← Quay lại trang sách

Chương 18.

Keith và Faye vội vàng băng qua đường và mất hút trong cơn bào tuyết lung linh.

Bước đến bên Rebecca cùng hai bé đang đứng bên cạnh xe, Jack nói:

-Nào, vào xe đi. Chúng ta đi thôi!

Ngay lúc đó, Jack nhận thấy có điều gì đó không ổn. Tuy đặt tay lên cửa xe, nhưng Rebecca vẫn bất động. Cô kinh ngạc nhìn chằm chằm vào trong xe. Tiến gần hơn, Jack nhìn qua kính xe và thấy điều đã làm Rebecca sững sờ: Có hai con vật đang ngồi ở băng ghế sau. Tuy khuất trong bóng tối, nhưng đôi mắt trắng bạc đã xác định sự hiện diện của chúng.

-Mau rút thôi! - Jack nói.

Họ nhanh chóng rời xa xe hơi.

-Biết đi đâu bây giờ? - Rebecca hỏi, mắt vẫn hướng về xe, một tay giữ Davey, tay kia thọc vào túi áo khoác, chắc đang nắm chặt khẩu súng.

-Thì cứ đi thôi - Jack nói, quá khiếp đảm để có thể đưa ra một quyết định nào.

-Đi đến đâu? - Rebecca hỏi.

-Cứ đi dọc theo đại lộ đi - Jack đáp.

-Theo hướng đi của Keith sao?

-Không! Chúng ta đi về Third Avenue, như vậy gần hơn.

-Em hy vọng ở đó có người qua lại.

-Cũng có thể ở đó sẽ có xe cảnh sát đi tuần tra.

Penny nói:

-Con thấy tốt hơn hết ta nên ở ngoài đường, nơi có người qua lại, như thế sẽ an toàn hơn.

-Ba cũng nghĩ vậy - Jack nói.

Loài âm binh tấn công thật đột ngột. Phóng ra từ phía sau xe, con vật rít lên và lao đến cực nhanh, tựa như con thằn lằn. Trong ánh sáng của những ngọn đèn đường, Jack nhìn thấy nó. Anh rút súng ra rồi lại sực nhớ, súng đạn không thể tiêu diệt được loài này. Chỉ trong giây lát suy nghĩ đó mà con vật đã kề cận họ. Nó nhe răng, kêu khèn khẹt. Davey thét lên. Thằng bé toan né tránh nhưng không kịp. Con nhông đã bò dọc theo cẳng chân Davey, thằng bé vùng vẫy, lảo đảo, gào lên kêu cứu rồi trượt ngã. Trong thoáng chốc, Jack tưởng như mình đang rơi vào hầm băng. Một, hai giây trôi qua, Jack nhảy bổ về phía Davey, Anh có cảm tưởng như đang lội bì bõm trong một thứ nước đặc quánh. Lúc này, con nhông đang bò lên ngực thằng bé, đập phành phạch cái đuôi, xé rách cái áo khoác của Davey bằng những cái móng vuốt sắc bén. Cái mõm há to của nó kề cận mặt bé.

Rebecca lao đến trước Jack:

-Không....!

Cô nhanh tay chụp lấy con vật quỷ quái. Nó kêu oe oe rồi cắn vào tay Rebecca. Cô gào lên đau đớn, vứt mạnh con vật trên mặt tuyết.

Penny hét lớn:

- Davey! Davey!

Davey nhỏm dậy. Một lần nữa. con nhông lại lao đến. Lần này, Jack chụp lấy nó và giựt nó ra khỏi thằng bé trong tiếng xoạt của vải bị xé rách. Giữ chặt con vật trong tay, Jack rùng mình ghê tởm. Con vật nhơn nhớt lạnh. Nó vùng vẫy cố tìm cách để thoát, những cái cẳng đầy móng vuốt quẫy đạp trong không khí.

Rebecca thắc mắc:

- Sao nó không tìm cách để cắn anh vậy?

- Anh cũng không biết - Jack hổn hển đáp.

Anh bỗng nhớ đến những lời mà Nick Lervolino đã nói với mình trên xe cảnh sát. Và anh thầm nghĩ, phải chăng...

