← Quay lại trang sách

Tập 2.

Bác Sĩ, vợ tôi thế nào rồi?

Hoàng Thanh nóng nảy lao lại khi cửa phòng cấp cứu vừa hé mở. Vị bác sĩ đáp lời Hoàng Thanh.

- Cô ấy bị ngã chấn thương phần đầu phải khâu tám mũi, lại đang bị sốt nữa. Nhưng không sao, uống ly sữa nóng có vẻ ổn rồi.

Hoàng Thanh thở phào:

- Cám ơn bác sĩ. Vậy tôi vào thăm được chưa bác sĩ?

- Được. Sao anh lại để cho cô ấy đói đến kiệt sức vậy? Vợ chồng trẻ gây gỗ nhau cũng phải biết quan tâm đến cô ấy một chút chứ.

Hoàng Thanh cúi đầu như biết lỗi. Anh nói làm sao đây? Nếu lúc chiều anh bỏ đi và không về nhà tối đêm nay thì Thái Anh chết trong nhà cũng chẳng hay. Lỗi của anh hay của ai đây? Cô cho anh nỗi đau quá lớn. Cô là vợ anh vậy mà lại đi gặp tình nhân của cô và ở cạnh anh ta suốt cả ngày. Anh cư xử như vậy là sai ư?

Hoàng Thanh bước vào phòng lúc Thái Anh vừa tỉnh lại. Cô ngơ ngác nhìn quanh:

- Đây là đâu vậy?

Thái Anh nhăn mặt vì đau, cô nhắm mắt lại và kịp nhớ. Hoàng Thanh cố cất giọng dịu dàng:

- Em cứ nghỉ đi. Em nghe trong người như thế nào rồi?

- Em đau lắm. Hoàng Thanh, có phải anh đưa em đến bệnh viện không?

- Em bị ngã từ trên cầu thang lầu xuống, da đầu bị rách phải khâu tám mũi. Em có nghe đau nhiều không?

- Đau nhiều lắm.

- Vậy để anh gọi bác sĩ.

Hoàng Thanh bước ra ngoài gọi bác sĩ. Người nhà của hai gia đình đến. Trước mọi người, Hoàng Thanh đành phải lo lắng cho Thái Anh, chờ bác sĩ chích thuốc và khám lại cho cô lần nữa, Hoàng Thanh mới bón sữa cho Thái Anh. Cô ngại ngần giữ cái ly lại:

- Anh đỡ đầu em cho cao lên giùm, em có thể tự uống được.

Hoàng Thanh đỡ người Thái Anh cho tựa vào gối, anh để cô tự uống. Thái độ của hai người giống như là bạn. Bà Huy Tường nhận ra ngay.

Khi chỉ còn bà và Thái Anh, bà nghiêm mặt nhìn cô:

- Mẹ muốn biết việc gì đã xảy ra?

Thái Anh không dám nhìn mẹ:

- Là con có lỗi mẹ à. Con đã đi gặp anh Nguyễn Nam.

Bà Huy Tường sững sờ:

- Thái Anh! Con có biết là con đã có chồng rồi không? Tại sao con ngã cầu thang?

- Con đi và tự ngã.

- Không thể nào... có phải con và Hoàng Thanh cãi nhau?

- Anh ấy bảo sẻ trả tự do cho con. Mẹ ơi! Con xin lỗi, con đã có lỗi với Hoàng Thanh.

Thái Anh bật khóc, những giọt nước mắt của cô càng làm cho bà Huy Tường giận dữ hơn;

- Mẹ không bao giờ tha thứ cho lỗi lầm của con, cũng như nếu Hoàng Thanh ly hôn thì mẹ sẽ không có hành động hay lời nói nào giúp con cả. Con đã làm mẹ quá nhục nhã vì đã không dạy được con. Con nghĩ là lời xin lỗi của con sẽ cứu vãn được mọi chuyện hay sao?

Thái Anh bưng mặt khóc. Lúc này đây cô ân hận cho những lỗi lầm của mình. Mẹ đang giận dữ và còn ba nữa, ỗng sẽ không nhìn nhận cô. Hoàng Thanh cũng không còn muốn lo lắng cho cô, lúc này Thái Anh muốn mình chết đi cho xong một đời.

Bà Huy Tường đứng lên:

- Con gây ra những lỗi lầm, nếu như Hoàng Thanh ly hôn thì thật đáng đời cho con lắm!

Bà Huy Tường giận dữ ra về mặc cho Thái Anh nằm chết lặng. Cô không còn chỗ nào để bấu víu vào nữa, rồi cả thành phố Đà Lạt này, sẽ biết cô ngoại tình và bị ly hôn.

Thái Anh ơi! Tình yêu mà mi gọi là tình yêu có đúng là tình yêu không khi Nguyễn Nam là người luôn mang đến bất hạnh cho mi!

- Không nên khóc nữa.

Hoàng Thanh đẩy cửa bước vào:

- Em có cần anh báo tin cho Nguyễn Nam đến đây để anh ta lo cho em không?

Đang khóc, Thái Anh hốt hoảng xua tay:

- Đừng.... em xin anh, Hoàng Thanh!

Ánh mắt Hoàng Thanh đầy khó hiểu:

- Tại sao vậy? Em yêu anh ta và anh ta cũng yêu em mà. Anh ta phải có bổn phận lo cho em chứ.

- Có những điều mà sau khi gây ra lỗi lầm em mới biết mình sai. Em không muốn gặp anh ta nữa. Còn việc em nằm bệnh viện, anh cũng không cần lo cho em. Em cần phải dũng cảm gánh lấy hậu quả em đã làm.

- Như vậy là sao?

- Sau khi em bình phục, em sẽ dọn đi. Còn về thủ tục ly hôn, anh lo giùm em.

- Em đi đâu? Đi với Nguyễn Nam phải không?

- Không, dù sáng nay em đã từng nghĩ đến điều này. Nếu như anh bằng lòng ly hôn hay không em cũng đi nhưng rồi khi anh ấy....

Thái Anh ngượng ngùng song cuối cùng cô dũng cảm nói ra sự thật.

- Anh ấy muốn... em chứng minh là em yêu anh ấy và chưa từng thuộc về anh. Em có cảm nghĩ như mọi thứ mọi thứ sụp đổ trong em, em đã chạy đi, té vẫn đứng dậy chạy. Em không thể chịu đựng được lời nói cùng lời lẽ xúc phạm của anh ấy. Em nói thật với anh vì em xem anh như bạn, một người bạn em từng chia sẻ buồn vui trong bao nhiêu năm qua. Anh nói ra lời ly hôn, em thật nhẹ nhàng. Không phải vì sau đó em sẽ ra đi với Nguyễn Nam, mà sự thật em như trút được gánh nặng. Em đã rũ bỏ được tất cả mọi thứ trong lòng em.

Hoàng Thanh nhìn sững Thái Anh. Anh muốn tin lời của Thái Anh là thật,song hình ảnh khi cô về nhà với quần áo xốc xếch, tóc dính cỏ khô quả thật là anh không chịu nổi. Lúc đó anh tưởng chừng mình có thể giết chết Thái Anh.

Bà Hoàng An bước vào, dương đôi mắt không tình cảm nhìn Thái Anh:

- Mẹ nghĩ con cần phải ly hôn. Gia đình ta không thể nào chấp nhận một con dâu như thế này. Đã hứa hôn vậy mà khi Hoàng Thanh đi du học, con ở nhà lại có tình cảm với người đàn ông khác. Hoàng Thanh trở về, con chịu làm đám cưới song vẫn đi gặp người ấy. Con có biết việc con làm cả Đà Lạt đều biết không? Hoàng Thanh! Con bị cắm trên đầu bao nhiêu cái sừng rồi, hãy tỉnh ngộ lại đừng có mù quáng.

Thái Anh chết lặng. Những lời rất thật đó cô nói ra không phải để Hoàng Thanh tha thứ cho cô, song đó là sự thật. Còn Hoàng Thanh, anh khổ sở van lơn:

- Mẹ, thiên hạ nói gì mặc họ, con tin lời Thái Anh.

Bà Hoàng An xẵng giọng:

- Con yêu đến mù quáng như vậy sao? Đợi khi nào nó sinh cho con một đứa con của gã đàn ông đó thì con mới tin à?

Thái Anh bưng mặt, cô không thể nói lời nào để biện hộ cho mình. Hoàng Thanh ôm vai mẹ dìu ra ngoài.

- Thái Anh đang bệnh, để từ từ hãy tính đi hả mẹ.

- Không có tính gì cả, con phải ly hôn ngay lập tức cho mẹ, rõ chưa?

Ông Hoàng An xua tay:

- Bà làm gì ồn ào lên như vậy hả? Muốn người ta cười cho thúi đầu à? Đi về, tôi đưa bà về!

