← Quay lại trang sách

Chương 50 & 51 -

Bên trong chiếc Volvo có mùi dầu mỡ còn mới và mùi da được đánh bóng bằng sáp ong. Những kỷ niệm về chiếc xe riêng của mình chiếm ngự Viktor đến mức ông đã quên mất trong khoảnh khắc sự nguy hiểm mà ông đang gặp phải. Chiếc ô-tô này giống chính xác kiểu xe mà ông đã lái đến cạnh biển trước đây ba tuần. Nó cũng được trang bị y như vậy. Tất cả đều rất quen thuộc đối với ông. Và mặc dù trên thực tế là hoàn toàn không thể, Viktor có thể thề rằng ai đó đã mang chiếc xe riêng của ông bằng máy bay từ Sylt sang Parkum trong thời tiết mưa bão này.

“Trò này để làm gì?”, ông hỏi cả Anna đang ngồi cạnh ông trên băng ghế sau lẫn người lái xe không quen biết mà ông chỉ có thể nhận ra được hình dạng mờ ảo vì ông ngồi ngay ở phía sau của ông ta.

“Như tôi đã nói rồi đấy. Chúng ta chạy một vòng”.

Anna vỗ tay, và chiếc Volvo bắt đầu nhẹ nhàng chuyển động.

Bất kỳ chúng ta đi đâu, Viktor nghĩ thầm, nó không thể xa được. Hòn đảo chỉ có hai con đường. Chậm nhất là sáu phút nữa chúng ta sẽ đến ngọn hải đăng, và rồi chúng ta phải quay lại.

“Đi đâu thế này?”

“Ông biết rõ điều đấy chứ, Viktor. Ông chỉ cần phải đếm một với một thôi, rồi ông sẽ có được lời giải”. Chiếc xe tăng tốc, và mặc dù mưa đập với một lực kinh khủng vào kính trước, người lái xe vẫn không tỏ vẻ muốn bật cần gạt nước.

“Đây này, ông hãy đọc đi!” Anna đưa cho Viktor thêm ba trang giấy viết chi chít bằng bút bi màu xanh. Rõ ràng là nó xuất phát từ bút của cô ấy, và Viktor có linh tính chẳng lành.

“Cái gì đây?”

“Đấy là chương cuối cùng về Charlotte. Kết cuộc. Đó chính là cái mà ông muốn đọc”.

Ông bối rối nhìn thấy mép của những tờ giấy đã bị cháy thành than. Như thể Anna đã quay ngược thời gian trở lại và vừa kịp lấy chúng ra khỏi lò sưởi ở nhà ông.

“Hãy đọc đi!” Anna đập báng súng vào những trang giấy và ông ném một cái nhìn đầu tiên vào chúng.

Cuộc trốn chạy

“Tại sao cô lại không đơn giản là kể cho tôi nghe những gì...”

“Đọc đi!”, cô giận dữ ngắt lời ông, và ông ngần ngại bắt đầu với những câu đầu tiên:

Buổi tối trong khách sạn Hyatt thật khủng khiếp. Charlotte chảy máu cam liên tục, và chúng tôi phải xin phục vụ phòng thêm ra trải giường và khăn tay mới. Tôi không còn thuốc nữa, nhưng Charlotte xin tôi đừng bỏ em lại để đi mua thuốc. Vì thế mà tôi không thể tự mình đi đến tiệm thuốc tây mở cửa bán đêm. Khi cuối cùng rồi em thiếp ngủ đi, tôi không muốn liều đánh thức em dậy bằng cách nhờ người gác cửa đi mua hộ Paracetamol và Penicillin. Tiếng ông ấy gõ cửa phòng chúng tôi chắn chắn sẽ đánh thức Charlotte dậy.

Chiếc xe xóc nảy lên khi lao nhanh qua một ổ gà đầy nước và Viktor ngước nhìn lên. Cho đến bây giờ ông không đọc được bất cứ điều gì có thể đưa ra một lý do cho tình huống phi lý mà ông đang lâm vào trong đó: bị giam giữ với một người điên có vũ khí, người đang bắt buộc ông phải đọc những bằng chứng viết tay cho các ảo tưởng của cô ấy.

Cô ấy không mắc chứng tâm thần phân liệt. Cô ấy chỉ quả quyết thế thôi.

Thêm vào đó, người lái xe câm điếc dường như muốn phá vỡ một kỷ lục về vận tốc. Ngay trong cơn bão của thế kỷ với tầm nhìn dưới bốn mét. Hiện giờ ông ấy lái xe nhanh đến mức người ta không thể nhận ra mình đang ở đâu qua kính cánh cửa ướt nước mưa.

“Đọc tiếp!” Anna nhận ra ngay giây phút sao lãng của ông và nhấn mạnh mệnh lệnh của cô ấy bằng cách mở khóa an toàn súng.

“Ê, ê, ê! Được rồi. Tôi đọc, Anna à. Tôi đọc”.

Thêm một lần nữa, Viktor lại đành cam chịu số phận. Và thêm một lần nữa, nỗi kinh hoàng lại bao trùm lấy ông trong lúc đấy.

Chương 51

Sau một bữa ăn sáng nhanh chóng vào sáng ngày hôm sau, Charlotte và tôi khởi hành từ khách sạn và đi đến nhà ga. Ở đấy, chúng tôi lên chuyến tàu đưa chúng tôi đến Westerland. Rồi phải mất thêm một giờ đồng hồ, cho đến khi chúng tôi thuyết phục được một ngư dân già đưa chúng tôi sang Parkum. Cho tới khi lên đến đảo, tôi không biết tại sao Charlotte lại dẫn tôi đến đây. Tôi chỉ đoán rằng em muốn mang mọi việc đến một sự kết thúc. Và rõ ràng là nó cần phải xảy ra ở đây, trong sự hẻo lánh của Parkum.

Ngay khi chúng tôi đặt chân lên đất liền đã xảy ra một việc kỳ lạ. Charlotte trông có vẻ khỏe ra ngay tức khắc. Như thể không khí biển và khí hậu tốt lành của biển Bắc đã làm cho em khỏe ra. Và như một lời xác nhận cho những thay đổi được biểu lộ ra bên ngoài, em xin tôi một điều:

“Đừng gọi cháu là Charlotte nữa. Ở đây, trên hòn đảo nhỏ của cháu, cháu có tên khác”.

“Josy?” Viktor ngửng lên, và Anna mỉm cười.

“Tất nhiên rồi. Cả hai chúng ta đều biết ngay từ đầu là nói về ai, có phải không?”

“Nhưng không thể được. Cô không thể ở trên Parkum với Josy được. Điều đấy sẽ bị để ý đến. Người ta sẽ kể lại cho tôi...”

“Nhất định rồi”. Anna nhìn ông như người ta nhìn một bệnh nhân bị điên điên và nói với người đấy: “Vâng, vâng, tất cả sẽ tốt thôi”.

“Ông cứ hãy đọc tiếp đi”.

Viktor tuân theo mệnh lệnh.