BỔ SUNG THÊM -
Tôi nhẹ nhàng nâng tay hắn lên, thấy một nhánh đằng mạng được vẽ bằng máu tươi, thấm qua ống tay áo, tuy chưa viết xong, nhưng vì tôi quá quen với hình này, liền hiểu ra ngay đây là chữ “Lý” được cành đằng mạn quấn quýt.
Tôi không phải là người đa sầu đa cảm, nhưng nhìn thấy chữ “Lý” này, nhớ lại lần đầu tiên gặp hắn, một ly rượu lớn, một miếng thịt to, cảnh tượng hào khí ngất trời, trong lòng cũng trở nên chua xót, vốn muốn lập tức dùng đao rạch nát mảnh vải ấy, nghĩ lại, liền cẩn thận rạch riêng chỗ đó rồi giấu vào người.
Phía xa có Triệu Phá Nô, Phúc Lục Chi và Ý Tức Kiến dẫn đầu một đoàn quân sĩ trang bị vũ trang đầy đủ đang tách bầy hươu ra, số lượng hươu xông về phía chúng tôi giảm dần, số tên của chúng tôi cũng may vừa hết, Hoắc Khứ Bệnh ném đại cung tên đi, dùng đao chém bay con hươu nào lao tới.
“Hắn chết rồi.” Tôi đi đến bên cạnh Hoắc Khứ Bệnh, quăng dây trân châu vàng ra đánh chết mấy con hươu đang định lao tới từ bên hông, “Lời Lý Cảm nói đã là lời người chết không thể đối chứng, nhưng vẫn còn các manh mối nhỏ có thể điều tra. Bầy hươu này rất có vấn đề, tuy thiếp không biết bọn họ dùng cách nào khiến đám hươu này tụ tập ở đây, nhưng cho thiếp chút thời gian, thiếp nhất định có thể tra được rõ ràng.”
Hoắc Khứ Bệnh giơ tay ra nắm lấy tay tôi, mắt nhìn về phía đám người Triệu Phá Nô đang lại gần: “Ta muốn nàng quên toàn bộ những gì Lý Cảm vừa nói.”
Bàn tay hắn lạnh tanh, bàn tay tôi cũng lạnh theo.
Mắt tôi ngân ngấn lệ, cắn chặt môi ép nước mắt chảy ngược vào trong: “Được!”
Triệu Phá Nô chạy đến trước mặt chúng tôi, quỳ gối trước Hoắc Khứ Bệnh, song vẫn nhìn tôi: “Mạt tướng may mắn hoàn thành sứ mạng, không phải hổ thẹn!”
Triệu Phá Nô nhìn thấy bãi máu của Lý Cảm, lập tức biến hẳn sắc mặt, tính cách của Phúc Lục Chi và Y Tức Kiền thẳng thắn, không kiêng nể gì hỏi: “Quan nội hầu chết rồi ạ?”
Hoắc Khứ Bệnh hờ hững dặn dò: “Mang thi thể của Lý Cảm đi.” Nói xong không để ý gì đến mọi người, bỏ đi trước.
Triệu Phá Nô khấu đầu với tôi: “Nếu mạt tướng đến sớm hơn một chút, có lẽ quan nội hầu có thể sống.”
Tôi lắc đầu, trầm mặc đi theo Hoắc Khứ Bệnh phía xa.
Lưu Triệt vừa nhìn thấy Hoắc Khứ Bệnh đầu tiên là rất vui mừng, sau đó lại lập tức kiềm chế niềm vui.
Phúc Lục Chi đặt thi thể của Lý Cảm trên mặt đất, Lý Nghiên không nói tiếng nào ngất xỉu luôn, đám người hầu thái y đi theo lập tức hộ tống nàng quay lại cung Cam Tuyền.
Ánh mắt của Lưu Triệt đảo qua thi thể của Lý Cảm một lượt, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hoắc Khứ Bệnh, phẩy tay một cái. Đám thị vệ trông giữ xung quanh và những ai có tước vị thấp đều nhanh chóng lùi đi. Có thị vệ muốn mời tôi rời đi, song tôi không hề động đậy đứng yên nhìn hắn, Vệ Thanh nãy giờ trầm lặng ít lời đột nhiên nói: “Để nàng ấy ở lại đi!” Thị vệ chần chừ một lúc rồi nhanh chóng lùi ra. Không lâu sau chỉ còn lại Vệ Thanh, Công Tôn Ngao, Công Tôn Hạ và những người chức cao quyền trọng.
Lưu Triệt lạnh lùng nói: “Ngươi cho trẫm một lý do. Bắn chết trọng thần triều đình, tội chết!”
Hoắc Khứ Bệnh tiến lên mấy bước, quỳ xuống trước mặt Lưu Triệt, nhưng không nói câu nào.