Ông khoác vai vợ lôi bà đi. Ông không muốn cư xử thẳng quá vì dù sao giữa hai gia đình cũng liên doanh trong một công ty, muốn hay không cũng phải giữ mối quan hệ cho tốt đẹp. Dư luận đang ầm ĩ những điều không tốt cho con dâu của ông, ông vỗ về bà:

- Bà hãy để cho Hoàng Thanh tự xử, dù sao thì bọn chúng nó đã cưới nhau rồi.

Bà Hoàng An giận dỗi ngồi dang ra xa. Đồ hư hèn! Bà sẽ bắt Hoàng Thanh bỏ Thái Anh. Ý nghĩ này càng quyết liệt hơn khi bà biết có một cô gái đã từ Úc vượt đường xa về tìm Hoàng Thanh.

- " Bác nhất định buộc Hoàng Thanh phải ly hôn với con vợ trắc nết đó. Hoàng Thanh thật mù quáng, sao nó không thấy cháu vì nó mà vượt đường xa về tìm nó?

Thu Trang cười buồn, cô về nước tìm Hoàng Thanh và khôm dám nghĩ anh cưới vợ nhanh như vậy. Lòng cô đau đớn nhưng vẫn còn chút hy vọng mỏng manh: Hoàng Thanh ly hôn và đến với cô.

Mấy ngày nay anh bận lo cho vợ nên chưa kịp đưa cô đi đâu. Đoi lúc Thu Trang muốn quay trở về Úc, nhưng rồi sự ân cần của bà Hoàng An đã giữ chân cô lại. "

Hoàng Thanh khựng lại khi thấy Thu Trang ở nhà mình. Anh nói như xin lỗi;

- Em về nước nhưng anh lại bận lo cho Thái Anh...

Thu Trang mỉm cười, làm vẻ thản nhiên:

- Có gì đâu. Em định ra Đà Lạt chơi mấy hôm thuê khách sạn ở nhưng bác không cho nên em dọn đến đây. À, Thái Anh đã khoẻ chưa vậy?

- Cô ấy đỡ rồi, có lẽ ngày mai xuất viện. Mẹ anh không thích Thái Anh cho nên em khéo nói giùm anh nghen.

- Em biết mà. Vậy rồi anh tính sao? Bác nói là bác không chịu được sự nhục nhã.

Hoàng Thanh cúi đầu khổ tâm. Anh muốn tin vào những lời nói thật lòng của Thái Anh để tiếp tục yêu và lo lắng cho cô, nhưng niềm tin của anh đang bị lung lay, giống như cái cây đứng giữa đồng trống chỉ chờ con gió đi qua là gục ngã.

Thái Anh có bao giờ hiểu cho những nỗi khổ tâm của anh? Anh yêu cô và muốn che chở cho cô trước những sóng gió của cuộc đời.

Những ngày sau thái độ e dè của Hoàng Thanh làm gì mà Thái Anh không thấy. Lòng cô đau đớn nhưng không thể trách anh được. Anh đã làm tất cả những gì anh có thể. Tình cảm trước kia của cả hai tràn về trong tâm trí của Thái Anh thật dịu êm và ngọt ngào. Cô bắt đầu nhìn thấy cái tốt đẹp của anh để bắt đầu yêu anh mà chính mình cũng không nhận ra được chân dung của tình yêu.

Hôm nay đưa Thái Anh về căn nhà của hai Vợ chồng. Cả hai cùng có một cảm giác nhẹ nhõm vì không có bà Hoàng An.

Hoàng Thanh dịu dàng bảo Thái Anh:

- Vết thương trên đầu em chưa lành đâu, em nên ở nhà. Nếu muốn đi học cũng được, anh bảo chú Tứ đưa em đi.Thái Anh khe khẽ:

- Cám ơn anh.

- Còn việc em không muốn sống chung với anh cũng được. Tạm thời em đừng suy nghĩ gì cả, hãy thi đậu tốt nghiệp đi đã. Chúng ta có thể ở chung một mái nhà và xem nhau như bạn. Anh không muốn dư luận ồn ào chõ mũi vào chuyện của chúng ta nữa, em hiểu không?

- Em hiểu.

- Anh có bạn từ Úc về cho nên anh cũng không lo cho em nhiều được.Em cần gì cứ bảo chị giúp việc.

Thái Anh nhìn Hoàng Thanh bỗng dưng cô muốn biết người bạn từ Úc về tìm anh nhưng cô có quyền gì hỏi anh chứ? Cô chỉ là vợ anh trên danh nghĩa và chính cô cũng từng không xem mình là vợ của anh kia mà.

Hoàng Thanh bỏ đi sau khi dặn dò chị giúp việc lo cho Thái Anh. Anh cư xử với cô đúng mức tình bạn, cách cư xử làm cho Thái Anh đau đớn. Cô hiểu rằng anh bắt đầu quay lưng lại với cô. Chính cô đã làm tổn thương anh trước nên bây giờ phải hứng lấy hậu quả mình gây ra.

Có những đêm Hoàng Thanh về rất khuya hoặc không về, anh bị bà Hoàng An giữ lại nhà bằng cách này hay cách nọ.

Chiều nay, anh bảo cô:

- Anh đưa mẹ đi Sài Gòn, em ở nhà cò gì cứ bảo chị giúp việc.

Hoàng Thanh vừa nói vừa bỏ quần áo vào túi du lịch:

- Có lẽ anh phải đi đến một tuần.

Thái Anh ngồi im lặng đau khổ. Mất sự quan tâm chăm sóc của anh, cô thấy mình như hụt hẫng và mất mát một cái gì đó thật to lớn. Cô muốn nói với anh là cô cần anh, cô sẽ là người vợ tốt của anh nhưng lòng tự trọng không cho phép cô lên tiếng.

Hoàng Thanh đóng nắp túi du lịch, anh kín đáo để tiền lên bàn rồi đi ra cửa. Anh muốn Thái Anh giữ anh lại và hỏi người bạn đi cùng là ai nhưng cô chỉ ngồi lặng lẽ khiến lòng anh cay đắng hơn. Tình cảm của ngày xưa khi Thái Anh vẫn chưa hiểu gì và khi năm năm trôi qua, những nhận thức cũng lớn dần và cô đã yêu người đàn ông lịch lãm kia. Hoàng Thanh lái xe nhanh ra đường, anh cố xua tan nooic phiền muộn trong lòng bằng cách đến với Thu Trang dù cho cả hai đối xử với nhau bằng tình bạn.

Thái Anh ứa nước mắt gục xuống gối. Cô thấy mình cô đơn đến vô cùng. Những ngày này, cô muốn thoát khỏi nó mà không biết mình nên cư xử như thế nào.

Một tuần trôi qua lặng lẽ, bảy ngày Thái Anh giam mình trong cô đơn. Cô không cam đảm đến trường và chỉ thu mình vào cái vỏ ốc cô đơn đau khổ.

Chiều nay, Thái Anh lấy sách ra đọc, cô phải đi học trở lại. Dù có tai tiếng như thế nào đi nữa cô cũng phải vượt qua.

Tiếng còi xe quen thuộc, Hoàng Thanh đã về. Thái Anh run lên. Ôi, cô mong đợi anh biết bao. Nhưng Hoàng Thanh không về một mình mà với một người. Ai thế? Có phải người bạn từ Úc về? Chỉ có tình yêu mới làm người ta vượt vạn dặm đi tìm nhau như thế. Thái Anh nghe tim mình lịm chết.

Trong phòng khách, Hoàng Thanh vui vẻ:

- Em đợi anh một lát, anh đi lấy nước cho.

Thu Trang gật đầu ngồi xuống ghế. Cô đưa mắt nhìn quanh căn phòng khách. Cách bày biện trang nhã nhẹ nhàng làm cô không giấu được dự ganh tỵ, hờn ghen.

Thu Trang làm một cuộc chiến giành lại người đàn ông cô yêu khi vượt vạn dặm về đây tìm anh.

Đoi mắt Thu Trang hằn học dừng lại trên bức ảnh cưới. Hoàng Thanh cười rạng rỡ còn cô ta bé nhỏ nép vào vai anh. Đồ xấu xa! Thu Trang nghiến răng thầm trong lòng. Cô có một tuần lễ vui vẻ bên anh dưới tác động của bà Hòang An. Cô sẽ xóa tan mọi trở ngại để Hoàng Thanh là của cô.

Hoàng Thanh trở ra, anh để hai ly nước lên bàn:

- Mời em uống nước!

Thu Trang cười, giọng cô lại châm biếm:

- Nhà anh đúng là một căn nhà lý tưởng cho đôi vợ chồng trẻ.

Hoàng Thanh cười gượng lảng ra:

- Em vè nước có định ở lại không?

