâu, người ta nín thở đến đấy, như sợ nếu thở quá mạnh sẽ thổi bay giai nhân thanh cao thoát tục này.
Dạ tiệc đang náo nhiệt chỉ vì nhan sắc diễm lệ của nàng mà biến thành lặng ngắt, chỉ nghe thấy tiếng vạt váy nàng sột soạt, vòng ngọc đeo bên hông thỉnh thoảng va nhau, kêu lanh canh trong gió, tăng thêm nét hài hoà ý nhị không sao tả được.
Lý Nghiên duyên dáng đi đến trước mặt hoàng hậu quỳ xuống thỉnh an, Vệ hoàng hậu cười nói: “Miễn lễ! Muội không được khoẻ, không phải hành đại lễ, có lòng là được rồi.”
Lý Nghiên vẫn quỳ lạy đầy đủ rồi mới đứng dậy. Lúc nàng ngồi xuống, Lưu Triệt rất tự nhiên giơ tay ra đỡ tay nàng, còn thì thào hỏi han gì đó, Lý Nghiên chau mày lắc đầu, Lưu Triệt nhìn nàng, mỉm một nụ cười như bất lực, khi quay mặt lại phía hoàng hậu, tuy vẫn cười, nhưng vẻ sủng ái yêu chiều trên khuôn mặt đã tan biến.
Người nào tinh ý nhận ra không biết sẽ nghĩ gì? Lý Nghiên từ chỗ nhún nhường khép nép ban đầu đã dần để lộ sự sắc sảo áp đảo, cốt ngầm để các đại thần nhìn thấy rốt cuộc trong trái tim Lưu Triệt ai mới quan trọng hơn. Nàng ta vừa xuất hiện, đã khiến hoàng hậu người vốn là là nhân vật chính trong dạ tiệc này chìm xuống thành vai phụ.
Tôi đảo mắt nhìn quanh bàn tiệc, hiện giờ rốt cuộc có bao nhiêu người hy vọng người đạt được vương vị là Lưu Bác? Và có bao nhiêu người chỉ hy vọng Vệ thị sụp đổ, tiện cho mình ở giữa được lợi? Vệ hoàng hậu đặt bên Lý Nghiên, chỉ hơn được ở thế lực hùng hậu trong triều, nhưng đấy cũng chính là điều bất lợi của bà, có thể nhìn thấy rõ ai ủng hộ Vệ thị, nên muốn lật đổ bọn họ thì coi như mục tiêu đã rõ ràng, còn người ủng hộ Lý thị đều ngấm ngầm, bọn họ có thể âm thầm làm những chuyện quỷ quái.
Tình cơ chạm phải ánh mắt Hoắc Khứ Bệnh, hắn mấp máy miệng nói ra ba từ không thành tiếng: “Nàng đẹp nhất.” Tôi trợn mắt nhìn hắn, hếch cằm với vẻ khinh thường, ý nói hắn nói dối, tôi không thèm tin, nhưng trong lòng lại tràn ngập cảm giác ngọt ngào.
Lý Quảng Lợi ngồi một bên nhìn thấy tôi và Hoắc Khứ Bệnh nói chuyện qua ánh mắt, nặng nề hừ một tiếng, đứng dậy tâu với hoàng đế và hoàng hậu: “Vũ nữ mà các nước Tây Vực dâng tặng đều đã được dày công tuyển lựa, chọn ra mười hai người giỏi nhất, đặc biệt biểu diễn màn ca vũ Tây Vực để mừng thọ hoàng hậu.”
Lưu Triệt cười khen ngợi, nhìn sang phía hoàng hậu, Vệ hoàng hậu khẽ gật đầu: “Truyền bọn họ biểu diễn.”