Sắc mặt Lưu Triệt dần dần sa sầm, Công Tôn Ngao vội vã quỳ xuống, thút thít nói: “Thần đáng chết! Quan nội hầu hôm đó ẩu đả đánh Vệ Đại tướng quân, Vệ Đại tướng quân niệm tình phụ thân quan nội hầu mới qua đời, hắn cực kỳ bi thương nên hành vi thất lễ, bởi vậy không truy cứu, nhưng hôm nay thần nhất thời buột miệng kể hết toàn bộ sự việc cho Phiêu Kỵ tướng quân.”
Lưu Triệt bực mình đá một cước vào người Công Tôn Ngao: “Tính khí của Khứ Bệnh ngươi không hiểu tí nào sao?”
Công Tôn Ngao lăn trên mặt đất, lại lập tức lật người quỳ xuống, không để ý tới vết thương trên mình, chỉ khấu đầu không ngừng, miệng lên tục nói: “Thần đáng chết, thần đáng chết…”
Không lâu sau, Công Tôn Ngao đã máu me đầy mặt. Cảm xúc trong mắt Vệ Thanh phức tạp, cuối cùng không thể kiềm chế được vẫn bước lên. Năm đó Công Tôn Ngao có ơn cứu mạng ông, ông thực sự cảm tạ ghi nhớ suốt đời. Vệ Thanh quỳ xuống trước mặt Lưu Triệt, khấu đầu nói: “Một người là cháu trai ngoại, một người là thủ hạ của thần, cái chết của Lý Cảm, thần cũng phải chịu trách nhiệm, cầu xin bệ hạ trừng phạt cả thần.”
Lưu Triệt không để ý gì đến Vệ Thanh, chỉ tức giận trỏ vào Hoắc Khứ Bệnh mắng: “Thấy ngươi dẫn binh và hành sự so với hồi nhỏ vững vàng hơn không ít, cứ tưởng ngươi có vợ rồi sẽ biết kiềm chế, hôm nay lại làm ra chuyện thế này, ngươi nói thật với trẫm xem thế nào, Lý Cảm rốt cuộc còn làm gì nữa?”
Cả người Hoắc Khứ Bệnh vẫn ưỡn thẳng, lưng duỗi thẳng, nhưng trái tim của hắn đã đóng băng, hắn dùng vẻ mặt dũng mãnh quả quyết để che giấu nỗi đau trong lòng, gia tộc Vệ thị mà hắn coi như người thân từ bé lại ra tay với hắn.
Lưu Triệt nhất định cũng cảm thấy chuyện này đáng ngờ, muốn tìm lời biện bạch và lý do giúp hắn, hy vọng có thể đổ lại trách nhiệm cho Lý Cảm, nhưng Hoắc Khứ Bệnh sao có thể gỡ tội cho mình bằng cách đổ hết nước bẩn lên người đã chết không thể tự bào chữa được? Hắn càng không thể nói thật, vì sẽ khiến Vệ Thanh rơi vào hoàn cảnh khó khăn. Lưu Triệt một mực tìm kiếm cơ hội để áp chế Vệ Thanh, nhưng lối hành xử của Vệ Thanh xưa nay không hề sai xót, chuyện này xảy ra, dù Vệ Thanh hoàn toàn không biết, Lưu Triệt cũng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt, đổ hết lỗi của Công Tôn Ngao lên đầu Vệ Thanh, huống hồ với tính trọng tình nghĩa của Vệ Thanh, cũng sẽ tuyệt đối không vứt bỏ Công Tôn Ngao.
Lưu Triệt đợi Hoắc Khứ Bệnh rất lâu, Hoắc Khứ Bệnh vẫn không nói câu nào. Lưu Triệt phẫn nộ quát: “Ngươi tưởng trẫm sẽ không giết ngươi sao?” Đoạn ông ta bỗng chỉ tay vào tôi nói: “Kim Ngọc, ngươi qua đây!”
Tôi bước lên trước lặng lẽ quỳ bên cạnh Hoắc Khứ Bệnh, cơ thể nãy giờ bất động của Hoắc Khứ Bệnh khẽ run lên, nhưng vẫn cúi đầu cụp mắt nhìn xuống đất, không nói gì cả.
Lưu Triệt nói: “Hôm nay nhìn thấy hành động của Kim Ngọc, trẫm tuy không thích Kim Ngọc, nhưng cũng không thể không khen một tiếng, cô gái này gánh vác được hết những gì ngươi làm vì nàng ấy, ngươi định để nàng ấy làm quả phụ à?” Lưu Triệt lạnh lùng chầm chậm hỏi: “Hay là để Kim Ngọc chết cùng ngươi?”