Thu Trang gật đầu:

- Có chứ. Tuy em sinh ra ở Úc nhưng cũng đã đến lúc em nên về làm việc và sinh sống tại quê hương cha mẹ mình chứ.

Thu Trang bưng ly nước lên uống,cô nheo mắt:

- Nước dâu tây phải không anh?

- Ờ, ngon không?

- Rất ngon, Anh Thanh!Em muốn đi dạo một vòng vườn nhà anh.

Hoàng Thanh vui vẻ:

- Được, nếu em muốn.

Hoàng Thanh hướng dẫn Thu Trang ra vườn hoa. Thu Trang reo lên thích thú:

- Vườn nhà anh nhiều hoa hồng đẹp quá! À, anh Thanh! Anh chưa giới thiệu với em bà xã của anh.

Đang vui, mặt Hoàng Thanh sầm xuống:

- Không cần đâu.

- Tại sao vậy? Vợ anh cũng có quyền biết em vì chúng ta là bạn thân khi anh học ở Úc.

- Anh nói là không cần mà.

- Anh Thanh! Dường như anh không hạnh phúc. Mấy hôm em ở Đà Lạt và nghe mọi họ nói nhiều về vợ anh.

Hoàng Thanh gạt phăng:

- Chúng ta hãy nói chuyện khác đi!

Đôi mắt tinh quái của Thu Trang nhìn thấy ngay một cái bóng vượt qua cửa sổ. Cô mỉm cười và đưa tay kéo Hoàng Thanh ngồi xuống ghế đá với mình.

- Em xin lỗi.

Rồi cô tíu tít sang chuyện khác, đây là ưu điểm của Thu Trang. Cô rất biết cách nói chuyện để thu hút người khác, những câu chuyện cuốn hút Hoàng Thanh. Bóng chiều đổ dần xuống, đã đến lúc Hoàng Thanh đưa Thu Trang về. Chiếc xe bốn chỗ của anh lại rời nhà trả lại sự yên ắng cho căn nhà nhỏ với một Thái Anh phiền muộn cô đơn. Qua câu chuyện của họ, Thái Anh biết cô gái đó về tìm Hoàng Thanh, hẳn cô ta cũng hiểu những gì đang xảy ra. Cái bóng hồng xinh đẹp đó làm tim Thái Anh thắt lại. Có phải vì cô gái ấy mà cả tuần nay Hoàng Thanh không về nhà? Một ngày nào đó, anh sẽ nói anh yêu cô gái ấy và mong thủ tục ly hôn nhanh chóng được hoàn thành. Cái ý nghĩ đau đớn đó cứ lảng vảng trong đầu Thái Anh. Cô hiểu rằng điều đó có thể trở thành sự thật khi anh trở về cưới nhằm cô vợ không yêu anh, cưới vợ để... làm kiểng ngó. Tại sao anh không ly hôn và cưới một người vợ khác chứ?

Thái Anh gục mặt vào đôi cánh tay mình. Tại sao cô lại sợ ngày ấy và cũng tại sao cô không còn nghĩ đến Nam với nỗi nhớ thiết tha như ngày nào? Tại sao thế? Một tình yêu sụp đổ và dường như cô yêu Nguyễn Nam không phải bằng tình yêu. Thái Anh cảm nhận ra như thế, cô chỉ rúng động trước vẻ đẹp hoàn mỹ của anh, sự lịch lãm của người đàn ông thành đạt, và vì những nụ hôn của anh đã khuất phục mọi cảm xúc ở cô.

Giờ đây khi nhận ra bản chất của người đàn ông mình từng rung động thì Nguyễn Nam không có gì cả, anh chỉ là con số không rỗng tuếch.

Trái tim khờ dại của Thái Anh lại hướng về quá khứ, một thời giữa cô và Hoàng Thanh. Những lá thư đi, thư về, sự quan tâm trong năm năm qua, và những lo lắng của anh đối với cô. Điều duy nhất anh chưa bao giờ đòi hỏi ở cô bổn phận làm vợ trong khi anh có cái quyền đó.

Những suy nghĩ như thế cứ mỗi một lớn dần trong đầu Thái Anh mà chính cô cũng không hay. Mất đi sự săn sóc quan tâm của anh, Thái Anh thấy như mình thiếu vắng một cái gì đó, vô tình trở thành quen thuộc và bây giờ không còn nữa. Một cảm giác nuối tiếc và lo lắng cứ tăng dần trong Thái Anh.

Cô sợ buổi chiều phải ngồi trong nhà một mình, khi ánh nắng nhàn nhạt và không gian bên ngoài thật quyến rũ gợi tình còn cô thì quá cô đơn. Thái Anh khóc âm thầm, giọt nước mắt đau khổ phiền muộn ướt cả vai áo cô.

Giờ này hẳn Hoàng Thanh đang vui vẻ ăn cơm tối với cô bạn từ Úc về. Anh cũng quan tâm chăm sóc cho cô ấy như từng lo lắng cho cô. không chịu nỗi với ý nghĩ ấy, Thái Anh khóc nấc lên.

Chợt cô vùng dậy, hấp tấp lấy quần áo, đội cái nón lên đầu che kín chỗ vết thương trên đầu, phần tóc bị cắt chưa kịp mọc ra, vết thương còn mới như vết thương trong lòng Thái Anh.

Thái Anh đi lang thang trong cái se lạnh quen thuộc của vùng cao nguyên, nơi cô sống và lớn lên. Mình có nên rời bỏ Đà Lạt? Thái Anh nhẹ lắc đầu, cô hỏi mình và cũng chẳng quyết định được điều gì hết.

Một chiếc xe chạy vượt qua mặt Thái Anh. Cô bàng hoàng nhìn theo, xe của Hoàng Thanh và người ngồi cạnh anh là cô gái ban chiều. Thái anh nghe bước chân mình bềnh bồng, cô đã mất tất cả rồi.

Lần đầu tiên Thái Anh tấp vào một quán bar. Cô gọi rượu và ngồi nghe điệu nhạc jazz, điên cuồng phấn kích, từng đôi kéo nhau ra sàn nhảy.

Thái Anh gọi tiếp ly rượu thứ hai, thứ ba.... Cô thấy mình say mất rồi. Có ai dìu cô đi, cô muốn chống lại nhưng sao mà yếu đuối quá rồi cô gục xuống. Trong cơn say, dường như Thái Anh đã khóc rất nhều.

" Em biết bây giờ anh không còn yêu em nữa, thật đáng đời em, Còn em, tại sao vậy? Em kịp nhận ra tình cảm mà em ngộ nhận là tình yêu với Nguyễn Nam, đó không phải là tình yêu mà là sự yếu đuối khi lần đầu tiên em đón nhận nụ hôn và chưa có ai nhìn em say đắm như thế. Em lãng mạn nghĩ đến điều tuyệt diệu, có một tình yêu nồng nàn và đẹp như bai thơ. Mối tình tuyệt diệu ấy không đẹp vì em hiểu khi không có em, vẫn có những cô gái khác bu quanh anh ta. Anh ta hôn họ như đã hôn em, em chỉ là một trong số những nhân tình không đếm hết của anh ta.

Em đã tỉnh, một sự tỉnh táo muộn màng và em đã làm tổn thương anh. Em biết suốt đời anh sẽ không tha thứ cho em. Còn em, mặt mũi nào cho em nói là khi em biết em cần anh thì đã muộn. "

Thái Anh nói như mê sảng, cô chồm người ra và nôn. Cả người cô và căn phòng nồng mùi rượu, chua loét tanh nồng.

Hoàng Thanh ngập ngừng rồi đưa tay lên ngực áo Thái Anh. Anh giúp cô cởi áo, dung khăn nhúng nước, lau mặt và khắp người cho cô. Xong rồi anh mặc cái robe ngủ cho cô, bế cô nằm vào chỗ sạch, lấy mền đắp ngang người cô sau đó mới tẩn mẩn lau dọn chỗ Thái Anh nôn.

Suốt đêm anh ngồi ngắm cô trong giấc ngủ say. Anh yêu từng đường nét trên gương mặt trẻ thơ của cô, những đường nét mà anh như nằm lòng khi nhắm mắt anh cũng hình dung ra được. Năm năm qua, anh luôn ôm ấp mối tình thơ dại. Anh rung động khi nhớ lại gương mặt đầm đìa nước mắt của cô khi chạy theo anh. Cô nói sẽ chờ anh vậy mà … mọi sự thay đổi hết khi anh nhớ lời hẹn ước quay về. Em có biết là em đã làm tổn thương anh biết đường nào không, Thái Anh?

Hoàng Thanh vuốt ve lên gương mặt anh từng thương nhớ. Rồi không dằn được lòng, anh cúi hôn nhẹ lên môi cô.

Em có biết nếu không yêu em thì anh đã không trở về. Anh nghĩ đến chuyện chúng ly hôn để em đi với hắn, nhưng sao anh không làm được điều ấy để phải dằn vặt đau khổ.