Anh hỏi:

- Davey à, có sao không con?

- Giết nó đi ba! Giết chết nó đi mà! - Thằng bé gào lên hãi hùng.

Các ngón tay của Jack ấn sâu vào lớp da lạnh toát và nhầy nhụa của con vật đang vùng vẫy.

- Rebecca, tay em có sao không?

- Chỉ bị một vết cắn nhỏ thôi.

- Còn con thì sao, Penny?

- Con... con không sao hết.

- Rebecca à, em hãy dẫn hai con đi ngay đi. Hãy cứ đi dọc theo đại lộ này.

- Còn anh? - Rebecca hỏi.

- Anh sẽ giữ con vật này ở đây một lúc để em và hai con kịp chạy trốn (Con nhông vẫn đang vùng vẫy dữ dội). Sau đó anh sẽ vứt nó càng xa càng tốt và chạy theo em. Thôi em tranh thủ đi ngay đi!

Rebecca và hai đứa bé vội vã bỏ chạy. Con nhông rít lên, kêu khèn khẹt. Jack nhìn thẳng vào đôi mắt bốc lửa của nó. Đôi mắt chất chứa những ngọn lửa trắng bạc, buốt giá.

Jack muốn xâm nhập vào cái khối lửa lạ lùng đó. Anh đưa con vật đến gần mặt và chăm chú nhìn vào những hốc mắt trống rỗng của nó.

Những ngọn lửa quay cuồng, nhảy múa.

Anh linh cảm có một điều gì đó quan trọng và khủng khiếp đang được che giấu đằng sau những ngọn lửa đó. Anh đưa con nhông đến gần hơn nữa.

Một thứ ánh sáng tàn khốc, lạnh căm. Thứ ánh sáng làm mê hoặc. Anh muốn khám phá cái bí ẩn lớn lao được che giấu phía sau tấm màn rực lửa đó.

Anh muốn khám phá. Anh muốn am hiểu.

Những ngọn lửa trắng. Những ngọn lửa tuyết, rét căm.

Ngọn lửa đang gọi anh.

Gọi anh...

Khiến cho anh hầu như chỉ nghe văng vẳng tiếng cửa xe mở ra sau lưng. Đôi mắt con vật đã hớp hồn Jack, khiến anh như bị thôi miên. Anh không còn biết mình đang đứng trong cơn bão tuyết, chỉ vài giây nữa là anh mất mạng. Nhưng vì bọn âm binh đã mở cửa xe hơi sớm nên anh đã nghe thấy tiếng động và sực tỉnh. Anh quay đầu lại và vứt con nhông đi thật xa trên tuyết. Rồi anh cắm cổ chạy một mạch không dám quay đầu lại nhìn xem cái gì đã ra khỏi xe. Phía trước anh, Rebecca và bọn trẻ đã chạy đến cuối phố. Họ rẽ vào đại lộ rồi mất hút.

Jack lao đi trong tuyết, tim đập thình thịch. Anh trượt chân, lảo đảo và lại tiếp tục chạy. Anh chạy, chạy mãi như trong cơn ác mộng mê ảo.

o O o

Đến cuối phố, Jack quẹo vào đại lộ. Vì sợ phải nhìn thấy loài vật đó nên anh không dám ngoái cổ nhìn lại. Lúc này, Rebecca và hai bé đang ở phía trước anh, không còn ai trên đại lộ thênh thang. Jack đảo mắt, cố tìm một nơi có thể ẩn náu. Trước mặt anh là vài tòa nhà cổ ba tầng, nằm lọt giữa những cao ốc hiện đại.

Anh nói với Rebecca:

- Chúng ta phải tìm chỗ để ẩn núp thôi.

Họ bước lên những bậc thang của tòa nhà cổ đầu tiên, đẩy cánh cửa kính và bước vào sảnh, đèn đuốc sáng trưng, sạch sẽ, sang trọng và có hệ thống sưởi. Tuy ở đây thật ấm cúng và thoải mái, nhưng họ không thể đứng mãi như vậy, rất dễ bị lộ.

