← Quay lại trang sách

Chương XII

Chương XII

hưởng dinh Nguyễn Cửu Kiều mang bộ sách Quốc Ngữ mới vừa biên soạn cẩn thận, gần như kể về những truyện thời Đông Chu Liệt Quốc và Kinh Dịch cho chúa Nguyễn Phúc Tần xem qua. Gần như, ông ta hàm ý muốn nói mọi chuyện khuyên răn chúa đều từ trong sách vở mà ra, chứ mình không phải là người đặt điều. Chúa Nguyễn Phúc Tần chìu theo ông ta, đọc lại câu chuyện về Ngô Thừa Sai và Việt Vương Câu Tiễn cống nạp Tây Thi. Lúc này, chúa mới nhận thấy có những việc gần na ná nhau giữa thời xa xưa và thời của mình. Thị Thừa sống bên kia sông Gianh, nàng chịu làm gián điệp cho quân Trịnh ắt không còn chuyện gì mà không biết. Còn về việc Tây Thi có tình cảm riêng tư với Phạm Lãi làm chúa cũng thấy na ná giống với Đào Thừa và Nguyễn Hữu Cảnh. Tình yêu của con người hình như là có thật, chúa biết Thị Thừa vẫn không quên Cai cơ và vẫn thường hay nhắc đến tên người mình yêu.

Bấy lâu nay, chúa gần như quên mất việc Cai Cơ không về chầu. Có lẽ, phần nào đó giận hờn việc Đào Thừa tiến cung. Chúa cảm thấy việc tiến cung là do nhà Nguyễn Hữu Dật mong muốn, còn mình đâu có ép uổng việc đó. Thế rồi, chúa nguyễn Phúc Tần muốn cách gì đó giảng hòa, chi bằng ra chiếu chỉ cho Cai cơ về chầu để thăm dò việc tình cảm của hai người.

Khi người thân tín phi ngựa mang chiếu chỉ ra biên ải, Chưởng Dinh Nguyễn Cửu Kiều ái ngại:

- Kính chúa! Bấy lâu nay thần ái ngại việc về chầu của Cai Cơ. Nay chúa ban lệnh cho Cai Cơ Nguyễn Hữu Cảnh về chầu có phải như mang cọp vào chầu, đâu thể nào đoán biết trước được con hổ ấy hiền hay hung tợn. Vả lại, chúa là người tối thượng, đường hoàng trên ngôi bệ không lẽ một cung nữ bình thường như Thị thừa chúa không quyết định được...Mong chúa suy xét, phải ra tay giết Thị thừa trước, tránh xảy ra những việc không hay ho nào đó.

- Ta muốn cho hai người nhìn lại nhau, xem xét họ có còn yêu thương nhau nữa không? Giờ ta nghĩ lại, việc Thị thừa tiến cung gây ra bao nhiêu chuyện phiền toái, lại làm cho Cai Cơ đau khổ vô cùng. Ta muốn cho họ gặp lại hoặc cho họ cơ may nào đó.

- Kính mong bệ hạ suy xét lại. Dù sao, cung tần mỹ nữ của chúa thượng không ai được đụng đến. Nếu như không muốn dùng nữa, họ phải chết...

Chúa Nguyễn Phúc Tần chấp tay ra sau, không muốn nghe thêm lời nào nữa. Nhưng Chưởng Dinh Nguyễn Cửu Kiều dập đầu xuống đất, khư khư là phải hàng động mau chóng trước khi Nguyễn Hữu Cảnh về cung. Đằng nào chúa cũng không dùng nàng nữa, tại sao mình phải thêm trò cho thêm phiền toái.

Chưởng Dinh cứ dập đầu, còn chúa thì khó nghĩ ngợi. Chúa Nguyễn Phúc Tần gật đầu, rồi cho ông ta lui ra. Thế rồi, ngay ngày hôm đó. Chúa nhờ Đào Thừa mang tấm áo ngự bào trong có giấu một bức thư, gởi cho Chưởng Dinh Nguyễn Cửu Kiều giao toàn quyền định đoạt cho ông ta.

