← Quay lại trang sách

THẰNG BÉ DA ĐEN Tác giả: Angust Derleth-(The dark boy)

Augus Derleth là một văn sĩ Anh, ưa viết những truyện ngắn, dài dự tưởng và quái đản. Ông đã từng xuất bản trên mười lăm tác phẩm chọn lọc thuộc loại đó mà phần nhiều chuyên diễn tả những điều thiện và đẹp đẻ nhất của con người. Ở đây, chúng ta sẽ được ông kể cho nghe một câu chuyện – đã được dịch ra nhiều thứ tiếng - thật hấp dẫn và cảm động của một bà giáo can đảm, của một người đàn ông đau khổ, của một con ma hiền thục …và của một tình yêu nẩy nở trong sự hãi hùng, không kỳ thị màu da …

VÀO BÁN ĐỆ NHỊ CÁ NGUYỆT, khi đến nhận việc ở giáo khu 9, bà Judith TIMM rất lấy làm lo lắng vì trước lúc đi bà chợt nhận được một bức thư nặc danh mà trong đó chỉ vẻn vẹn có ba chữ ngắn ngủi “Đừng nên đến!”.Bà ngờ bức thư đó là của cô giáo Mason mà bà đến thay.

Bà định sẽ đem hỏi, nhưng khi vào tới nơi thì cô ấy đã đi rồi. Vì thế, sự lo ngại đã khiến bà đến trọ nhà hai chị em cô Abigail Moore và Lettie. Nhà hai cô gái luống tuổi này ở ngay đầu một con đường đưa đến trường học mà phần nhiều chỉ có học sinh và cha mẹ chúng qua lại thôi. Ngoài ra, dường như hai chị em cô Abigail và Lettie không có người thân thuộc nào cả. Tuy nhiên, hai chị em cô lúc nào cũng tỏ ra rất dễ thương.

Với những ngọn đèn dầu mờ tối so với ánh điện sáng trưng - ngôi trường trông rất đẹp mắt, dù đã cổ xưa. Ở miền quê hẻo lánh này, người ta thấy ít có trang trại nào có điện và học trò cũng thấy ít cần hơn những nông phu.

Cô Abigail, người này, cao lêu khêu, trái lại em cô là Lettie thì lủn đủn và béo tròn ra.

Cô Abigail cho bà Timm biết về cô giáo Mason trước kia là một người rất nóng tính, và xác nhận thêm:

- Thật thế, cô ta nóng tính như một con mèo cái ấy! Những lúc đó, nếu bà thấy, thì bà phải rùng mình. Tôi có cảm tưởng rằng cô ta chẳng yêu gì những đứa bé… Cô ta còn trẻ hơn bà nhiều.

Như chạnh phải lòng, bà Timm chợt tâm tình:

- Chồng tôi đã vô phúc bất hạnh sau ngày cưới ít lâu, tôi chưa hề có một đứa con nào cả…Vì thế tôi rất yêu trẻ thơ… Tiếc rằng tôi đã già rồi!

- Ồ! Lo gì điều đó! Bà còn trẻ mà!

- Nhưng tôi đã hơn 30 tuổi rồi, còn gì…

Cô Abigail chợt hỏi:

- À, mà bà có thích cái nhà này của chúng tôi không nhỉ?

- Dĩ nhiên mà! Gian phòng rộng thênh thang lại có nhiều cửa sổ, thích lắm chứ!

- Ừ, chính chúng ta vừa sửa chữa lại mới được thế đấy, bà ạ! Tuy nhiên, như bà biết, nhà thiếu điện, ta không nên phung phí nhiều vào buổi tối. Ta cần phải tiết kiệm…

Mặc dù cho rằng sự hạn chế tự nhiên của mình đó là hợp lý, hai chị em Abigail lúc ấy lại bỗng muốn chực vịn vào vai bà Timm, vì trong không gian, họ thấy hình như có một vật gì quái lạ đang xuất hiện…

Riêng bà Timm, bà đang nghĩ về lời nói bóng gió trong bức thư nặc danh mà bà chưa muốn tuyên bố vội. Hãy cứ chờ đến lúc nào thuận tiện rồi hẳng nói, cũng không muộn, bà định thế.

Bà được chị em Lettie dành cho một gian phòng thuận tiện và sạch sẽ. Đứng bên khung cửa số, bà có thể nhìn thấy trọn con đường và trọn cả ngôi trường ở cuối một hàng phong già cỗi, to lớn kia.

Bà có cảm giác như mình đang sống vào giữa những ngày cuối tháng ba. Những cây phong già đã trổ đầy hoa và lá, chúng cũng đã lại bắt đầu nảy nở.

Ngôi trường cũ kỹ ấy xây bằng gạch đỏ, cách nay độ 50 năm. Nhưng nhờ những người đàn bà quanh vùng đã gia công gìn giữ quét dọn sạch sẽ và chính nhờ mỗi người đã cố gắng chung góp nhau từng vật liệu cần thiết để tu bổ ngôi trường, tu bổ cho đến đỗi cứ nhìn vào hình dáng bên ngoài người ta cũng dễ dàng nhận ngay ra sự cung dưỡng thâm niên ấy - vì thế, ngôi trường mới tồn tại được với thời gian.

Bà Timm phụ trách 17 học sinh chia ra nhiều cấp bực. Đó là chưa kể ba đứa nữa. Chúng đến trường một cách không đều đặn. Có lẽ vì mùa này, đất đai vừa mới được chuyển mình trở dậy sau một cơn mê suốt mùa đông lạnh lẽo, nên cha mẹ của ba cậu học trò “bất thường” ấy cần đến chúng trong công việc đồng áng.

Học trò ở đây tỏ ra rất cần mẫn nhưng lại ít khôn ngoan và khó dạy. Bà Timm hy vọng rằng thời gian sẽ giúp bà dìu dắt, dạy dỗ chúng theo phương pháp riêng để có thể biến đổi được trí não và tính tình chúng tốt đẹp hơn.

Ngay hôm buổi đầu đến dạy, bà đã nói với chúng:

- Tôi hy vọng rằng tôi sẽ không đem lại cho các em một sự chán nản nào để các em khỏi phải có ý nghĩ so sánh tôi với cô Mason.

Nhưng hình như chúng chưa tin hẳn ở bà. Chúng luôn có thái độ ngờ vực và miễn cưỡng nghe theo lời dạy của bà. Dù thấy bà Timm vẫn luôn hết lòng tin tưởng ở thiện chí mình.

