← Quay lại trang sách

BỔ SUNG THÊM

Mồ hôi trên trán Cửu gia lăn theo chóp mũi và hai gò má, nhìn như nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt tôi. Máu của tôi, máu của huynh ấy, mồ hôi của tôi, mồ hôi của huynh ấy, hòa lẫn vào nhau, trong miệng tôi vừa có vị tanh ngọt, vừa có vị chua mặn. Khí lực trong người bị rút dần, thần trí bắt đầu hỗn loạn, nỗi đau thể xác gần như đang xa rời tôi, còn nỗi đau của trái tim thì lại ngày càng rõ rệt. Cảm xúc của tôi không còn bị lý trí ràng buộc, toàn bộ đều biểu lộ trong mắt, nước mắt cũng mất kiểm soát, cứ trào ra ào ạt trước mắt huynh ấy. Trước khi chìm vào hôn mê, chỉ nghe thấy một câu lập đi lập lại, là vỗ về, là nài nỉ, là nựng nịu, là bi thương, là mừng rỡ, là tuyệt vọng: “Ngọc nhi, đừng khóc, đừng khóc, đừng khóc…”

Trí óc vừa tỉnh táo được vài phần, toàn thân đã thấy đau đớn như bị xé toạc, tôi vốn là người luôn tự kiềm chế, cũng không kìm được mà buột miệng rên rỉ. Không biết đã hôn mê bao lâu, chỉ cảm thấy trong phòng mọi thứ đều rất u ám. Một tấm rèm buông rủ ngang ngực tôi, hai bà đỡ đang bận rộn phía bên kia tấm rèm, Cửu gia ngồi bên này rèm cùng tôi. Huynh ấy mệt mỏi thấy rõ, nhưng vẫn trấn tĩnh khác thường, nắm chặt tay tôi, nói từng chữ một: “Muội sẽ không sao đâu, nhất định là không.” Đáng tiếc tay huynh ấy vẫn run rẩy, cho thấy tâm trạng thật, huynh ấy đang sợ hãi. Tôi ra sức nở một nụ cười, gật đầu yếu ớt nhưng kiên định.

Hết canh giờ này đến canh giờ khác theo nhau trôi qua, vẫn là đau đớn vô biên vô hạn mà đứa bé chưa chịu ra. Bảo bối, sao con mãi không chịu ra? Sức mẹ sắp cạn rồi.

Cùng với tiếng kêu đau đớn của tôi, là tiếng bà đỡ gào to bên kia rèm cửa: “Đứa bé ra rồi, ra rồi. Là con trai, tuy sinh sớm hai tháng, nhỏ xíu đến mức đáng thương, nhưng rất hiếu động, vừa nhìn đã biết không phải tầm thường.”

Vẻ mặt Cửu gia nhẹ nhõm hẳn: “Ngọc nhi, làm giỏi lắm.”

Một người đàn bà ẵm đứa bé đi ra, mừng rỡ đưa tôi ngắm, tôi nghe thấy tiếng bé khóc, lòng vô cùng đau đớn, lồng ngực se thắt, cơ hồ muốn ngất lịm đi. Bảo bối, con khóc khi vừa mới ra đời, là không muốn gặp mẹ phải không?

Cửu gia vội vã véo vào người tôi, giữ cho tôi tỉnh táo. Huynh ấy đưa mắt ra hiệu cho Thiên Chiếu bấy giờ đang đứng ở cửa, rồi lại nhìn tôi với vẻ mặt thăm dò, tôi đè nén những quyến luyến trong lòng, khẽ gật đầu.

Thiên Chiếu đi vào ôm lấy đứa bé: “Nhũ mẫu đã đợi rất lâu rồi, người trong cung cũng đang đợi để nhìn đứa bé, bây giờ ta sẽ mang đứa bé sang đấy.” Nói rồi liền bước ra ngoài.

Tôi nghẹn ngào muốn nói, nhưng cũng không biết mình định nói gì, Thiên Chiếu lập tức dừng bước, tôi nhìn đứa bé trên cánh tay Thiên Chiếu, một lúc lâu sau mới nhắm mắt lại. Cửu gia khẽ bảo: “Ngươi đi đi!”

