Chương 60 -
Hoan hô!” Larenz vỗ tay yếu ớt. “Rất tốt. Một câu hỏi đơn giản, nhưng rất tốt”.
“Thế nào? Xác con gái của ông ở đâu?”, bác sĩ Roth cứ khăng khăng, bây giờ đã là lần thứ nhì rồi.
Larenz thôi không vỗ tay nữa, chà xát cổ tay của mình và nhìn xuống nền nhà trải linoleum màu nâu, qua ánh sáng nhân tạo trên trần nó có một ánh xanh nhạt. “Thôi được rồi”, ông thở dài. “Nhưng rồi thì mình thực hiện giao hẹn của chúng mình”.
“Anh kể cho tôi nghe câu chuyện của anh, và tôi tặng cho anh tự do?”
“Vâng”.
“Không được!”
Viktor thở hắt ra rồi thở dài.
“Tôi biết, tôi có tội. Tôi đã phạm cái tội nặng nhất mà người ta có thể tưởng tượng ra được. Tôi đã giết chết người mà tôi yêu thương nhiều nhất. Con gái của chính tôi. Nhưng anh biết là tôi đã bệnh. Tôi đang bệnh. Không có cách nào chữa trị được cho tôi cả. Sẽ có một vụ ầm ĩ trên giới truyền thông. Một vụ xử án, và cuối cùng thì người ta sẽ giam tôi. Nếu may mắn thì ở trong một trại giam kín. Nhưng anh có tin rằng qua đấy mà xã hội tốt hơn hay không?”
Bác sĩ Roth nhún vai.
“Đối với xã hội, tôi đã phạm tội giết người. Vâng. Nhưng người ta có thể trả tự do ngay tức khắc cho tôi và trong lúc đấy chắc chắn rằng tôi sẽ không bao giờ làm như thế nữa. Vì tôi sẽ không bao giờ yêu thương một người nhiều như tôi đã từng yêu thương con gái của tôi. Tôi xin anh đấy. Anh không cho rằng tôi đã bị trừng phạt đủ rồi hay sao? Việc này còn có ích cho ai nữa?”
Bác sĩ Roth lắc đầu từ chối. “Có lẽ anh đúng. Nhưng tôi không được phép làm điều đấy. Tôi sẽ phạm tội”.
“Trời ạ, tôi không muốn anh mở cửa ra đâu, bác sĩ Roth. Martin! Xin anh đấy! Tôi ở lại đây cơ mà. Cứ đưa cho tôi cái cocktail thuốc viên đấy đi, và tôi có thể trở lại Parkum”.
“Trở lại Parkum? Anh muốn gì ở đó? Ở đó, anh đã trải qua tất cả những sự khủng khiếp mà anh đã kể cho tôi nghe hàng giờ trong ngày hôm nay rồi”.
“Chỉ những tuần vừa rồi mới như thế thôi. Cho tới mới đây, tôi còn sống trên một hòn đảo trong mơ”. Viktor cười vì lần chơi chữ của mình. “Thời tiết ấm áp dễ chịu, vợ tôi gọi điện mỗi ngày và muốn đến thăm tôi không bao lâu nữa. Halberstaedt lo cho chiếc máy phát điện, và Michael mang đến cho tôi cá tươi từ những chuyến đi của ông ấy. Sindbad nằm ở dưới chân tôi. Và cái quan trọng nhất: Josy sống với tôi. Tất cả đều toàn hảo cho tới đó. Cơn bão chỉ đến khi các anh ngưng không cho tôi uống thuốc nữa”.
Bác sĩ Roth đưa tay vào trong túi áo của mình và giữ chặt lấy ống thuốc. Lời nói của Larenz khiến ông cảm động.
“Tôi không biết. Điều này là không đúng đâu”.
“Được rồi”. Larenz bây giờ ngồi dậy trên giường.
“Tôi làm cho anh được dễ dàng hơn, bác sĩ Roth ạ. Tôi sẽ trả lời câu hỏi cuối cùng của anh. Tôi nói cho anh biết xác chết của Josy ở đâu. Dưới một điều kiện: anh đưa mấy viên thuốc cho tôi trước”.