Chính em đã làm tan vỡ tình yêu của chúng mình. Dù đã qua bao nhiêu năm, anh vẫn thấy em khờ dại yếu đuối.

Thái Anh thức giấc. Cô nằm mơ màng trong cái ấm áp của chăn gối rồi tỉnh hẳn. Đầu nằng nặng, váng vất. Thái Anh mở mắt ra. Căn phòng của cô chìm trong ánh sang màu hồng dịu mát, chăn gối được thay và bộ quần áo cô đang mặc … đâu phải …

Thái Anh giật bắn người ngồi bật dậy. Cô nhớ ra rồi! Chiều hôm qua cô rời nhà sau đó đi uống rượu. Ai đã mang cô về? Và … gì nữa?

Thái Anh tuôn ra ngoài, cô đi xuống phòng tìm chị giúp vịêc. Căn phòng trống trơn, trưa hôm qua chị giúp việc đã xin cô về thăm nhà, sang mai mới về. Vậy thì ai thay quần áo cho cô, còn cả gối drap nữa?

Thái Anh chạy băng lên, cô đứng trước phòng Hoàng Thanh. Cửa phòng chỉ khép hờ. Thái Anh đẩy nhè nhẹ nhìn vào. Hoàng Thanh đã ngủ, chắc chắn là anh đã thay drap và … cả quần áo cho cô.

Mặt Thái Anh đỏ lên. Không đâu, đời nào anh còn lo lắng cho cô. Thái Anh khép cửa lại, đi thật nhẹ về phòng mình. Chắc Chắn không bao giờ cô dám hỏi Hoàng Thanh là ai đưa cô về nhà và đã thay quần áo cho cô? Là anh ư? Anh đã nhìn thấy than thể cô. Thái Anh kéo tấm chăn đậy kín đầu cổ mình cho đến khi ngộp quá cô mới tốc ra. Cô tự mắng mình thật điên khùng khi lại uống rượu.

Thái Anh mệt mỏi đi vào giấc ngủ. Khi cô thức dậy thì bên ngoài trời sang bạch, nắng lên cao một màu chói chang. Thái Anh ngồi dậy chải tóc rồi xuống nhà.

Chị giúp việc cười vui khi thấy Thái Anh:

- Cậu Hoàng Thanh nói đêm qua cô say rượu nôn tùm lum nên dặn tôi nấu cháo thịt bằm nấm rơm cho cô. Cô đói chưa? Tôi lấy cháo cho cô ăn nghen?

Thái Anh ngồi xuống ghế:

- Chị đến khi nào vậy?

Bảy giờ sang ạ. Tôi mới đến lúc cậu Thanh chuẩn bị đi làm.

- Tối hôm qua chị không có ở nhà này hả?

- Phải. Tôi xin cô về lúc bốn giờ chiều hôm qua mà. Có chuyện gì vậy cô Thái Anh?

Thái Anh lắc đầu ấp úng:

- Không … không có chuyện gì cả.

Chị giúp việc múc tô cháo nóng rắc them tiêu để lên bàn cho Thái Anh. Thái Anh ăn uể oải.

Vậy là đêm qua Hoàng Thanh đã lo cho cô. Anh đưa cô về nhà lại còn quan tâm đến cô.

Ăn xong Thái Anh về phòng, cô lấy tập ra học để chiều còn đến trường. Nhưng cô không thể nào xua tan được sự xấu hổ khi nghĩ đến tối qua, Hoàng Thanh là người thay quần áo cho mình. Lần sau mình không nên hành động khờ dại nữa. Sắp hai mươi mổt nhưng dường như cô chẳng trửơng thành chút nào.

Hoàng Thanh uể oải nhấc ống nghe lên:

- Alô! Hoàn Thanh đây.

Anh chau mày không vui vì tiếng của Thu Trang qua điện thoại:

- Em đây. Chiều anh có đi gặp em không? Đến đi anh Hoàng Thanh nghen. Sáng mốt là em về Sài Gòn rồi. Hoàng Thanh miễn cưỡng:

- Ừ. Nhưng phải sáu giờ rưỡi, anh mới đi gặp em được.

- Em đợi anh được mà.

Thu Trang bỏ địện thoại xuống, cô sẽ từng bước từng bước kéo Hoàng Thanh đến với cô khi cuộc hôn nhân của anh chỉ mang lại cho anh sự phiền muộn.

Cũng chiều nay, lần đầu tiên Thái Anh mong ngóng Hoàng Thanh về nhà. Cô đích than làm món ăn mà Hoàng Thanh yêu thích như một lời cám ơn đã lo lắng chăm sóc cô tối qua.

Nhưng rồi bảy giờ, tám giờ và cuối cùng là mười một giờ mà Hoàng Thanh vẫn chưa về. Thái Anh bỏ đi lên phòng, chị giúp việc ái ngại.

- Cậu Thanh không về hay là cô cứ ăn đi. Cũng tại lâu rồi hai người không ăn cơm chung nên cậu Thanh đâu có biết cô đợi cơm mà về.

Thái Anh xua tay:

- Thôi tôi no rồi, bây giờ muốn đi ngủ.

- Cô có ăn gì đâu mà no?

Chị giúp việc thương cảm nhìn theo Thái Anh. Chị thấy thương cho cô chủ trẻ của mình bị chồng hờ hững. Biết sao bây giờ. Đàn ông họ cho mình cái quyền lỗi lầm nhưng phụ nữ thì không. Họ không bao giờ tha thứ cho kẻ phản bội mình.

Gần mười hai giờ đêm Hoàng Thanh mới về đến. Anh dùng chìa khóa riêng mở cửa vào nhà rồi lên phòng, đóng cửa lại ở trong đó.

Chiều nay anh có buổi chiều thật vui vẻ nhẹ nhàng bên Thu Trang. Cô biết cách nói chuyện làm cho anh vui dù thật lòng anh xem cô như bạn, một người bạn than như thế thôi. Trong nỗi buồn về cuộc hôn nhân của mình, Hoàng Thanh tấp vào như tìm nơi ẩn náu cho tâm hồn mình.

Sáng ra, Hoàng Thanh dậy hơi trễ vì đêm qua anh về muộn. Anh đi xuống nhà. Chiếc xe của Thái Anh dựng trong góc nhà không còn, có lẽ cô đã đến trường.

- Cậu Thanh! Tối hôm qua cậu về muộn quá, cô Thái Anh có làm món thịt bò nứơng sa tê cho cậu. Thế mà cậu không về. Món ăn tôi bỏ nguyên trong tủ, cậu muốn ăn không tôi làm cho, ăn rồi hãy đi làm.

Đi tới cửa, Hoàng Thanh khựng lại vì câu nói của chị giúp việc.

- Chị nói Thái Anh làm món ăn cho tôi?

- Dạ, nhưng cậu không về nên cổ cũng không có ăn để bụng đói đi ngủ. Sáng nay đi học sớm rồi.

- Thôi để chiều tôi về ăn với cô ấy.

- Dạ.

Hoàng Thanh lên xe, anh suy nghĩ. Có lẽ là Thái Anh muốn cám ơn anh hay là cô muốn gián tiếp cho anh biết là cô cần anh? Một chút ân hận trong lòng Hoàng Thanh vì chiều hôm qua anh đã ở bên Thu Trang cho đến khuya.Chiều nay anh sẽ về sớm.

Buổi trưa, Thái Anh vừa tan học đi ra với Tố Thư, cô cười với Tố Thư:

- Mình không quá giang xe cậu nữa, mình đi xe đạp.

- Anh Thanh không bảo tài xế đưa cậu đi nữa sao?

- Đâu có, là tại mình không thích thôi.

Thu Trang tiến đến trước mặt Thái Anh;

- Tôi là Thu Trang, tôi muốn nói chuyện với Thái Anh được chứ?

Thái Anh do dự rồi gật đầu. Hai người đi băng qua đường vào quán nứơc. Thu Trang chủ động gọi hai chai nước ngọt. Cô tấn công Thái Anh ngay.

- Năm năm anh Thanh đi du học, chúng tôi đã rất than nhau.

Thái Anh cúi đầu, lòng cô đầy tự ti trước vẻ chủ động của Thu Trang.

- Hồi trước anh Thanh có nói với tôi.

- Cô không ghen sao? Tôi cũng không ngần ngại nói với Thái Anh rằng lẽ ra tôi không về Việt Nam, nhưng tôi đã về và quyết định giành lại anh Thanh vì cô không xứng đáng với những gì anh Thanh dành cho cô.

Toàn thân Thái Anh run lên, đã mặc cảm cô càng mặc cảm hơn. Thu Trang hạ thủ đòn cuối cùng:

- Cô nghĩ sao mà không chịu ly hôn khi cô yêu và đi với người đàn ông khác? Cô nên chủ động ly hôn hơn là để anh Thanh chủ động. Vì tôi sẽ bắt anh ấy làm điều này.