Cửu gia đặt nhẹ tay lên cổ tay tôi, vẻ mặt mỗi lúc một nặng nề, đầu ngón tay lạnh toát đi. Tôi gượng cười: “Muội không thấy đau nữa, chỉ hơi mệt và buồn ngủ. Thể chất muội vẫn luôn rất tốt, huynh không phải lo lắng, muội ngủ một giấc là có thể điều dưỡng cơ thể thôi.”

Sắc mặt bà đỡ tái mét: “Máu chảy không ngừng, không cầm được máu.” Nói xong bà không dám nhìn vào ánh mắt Cửu gia, chỉ cúi mặt lắc đầu rất chậm. Cửu gia run lên, thấp giọng nôn nóng dặn dò lão bà phải làm gì, lại sai người lập tức sắc thuốc.

Nước sạch, hết chậu này theo chậu khác bưng vào, rồi đỏ lòm, hết chậu này theo chậu khác bưng ra. Tôi lơ mơ nghĩ, bao nhiêu máu như thế thực sự chảy ra từ người tôi sao?

Cảm giác mệt mỏi rã rời từ trong cốt tủy chảy ra khắp tứ chi bách hài, người thấy ấm áp lờ đờ, chỉ muốn ngủ khò khò, nhưng Cửu gia không cho phép tôi ngủ, cứ thì thào bên tai tôi, ra sức ép tôi nhìn huynh ấy, không cho nhắm mắt: “Ngọc nhi, còn nhớ chúng ta quen nhau lúc nào không?”

Làm sao có thể quên được? Sa mạc cát vàng mênh mông, suối nước xanh màu ngọc bích, người thiếu niên trong y phục màu trắng tựa như trăng sáng trên núi.

“Còn nhớ bộ váy đó không? Đấy là quà tặng của một bằng hữu Lâu Lan, hắn nói là tặng cho vợ của ta, còn cười nói đã chuẩn bị váy cưới thì chắc chắn sẽ có một cô gái xuất hiện. Muội đã xuất hiện, xiêm áo rách rưới vẫn khó che giấu được khí chất, cả người toát lên vẻ bướng bỉnh hoang dại, sâu trong mắt có nét đau buồn nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười rạng rỡ, lần đầu tiên ta nghe thấy một cô gái cất tiếng cười vang đầy tự nhiên như thế, tựa hồ trời đất này đều để tùy muội tung hoành. Bấy giờ ta cảm thấy muội mặc bộ váy kia vào nhất định sẽ rất đẹp… Nhưng mà, ta lại chưa từng nhìn thấy muội mặc nó…”

Mắt tôi ướt nhoèn, từng giọt từng giọt, lăn xuống lòng bàn tay Cửu gia.

Tôi gắng hết sức nghe huynh ấy nói, song diện mạo của huynh ấy cứ nhòa dần nhòa dần đi, bị một tầng sương trắng giăng mờ, cái gì cũng thành mơ hồ cả: “Cửu gia, có phải muội sắp chết không?”

Cửu gia nắm chặt lấy tay tôi: “Không, không đâu…” Không rõ là đang thuyết phục tôi hay thuyết phục bản thân.

Tôi nằm trong lòng Cửu gia, không hề sợ hãi mà cực kỳ bình tĩnh, những lời vẫn giấu kín cuối cùng đã dám nói ra: “Cửu gia, xin lỗi huynh, muội nợ huynh, đời này đành nợ huynh vậy. Muội vẫn luôn hy vọng huynh có thể sống thật vui vẻ, muội từng đổ ra rất nhiều tâm sức, làm rất nhiều việc, chỉ cốt làm lông mày huynh giãn ra, không muốn bất kỳ người nào gây tổn thương đến huynh, nhưng cuối cùng người làm huynh bị tổn thương sâu sắc nhất lại là muội. Đừng buồn, lúc huynh buồn muội cũng sẽ buồn, lúc huynh đau lòng muội cũng đau lòng.”

Cửu gia áp mặt vào mặt tôi, làn da ẩm ướt, không rõ là nước mắt của ai?