Jack tiến vào phía trong, đẩy cánh cửa và nhìn thấy cầu thang dẫn lên các tầng trên. Rebecca đẩy hai bé theo sau Jack. Họ chui xuống gầm cầu thang, nép sát vào nhau. Như vậy là không ai có thể trông thấy họ, từ ngoài đường cũng như từ trên các cầu thang nhìn xuống.

Jack nói:

- Chúng ta hãy nấp ở đây một lúc đi.

- Núp bao lâu vậy ba? - Davey hỏi.

Rebecca nói nhỏ:

- Khoảng năm phút đi. Tối đa là mười phút. Lúc đó có lẽ bọn chúng đã đi xa rồi.

Jack nhìn đồng hồ.

Mười giờ mười bốn phút.

Nép sát bên nhau, trong bóng tối dưới gầm cầu thang, họ chờ đợi.

o O o

Mười giờ hai mươi bốn phút.

Đã mười phút trôi qua kể từ khi họ vào trong ngôi nhà ba tầng này. Rebecca nói:

- Có thể chúng không đuổi theo chúng ta.

- Đừng có vội. Hãy ráng đợi thêm hai phút nữa đi - Jack nói.

Mười giờ hai mươi sáu.

Mười giờ hai mươi bảy.

Thấy không thể nấn ná thêm lâu hơn, Jack rón rén ra khỏi gầm cầu thang. Anh bước hai bước, đặt tay lên nắm cửa bằng đồng và...chết sững.

Chúng đang có mặt ở đó.

Một trong bọn chúng đang bò dọc theo ô kính. Với bảy mươi centimét chiều dài, con vật trông tựa như con sâu với thân có khoanh và khoảng hai chục cái chân. Nó có cái miệng hình trái xoan của loài cá với bìu môi trề ra. Nó nhìn chằm chằm Jack bằng đôi mắt rực lửa.

Đã có kinh nghiệm, Jack vội quay mặt đi. Phía sau con sâu nhung nhúc lũ âm binh.

Kinh tởm, Jack rụt tay lại và nói:

- Chúng đã tìm thấy chúng ta rồi! Chúng đang ở ngay ngoài đó. Nào, hãy ra khỏi gầm cầu thang ngay trước khi quá muộn.

Rời khỏi nơi ẩn nấp, Rebecca và Penny há hốc miệng, sững sờ nhìn con sâu đang bò trên ô kính và phía sau nó là đủ loài quỷ dữ. Chỉ một mình Davey là có thể hét lên. Thằng bé bám chặt lấy cánh tay cha.

Jack nói:

- Bây giờ chúng đã tràn ngập tòa nhà, thậm chí chui đầy bên trong các bức tường rồi.

- Chúng ta làm sao thoát khỏi đây? - Penny hỏi.

Trong thoáng chốc, họ lặng im. Trên ô kính, ngoài con sâu ra, giờ đây còn có rất nhiều con vật khác đang bắt đầu bò lên.

Rebecca hỏi:

- Nhà này có cửa sau hay không vậy?

- Có lẽ có - Jack đáp. Nhưng dĩ nhiên lũ quái vật cũng sẽ đợi chúng ta ở đó.

Lại một lần nữa, im lặng.

Một sự im lặng ngột ngạt, khủng khiếp, giống như trước giờ lâm chung.

Jack liếc nhìn thang máy, đối diện với cầu thang và thầm nghĩ: Nếu cửa thang máy đột ngột mở ra, thì sẽ tuôn trào một làn sóng chết chóc, gầm gừ, gào thét...

Anh cầm lấy tay Davey và dẫn thằng bé lên cầu thang.

- Anh đi đâu vậy? - Rebecca hỏi, nắm lấy tay Penny.

- Lối này.

Họ lên đến tầng một.

Rebecca nói:

- Nếu chúng đang trong các bức tường thì xem như ngôi nhà này đã bị bao vây rồi.

- Nhanh lên nào - Jack hối.