Thu Trang nói với giọng chắc nịch như là Hoàng Thanh và cô có mối quan hệ mật thiết. Những lời nói đủ sức đánh gục Thái Anh.

Thu Trang gọi tính tiền nước, hai ly nước được mang ra nhưng chẳng ai buồn uống. Ðể mặc Thái Anh ngồi đó, Thu Trang bỏ ra về.

Thái Anh cũng rời quán nước, cô quên mất chiếc xe đạp của mình vẫn còn được gửi trong trường. Cô cứ cắm cúi đi trong nỗi buồn với trái tim tan nát. Cô nên ly hôn, cả thành phố này sẽ có dịp cười cô:

- Thái Anh!

Nguyễn Nam tấp xe vào. Anh mở cửa nhảy xuống khi thấy Thái Anh.

- Anh đến trường tìm em nhưng không thấy. Em lên xe đi, anh có chuyện cần nói với em. Hôm đó sau khi gặp anh, Hoàng Thanh đánh em đến nỗi phải nằm viện đúng không?

Vừa nói Nguyễn Nam vừa kéo Thái Anh cho cô ngồi vào xe của mình. Thái Anh giằng mạnh tay ra và lạnh nhạt:

- Không phải, sau này anh đừng tìm em nữa. Em không muốn gặp anh.

Không để ý đến sự phản kháng của cô, Nguyễn Nam tha thiết:

- Anh biết là anh sai khi đã đòi hỏi em chứng minh tình cảm của em, anh phải tin em.

- Anh buông em ra đi! Có một điều em cần nói rõ với anh rằng tình cảm mà em dành cho anh không phải là tình yêu. Em không muốn có bất kỳ mối quan hệ nào với anh nữa, cho nên chúng ta đừng bao giờ gặp nhau nữa. Em đã có chồng, Nguyễn Nam, xin anh nhớ cho điều đó.

- Anh nhớ chứ. Anh còn biết Hoàng Thanh sẽ ly hôn với em để cưới Thu Trang, một cô gái từng yêu Hoàng Thanh trong năm năm học chung dưới một mái trường.

Tim Thái Anh lịm đi trong cay đắng. Ðiều này đâu phải cô mới biết, thế mà cô vẫn thấy lòng mình đau đớn, nước mắt cô trào ra.

Nguyễn Nam ôm vai cô:

- Tất cả cũng tại anh, anh đã làm cho em đau khổ. Sau này anh nhất định sẽ mang lại hạnh phúc cho em.

Thái Anh đẩy tay Nguyễn Nam ra:

- Sao anh không chịu hiểu vậy? Em không hề yêu anh và dù cho Hoàng Thanh có ly hôn thì em cũng không trở lại với anh nữa, không phải vì giận hờn mà vì em hiểu rằng em không yêu anh.

Thái Anh bỏ đi như chạy, cô tuông vào ngõ hẻm rồi đứng ôm mặt khóc lặng lẽ.

Chiều nay Hoàng Thanh về nhà để đợi Thái Anh về ăn món bò nướng sa tế với anh, nhưng Thái Anh vẫn còn lang thang bên ngoài trong cái lạnh se sắt và đường phố đêm Ðà Lạt ngập tràn sắc màu ánh đèn đêm.

Tiếng chuông cửa. Hoàng Thanh vội đi ra, anh kêu lên khi thấy Thu Trang:

- Em chưa về Sài Gòn sao?

- Chưa, em còn chút công việc nữa. Anh đang làm gì vậy?

- À đang xem ti vi.

- Em vừa thấy vợ anh đi với Nguyễn Nam. Tại sao anh để cho cô ta công khai cắm sừng anh vậy? Còn cô ta nữa, là sinh viên sư phạm mà chẳng giữ được tư cách đạo đức.

Hai tai Hoàng Thanh ù ù:

- Em nói… em thấy Nguyễn Nam đi chung với Thái Anh?

- Anh ta đến trường đón Thái Anh, em nhìn thấy. Còn họ đi đâu thì em không rõ. Em đến đây là để nói cho anh biết. Còn anh có tin hay không thì tùy.

Xe đỗ lại trước nhà, Thái Anh bước xuống từ trên tắc xi. Cô trả tiền xe và đi vào nhà với vẻ mặt mệt mỏi. Cô khựng lại khi thấy Thu Trang trong nhà mình. Thu Trang vờ tươi cười:

- Chào Thái Anh! Hồi chiều tôi thấy cô và Nguyễn Nam trên đường Hồ Xuân Hương. Tôi nói mà anh Thanh không tin.

Thái Anh mím môi. Hoàng Thanh tin hay không tin, cô chẳng cần phải giải thích hay phủ nhận gì cả. Cô cười nhạt:

- Phải, thì cũng như cô thôi, cô có quyền đến nhà này. Chúng tôi tự do về những mối giao tiếp.

Thái Anh đi luôn vào phòng, cô không thấy đôi mắt đỏ lửa giận hờn của Hoàng Thanh. Anh xua tay:

- Em về đi Thu Trang!

Thu Trang rùn vai:

- Dĩ nhiên là em phải về. Em khuyên anh chớ quá ghen mà hồ đồ trước một người như cô ta. Tốt nhất là nên ly hôn và trả lại tự do cho cô ta hơn là mai mốt cô ta có mang và nói là con anh, bắt anh phải chịu.

Mặt Hoàng Thanh đỏ lên như trái gấc chín:

- Anh nói em đi về đi, em rõ chưa?

Anh thô bạo lôi Thu Trang ra cửa và đóng sầm cửa lại. Lừng khừng quay vào, Hoàng Thanh trút nốt cả phần rượu trong chai vào mồm.

Ðồ đốn mạt! Hôm nào đó cô say ngất ngưỡng và nói là cô cần anh. Cô ta sợ xấu hổ với Ðà Lạt này thì đúng hơn. Lần này thì anh không thể nào tha thứ cho cô.

Hoàng Thanh đùng đùng vào phòng, anh gườm gườm nhìn Thái Anh lúc cô vừa tắm xong đi ra trong chiếc robe ngủ màu trắng phong phanh, mái tóc còn ướt sũng nước. Cô lùi lại vì cái vẻ dữ tợn của Hoàng Thanh.

- Anh muốn gì vậy?

- Những gì em nói trong đêm em say rượu là giả dối. Em nói em cần anh, em không yêu Nguyễn Nam… em nói dối tài lắm, tài như năm năm trước, em chạy theo anh mà nước mắt đầm đìa vậy… Vô sỉ!

Thái Anh tái mặt, chưa bao giờ Hoàng Thanh nặng lời với cô như thế. Tuy nhiên cô chỉ biết mở to mắt ra ấp úng:

- Ðêm say rượu em đã nói gì?

- Ðồ giả dối!

Hoàng Thanh tiến sát vào Thái Anh, anh vụt kéo mạnh cô vào mình và hôn cô thật mạnh. Nụ hôn của anh như muốn nghiền nát Thái Anh ra làm cô phải đau đớn. Anh thô bạo giật cái áo trên người cô rồi bế bổng cô lên:

- Bây giờ tôi không cần tôn trọng cô nữa khi chính cô không tôn trọng mình. Tôi cũng sẽ cho Nguyễn Nam biết rằng tôi chiếm đoạt cô trước khi chờ ly hôn để hoàn toàn là của hắn.

Ném mạnh Thái Anh lên giường, Hoàng Thanh lao theo. Anh giằng ngửa Thái Anh ra mặc cho cô chống lại một cách tuyệt vọng. Anh thô bạo chiếm hữu cô.

Thái Anh không chống lại, cô khóc như mưa, những giọt nước mắt không còn làm động lòng Hoàng Thanh nữa.

Buông Thái Anh ra, Hoàng Thanh sững sờ vì những giọt máu trinh nguyên in đậm trên tấm drap. Ôi, anh sai mất rồi. Cơn ghen điên cuồng biến anh thành một tên hồ đồ… một lỗi lầm không thể tha thứ khi… cưỡng hiếp vợ mình. Cô đã chứng minh sự trong trắng của cô với anh nhưng còn anh…

Hoàng Thanh run run quỳ gối bên giường:

- Thái Anh, anh xin lỗi…

Không có lời nói mà ánh mắt kinh hoàng và tiếng khóc nấc nghẹn.

- Thái Anh!

Hoàng Thanh run lên vì căn phòng trống không. Suốt ngày hôm qua Thái Anh đóng cửa tự nhốt mình trong phòng. Ðến chiều thức ăn được đưa vào phòng thì Thái Anh mới chịu ăn nên Hoàng Thanh cũng yên tâm. Anh nghĩ có lẽ cô cũng thấu đáo vấn đề anh có quyền đòi hỏi ở cô bổn phận làm vợ.