Thoạt nhìn Đào Thừa quá xinh đẹp, Chưởng Dinh Nguyễn Cửu Kiều cũng nao nao trong lòng. Sau khi đọc bức thư giấu trong vải áo ngự bào, đọc thấy những nỗi lòng băn khoăn của chúa. Ông ta cũng cảm thấy khó khăn trong việc định đoạt phận số của nàng, và có ý như muốn hòa hoãn, làm sao nàng phải là người phục vụ mình một lần đã. Ông ta phũ đầu:

- Ngươi là một người con gái đẹp! Thế rồi ngươi có biết làm mê hoặc chúa, là làm tội tình mấy bà phi không?

- Chưởng dinh nói gì thiếp không rõ...Khi thiếp được tiến cung, thiếp chỉ biết làm sao cho chúa công vui nhất mà thôi.

- Đó là một tội lớn mà ngươi cố tình đấy...

- Thiếp chỉ biết được là mình đẹp, người ta ngắm nhìn thiếp và người ta mê hoặc. Mọi người ai cũng muốn làm cho người khác vui hơn, thiếp chỉ biết có vậy. Chúa thượng cũng muốn vậy, ý của chúa thượng là ý muốn tối thượng. Thiếp biết làm sao bây giờ.

Rõ ràng Thị Thừa thơ ngây đến đáng tội, nàng không biết gì về sự chiếm dụng. Đôi khi người ta muốn có người con gái đẹp bên mình, nhưng vì những ràng buộc nào đó người ta không thể thực hiện, tức thì rất dễ bị lên án.

Tiếng nói nhỏ nhẹ của Thị Thừa như cào cấu vào sự thèm khát của Nguyễn Cửu Kiều. Ông ta cũng ham muốn được nàng hầu hạ một lần, một chút loáng thoáng trong đầu, rằng như lời lẽ của chúa trong tâm thư cho ông ta toàn quyền quyết định. Nguyễn Cửu Kiều lần lựa một lúc rồi quyết định trước lúc thuốc độc nàng, thì tại sao mình không một lần thưởng hoa.

Thị Thừa đang dần đến cái chết thê thảm mà còn bị nhơ nhuốc nữa, nàng đâu biết rằng thái độ nhẹ nhàng của Chưởng Dinh là những lời bóng gió có ý hãm hại tiết hạnh, mà còn là lời tuyên bố sớm kết thúc một mạng người. Ông ta cho những người hầu ra ngoài, bất chợt choàng lấy Thị Thừa và thỏ thẻ vào tai nàng những lời dụ dỗ:

- Ngươi có biết là ta can gián chúa thượng đừng giết ngươi không? Ta cũng mê đắm ngươi vô cùng, nhưng phận ta làm sao được đụng chạm tới người của chúa công được...

- Chưởng dinh nói sao vậy? Thần thiếp được dạy giữ gìn tiết hạnh với chúa công rồi, không thể được...

Thị Thừa giãy nảy, rồi thoát ra được khỏi tay Nguyễn Cửu Kiều. Ông ta sửa lại mủ mão, rồi nghiêm khắc:

- Ngươi đâu biết là ta có thể định đoạt số phận của ngươi rồi, ta là người bày kế nói ngươi là gián điệp của quân Trịnh đấy. Chúa thượng rất tin ta, ngươi phải chết chứ đừng có mà giữ gìn tiết hạnh...

- Tại sao Chưởng dinh muốn thiếp phải chết...

- Bởi vì làm như vậy, ta cũng có cái lợi là được người nhìn mình không quá ham mê nữ sắc, được chúa tin yêu mà còn khen ngợi là người biết phòng xa. Ta là người vì giang sơn xã tắc, vì các bà phi tần của chúa thượng.

Ông ta cứ nghĩ là Thị Thừa hiểu rõ nên tới sát bên nàng, người ngộm đang rung lên vì khát khao ôm ấp người con gái đẹp. Tuy vậy, Thị Thừa theo phản xạ mà né ra, chứ không phải vì chê bai ông ta hèn hạ. Lúc ấy, ông ta muốn cắn xé vào da thịt nàng và tìm cách cho nàng phục tùng mình một cách nhanh chóng.