Bà chia chúng ra làm nhiều toán để được hiểu mau chóng về trình độ học lực cá nhân của chúng.

Cô Abigail hỏi:

- Bà dạy được bao nhiên học sinh?

- Mười bảy, và có thêm ba đứa nữa mà chỉ thỉnh thoảng chúng mới đến trường.

Hai chị em Abigail thầm trao nhau một cái nhìn bí mật khi nghe bà Timm nói đến ba đứa học trò “bất thường” ấy.

Bà Timm vô tình lẩm nhẩm kể lại từng tên học sinh cho chị em Lettie nghe, nhưng cuối cùng chỉ có 16…

- Ồ, thật là buồn cười! Tôi đã quên hết một. Tôi nhớ hình như đó là một đứa bé có màu da ngăm đen, học lớp tư…

- À ra… Cô Lettie ấp úng bỏ dở câu nói, rồi bỗng vụt tiếp khác đi:

- Này chị Abigail, tối nay chắc trời sẽ mưa to. Chị hãy mau đóng những cánh cửa chắn gió lại đi!

- Ồ,làm gì có mưa đêm nay! Ánh trăng sáng rực kia mà! - Bà Timm cãi.

Nhưng cô Letlie lại quả quyết:

- Kìa, mưa sắp đến nơi rồi đấy!

Còn lại một mình trong phòng, bà Timm vẫn để nguyên cửa sổ. Ánh trăng tràn ngập đồng quê. Đêm tối êm đềm. Trời không gợn chút mây.

Trước khi đi ngủ, người đàn bà trẻ tuổi còn nán lại một giây bên khung cửa sổ tờ mờ. Bà đưa mắt nhìn về phía cuối con đường, nơi đó ánh trăng đang lấp lánh chiếu vào cửa kính nhà trường… Ồ kìa, sao lại có một bóng hình thấp thoáng như bóng người nhởn nhơ qua lại làm ở đấy? Có phải kẻ ấy định phá rối gì, định gây cho bà một trách nhiệm gì? Không, có lý nào… Bà nghĩ thế và yên trí bước vội lên giường.

Sáng hôm sau, nhà trường không có một dấu vết phá hoại nào. Bà Timm phân định rằng trong một vùng quê không tâm tiếng này, thật buồn cười cho những ai đã có công phòng giữ kẻ đi đêm.

Học trò lần lượt đến đông đủ. Bà Timm bắt đầu điểm danh. Nhưng vẫn chỉ có 16 đứa! Lại thằng bé da đen vắng mặt! Có lẽ nó còn bận giúp việc cho cha mẹ. Bà nghĩ, nếu có thể được, hôm nào bà sẽ tổ chức lớp học đêm. Như vậy, dù sao cũng có lợi cho một số trẻ nhỏ ở miền này.

Buổi chiều hôm đó, sau khi dùng cơm xong, bà Timm định đến ngay trường học. Nhưng điều đó đã làm cho chị em Lettie chú ý. Họ tìm cách cản ngăn và biện luận rằng cô giáo Mason hồi ấy chẳng bao giờ có dạy đêm như thế, ngay cả thầy Brockway trước đó nữa. “Không cần phải làm việc nhiều. Có ty giáo huấn nào lại muốn cho giáo chức mình quá bận rộn cả ngày đêm đâu…”

Sự khẩn khoản cản ngăn vụng về đó ngẫm ra cũng hơi có lý và cảm động đôi chút.

Bà Timm giảng giải:

- Tôi thích dạy đêm. Và như thế, dĩ nhiên là không có gì ngăn cản được tôi nghĩ đến một điều…

- Điều gì? Abigail đưa mắt nhìn bà Timm hỏi bằng một giọng cộc lốc.

- Điều đó chính là… là tôi đây!

“Chao ơi, làm sao nói cho họ biết được - bà Timm tự nhủ - làm sao nói cho họ cảm thông được là ta tuy đã hơn 30 tuổi rồi mà ta vẫn cảm thấy chưa già, là ta vẫn còn muốn có một mái gia đình ấm cúng, có đàn con trẻ thân yêu: Học đường và lũ thư sinh? Ta có thể nói cho họ biết là cứ mỗi lần ta nhìn thấy chúng, ta luôn tự hỏi rằng: Tại sao ta không như họ, đã sống hơn hai, ba mươi năm dài ở đây?”

Chiều chưa xuống hẳn, bà Timm đã vội đến trường. Ngàn chim líu lo chào đón hoàng hôn. Gió heo may nhẹ nhàng thổi từ hướng tây mang theo mùi đất ẩm, chua nồng. Trăng vàng xuất hiện trên không. Sao đêm lấp lánh lưng trời.

Khu rừng phong mà người ở đây gọi đùa là “mía phong”, dù xầm tối lại bao phủ ngôi trường. Bà Timm có cảm tưởng như những tán cây to lớn kia là chiếc nôi toàn bằng cành lá mà bóng hoàng hôn đã chui nằm trong đó.

Bà bắt đầu lấy thẻ mới ghi phát cho học sinh, một việc mà người ta cho là rất mệt nhọc, nhưng đối với bà, vẫn không có gì khó khăn cả.

Ánh sáng của ngọn đèn dầu soi tỏa thành một vòng hoa vàng vọt in trên chiếc bàn bằng gỗ tạp cũ kỹ.

“Brirch, Marie…” Bà giáo lần lượt biên lên tên họ, nổi tác từng học sinh một và biên luôn cả tên cha mẹ chúng vào thẻ, rất mau chóng. Bỗng nhiên bà chợt dừng mắt lại trên bảng danh sách học sinh lớp tư… Bà nhớ lại đứa bé có màu da ngăm đen. Nó đã vắng mặt suốt ngày hôm nay. Bà nhìn tấm thẻ trắng còn bỏ trống rất lâu theo ý muốn, rồi cố tiếp tục ghi tiếp tên đứa khác.

Nhưng, hình ảnh đứa bé vẫn luôn luôn theo đuổi tư tưởng bà. Chao ơi, sao mà nó khôn ngoan quá, ẩn khúc quá thế! Ngay vào lúc ấy, hình ảnh đứa bé như hiện ra với một vẻ mặt van cầu, một nét buồn bã cô đơn. Mặc dù bà đã từng gần gũi với nhiều trẻ nhỏ nhưng không hiểu tại sao đứa bé độ 9, 10 tuổi này lại có thể làm cho lòng bà xao xuyến, thèm khát một tình yêu mẫu tử, một thứ tình thiêng liêng mà từ lâu bà không có.