Bàn tay buông thõng bên người Hoắc Khứ Bệnh vo chặt lại thành nắm đấm, mạch máu nổi lên, ngón tay lướt qua, sỏi đá trên mặt đất vô tình bị cuốn vào trong lòng bàn tay, giữa khe các ngón tay, từng giọt máu tươi chảy ra.
Tôi nắm lấy tay Hoắc Khứ Bệnh, dùng sức gỡ nắm tay hắn ra, gạt hết sỏi đá trong lòng bàn tay xuống, lau sạch tay trái xong, lo lắng nói: “Bàn tay kia nữa.” Hắn ngẩn người lại, đưa bàn tay kia cho tôi, tôi lại gạt sạch đá vụn trong tay ra, lấy khăn tay lau khô máu, thờ ơ nói: “Được rồi.” Nói xong liền nắm lấy tay hắn, tuy hắn không đẩy tôi ra, nhưng vẫn như đầu gỗ, không có chút phản ứng nào. Tôi cố chấp nắm lấy tay hắn không buông, ánh mắt si ngốc nhìn hắn chằm chằm. Mãi lâu sau, hắn rốt cuộc cũng nghiêng đầu nhìn tôi, tôi mỉm cười nhìn hắn, thấy ánh mắt hắn long lanh, bao hàm cả áy náy và ấm áp, nỗi đau tê tái ban đầu cũng giảm bớt phần nào, chầm chậm nắm lại tay tôi.
Hai người chúng tôi như đang ở chốn không người, khiến mọi người tại đó cũng ngơ ngẩn mặt mày. Lưu Triệt bỗng lạnh nhạt bật cười: “Kim Ngọc, nếu trẫm hỏi ngươi muốn chết hay không, e là thừa thãi mất rồi.”
Tôi cung kính khấu đầu một cái, trong lòng vô cùng cảm kích Lưu Triệt, cho dù Người vì tiếc tài, hay vì cảm thấy sự việc có điểm đáng nghi, nhưng Người một mực cho Hoắc Khứ Bệnh cơ hội, thậm chí muốn dùng tính mạng của tôi làm vật uy hiếp bắt Hoắc Khứ Bệnh mở miệng.
“Bệ Hạ, dân nữ nguyện theo Phiêu Kỵ tướng quân ạ.”
Lưu Triệt trầm mặc đi đi lại lại một chỗ, một bên là pháp luật của Đại Hán và danh tiếng để lại cho hậu thế nghìn năm sau, một bên là tính mạng của Hoắc Khứ Bệnh, kể cả hoàng đế của Đại Hán triều, người luôn được khen ngợi có tầm nhìn xa trông rộng, cũng phải cực kỳ đau đầu. Mãi lâu sau, Người mệt mỏi hỏi: “Nghe nói hôm nay còn có thị vệ bất cẩn bị hươu đâm chết?”
Thủ lĩnh thị vệ đứng một bên lập tức bẩm báo: “Dạ, tổng cộng có ba thị vệ bị hươu đâm chết ạ, Trương Cảnh, Lưu Đại Sơn…”
Lưu Đại Sơn? Tôi đảo mắt qua mặt Công Tôn Ngao và Nhậm An, không hề lấy làm ngạc nhiên, bọn họ làm cũng chu toàn đấy.
Lưu Triệt nghe xong, gật đầu, ngửa mặt nhìn lên trời, gần như tự nói một mình: “Lý Cảm bị kẹt giữa bầy hươu, bất cẩn bị hươu đâm ngã giẫm chết, hậu táng!”
Cả đám người đờ đẫn, bọn Triệu Phá Nô khấu đầu trước tiên: “Bệ hạ vạn tuế!” Đại bộ phận mọi người có mặt cũng lần lượt phản ứng kịp, hô theo “Bệ hạ vạn tuế”, cũng có người phẫn nộ bất mãn, nhìn Hoắc Khứ Bệnh đầy hận thù, nhưng dưới ánh mắt sắc bén của Lưu Triệt, đành cúi đầu, quỳ xuống theo mọi người.
Từ lúc Hoắc Khứ Bệnh muốn tôi quên hết những gì Lý Cảm nói, tôi vẫn luôn bình tĩnh chờ đợi một lời tuyên án, lúc này tâm tình mới trỗi dậy, lần đầu tiên chân tâm thành ý khấu đầu với Lưu Triệt, chân tâm thành ý hô to: “Bệ hạ vạn tuế!”
Lưu Triệt liếc nhìn Hoắc Khứ Bệnh khom lưng khấu đầu, trong mắt vẫn ngập tràn giận dữ, phẩy ống tay áo bỏ đi: “Hừ! Vạn tuế? Thực sự hy vọng trẫm được vạn tuế, thì bớt gây chuyện chọc trẫm đi.”