Trong bức tâm thư, chúa Nguyễn Phúc Tần cũng có ý ghen tuông, giao quyền giết nàng chứ không được phép đụng chạm vào nàng. Một lúc sau, Chưởng dinh Nguyễn Cửu Kiều biết khó lòng thưởng hoa, sợ đổ bể thì mọi mưu mẹo đều trôi sông trôi xuống biển. Thái độ của ông ta có phần nào tập trung hơn, hướng về Thị Thừa mà ngợi khen:

- Ta chỉ thử tiết hạnh ngươi xem mà thôi, giờ đây ta biết ngươi là người cũng khá tốt.

Ông ta pha cho Thị Thừa một ly rượu đào, làm bộ khen ngợi nàng đủ điều. Thị Thừa nhìn ly rượu cũng thấy khác lạ, nhưng nàng được nghe những lời nói phải trái nên cũng thích thú:

- Thần thiếp tay mền chân yếu, sống ở nơi cung cấm chỉ biết để phục vụ chúa. Chúa thượng không sợ quân nhà Trịnh, xông pha xa trường không ngại nguy nan, không lẽ thần thiếp lại là người để chúa Thượng và Chưởng dinh phải e dè sao?

Không biết được những mưu đồ của giới chính trị, Đào Thừa ngoan ngoãn uống ly rượu độc do Nguyễn Cửu Kiều ban thưởng. Nàng còn đa tạ, rồi ngồi chờ phúc đáp thư về cho chúa.

- Ta đã phúc đáp thư cho chúa thượng rồi!

Thị Thừa nhìn Nguyễn Cửu Kiều, không thấy ông ngồi viết chữ nào cả. Nàng mang máng điều gì đó, rồi nghe chất độc nồng cháy dần dần vào tim phổi. Nàng nghe cổ họng thắt lại, mắt trợn lên một lúc vì xâu chuỗi mọi sự việc lại. Nàng biết mình đã uống ly rượu có độc tố...

- Thiếp uống ly rượu có độc...Chưởng dinh ơi! Có cách nào cứu thiếp...

Thị Thừa nài nĩ, nhưng cũng biết không thuốc nào cứu chữa mình được nữa. Lúc bấy giờ, hình ảnh Nguyễn Hữu Cảnh như hiện ra trước mắt, chỉ có huynh ấy là người còn nghĩ tới nàng là tốt. Nàng cảm thấy như ngoài sân có người đang chạy vào, nàng nhìn và biết đó là Cai cơ, nhưng nàng cũng biết chàng chậm mất rồi.

Từ biên ải giông buồm về cửa biển Thuận An, rồi nhanh chóng đến dinh chúa. Nguyễn Hữu Cảnh nghe đồn đại trong ba quân, những lời xì xầm về người con gái đẹp ấy, rằng đấy là hồ ly tinh hiện hồn để mê hoặc chúa, rằng đó là người phía bên kia sông Gianh nên phải cảnh giác, rằng nàng có thể là người của quân Trịnh cài cắm để chúa quên chuyện triều chính. Nàng phải chết nếu không thì chúa Nguyễn sẽ bị quân Trịnh thôn tính, chàng cảm thấy bất công cho nàng quá. Nguyễn Hữu Cảnh nghe được chuyện bàn tán xôn xao của các quan thần. Người ta e ngại nàng là gián điệp của quân Trịnh, còn sợ chàng là An Lộc Sơn quyết chí san phẵng Trường An để cố gặp Dương Quí Phi. Cho nên Nguyễn Hữu Cảnh chỉ một mình vào triều xin cho nàng thoát tội bị vu oan đó.

Vào triều, chàng làm lễ bái kiến và đưa ra những lý do lâu nay không thể về chầu là vì công việc. Nhưng chúa Nguyễn Phúc Tần biết tỏng là chàng phật lòng vì mất người mình yêu thương, nên dạm hỏi Cai cơ:

- Ngươi về đây, có ý muốn gặp Thị thừa một lần không?