Bỗng nhiên bà linh tính như có ai đang rình rập mình. Bà vội đưa mắt nhìn lên… Trước bà, có một gương mặt mà ánh mắt luôn đưa dò khắp gian phòng học. Gương mặt ấy đang ở bên ngoài khung cửa sổ lờ mờ qua ánh trăng huyền hoặc. Sau lưng nhà trường, phía gương mặt vừa xuất hiện, là khu rừng phong rậm rạp mà gần đó có gian nhà một đứa học sinh “bất thường” của bà, tên Edward Robb.

Một giây im lặng trôi qua. Gương mặt kia dần hiện rõ. Bà giáo bỗng thấy hơi lo sợ. Nhưng liền đó bà can đảm định thần nhận ra ngay được đấy chỉ là cử động của một đứa bé.

Và bây giờ gương mặt ấy đã hiện ra trọn vẹn. Bà Timm chăm chú nhìn, không động tĩnh. Bà thấy nó như quen thuộc.

Đứa bé có chiếc miệng duyên dáng, có đôi mắt nâu đầy vẻ mơ màng, có những lọn tóc đen dài và nơi trán lại có cả một vết sẹo to, gần bên thái dương trái. Thôi, đúng rồi! Chính nó, đứa bé có màu da ngăm đen! Chắc nó đã làm xong công việc nhà và ánh đèn trường học đã quyến rũ nó đến đây. Bà Timm đứng nhỏm dậy, ra dấu bảo nó vào. Nhưng nó rụt rè, rụt rè… rồi lẫn trốn thật nhanh, nhanh như một con sóc rừng.

Và nó không trở lạỉ…

Khi về đến nhà trọ, bà giáo còn thấy cô Abigail đang ngồi đợi bà với một gương mặt giày vò biểu lộ vẽ lo âu, sợ hãi.

Cô ta nhìn bà giáo dò xét như để mong khám phá ở đấy một dấu vết bất mãn, khó chịu nào.

- Tôi còn chờ bà - cô Abigail nói - vì tôi nghĩ rằng bà đã đói, cần ăn một món gì khi về đây.

- Không dám, cảm ơn cô! Tôi…

- À này, hay là bà dùng trà vậy nhé! Tôi đã pha sẵn rồi kia.

- Thế à? Vâng, tôi sẽ xin dùng với cô một tách cho vui vậy?

Lần đầu tiên được ngồi trong phòng ăn với người khách trọ, cô Abigail gợi chuyện:

- Sao, thưa bà, lớp học đêm có nhiều kết quả lắm không?

- Ồ, khả quan lắm! Xin cảm ơn cô!

- Biết ngay mà! Thấy bà được thư thái trong lúc này, tôi đoán rằng hẳn bà có rất nhiều tiến triển…

Đó có phải là câu hỏi dò của cô Abigail?

Một câu hỏi ẩn đầy sự chất vấn hơn là sự nhận xét thông thường.

- Vâng!… À mà này, trong lúc tôi đang làm việc, có một đứa bé trai đến trường nhìn vào lớp học qua khung cửa sổ. Nhưng nó lại không chịu vào.

- Ồ, đứa thế nào? - Đôi mắt Abigail nhìn chăm chăm vào người đàn bà trẻ tuổi và giọng cô ta lí nhí nghe như tiếng thì thầm.

- Đó là một đứa bé có màu da ngăm đen mà tôi đã quên tên. Như cô biết khi người ta đến dạy một nơi nào, cũng cần phải phí một thời gian khá lâu mới biết được hết tên học sinh.

Tia nhìn của cô gái luống tuổi kia vẫn luôn chiếu thẳng vào người bà Timm. Tư tưởng cô ta đang phơi bày trọn vẹn một ý nghĩ ngờ vực bằng sự im lặng.

Chầm chậm uống từng ngụm trà, cô ta mở lời dò xét:

- Thưa bà, người ta hẳn cảm thấy lẻ loi, buồn nản khi phải làm việc vào đêm nơi ấy. Tôi hy vọng rằng sẽ không có gì bắt buộc bà phải làm việc luôn như vậy nữa. Phải thế không, thưa bà?

Lại một câu hỏi thông thường hay một lời khẩn khoản khéo léo mà cô Abigail cố tình nêu ra?

Bà Timm chán nản, tự thấy chưa đủ thuận tiện để tỏ bày ý kiến mình, bà hững hờ đáp:

- Chưa biết được cô ạ! Nhưng có lẻ tôi không thể tiếp tục được lâu.

Nghe xong, cô Abigail lộ ngay vẻ hân hoan nhưng cố giả vờ che giấu,

Tất cả những sự việc đó đã làm cho bà Timm cảm thấy lạ lùng khi về đến phòng ngủ. Chao ơi, thật là kỳ lạ! Nhưng không, qua sự chăm nom, chìu chuộng và vị nể của chị em Abigail, bà Timm thấy hình như họ có thiện cảm với bà thật,

Sau đó, bà cho rằng mình đã tìm được câu trả lời hợp lý bằng mỹ cảm của những kẻ cô đơn sống riêng rẽ trong tình thương. Thật là dễ hiểu, chính họ, họ cũng sống trong cô đơn và lẻ loi. Đất đai của họ đã cho một người chủ trại mướn làm mùa mà kẻ này lại rất ít lui tới với họ. Ngay cả mọi sự giao tiếp với xã hội, họ cũng không vượt qua nổi sự liên kết nhỏ nhoi của một vài người lân cận.

Ngày hôm sau, khi lớp học vừa mới bắt đầu, bà Timm bỗng nghe có tiếng gõ cửa. Bà ra mở. Trước mặt bà, một người đàn ông tuổi độ 35 có đôi mắt nâu và những lọn tóc đen dài, tay dắt một trong ba đứa học trò “bất thường” của nhà trường, khẽ cúi đầu chào bà rồi lễ phép hỏi:

- Thưa bà, có phải bà là cô giáo mới đổi lại?

- Vâng, chính tôi là Judith Timm đây.

- Rất hân hạnh. Tôi là Tom Robb. Tôi xin đưa con tôi đến học với bà. Nhưng xin thú thực rằng nhà tôi rất đơn chiếc, tôi phải cần đến nó luôn. Vậy xin nếu thỉnh thoảng mà nó vắng mặt, mong bà thông cảm và tha thứ cho.