- Thái Anh!

Hoàng Thanh mở tung các cở phòng, anh rụng rời vì quần áo và sách vở của Thái Anh cũng biến mất có nghĩa là cô đã bỏ anh đi. Ði đâu? Anh không tin là cô đi tìm Nguyễn Nam khi cô đã thuộc về anh.

Chị giúp việc mở cửa, Hoàng Thanh chụp lấy, anh nói như hét:

- Tôi bảo chị trông chừng Thái Anh kia mà, chị đi đâu vậy hả?

Chị giúp việc sợ tái mặt lắp bắp:

- Cô Thái Anh bảo đắng miệng muốn ăn nho và bảo tôi đi mua. Cô ấy không có trên phòng sao cậu?

- Nếu có tôi đã không muốn điên lên. Cô ấy đã bỏ nhà đi rồi chị biết chưa?

Hoàng Thanh giận dữ gạt đổ mọi thứ chung quanh mình. Anh ngồi lên đống vỡ nát rồi vụt bật dậy lao ra ngoài.

Anh lái xe thẳng đến khách sạn chỗ Nguyễn Nam ở. Bắt gặp Nguyễn Nam lúc anh ta mở cửa phòng ra, Hoàng Thanh nhào vào phòng:

- Thái Anh! Thái Anh!

Nguyễn Nam cau mày:

- Anh làm cái gì vậy?

- Tôi hỏi anh, Thái Anh đâu? Ngày hôm trước anh rủ Thái Anh về Sài Gòn cùng với anh có đúng không?

Nguyễn Nam gỡ tay Hoàng Thanh ra:

- Ðúng là tôi có gặp cô ấy. Tôi bảo muốn sống chung với cô ấy khi anh không mang lại hạnh phúc cho Thái Anh. Bên anh còn có một cô bạn gái từ Úc bay về tìm anh nữa. Nhưng cho đến suốt ngày hôm qua, tôi vẫn chưa gặp lại cổ. Tôi định là đường đường chính chính đến nhà gặp anh đây. Chung sống với nhau nặng nề như vậy thì anh nên trả tự do cho Thái Anh.

- Không bao giờ.

Hoàng Thanh gầm lên như con thú bị thương, anh vung tay đấm vào mặt Nguyễn Nam:

- Cô ấy đã là vợ tôi. Sáng nay tôi đi làm mà bụng dạ không yên nên trở về. Thái Anh đã mang quần áo và sách vở đi, nếu tôi biết anh rủ rê Thái Anh, tôi sẽ không để yên cho anh đâu.

Nguyễn Nam cũng tức giận không kém, anh đấm lại Hoàng Thanh:

- Anh là kẻ khốn nạn. Anh đã làm gì đến nỗi ngày hôm qua cô ấy bỏ học và bây giờ bỏ nhà đi? Thái Anh có mệnh hệ nào thì tôi sẽ giết anh.

Hoàng Thanh lùi lại, anh đưa tay lau máu trên miệng mình:

- Tôi không tin là anh không biết chỗ đến của Thái Anh.

Nguyễn Nam cười đau đớn:

- Anh nghĩ là tôi sẽ ở đây cho anh đánh nếu như tôi biết hay sao? Quả thật là cả tôi và anh đều yêu Thái Anh, nhưng không ai mang hạnh phúc đến cho cô ấy, cũng không ai có niềm tin vào cô ấy. Cô ấy bỏ đi vì không chọn một trong hai chúng ta. Anh có suy nghĩ đến điều đó không vậy?

Hoàng Thanh đứng chết lịm. Quả là anh đã không tin Thái Anh. Lẽ ra trong lần cô say rượu và nói lên điều của trái tim mình, anh phải biết tạo tình cảm với vợ mình, nhưng lòng ghen hờn đã khiến anh trở thành một kẻ hồ đồ.

Bây giờ Thái Anh bỏ đi, cô đi đâu khi chưa từng xa vòng tay cha mẹ? Hoàng Thanh lại lái xe đi, anh hy vọng tìm thấy Thái Anh đang đứng trên con đường nào đó chờ xe. Hy vọng của Hoàng Thanh trở thành tuyệt vọng trong khi Hoàng Thanh gần như lục tung cả thành phố Ðà Lạt này. Vậy mà tăm dạng Thái Anh vẫn mịt mù sương khói.

Quay trở về nhà, một tiếng gió lay động cánh cửa vẫn làm cho Hoàng Thanh ngỡ Thái Anh về. Anh lao ra cửa nhưng chỉ có khoảng không lạnh lùng trống vắng.

Thái Anh ơi, em ở đâu? Hãy về đi em!

Lần đầu tiên Hoàng Thanh khóc. Anh khóc cho sự hồ đồ của mình, chính anh đã làm tan vỡ hạnh phúc của đời mình. Thái Anh mãi mãi không bao giờ tha thứ cho anh.

- Anh Hoàng Thanh…

Cánh tay mềm mại ôm qua vai Hoàng Thanh. Anh giật mình nhìn lên, cơn giận nổi dậy đùng đùng:

- Tại sao em về nước? Em hãy làm ơn tránh xa anh đi Thu Trang. Thái Anh đã bỏ anh đi rồi, em có hiểu không?

Chưa bao giờ Thu Trang thấy Hoàng Thanh thê thảm như thế. Sự ra đi của Thái Anh nhứ đánh anh gục ngã không sao gượng dậy nổi.

Cô bật khóc:

- Bây giờ anh trách em sao? Em đã gây ra lỗi lầm gì nào?

Hoàng Thanh lắc đầu:

- Không, em không có lỗi, anh mới chính là người có lỗi. Anh van em hãy đi về đi Thu Trang. Lúc này đây, anh muốn một mình. Anh van em mà…

Thu Trang khóc òa lên, lòng cô đau như cắt. Sao anh có thể vì Thái Anh mà đau lòng như vậy? Vậy còn cô, anh có động lòng chút nào không trước sự đau khổ của cô?

Thu Trang vừa hận vừa yêu Hoàng Thanh, cô cứ ngồi khóc. Còn Hoàng Thanh ngồi như hóa đá, tiềm thức của anh gào thét ăn năn: Thái Anh ơi, em ở đâu, anh ngàn lần xin lỗi em!

Ông Huy Bằng, bệnh viện vừa cấp cứu một bệnh nhân ngất xỉu trước bệnh viện. Cô ấy khai tên Thái Anh và ông là anh trai của cô ấy.

Cú điện thoại làm Huy Bằng nhảy nhổm. Anh bỏ hết công việc và cuộc họp tuôn ra ngoài, lái xe đến bệnh viện.

Ðúng là Thái Anh, cô mở mắt ra nhìn anh.

- Anh Hai…

Huy Bằng vừa mừng vừa giận:

- Em có biết mọi người đi tìm em, nhất là Hoàng Thanh. Nó còn sợ em dại dột đi tìm cái chết. Em sao rồi, sao lại ngất xỉu trước bệnh viện?

- Em có thai mà làm việc quá sức, cho nên…

- Ôi trời…

Huy Bằng đưa hai tay lên đầu:

- Tự em làm khổ em, đứa bé là của ai vậy?

- Của anh Hoàng Thanh.

- Vậy thì hãy về nhà đi. Anh gọi điện thoại báo tin cho nó nghen.

Thái Anh hốt hoảng giữ tay Huy Bằng lại:

- Em xin anh đừng cho ai biết anh đã gặp em. Nếu không em thà chết ngoài đường chứ không chờ anh.

- Tại sao vậy? Em cứng đầu bướng bỉnh để làm gì?

- Hoàng Thanh không tin em còn trong trắng, em chung sống không có ý nghĩa gì đâu.

- Vậy còn đứa bé em đang mang thì sao?

- Em sẽ sinh nó ra và nuôi nó khôn lớn. Anh Bằng! Bây giờ em đã biết em yêu ai, song tiếc rằng em và Hoàng Thanh đã tự làm tổn thương nhau. Chúng em không thể nào tiếp tục cuộc sống vợ chồng được nữa đâu anh.

- Vậy em còn muốn giữ đứa bé và sinh nó ra làm gì?

- Anh đừng bảo em bỏ nó đi. Nó vô tội anh ạ, chỉ có em và Hoàng Thanh là người gây ra lỗi lầm.

Hoàng Thanh thở dài:

- Thôi, em muốn làm gì tùy em, nhưng nếu cần anh giúp gì thì cứ lên tiếng. Chúng ta là anh em mà.

- Cám ơn anh.

- Em mang thai mấy tháng rồi?

- Dạ bốn tháng. Anh hãy hứa với em đừng cho ai biết kể cả ba mẹ rằng anh đã gặp em có được không anh? Em không còn mặt mũi nào trở về Ðà Lạt dù thật lòng em chẳng làm điều gì xấu xa cả.