Và họ cố hết sức để tiến lên thật nhanh.

o O o

Tại khu Harlem, trong căn hộ của Carver Hampton, bên trên cửa tiệm Rađa của gã, mọi ngọn đèn đều được bật sáng. Ở những góc phòng, nơi ánh sáng không hắt đến, Carver thắp thêm cả nến, đặt trên đĩa, trên xoong, trên cả chảo nữa.

Carver đang ngồi nơi chiếc bàn nhỏ trong bếp, cầm trong tay ly Chivas Regal. Gã lặng im nhìn tuyết rơi, thỉnh thoảng lại uống một ngụm rượu. Tuy đèn sáng rực là thế, nhưng trên bàn, trong tầm tay Carver còn để sẵn mớ hộp quẹt, ba bịch nến và hai cái đèn pin, đề phòng xảy ra cúp điện do bão tuyết.

Carver biết rằng đêm nay, tốt hơn hết là không nên để nhà cửa tối tăm. Âm binh đã được thả ra rồi và chúng rất thích bóng tối.

Mặc dù lũ âm binh không được lệnh truy tìm Carver, nhưng gã có linh cảm chúng đang lùng sục khắp các con phố dưới cơn bão tuyết. Chúng phát ra những làn sóng của cái ác,sự xấu xa. Là một người có khả năng phát hiện sự xâm nhập của những năng lực siêu nhiên trên cõi trần nên Carver hiểu rõ những dấu hiệu đó và chúng làm cho gã thấy ray rứt, căng thẳng. Carver biết đám âm binh đó đang tuân lệnh của Lavelle để tiêu diệt gia đình Carramazza, bởi ngoài Lavelle ra, không một Boko nào, ở New York này có thể sai khiến cái đạo binh đến từ địa ngục đó nữa.

Carver nhấp từng ngụm whisky. Gã muốn uống cho say khướt. Nhưng lại không dám vì gã biết đêm nay là đêm gã cần phải tỉnh táo hơn bao giờ hết.

Carver uống thêm một ngụm rượu whisky nữa, nhưng không thấy ấm lòng chút nào. Đêm nay, không có gì có thể giúp gã có được sự an ổn.

Gã cảm thấy có lỗi và đó là một trong những lý do khiến gã muốn uống thật say. Gã ân hận vì đã không giúp đỡ trung úy Jack Dawson. Gã đã phạm phải một lỗi lầm. Tình huống đã quá khủng khiếp để có thể kích kỷ giữ mình rồi. Những cánh cửa địa ngục đã được mở để loài âm binh tràn ra ngoài gây tội ác. Một Boko ngạo mạn, khát máu, đã chấp nhận mọi rủi ro nguy hiểm chỉ để thỏa mãn sự thù hận cá nhân. Trong những trường hợp này, một Hougan phải nhận lấy phần nào trách nhiệm. Sở dĩ Carver hối hận là vì gã không cách nào quên được hình ảnh con rắn đen mà Lavelle đã gửi đến; cái hình ảnh đó làm cho gã khiếp sợ, cũng làm cho gã không còn nghị lực để có thể chu toàn công việc đang chờ đợi gã.

Gã uống với hy vọng tìm thấy can đảm. Gã cần có can đảm để gọi Jack và nói: “Tôi muốn giúp anh”.

Đồng thời Carver cũng biết chắc rằng, Lavelle sẽ tiêu diệt gã nếu gã xen vào chuyện này. Và cái chết do Lavelle ban phát chẳng phải loại dễ chiụ gì.

Carver lại uống thêm một ngụm whisky nữa.

Gã nhìn cái điện thoại và thầm nghĩ, “Hay mình gọi cho Jack Dawson luôn nhỉ?”

Nhưng gã vẫn cứ ngồi im, rùng mình.

o O o

Hụt hơi, Jack, Rebecca và hai đứa bé đã lên đến thềm cầu thang tầng trên cùng. Jack quay đầu nhìn xuống. Cho đến lúc này vẫn không thấy gì phát sinh.

Dọc theo hành lang là bốn cái cửa của bốn căn hộ. Jack đi ngang qua, không nhấn chuông cũng không gõ cửa. Những gia đình trong đó không thể giúp được gì. Anh biếtm anh, Rebecca và hai con đang hoàn toàn đơn độc.