- Vâng, tôi biết rõ điều ấy lắm, xin ông cứ yên tâm.

Bà quay nhìn đứa bé rồi hỏi tiếp:

- Có phải em ấy là Edward không, thưa ông?

- Vâng, chính nó là Edward Robb đấy, bà ạ!

Đến đây, hắn bỗng đổi giọng, lạ lùng và bí mật:

- Và thưa bà, chắc bà thừa hiểu rằng tôi không thích nhìn thấy nó trên cầu thang trường học…

Thật là một câu hỏi buồn cười, Bà Timm nhìn kẻ đàn ông một giây rồi nói:

- Tôi tin rằng ở đây sẽ không có ai dại dột để cho em ấy lên thang lầu đùa chơi đâu, ông ạ!

Bà Timm cố chịu đựng cái nhìn soi mói của gã đàn ông lạ một cách thực thà… Nhưng bà bỗng cảm thấy như vừa chợt khám phá được ở hắn một điều lạ làm cho bà phải ngạc nhiên.

Có phải chính nơi này, nơi mà trước kia có một điều gì bí ẩn xảy ra cho con hắn, cho hắn, do cô Mason?

Một chút dã man, một chút thù hằn, một chút ý nghĩ đen tối không ngừng gợi lại trong cái nhìn kỳ quái dữ dằn mà hắn đang dồn cả về phía bà Timm. Niềm khổ não ngấm ngầm từ lâu trong thâm tâm hắn, như đang bừng dậy mãnh liệt, khiến hắn đau đớn và như có vẻ thách đố.

Bà Timm bỗng mở rộng cửa thêm, mời hắn:

- Thưa, xin mời ông vào chơi.

Hắn giật mình, lắp bắp:

- Ồ không… xin cảm ơn…

Hắn buông tay đứa bé, nhẹ nhàng đẩy nó về phía trước:

- Đây là giờ mà con khỏi phải giữ Ed…

Rồi hắn ấp úng tiếp, vẻ cảm động:

- Nhưng khi bãi học, con nên về sớm một chút, con nhé! Vì dù sao, Ed cũng cần có con!

Bà Timm ngạc nhiên hỏi:

- Thế còn bà Robb đâu, ông nhỉ?

- Thưa, nhà tôi đã mất hơn ba năm rồi, bà ạ!

- Ồ, xin lỗi!

- Thưa, chẳng có gì… Nhưng giá bà biết rõ được hoàn cảnh tôi…

Hối hận vì đã lỡ lời gợi lại cho hắn một nỗi buồn, bà Timm chợt phân bua:

- Điều đó không lạ gì đối với tôi đâu, ông ạ! Vì chồng tôi cũng đã mất hơn 6 năm nay rồi đấy…

Nhưng qua lời bà, hắn vẫn lạnh lùng nở một nụ cười khó hiểu.

Khi gã đàn ông đi rồi, bà Timm bỗng nhớ đến sự giống nhau giữa hắn và đứa bé có màu da ngăm đen.

Có lẽ đứa bé ấy là con của Tom Robb? Ừ, phải rồi! Không còn ngờ vực gì nữa, hắn có thành kiến chống đối với nhà trường một cách rõ rệt. Điều đó đã lộ ra qua thái độ thù hằn và châm chọc của hắn.

Hắn không phải là người vô lễ, không phải là người thiếu giáo dục, nhưng sao hắn lại có cử chỉ chống đối kỳ lạ đến ghê tởm như thế? Làm sao có thể giải thích được cho mình đây?

Với ý nghĩ đó; bà Timm cảm thấy không vui với cảnh trạng này. “Nhưng tất cả những điều đó là chỉ vì còn trẻ, ta cần phải săn sóc, dạy dỗ chúng. Ta không nên để cho ý nghĩ không đâu và chán nản kia lôi cuốn”.

Tối hôm đó, đứa bé lại đến nhìn bà Timm qua cửa sổ.

Nó vắng mặt suốt ngày, luôn cả ba đứa lớp trên nó cũng thế. Bà Timm ngờ rằng chúng còn bận giúp việc cho cha mẹ ngoài đồng.

Nhưng khi bà bất chợt vào lớp thì bỗng thấy đứa bé ấy đang lẩn trốn. Rồi một lát sau, bà lại thấy nó trở lại và nó cũng nhìn bà qua cửa sổ. Gương mặt nó hiện ra rỏ ràng trong bóng tối, mắt vẫn luôn luôn chăm chú nhìn bà.

- Kìa em, em có muốn vào lớp một chốc không? Bà Timm ngọt ngào hỏi.

Không nói một tiếng nào cả, nó lặng lẽ theo bà. Nhưng nó chỉ đi dài theo chân ngưỡng cửa, rồi bỗng dừng lại ngoài vòng ánh sáng của ngọn đèn. Đôi mắt ưu tư của nó vẫn luôn luôn nhìn bà Timm.

Bà cố gắng bình tỉnh, gượng cười bắt chuyện với nó:

- Tôi tìm tên em trong sổ và được biết em tên là Joël… là Joël, phải thế không em?

Nó chỉ gật đầu không nói.

- Và em đã phải ở tại lớp tư hai năm?

Nó lại gật đầu.

- Chắc tại em không có thì giờ nhiều phải không?

- Vâng!

Bây giờ nó mới chịu trả lời nhưng bằng một tiếng ngắn quá nhỏ, rất khó nghe.

Nhìn vào trán nó, bà Timm thấy có một vết sẹo to, vết sưng còn ngầu đỏ, bà chợt hỏi.

- Tại sao em bị thương vậy, hở Joël?

Nhưng liền đó, như chính đứa bé đã trả lời, bà chợt hỏi tiếp theo ý nghỉ vừa thoảng qua óc

- Em đã té thang lầu ở đây, nơi trường này phải không?

Một lần nữa nó lại gật đầu nhìn nhận.

Đứa bé quả thật là con của Tom Robb. Nhờ những lời thố lộ ỡm ờ của một trại chủ, nên giờ bà mới biết được đích xác những gì đã xảy ra cho Joël. Hơn thế, vết sẹo nặng nề to tướng kia đã giải đáp trọn vẹn cho bà. Ừ, chính cái tai nạn cầu thang đó là cái nguyên nhân làm cho Tom phải điên dại, phải nuôi nấng sự hiềm khích, thù hằn và chống đối với học đường qua cái nhìn hung tợn.