- Ðược, anh hứa. À, anh cũng báo với em một tin mừng là anh sắp cưới vợ.

- Chị Việt Hương hả anh?

- Không, một cô gái quê ở Lâm Ðồng.

- Thế anh có yêu người ta không?

- Bây giờ thì chưa, nhưng chắc sẽ có. Cô ấy cũng dễ thương và xinh xắn.

- Vậy em chúc anh hạnh phúc! Rất tiếc là ngày anh cưới vợ em không có mặt được.

- Mẹ buồn và nhớ em lắm!

- Em đành có lỗi với mẹ vậy.

- Vậy ai sẽ săn sóc cho em?

- Em ở chung với một người bạn. Không sao đâu, chỉ xem em như em gái vậy. Em gái chỉ mất vào năm tháng trước trong một tai nạn giao thông.

Huy Bằng đưa tiền cho Thái Anh:

- Em cầm lấy tiền mà xài, nếu thiếu anh sẽ đưa thêm.

Thái Anh cảm động sa nước mắt:

- Cám ơn anh.

Huy Bằng trở về. Anh bần thần ngồi trong phòng làm việc của mình. Thái Anh cư xử như vậy là đúng hay sai? Có lẽ cô có cái lý của mình.

Cộc… cộc… có tiếng gõ cửa. Huy Bằng ngồi quay lại:

- Vào đi!

Việt Hương đẩy cửa bước vào, Huy Bằng lạnh nhạt:

- Có chuyện gì vậy, cô Việt Hương?

Việt Hương đặt tờ giấy lên bàn:

- Em xin được nghỉ việc.

Huy Bằng không nhìn tờ giấy, giọng anh lạnh lùng:

- Hết tháng này hãy nghỉ, chờ tôi tìm thư ký mới.

- Vâng!

- Cô ra ngoài đi!

Chưa bao giờ Huy Bằng có thái độ lạnh nhạt như thế. Anh còn sắp cưới vợ nữa, một người vợ do gia đình anh chọn lựa.

Việt Hương không tiếc nhưng khi anh cư xử lạnh lùng, cô lại thấy không chịu nổi. Thật ra cô mới chính là người bỏ anh.

Việt Hương quay lưng đi ra ngoài. Huy Bằng nhìn theo, lòng anh thầm đau đớn. Ðó là người phụ nữ anh yêu và còn muốn cưới cô làm vợ nữa, nhưng cô đã phản bội anh. Tại sao em có thể cư xử với tôi như vậy?

Na không đẹp bằng Việt Hương, nước da cô ngâm ngâm, vóc dáng khỏe mạnh. Cô có vẻ căng thẳng khi nhìn thấy Huy Bằng đóng cửa phòng lại. Một đám cưới chỉ có tình yêu của Na, cô yêu cái vẻ đường bệ, lịch lãm của anh.

Cô rụt rè đến cạnh Huy Bằng:

- Em cởi áo giúp anh nghen?

Huy Bằng xua tay:

- Anh tự làm được mà.

Huy Bằng cởi áo khoác và cà- vạt đưa cho Na:

- Em có mệt không hay muốn uống cái gì không?

- Dạ… em không khát.

- Tại sao em bằng lòng lấy anh vậy?

- Một lần anh vào trang trại đi thu mua hoa lan và hoa sứ, em đã nhìn thấy anh. Em cũng không nghĩ là em sẽ được làm vợ anh nữa.

- Tại sao vậy?

- Em không sang trọng và quý phái như những cô gái Sài Gòn mà anh quen, nhưng em luôn đặt anh lên ngôi vị cao nhất. Anh là chàng hoàng tử, còn em là một cô gái lọ lem, phải không anh?

- Em là cô gái lọ lem, có một hôm bà tiên đến và hỏi em có muốn lên ngôi công chúa không?

Mặt Na thoáng đỏ lên, cô xấu hổ cúi gằm mặt vì không ngờ anh nói với cô những lời hoa mỹ dễ thương đến như thế. Cô ấp úng:

- Chưa có ai nói với em như thế cả.

- Vậy anh là người đàn ông đầu tiên phải không?

Huy Bằng nâng cằm Na lên, anh nhìn sâu vào mắt cô. Mãi bây giờ anh mới nhận ra nét duyên dáng mặt mà của cô. Trong cơn say say của men rượu tâm hồn, anh cúi xuống hôn cô. Anh cảm nhận được làn môi cô bỡ ngỡ đón nhận môi anh. Toàn thân cô run rẩy trong vòng tay anh, mắt cô khép lại dại khờ, yếu đuối… cái vẻ e ấp ngây thơ của lần đầu tiên đón nhận sự âu yếm khiến Huy Bằng rung động.

Ðây sẽ là người vợ cho anh toàn vẹn lẫn tâm hồn và thể xác. Anh hôn vợ mình trên trọng và nâng niu và để lòng mình rung động rất thật…

Ðêm nay, Việt Hương chìm trong men rượu, nằm bên cạnh cô là Nguyễn Nam. Cả hai đến với nhau bằng những ham muốn tầm thường. Trong men say ngất ngây, Nguyễn Nam gọi tên Thái Anh: "em đang ở đâu, hãy xuất hiện đi, đừng trốn tránh nữa. Anh đã xúc phạm em, hãy tha thứ cho anh!"

Ðồ xấu xa! Ngày nào anh nói yêu tôi, sao bây giờ anh có thể vì một người con gái khác mà như thế? Việt Hương tức giận co chân đạp vào người Nguyễn Nam. Nguyễn Nam say như chết, anh nằm gục mặt chìm trong nỗi đau.

Gần sáng, Nguyễn Nam mới tỉnh dậy. Anh nhăn mặt vì một vòng tay ôm lấy anh. Anh nhìn xuống. Việt Hương đang nằm cạnh anh. Gỡ tay Việt Hương ra, Nguyễn Nam ngồi dậy. Anh vuốt tóc mình cho thẳng lại rồi chệnh choạng đi ra mở cửa nhanh bước ra ngoài.

Việt Hương không gọi lại vì dù có gọi anh lại đi nữa, trái tim anh cũng không còn dành cho cô. Tuy nhiên cô tự dặn mình hãy mở rộng vòng tay khi anh đến tìm cô, rồi có một ngày anh sẽ nhận rõ ra ai mới là người anh cần đến.

- Anh Huy Bằng, em đau quá!

Hai tay Thái Anh bấu mạnh vào tay Huy Bằng, dù rất đau nhưng Huy Bằng cũng cố dỗ dành:

- Can đảm lên! Em nhất định sẽ cho ra đời một đứa con xinh xắn.

Thái Anh cố nở nụ cười trên gương mặt nhợt nhạt mồ hôi. Cô buông tay Huy Bằng ra để vào phòng sinh.

- Can đảm lên, Thái Anh nhé!

Huy Bằng vẫy tay tiễn Thái Anh vào phòng sinh rồi buông tay xuống khi cánh cửa phòng sinh đóng lại. Nhưng cùng một lúc anh nhìn thấy Na, cô đang đứng nhìn anh trân trối.

Huy Bằng kêu lên:

- Na, sao em đến đây vậy?

Anh bước nhanh lại ôm vai cô song Na vùng mạnh ra:

- Anh đừng đụng vào người em.

Huy Bằng cau mày:

- Gì vậy?

Na nghẹn ngào:

- Bây giờ anh mới hiểu vì sao anh hay vắng nhà, vì sao anh hay ngồi tư lự.

- Em nói cái gì vậy Na?

- Cô ấy sắp sinh con cho anh đúng không? Anh đừng có chối, em thấy hết trơn rồi. Không yêu em sao anh lại cưới em? Cô ta đi sinh, anh luôn có mặt một bên lo lắng, vỗ về… Tại sao anh cư xử với em như vậy hả?

Chợt hiểu, Huy Bằng cười phá lên. Sực nhớ đây là bệnh viện, anh ôm miệng rồi lôi Na ra ngoài:

- Ai nói với em cô ấy là bồ anh, sắp sinh con cho anh?

Na bật khóc:

- Còn không phải nữa. Anh vừa đưa tay vẫy tiễn cô ấy vào phòng sinh.

- Làm sao em biết anh ở đây mà tìm?

- Em theo dõi anh. Em còn nghe lối xóm nhà cô ấy nói ngày nào anh cũng đến lo lắng cho cổ. Ðúng là anh chồng tốt, biết thương vợ.

Huy Bằng muốn cười quá sức, tiếng cười cố không phát ra nhưng vẫn trở nên sặc sụa:

- Em đến xóm nhà cô ấy và đi dò tìm đúng không? Vậy em có biết tên cô ấy chưa?

- Em không cần biết… - Na bệu bạo - Em thấy rành rành anh ôm cổ. Em mà như những người đàn bà khác thì đã nhào tới đánh cổ rồi.