Ở cuối hành lang có một cái cửa. Jack thầm mong mình không mở nhầm. Anh xoay quả đấm cửa, cửa không có khóa. Anh thận trọng đẩy cửa, nơm nớp lo sợ loài vật kia đang chờ bên đó. Tối om. Không con vật nào nhảy ra cả. Anh mò mẫm tìm công tắc điện. Rồi, nhấn nút. Đèn bật sáng. Đúng như anh mong đợi: có một cầu thang hẹp và thẳng đứng, dẫn đến một cánh cửa có bọc lưới mắt cáo.

- Nào, lên đây! - Jack nói.

Không hỏi han gì, Davey, Rebecca và Penny trèo lên. Cửa được gài bằng một thanh sắt. Kẻ trộm không thể đột nhập vào đây từ mái nhà được. Jack kéo thanh sắt. Bên ngoài, gió ép mạnh vào cửa khiến Jack phải dùng vai đẩy mạnh. Cánh cửa mở ra và bị gió hết mạnh vào bức tường phía ngoài, gây nên một tiếng động lớn. Anh đang đứng trên sân thượng.

Trong cơn gió dữ, Jack bước đến mép sân thượng và thấy mình đang kề cận với sân thượng của tòa nhà bên cạnh. Lan can sân thượng cao ngang tầm hông của anh. Anh khom người nhìn xuống bên dưới: khoảng cách giữa hai tòa nhà không quá một thước hai mươi. Rebecca và hai bé đã đến bên anh.

Jack nói:

- Chúng ta sẽ sang bên kia.

- Lấy cái gì để làm cầu vắt sang bây giờ? - Rebecca hỏi.

- Có lẽ chúng ta sẽ tìm thấy cái gì đó có thể sử dụng được.

Jack quay lại, nhìn khắp sân thượng. Vì có ánh trăng bàng bạc trên tuyết nên ở đây không đến nỗi tối lắm. Nhưng Jack vẫn không thể nhìn thấy gì có thể dùng làm cầu. Lúc này, Penny và Davey đang ngồi xổm, nép mình vào lan can để tránh gió rét.

Jack nói:

- Phải nhảy qua bên đó thôi.

- Không thể nào! - Rebecca phản đối.

- Không xa lắm đâu. Khoảng một thước hai là cùng.

- Nhưng chúng ta không thể lấy đà để nhảy.

- Không cần lấy đà. Chỉ nhảy một bước là qua mà.

Chỉ tay vào lan can, Rebecca nói:

- Để nhảy được sang bên kia, chúng ta phải đứng trên lan can này?

- Đương nhiên.

- Và trong cơn gió dữ này thì chắc chắn chúng ta sẽ mất thăng bằng trước khi kịp nhảy mất!

- Không sao đâu, em đừng lo - Jack nói, cố khơi dậy niềm tin.

Rebecca lắc đầu:

- Có thể, nếu may mắn, em và anh sẽ qua được bên đó. Nhưng còn hai bé...

- Được, vậy thì, một trong hai ta sẽ nhảy sang bên đó trước, rồi mỗi người một bên truyền hai đứa bé sang.

- Làm chuyện đó ở độ cao mười lăm thước hả trời?

- Chứ biết sao bây giờ? Em hãy bám một tay vào lan can trong khi anh cố trụ vững ở một bên để đưa hai con sang. Không sao đâu!

- Nhưng...

- Rebecca! Bọn chúng đã xâm nhập được vào tòa nhà này rồi! Và không bao lâu nữa sẽ đuổi kịp chúng ta!

- Ai sẽ là người sang bên đó trước đây?

- Em!

- Cám ơn anh đã nhường!

- Anh sẽ giúp em leo lên lan can này, giữ cho em khỏi mất thăng bằng để em nhảy sang bên đó.

- Nhưng sau khi em và hai bé đã sang bên kia rồi thì còn ai giúp anh đây?