Trong giây phút, đối với những điều mà bà đã chứng kiến, bỗng nhiên bà cảm thấy như có một yếu tố tình cảm nào dâng lên, thêm thắt trong lòng bà, khiến bà cảm động: “Ừ, nó thiếu cả tình thương, thiếu cả những săn sóc, những vuốt ve âu yếm của mẹ hiền… thêm vào đó, còn có những định mệnh khắt khe, cay nghiệt mà cha nó đã hoài công chống đối, cho nó. Nó đang thèm khát một tình thương sâu rộng như đang thèm khát một vật mến cảm nào khả dĩ đưa được nó ra khỏi vòng lẻ loi, cô đơn từ thể xác đến linh hồn. Giọng bà Timm bỗng nhẹ nhàng êm ái:

- Joël ơi, hãy đến thật gần cô nữa đi!

Đứa bé ngập ngừng từng bước, từng bước rồi bỗng run run, toàn thân chúi hẳn về phía trước như chực muốn chạy trốn.

- Kìa Joël! Joël, sao em lại sợ cô?

Nó lắc đầu không đáp.

Bà Timm lại van nài, êm ái hơn:

- Này em xem, cô có sợ gì em đâu? Cô muốn dạy em học mà! Ừ, nếu em không đến học ban ngày được, cô sẽ dạy em vào đêm, em bằng lòng vậy nhé…

Bà đứng dậy. Nhưng nó vội lẩn về phía hàng ba, rồi bỗng lượn cút đi như một làn gió. Khung cửa sổ - nơi mà nó vừa biến thoát - vẫn luôn mở rộng, đen thẫm một màu. Ánh trăng nhoẹt nhòe in trên sàn ván một bóng mờ hư ảo, khác hơn bóng ngàn phong. Rồi chỉ trong giây phút, bóng ấy tan đi. Màn đêm phủ về, đen thẫm hơn.

Chạy vội vàng ra cửa, bà giáo gọi luôn tên đứa bé. Trả lời bà, chỉ có âm vọng mơ hồ.

Im lặng.

Xa xa, gió ngàn rền rĩ trong rừng phong già cỗi. Hút cuối con đường, tiếng chó tru rời rạc mà giọng nó nghe như tiếng rống của một con bò cái, lê thê và buồn nản.

Đêm đó, bà về nhà trọ rất trễ vì bà đã phải hoài công chờ đợi sự trở lại của thằng bé.

Thế nhưng mà, lúc nào cũng vậy, qua cân não, hình như bà vẫn luôn luôn thấy gương mặt nó hiện ra, hiện ra để nhìn vào khung cửa học đường và để chăm chú nhìn bà. Cũng với mặc cảm đó, bà lại thấy hình như nó theo dõi bà trong suốt khoảng đường từ trường học về đến nhà trọ.

Dù đã khuya, Abigail và Lettie vẫn còn thao thức sốt ruột chờ bà. Qua tia nhìn chứa chan niềm thân ái và lo lắng của họ, bà Timm cảm động khi trách yêu:

- Từ nay hai cô đừng nên chờ tôi khuya khoắt như thế nữa nhé! Vì như vậy, vô tình hai cô đã làm cho lòng tôi không yên, lương tâm tôi bị cắn rứt…

- Không phải thế đâu, bà ạ!

Cô Abigail ngắt lời bà.

- Thực ra chúng tôi có bổn phận phải bảo đảm và trông nom sự đi về của bà. Vì nếu không, mọi trách nhiệm rủi ro đều thuộc cả cho chúng tôi…

- Và bây giờ thì… chúng tôi đã nhẹ lo rồi!…

Cô Lettie phụ họa và đôi mắt cô vẫn luôn liên láo, xét dò.

Bà Timm bỗng nhìn trời rồi thong thả:

- Đêm nay thật là yên tĩnh, thật là êm đềm và thú vị!

- Và như thế, chắc bà đã không bị quấy rầy gì? Cô Lettie nhấn mạnh bằng một giọng lo ngại.

Bà Timm mỉm cười đáp vội:

- Ồ, có gì quấy rầy được tôi đâu!… Nhưng bà bỗng đính chính lại ngay:

- Ngoại trừ một đứa bé có màu da ngăm đen, chắc thế! Ừ, hai năm nó vẫn ngồi một lớp học! Các cô nghĩ đấy mà xem: cha nó vẫn luôn cần nó giúp việc đồng áng… Nó không thể nào theo đuổi trọn niên khóa để được lên lớp…

Bà Timm ngạc nhiên bỏ dở câu nói vì bà chợt thấy cô Abigail vừa có vẻ kinh hãi, luống cuống đến run người nhưng lại cố vụng về che giấu.

- Đứa bé nào? - Cô Letlie sợ hãi hỏi dồn.

- Đứa bé có màu da ngăm đen mà tôi đã quên tên ấy. Nhưng tôi nhận thấy nó hình như là con của Tom Robb.

- Ồ, tôi nói có sai đâu! Rồi đây, hẳn bà sẽ bị bắt buộc phải...

- Kìa Lettie! Có im ngay không! Hãy để cho bà Timm nói tiếp! Cô Abigail ngắt lời em.

- Đêm nay tôi đã gặp được nó vào lớp. Tôi đã nói chuyện được với nó một chốc. Hình như nó khổ sở lắm, khao khát tình thương lắm! Nhưng nó lại quá rụt rè! Tôi tin rằng nó rất đau đớn vì đã mất mẹ…

Cô Lettie bỗng đứng dậy, chiếc khăn tay áp sát vào mặt, lảo đảo bước…

Ngạc nhiên, bà Timm vội nhìn cô Abigail:

- Tôi có nên nói tiếp nữa không?

- Xin bà tha thứ cho cá tính dễ xúc động của em tôi. Giọng Abigail có vẻ điềm tĩnh lẫn chắc chắn. Có phải đứa bé kia đã nói cho bà nghe tất cả?

- Không! nó chỉ trả lời tôi bằng những cái gật đầu. Thực vậy, hình như nó sợ nói lắm…

- Thưa bà, tôi không muốn nghe bà hở

chuyện.

- Nhưng tôi nào có hở chuyện đâu? Chắc chắn như vậy mà!

- À này, bà có biết cô Mason không?

- Không!

- Bà chưa có dịp tiếp xúc hoặc thư từ gì cho cô ta sao?