- Nếu em đánh cổ, anh… sẽ bỏ em luôn.

Na khóc òa lên, không ngờ Huy Bằng dám nói với cô như vậy.

- Ðược, anh bỏ em thì bỏ đi. Em sẽ về Lâm Ðồng với mẹ em. Em biết em là cô gái nhà quê ít học, đâu có bằng con gái Sài Gòn xinh đẹp quyến rũ.

Na lau nước mắt toan bỏ đi nhưng Huy Bằng đã nắm tay cô lại, anh không cười nữa mà nghiêm mặt:

- Em có biết người anh đưa vào phòng sinh lúc nãy là ai không?

- Anh còn hỏi đố em nữa? Bị vợ bắt gặp ngoại tình mà vẫn tỉnh bơ. Cô tên Việt Hương chứ gì.

- Sai, là Thái Anh đó. Em nhớ anh có đứa em gái tên Thái Anh không?

Na há hốc mồm, cô bán tính bán nghi nhìn vào mặt Huy Bằng:

- Anh nói cổ là…

- Em gái anh, đứa em mà ba mẹ giận và nói từ bỏ không nhìn nhận.

- Vậy cổ… có con với ai vậy?

- Sau này anh sẽ nói cho em biết. Còn bây giờ chúng ta vào trong đi, chắc Thái Anh sinh rồi.

Thái Anh đã hạ sinh được một bé trai nặng ba ký lô hai. Huy Bằng mở túi quần áo lấy khăn và quần áo lo đúng mực như ông chồng thực sự.

Thái Anh được đưa ra khỏi phòng sinh xuống phòng nằm. Huy Bằng bế cô nằm lên giường còn đứa bé được cô y tá để nằm ở nôi. Thái Anh chào Na:

- Từ hồi anh Hai cưới chị, bây giờ em mới được gặp chị.

Huy Bằng trêu:

- Em có biết tại sao chị dâu em đến đây không? Cổ tưởng em là Việt Hương, bồ của anh đó.

Thái Anh phì cười:

- Không phải đâu chị. Anh Hai đã chia tay với Việt Hương lâu rồi.

Huy Bằng nháy mắt chọc vợ:

- Sao? Còn thắc mắc nữa không, cô vợ khờ của anh?

Na bẽn lẽn:

- Ai bảo anh giấu em.

- Anh giấu em vì sợ ba mẹ biết Thái Anh đang ở đây, mà ba mẹ nếu biết thì Hoàng Thanh cũng biết. Em hiểu chưa?

Ðã thông suốt nên Na cười vui vẻ:

- Em biết rồi. Cô Út, cô sinh xong trong người như thế nào rồi? Tôi cũng có kinh nghiệm nuôi sản phụ lắm. Mẹ tôi sinh tôi đầu lòng, tôi còn sáu đứa em nữa.

Huy Bằng âu yếm ôm vai vợ:

- Vậy em lo cho Thái Anh giùm anh nghen.

- Tại anh giấu em, chứ nếu biết thì em cũng lo cho cô Út và xem cổ như em ruột của mình vậy.

Huy Bằng cảm kích:

- Cám ơn em.

Mấy tháng chung sống thôi nhưng Huy Bằng hiểu rõ tính cách của vợ. Cô dịu dàng và chịu thương chịu khó, anh bắt đầu cảm thấy yêu vợ của mình. Có lẽ cô đã ghen anh lâu lắm rồi mà không dám nói ra.

Trên đường về, anh cầm tay cô:

- Lẽ ra em nên hỏi anh, lần sau đừng dò xét anh như vậy nữa nghen.

Na phụng phịu:

- Ai bảo anh không thành thật với em.

- Thái Anh là đứa em gái anh yêu thương nhất. Anh muốn toàn tâm toàn ý lo cho nó. Con bé cũng cứng rắn, nhất định không chịu cho Hoàng Thanh biết.

- Nếu em là cô Út, em cũng sẽ làm như vậy.

- Sao?

- Hoàng Thanh nói yêu cô Út mà lúc nào cũng có cô Thu Trang bên cạnh. Em không chịu như vậy.

- Hóa ra, đàn bà con gái ích kỷ ghê.

- Sao không? Bản chất của tình yêu là độc tôn và ích kỷ mà.

- Chà! Hôm nay anh mới biết vợ anh ghen ngầm, còn phân tích bản chất của tình yêu.

- Vậy anh đừng bao giờ phụ em, anh Bằng nhé.

- Không bao giờ.

Huy Bằng kéo Na ngồi gần sát mình:

- Người ta nói mối tình đầu khó quên vì mang đến sự rung động. Nhưng với anh, tình nghĩa vợ chồng là quý nhất. Người vợ phải là người chia sẻ ngọt bùi nhiều nhất với chồng mình. Anh yêu em vì như thế.

Na ngây ngất, chưa bao giờ anh nói yêu cô. Anh lặng lẽ chăm sóc cho cô xem như một sự bù đắp. Cô đã tìm thấy tình yêu của chồng mình, cô ngồi nép vào anh và hôn lên vai anh.

- Em cũng yêu mình. Em có tin này cho anh nè.

- Tin gì vậy?

- Chúng mình sắp có con.

Gương mặt Na hồng lên màu hồng đáng yêu. Huy Bằng tấp vội xe vào lề vui mừng:

- Thật không em?

- Thật.

Huy Bằng sung sướng ôm Na vào mình:

- Anh vui lắm!

Na mỉm cười, cô để anh ban thưởng cho cô những nụ hôn nồng nhiệt.

Năm năm sau…

- Cậu đến, cậu đến mẹ ơi!

Bé Thịnh nhảy cẫng lên mừng Huy Bằng. Anh xoa đầu nó, anh đưa cho nó bọc quả trái cây.

- Của con đó.

- Cám ơn cậu.

Thái Anh bước ra, cô cười trách anh trai:

- Anh lại mua quà cho cháu nữa rồi.

- Có gì đâu. Bữa nay chị Hai em dẫn bé Bi về Ðà Lạt thăm mẹ nên anh không đưa nó đến đây chơi với bé Thịnh được. Hôm nay em đi dạy về sớm hả?

- Dạ. Anh ngồi chơi. Em đi lấy nước uống cho.

Huy Bằng ngồi xuống ghế, ngả người ra sau thoải mái. Anh hài lòng vì sự khéo vén của Thái Anh. Ngoài giờ đi dạy, cô luôn ở nhà chăm sóc bé Thịnh. Bao nhiêu năm qua, anh thấy cô như trưởng thành và chín chắn hơn.

Thái Anh mang nước ra:

- Anh Hai, uống nước!

- À, cám ơn em. Thái Anh này!

- Dạ.

- Em định sống như vầy hoài sao? Hoàng Thanh vẫn không cưới Thu Trang dù bị gia đình thúc ép, còn Thu Trang thì vẫn theo sát một bên. Như vậy cũng chứng tỏ lòng chung thủy của nó với em rồi.

Thái Anh cúi đầu:

- Em không muốn thay đổi gì cả.

- Anh thấy ba mẹ có vẻ mềm lòng và tha thứ cho em. Có cha mẹ nào sắt đá giận con mãi đâu. Hay em về nhà thăm ba mẹ đi.

Thái Anh ngồi yên, cô sợ trông thấy Hoàng Thanh, sợ nhìn thấy Thu Trang như cô từng vô tình nhìn thấy họ trên đường phố Sài Gòn. Cô rất muốn về Ðà Lạt, đó là nơi cô sinh ra và lớn lên mà. Từng đêm, cô khóc thầm lặng lẽ nhớ nhà, nhớ mẹ cha. Ðôi lúc Huy Bằng còn quay phim cảnh gia đình ấm áp nhưng rồi Thái Anh vẫn chặt dạ không muốn về.

Ngước lên nhìn anh trai, giọng Thái Anh ngậm ngùi:

- Em đã gây nhiều tai tiếng ở Ðà Lạt rồi. Em là người xấu xa, có chồng rồi lại còn đi gặp tình nhân.

- Ai cũng có phút yếu lòng mà.

- Anh đừng bênh vực cho em.

- Năm năm qua, em đã trả giá như thế này cũng quá đắc rồi. Tuổi thanh xuân của em đi qua không thấy tiếc sao? Có bao giờ em cảm thấy cô đơn không? Anh chắc chắn là có, anh còn biết em từng khóc thầm nữa kìa. Còn Hoàng Thanh, khi em không tìm Nguyễn Nam nó cũng hiểu chứ.

Thái Anh lắc đầu. Huy Bằng làm sao biết cái cảm giác đau đớn của cô như thế nào khi bị Hoàng Thanh cưỡng bức. Một cảm giác bị xúc phạm chà đạp, dù bao nhiêu năm qua cô tự bào ch