Nguyễn Hữu Cảnh lo lắng chưa dám trả lời, chàng chỉ muốn phân trần. Chàng cho biết rằng nàng từ nhỏ đã là tri kỷ và là một người con gái hiền lành và rằng nàng là một người đơn thân độc mã sao có đủ sức làm ra những chuyện tày đình như vậy.

Chúa Nguyễn Phúc Tần đích thân đỡ chàng dậy, phân bua rằng muốn cho ba quân tướng sĩ thấy mình là một vị Chúa hiền biết chăm lo chính sự, xa rời nữ sắc. Chúa Thượng cho biết đã đưa tấm áo ngự bào cho Thị Thừa, nhờ Chưởng dinh giết nàng bằng việc pha thuốc độc.

- Chúa thượng...Sao ạ?

- Có lẽ ngươi về kịp lúc, hiện tại Thị Thừa đang ở nhà của quan Chưởng Dinh.

Hữu Cảnh cúi chào bái tạ chúa, rồi nhanh chóng sang tư dinh nhà Chưởng dinh Nguyễn Cửu Kiều. Cai cơ mới bước vào sân nhà, thấy ông ta đang nhìn ra ngoài ngỏ. Chàng đã nghe tiếng kêu cứu của Đào Thừa, liền vội vã đến bên nàng:

- Thừa muội! Ca ca đây. Ca ca về để phân giải rõ ràng sự tình cho chúa hiểu...

- Ca ca ơi! Thiếp giờ mới gặp lại nhau, nhưng cũng là giờ...phút vĩnh biệt...rồi...

Thị Thừa ngấm thuốc nên quỵ xuống, Nguyễn Hữu Cảnh bế nàng rồi lay lắc:

- Muội hãy cố lên, ca tìm thuốc giải đây...

- Không kịp nữa rồi! Thuốc độc đã lan tỏ khắp người muội rồi...- Thị Thừa cố nhơn nhớn cái nhìn về phía Chưởng dinh Nguyễn Cửu Kiều, chỉ có ông ấy mới có thể cứu mà thôi. Nhưng biết mình không còn bao nhiêu thời gian nữa, Thị Thừa cố không để lời mình lắp bắp - Ca ca hãy một lòng thờ chúa công, đừng vì chuyện này mà hờn dỗi gây sự đó. Chết sống là ý chúa công, muội phải đi rồi...- Thị Thừa còn thở lấy được một hơi nữa, còn thở nàng còn cố gắng trăn trối- Muội không thấy được ca ca bình định phía Trong rồi, nhưng muội tin ca ca làm được...

Sau bao nhiều ngày tháng thương yêu và đợi chờ, khi gặp lại nhau cũng là thời khắc Thị Thừa phải ra đi. Nguyễn Hữu Cảnh chạy vào can gián không kịp và nhìn nàng chết tức tưởi trên tay, máu tràn ra đầy miệng. Chàng đau lòng vuốt mắt nàng, nàng chỉ đơn giản muốn sống cùng người mình yêu. Nguyễn Hữu Cảnh rất hiểu nàng yêu mình, chỉ đơn giản vượt sông Gianh vào Nam là vì mình. Thế nhưng, đời o ép người đẹp là người của vua chúa, ép nàng phải tiến cung mới nên cớ sự như thế này. Hậu quả của những giai nhân sao mà thê thảm quá, gần như người ta nói “hồng nhan thì phải bạc phận” đó sao.

Nguyễn Hữu Cảnh xin được chôn xác nàng, đem nàng ra nơi gặp nhau khi chàng cứu mấy con cá voi. Đây là lần chàng phá vỡ luật vua tôi hiếu nghĩa, chàng vì hiếu nghĩa mà nghe lời mẫu hậu để nàng tiến cung, đạo bề tôi nên mới cống nộp cho Chúa. Một chàng dũng sĩ đâu phải chỉ gan dạ trên sa trường, nếu chàng dũng cảm hơn cùng tranh giành tình yêu với Chúa ắt cuộc đời nàng sẽ khác hơn bây giờ. Yêu nhau là người ta mắc nợ nhau cuộc đời, thế mà chàng không dám bảo vệ cho tình yêu của nàng lúc ban sơ.


Nguồn: Tác giả VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 20 tháng 5 năm 2015