- Không, chưa bao giờ.. Nhưng hãy chờ tôi một chút…

Bà vội vàng vào trong lục tìm bức thư nặc danh trước kia và trở ra đặt nó vào tay cô Abigail.

- Tôi không biết chắc ai đã gửi thư này cho tôi, nhưng tôi nghĩ đó có thể là của cô Mason.

- Vâng, phải rồi! Đây chính là nét chữ của cô ta.

Cô Abigail gấp thư trả lại cho bà giáo, rồi lẩm bẩm:

- Thật là khốn nạn! Chúng tôi đã đoán lầm về cô ta!

Lúc này, bà Timm cảm thấy khó nghĩ hơn bao giờ hết. Bà thấy như mình đã bắt đầu có cảm tình với cô Mason. Vì đã từ lâu bà vẫn chưa tìm gặp một thuyết minh, một chứng cứ nào rõ rệt và chân thật khả dĩ làm cho bà được thỏa mãn qua thái độ kỳ lạ của chị em Abigail. Tính tình nhút nhát lại hay bí mật, bỏ lửng giữa câu nói của họ đã làm cho bà thêm bối rối, thêm ngạc nhiên.

Đêm hôm đó, bà ngồi rất lâu trong phòng để nghĩ ngợi miên man. Ánh trăng thanh dọi vào phòng soi sáng cả gương mặt bà. Bà vẫn luôn cố gắng tìm lời giải đáp cho bài toán khó khăn kia, nhưng vẫn hoài công vô ích. Đã thế, bà lại còn thấy thắc mắc thêm những điều khó hiểu, kỳ lạ!

“Ừ, nếu tất cả mọi người ở đây đều kỳ cục như chị em Abigail và luôn cả Tom Robb nữa thi ít ra bà cũng hiểu được một cách dễ dàng rằng: tại sao một cô gái trẻ và dễ cảm như cô Mason mà không thể chung sống với họ được? Cả hai chị em Abigail và Tom Robb đều là những con người kỳ dị, những căn bệnh thần kinh! Chính họ, họ đã làm cho bà lâm vào tình trạng nan giải này”

Sáng hôm ấy bà Timm vẫn không tìm được dấu vết bối rối nào lộ ra trên nét mặt của hai chị em người chủ trọ. Bà vội vã đến trường sớm hơn mọi khi với ý định tạt ngang nhà cha đứa bé da đen ấy để mong khám phá một vài điều bí ẩn đang ám ảnh bà.

Bà gặp Tom trong trang trại khi ông ta vừa mới vắt sữa xong và vừa thả bò ra đồng. Thoạt trông thấy bà giáo, không để cho bà kịp chào hỏi, Ông ta nói ngay:

- Tôi rất cần đến Edward hôm nay. Xin bà cho phép nó được nghỉ.

- Không phải vì Edward mà tôi đến đây đâu, ông Tom ạ! Trái lại, tôi đến đây để hầu chuyện với ông về đứa con cả của ông, thằng bé có vết sẹo to trên trán, thằng Joël ấy…

Đôi mắt Tom Bobb bỗng sáng lên. Chiếc bình đựng sữa trong tay hắn vụt rơi xuống đất vỡ tan tành.

Hắn bước nhanh một bước về phía bà Timm, nắm vội đôi vai bà lay mạnh như một kẻ điên khùng:

- Hả, bà muốn nói gì? Bà muốn làm gì tôi nữa đây? Hử?

Hắn thét vào mặt bà Timm những tiếng cộc cằn, giận dữ lẫn khổ đau và thất vọng:

- Tại sao bà còn muốn làm khổ tôi nữa như thế? Tại sao người ta và cả bà nữa không để cho tôi được yên?

Quá sửng sốt và sợ hãi, bà Timm cố vùng vẫy mãnh liệt. Nhưng vẫn không sao thoát khỏi đôi tay cứng rắn của Tom.

Bỗng dưng, Tom buông tay thả vội bà ra, rồi lùi lại một bước… Hắn thở hổn hển, run run, vòng tay trên trán, lắp bắp bằng một giọng nặng nề, cảm động:

- Xin lỗi bà!… Tôi… Tôi bị loạn thần kinh.

Nhìn đôi mắt long lanh lệ của hắn, bà Timm thấy cơn tức giận trong lòng mình như dịu lại. Bà quên ngay cả những nắm tay của hắn bám chặt vào người bà đến đau điếng có thể tím bầm lúc này:

- Ông Robb, ông vừa nói gì thế?

Lần này, tia nhìn của gã đàn ông lại chiếu thẳng vào bà Timm nhưng rất êm ái, biểu lộ một niềm tin chân thật:

- Thế bà chưa biết gì cả sao? Người ta không nói gì với bà à?

- Không! Người ở đây chưa ai nói gì với tôi cả.

- Sao? Người ta chưa cho bà biết cái gì về Joël, con tôi… Nó đã té cầu thang trường học…

Và giọng hắn trở nên nghẹn ngào:

- Người ta không cho bà biết rằng Joël đã bị té vỡ đầu, không sao điều trị được? Và nó đã chết cách nay hai năm…

Kinh ngạc, và tưởng chừng như quả địa cầu đang sụp đổ, bà Timm lảo đảo một giây rồi cố đứng lại, bạo dạn nắm lấy tay Tom, nhẹ nhàng:

- Xin ông tha lỗi cho, quả tình tôi không hay biết gì cả! Nhưng bây giờ, tất cả đều rõ ràng, tôi đã hiểu và tôi đã gặp Joël…

- Tôi cũng thế, Nhưng…

- Ông có sợ nó không?

Tom gật đầu, im lặng. Rồi giọng hắn xa xôi:

- Chiều nào nó cũng hiện về trường học. Tôi theo dõi nó… và hình như chúng tôi đều sợ… lẫn nhau!

Có một sự khổ đau ghê gớm và duy nhất đang bừng dậy, xáo trộn trong tâm can hắn…

Rời khỏi trang trại, vừa hút tầm mắt của Tom bà Timm bỗng lảo đảo áp người vào một thân cây, trông dáng khổ sở.

Với một ý cảm mơ hồ, tư tưởng bà chơi vơi trong hãi hùng, trong một bi kịch:

“Nó đã chết! Chết đã hai năm! Và không ai dám nghĩ đến việc rút tên nó ra khỏi danh bộ học đường! Ở lớp tư, không một chiếc thẻ đơn giản nào có thể thay được tên nó!… Không có một đứa con trai nào… Không có một gương mặt ngăm đen nào… Chao ơi!”