“Ngược lại”, người bác sĩ trả lời và hồi hộp dùng tay vuốt tóc qua chỗ hói của mình.
“Anh nói ngay cho tôi bây giờ, và tôi đưa thuốc cho anh sau đó”.
“Không. Cho tới bây giờ tôi cứ nói suốt mà không biết rằng mình có nhận được sự đền đáp hay không. Bây giờ đến phiên anh. Anh hãy tin tôi, và anh đưa cho tôi mấy viên thuốc, cần ít nhất là hai phút, cho đến khi chúng có tác dụng. Đủ để nêu địa điểm ra cho anh”.
Bác sĩ Roth đứng ngần ngừ trước chiếc giường của Larenz và suy nghĩ. Ông biết rằng điều mà ông làm bây giờ là mâu thuẫn với tất cả những gì ông đã học được trong cuộc đời của ông. Nhưng ông không thể làm khác đi được. Sự tò mò của ông mạnh hơn là lý trí của ông.
Ông rút bàn tay ra khỏi chiếc áo choàng và đưa cho Larenz cái hộp nhỏ màu trắng với những thứ thuốc muốn có. Đó chính là thuốc mà họ đã thường xuyên tiêm cho ông trong những năm vừa qua, cho tới khi họ cuối cùng đã ngưng lại trước đây ba tuần.
“Rất cám ơn”. Larenz không phí thời gian và đếm ngay tức khắc tám viến trên lòng bàn tay nhợt nhạt của mình. Vị bác sĩ trưởng nhìn ông ấy với nét mặt bất động. Đúng vào lúc người đối diện với ông bỏ chúng vào miệng, ông muốn giật bàn tay của ông ấy lại để chữa lỗi lầm của mình. Nhưng đã quá muộn. Larenz đã nuốt xuống tất cả.
“Đừng sợ. Hãy tin tôi đi, bác sĩ Roth. Anh đã làm đúng. Đây là một thời điểm hợp lý cho lần tái phát bệnh. Không ai sẽ yêu cầu khám máu tôi nếu như trong vài khoảnh khắc nữa tôi lại nằm trên giường của mình và quên đi mọi thứ xung quanh. Những người bảo vệ tôi sẽ lo cho điều đấy. Họ còn muốn tôi không có khả năng để được mang ra tòa xét xử nữa kia mà. Giáo sư Malzius sẽ nghĩ rằng những sức lực tự chữa bệnh của tôi đã không đủ và sẽ quay về phương pháp chữa trị kinh điển bằng thuốc. Cuối cùng thì ngưng tiêm thuốc không phải là ý tưởng của ông ấy”.
“Hoặc cũng không, và ông ấy cho rửa dạ dày của anh”.
“Hẳn là tôi phải sống và... chết với rủi ro đó”.
Viktor nằm lên giường với một hơi thở nặng nhọc. Ông đã uống liều gấp đôi, và đã có thể nhận ra những dấu hiệu đầu tiên trong giọng nói của ông. Cử động tay yếu ớt, ông ra hiệu cho bác sĩ Roth đến gần mình, người cúi xuống chỗ ông để Larenz có thể nói vào tai của mình.
Ông trợn mắt lên, và bác sĩ Roth đã lo ngại rằng Viktor sẽ mang theo lên Parkum câu trả lời cho câu hỏi của ông ấy.
“Josy ở đâu?” Ông lắc vai Larenz.
“Xác của em ở đâu?”
Trong một khoảnh khắc, ông nhìn thấy đôi mắt của bệnh nhân của mình mờ đi, thế nhưng rồi ánh mắt của ông ấy trong sáng trở lại.
Larenz nói những lời cuối cùng của mình với một giọng nói chắc chắn, rõ ràng.
“Hãy chú ý cho tốt nhé”, ông ấy nói, và bác sĩ Roth lại cúi người xuống chỗ ông. Rất gần.
“Nghe cho kỹ này, ông bạn trẻ của tôi ơi. Bây giờ tôi nói cho anh biết một điều sẽ làm cho anh nổi tiếng đấy”.