“Ngọc nhi, người phải xin lỗi là ta. Nếu ta đoán không lầm, ân oán giữa muội và Lý Nghiên chắc cũng tại ta mà ra, nếu không phải tại ta, muội sẽ không gần gũi với Lý Nghiên đến thế, và cũng không giúp nàng ta vào cung. Muội đã làm rất tốt, chỉ là ta một mình một ý, đẩy muội ra. Nếu ta thẳng thắn chân thành với muội, sẽ không có bao nhiêu đau khổ như hôm nay.”

Tiểu Phong hấp tấp bưng thuốc đi vào, Cửu gia liền giúp tôi uống thuốc. Mỗi ngụm nuốt vào gần như đều phải giúp hết sức lực, Cửu gia vừa lau mồ hôi cho tôi, vừa nói: “Ta biết muội kiên trì, không được bỏ cuộc, nếu không sẽ có rất nhiều người đau lòng.”

Ngồi trên cây bông gòn ở mảnh đất trồng, dò đoán mãi tâm tư của Ba Nhã Nhĩ… Cây cao lương ở phía Bắc cao quá đầu rồi, Vẫn nghé nhìn theo bóng Ba Nhã Nhĩ. Cây cao lương ở phía Đông đã cao quá đầu rồi, Vẫn từ sau lưng nhìn theo Ba Nhã Nhĩ… Hạt cây du thụ đem trồng sẽ nảy mầm lớn lên. Cô gái đến tuổi sẽ có bà mối đến nhà, Cây cao lương ở phía Tây đã cao quá đầu rồi, Ba Nhã Nhĩ nhìn theo bóng tôi vu quy… Cây cao lương ở phía Đông cũng cao quá đầu rồi, Ba Nhã Nhĩ nhìn theo bóng tôi vu quy.

Giọng hát ôn hòa trầm thấp của Cửu gia vang lên bên tai. Theo giọng hát, huynh ấy cắm từng mũi kim châm cứu lên các huyệt vị trên người tôi.

“Ngọc nhi, ta bây giờ mới biết ta chỉ cần muội sống thôi. Cho dù trong trái tim muội có ai, ở cùng với ai, ta chỉ cần muội sống, chỉ cần biết muội có thể sống thật vui vẻ, thì ta cũng sẽ vui vẻ, muội không phải không muốn ta đau lòng sao? Chỉ cần muội sống, ta sẽ không đau lòng.”

Tôi từ từ nhắm mắt, giọng Cửu gia vẫn lặp đi lặp lại: “Muội nhất định phải sống, nhất định phải sống, nhất định phải sống…”

Bướng bỉnh kiên trì như thế, giọng nói như lời thề đối chọi với ông trời, dù ý thức của tôi đã rã rời, nhưng những lời ấy vẫn cứ khắc dần vào con tim, đan xem với một giọng khác vọng lại từ rất nhiều năm trước: “Nhất định phải sống, hứa với cha, con nhất định phải sống!”

Một đường hầm tối đen dài đằng đẵng, chỉ có chút sáng lờ mờ phía trước, tôi chạy về hướng ánh sáng, nhìn thấy một bầy sói đang chạy băng băng, trong đó có con sói từng nuôi dưỡng tôi, tôi vội đuổi theo, bầy sói đột nhiên biến mất, thay vào đó là U Thiền, gã cười vẫy tay gọi tôi, tôi cũng reo to chạy nhanh về phía gã, bỗng nhiên cha xuất hiện sau lưng U Thiền, tôi sung sướng gọi to “cha” giống như hồi còn bé, nhào vào lòng cha, nhưng cha không dang tay đợi ôm tôi vào lòng như trước đây, mà tỏ ra giận dữ vẻ phẫn nộ, như thể không muốn thấy tôi.

Tôi đứng nguyên tại chỗ, do dự nghĩ ngợi, nhưng không nghĩ được gì cả. Quay đầu lại chỉ thấy tối mù, phía trước thì có ánh sáng ấm áp, có cha, có U Thiền. Tôi cầm lòng không đậu, lại tiếp tục tiến tới, cha lộ vẻ thiểu não, im lặng nhìn tôi, vẻ mặt của cha khuấy động một điều gì đó, trong đầu tôi lóe lên một khuôn mặt mơ hồ, lại một khuôn mặt mơ hồ khác, đều thê lương như thế.

Nhất định phải sống, nhất định phải sống…