Bà cứ luôn lập đi lập lại những lời đó như một chủ đề của một điệp khúc trong bản nhạc.

Đã từ lâu, lâu lắm rồi bà vẫn chưa tìm ra một biện thuyết nào để chinh phục được nó. Ngay hôm ngày đầu tiên đến dạy, bà nhìn thấy nó ngồi ở một chiếc băng đặt cuối hút phòng học. Bà hỏi tên nó. Nó không trả lời.

Ngạc nhiên, bà quay hỏi một học sinh khác.

Nhưng sau khi nhìn về phía cuối phòng, đứa nào cũng chỉ lắc đầu nín lặng, Chao ơi, ngày hôm đó, trông lũ học sinh sao mà có vẻ trang nghiêm đến thế! Và rồi cứ mỗi chiều.. Ồ không, không thể thế được, vô lý lắm!

Khi bà về đến nhà trọ thì đúng vào bữa cơm. Bà đem câu chuyện vừa khám phá ra hỏi chị em Abigail một cách từ tốn:

- Tại sao các cô không báo trước cho tôi biết rằng trường học có ma?

Lettie đưa mắt nhìn chị, trách móc:

- Đấy, chị xem! Tôi nói có sai đâu. Tôi đã nói rằng…

- Hãy im, Lettie!

Abigail ngắt lời em rồi tiến lại gần bà Timm:

- Có ma thật thế không, thưa bà?

- Thật thế! Con ma đó chính là một đứa trẻ: Joël Robb! Và chắc cô đã biết rõ?

Abigail lắc đầu ;

- Không, tôi không biết gì cả! Tôi chưa bao giờ được thấy Joël Robb, và ngay cả Lettie nữa. Tất cả đối với tôi đều là những tin đồn nhảm. Chỉ có hai người thấy ma thôi: Đầu tiên là cô Mason và cô ấy đã nói cho chúng tôi nghe, sau đó là Tom Robb, ông ta cũng đã thấy… Nhưng có lẽ vì chúng tôi đã phỏng đoán sai lầm và đã phủ nhận những điều mà họ đã tin tưởng, nên bà chưa có thể biết được rõ ràng về những sự kiện đó.

Chúng tôi dám chắc rằng cô Mason đã đi trước khi bà đến đây. Hôm buổi học đầu, trẻ con vùng này đã kể lại rằng bà đã nói chuyện với tấm bảng trống. Vì thế chúng tôi đã thấp thỏm lo sợ thầm cho bà… Và bây giờ tôi tưởng như bà đang muốn sửa soạn ra đi, lìa khỏi nơi này?

Có một nỗi buồn lê thê tàng ẩn trong giọng nói của Abigail.

Cử động đầu tiên của bà Timm là định để trả lời cho cô gái luống tuổi có hảo ý ấy bằng một tiếng ngắn: Đi! Nhưng bà không nỡ đáp thế:

- Không! Tôi sẽ ở lại! Bởi vì tôi nghĩ rằng Tom đã sống gần gũi với nó trong suốt hai năm dài như thế mà còn chẳng sao, thì đối với tôi, bóng ma của Joël chắc sẽ không trêu hại gì tôi nữa đâu. Tôi sẽ cố thận trọng trong khi đối diện với những học sinh, và từ nay chúng ta sẽ không phải đề cập đến chuyện Joël…

Hai chị em Abigail nhìn bà Timm, thầm trao nhau một dấu hiệu hoài nghi sâu đậm…

Làm sao ta có thể yên được trong những lần dạy tiếp? Bà Timm luôn nhủ thầm như vậy khi vừa ngồi vào bàn giấy học đường đầy ngập ánh trăng.

Bà đợi chờ. Vì bà biết rằng nó sẽ đến, đến trong giây phút tới đây. Bà lo ngại, cố tìm cách để chống lại sự sợ hãi. Nhưng hình như sự lo âu và nỗi thống khổ đó cứ luôn thản nhiên theo dõi bà trong lúc bà chờ đợi…

Gió ngàn quyện qua cành lá. Trên chót đỉnh rừng phong, mây đen thỉnh thoảng lại che khuất vầng trăng bạc. Hoang tịch phủ dày miền quê heo hút. Tất cả đều như hoan hỉ xoay đuổi nhau qua một ngày êm đẹp. Tất cả đều như hiện ra, hiện ra để bao phủ lấy bà Timm, để tạo thành một khúc nhạc mơ hồ và quái đản...

Và kìa, Joël đã đến! Gương mặt bé nhỏ của nó bất chợt hiện ra bên ngoài khung cửa sổ. Qua ánh trăng mờ ảo, trông chiếc sẹo to trên trán nó như một nét mực dài đen thẫm. “Thời khắc đã điểm - Bà Timm nghĩ thầm như vậy - Bây giờ là lúc ta sắp biết rõ đây!”

Bà ngập ngừng một giây, rồi sẽ đưa tay ra dấu bảo nó vào.

Cũng như đêm hôm trước, nó lặng lẽ đi vào dọc theo bóng tối của gian phòng và cũng rụt rè dừng lại bên ngưỡng cửa.

Chao ơi, sao mà trông nó yếu đuối, bé nhỏ và uyển chuyển đến thế… Bây giờ bà Timm đã hiểu, sự vô hình của nó đã trở nên hiển nhiên và rõ ràng…

Giọng bà nhẹ nhàng, êm ái:

- Kìa Joël! Có phải em đến để học với cô đêm nay?

Nó gật đầu, một cái gật rất khẽ, rất khó nhận như một làn gió di động nhẹ nhàng.

- Joël, em hãy ngồi lại bàn đi!

Joël tiến chậm về chiếc băng cuối phòng, chiếc băng mà hôm ngày đầu bà đã trông thấy nó ở đó. Và, cũng chiếc băng này nó đã ngồi học lúc nó còn...

Chao ơi, nơi đó nó đã ngồi qua một chiếc bóng mờ ảo!… Ừ, tại sao nó không phải là một sinh vật gì khác hơn chiếc bóng mờ ảo kia nhỉ?

- Joël, em có muốn chúng ta cùng học một bài sử không? Bằng lòng nhé, Joël nhé.

Hình như bà không nghe nó trả lời: “Vâng”..

Thế nhưng bà không dám phủ nhận tiếng nói đó. Bà bắt đầu bài học. Mỗi một tiếng bà đọc lên làm tan bớt đi ít nhiều lo âu trong lòng bà.

Và rồi, tất cả những sự sợ hãi bỗng dần tan biến hẳn.

Bà cảm thấy sự thương yêu của bà đối với linh hồn khốn khổ của nó càng bừng dậy trong lòng bà. Thế nên thỉnh thoảng, bà vui vẻ ngừng đọc, để giảng cho nó một vài đoạn khó hiểu.

Khi bài sử chấm dửt, bà sắp sửa bắt đầu sang tựa để khác, thì…

Thình lình, cánh cửa chỉ để hờ, he hé qua màn đêm êm dịu, bỗng được mở rộng thêm. Bà đưa mắt lên nhìn và bỗng bắt gặp Tom Robb… Ông ta đang đứng thẳng, đôi tay khoanh trước ngực, mắt nhìn vào một chiếc băng ở cuối lớp. Bỗng bà Timm khẽ nói:

- Joël! Đây là ba của em. Người đến tìm em để đem em về nhà đấy, Joël ạ!

Thốt nhiên Tom Robb vụt la lên một tiếng nghẹn ngào...

Bà Timm hoảng hốt cúi rạp mình xuống, vô tình làm tắt ngủm ngọn đèn dầu trên bàn viết, Ánh trăng bàng bạc lại tràn vào phòng học một cách quái đản hơn. Bà Timm cố ngồi dậy… Bóng Joël vẫn luôn ở đấy, không động tịnh, mập mờ giữa bóng đêm.

Rời khỏi ghế ngồi, bà Timm tiến đến gần Tom. Bà nắm lấy tay ông và lại nhìn xuống chiếc băng cuối lớp. Bà phân biệt một cách mập mờ những thành ghế nhỏ với bóng ma hư ảo của Joël:

- Joël, em có muốn về với chúng tôi không?

Dù không thấy gì cả, bà Timm cũng nhận thấy bóng Joël đang vùng vẫy và đang lượn đi.

Bà đưa tay ra… và bà bỗng cảm thấy Tom đang đờ đẩn dựa vào người bà. Bà bớt sợ, siết mạnh tay mình vào bàn tay gân guốc, chai đần của Tom, rồi khẽ lấp bấp:

- Tom, xin ông tha lỗi cho!

Lặng lẽ, Tom cách rời bà một chút.

Bóng Joël vẫn luôn theo sát hai người một cách chậm chạp và liều lĩnh.

Không nói gì cả, bà Timm càng siết chặt tay Tom rồi cùng ông xoay người bước ra khỏi lớp mà không cần quay nhìn lại phía sau…

Và bây giờ, cả ba đang ở trên đường về trang trại, qua cụm rừng con và thung lủng nhỏ.

Cùng trên lối đi mà cả ba: người đàn bà trẻ và gã đàn ông thì lảo đảo bước, còn bóng ma của Joël thì chập chờn, chập chờn...

Cứ thế cho đến khi về đến trang trại thì bóng Joël không còn nữa, nó đã biến vào không gian.

Sự chịu đựng đã mỏi mòn, Robb vội vàng, chạy thẳng vào trong. Ngồi ủ rũ trên một chiếc ghế, dáng khổ não, đôi tay ôm lấy đầu, ông ta nức nở:

- Đã hai năm rồi vẫn cứ như thế… Tôi tưởng mình đã điên hẳn! Ừ, người ta đã cho rằng tôi điên thật đấy… Nhưng giá như tất cả mọi người đều ở vào địa vị tôi, chắc họ cũng đến thế mà thôi… Họ đã xua đuổi cô Mason và bây giờ họ lại muốn đuổi cả bà nữa! Đấy bà xem!

Bà Timm nín lặng rất lâu, chăm chú nhìn người đàn ông đang mệt mỏi đó một cách thương hại. Rồi, bàn tay bà bỗng lần xoa nhẹ nhàng trên những lọn tóc đen dài của Tom. Chao ơi, dưới tay bà, những làn tóc ấy sao mà êm dịu thế, êm dịu như lòng bà lúc đó!.

Bà chợt lẩm bẩm:

- Ừ thôi, tốt hơn là ta nên đi khỏi nơi này, ngay bây giờ…

Tom bỗng đứng dậy, nắm chặt tay bà:

- Không! Đừng nên đi, bà Timm ạ!

- Không đi làm sao được? Ông nghĩ mà xem, làm sao tôi có thể lìa hẳn quê hương?… Nhưng mà, nhưng mà… vâng, vâng… tôi sẽ ở lại và… sẽ đến thăm ông luôn!

Tom nhìn về phía cửa sổ sau lưng bà, khẽ hỏi.

- Joël đã đi?

- Vâng, nó đã đi! Nhưng ít ra từ nay, xin ông đừng sợ khi thấy nó nữa, đừng nên quan tâm tới lúc nó đến cũng như là lúc nó đi… Chắc ông cũng như tôi: tôi đã sợ nó ngay từ khi tôi biết rõ sự thật, Nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi không còn lo ngại gì nữa!

Hẳn nó cảm thấy hoang vu và cô đơn lắm! Ừ tất cả đều cô đơn! Kể cả ông, ông cũng cô đơn. Vì ngoài sự kiện đó, ông còn là cha nó, nó có quyền nghĩ đến hành động của ông dù chỉ chút ít thôi… Và bây giờ tôi phải về Tom ạ!

Tom nhìn bà, đôi mắt đậm vẻ nghi ngờ:

- Thưa bà, hình như bà mới vừa gọi tôi bằng “Tom”?

- Vâng, nhưng đó chỉ là tập cho quen thân thôi, Tom ạ! Xin chúc Tom ngủ ngon.

Tom theo sau bà Timm ra đến tận đầu vuông sân vắng đầy ngập ánh trăng, giọng ông ta bất chợt và chân thành:

- Tôi không yên lòng để bà về một mình… Nếu không có gì trở ngại, xin bà cho phép tôi được đưa…

- Xin cảm ơn ông, tôi thấy không gì trở ngại,nguy hiểm cả đâu!

- Nhưng nhỡ có gì…

Rồi Tom lại ngập ngừng tiếp:

- Và nhỡ bà đem câu chuyện này kể cho họ nghe, họ sẽ cho bà là một kẻ điên khùng, một kẻ loạn thần kinh…

Bình tĩnh, bà Timm nhẹ nhàng kết thúc:

- Ừ, như thế thì đã có nghĩa gì, dù chúng ta sẽ là hai kẻ điên!

(The dark boy)