- Lúc đó hẵng hay đí.

o O o

Trái với thời tiết bên ngoài, không khí trong nhà kho thật nóng và ngột ngạt. Từ cái hố đào trên nền đất, thứ ánh sáng vàng cam giờ đây càng chói chang hơn. Ánh sáng bập bùng đó làm chao đảo những cái bóng và làm cho những đồ vật trên nền đất trở nên sống động. Cái giá rét của đêm đen và tiếng gào thét của gió không thể len qua những bức tường bằng kim loại của nhà kho. Bên trong nhà kho trĩu nặng thứ không khí bất thường, siêu nhiên, đáng sợ, như thể cái khối nhà bằng kim loại này đang bềnh bồng ngoài không gian và thời gian, lơ lửng bên trên hư vô.

Từ những đáy sâu của cái hố, văng vẳng tiếng động. Một thứ tiếng gào rít - thì thầm - gầm gừ mơ hồ, như một tiếng vang vọng xa xa của một đám người giận dữ. Bỗng chốc, thứ tiếng ấy lớn dần cùng lúc với độ lớn mạnh của cái ánh sáng vàng cam, như thể một cái cửa lò vừa được hé mở khoảng vài centimét vậy.

Nhiệt độ trong nhà kho nhích lên thêm vài độ nữa.

Cái mùi lưu huỳnh trở nên nồng nặc hơn.

Quanh cái hố những mảnh đất đang tách rời khỏi miệng, rơi xuống và biến mất trong thứ ánh sáng chói mắt này. Đường kính của cái hố giờ đây đã rộng hơn khoảng vài centimét nữa. Những mảnh đất không còn rơi xuống nữa.

Một lần nữa, sự tĩnh lặng phủ xuống trên nhà kho.

Và miệng hố đã lại rộng ra.

o O o

Thành lan can rộng khoảng hai mươi lăm centimét. Rebecca có cảm giác như mình đang trụ trên một sợi dây thừng căng thẳng. Cũng may nơi này không bị tuyết phủ bởi gió mạnh nên khá khô ráo và bằng phẳng.

Được sự trợ giúp của Jack, cô leo lên gờ tường và lom khom trong tư thế ngồi xổm. Từng cơn gió quất mạnh làm Rebecca suýt té ngã nếu không có Jack chống đỡ.

Cố xua đi nỗi ám ảnh của độ cao và gió tuyết, Rebecca tập trung tinh thần và hướng tầm mắt về sân thượng kế bên. Cô biết mình phải thực hiện một cú nhảy khá xa để có thể vượt qua phía bên kia lan can của tòa nhà kế cận. Nếu không thành công cô sẽ rơi xuống trên bức tường con và chỏng gọng. Trong trường hợp đó, gió sẽ thổi bạt và hất cô khỏi sân thượng hoặc kéo cô ra sau, rồi đẩy xuống khoảng trống giữa hai tòa nhà. Cô né tránh cái suy nghĩ đó và nhìn đi nơi khác.

- Em nhảy đây! - Rebecca nói.

Jack buông tay ra và Rebecca lao về phía trước trong đêm đen của tuyết và giá rét.

Khi tung người lên, Rebecca biết ngay mình đã lấy đà không đủ mạnh, và cô sẽ không sang được bên kia. Cô sẽ ngã xuống và không thoát khỏi cái chết được.

Nhưng điều đó đã không xảy ra.

Cô đã vượt qua được bức tường con, trượt và té ngã, nhưng không hề hấn gì. Khi nhỏm dậy, cô trông thấy cái chuồng chim cũ kỹ dài khoảng một thước tám mươi. Chỉ nhìn qya, Rebecca biết nó đã bị vứt bỏ nhiều năm rồi.

Hướng về phía Jack đang chăm chú nhìn từ sân thượng bên kia, Rebecca gào lớn:

- Em tìm thấy cây cầu của chúng ta rồi!

Biết tình huống khẩn cấp, Rebecca vội vã phủi đi lớp tuyết đóng trên mái chuồng và nhận ra nó được làm từ một ván ép dài và dày. Rebecca nghĩ: Như vậy là tạm ổn rồi. Lớp ván ép đã được sơn nhiều lớp, nhờ vậy nó không bị mối ăn và cũng đủ chắc để chịu được sức nặng của hai đứa bé, kể cả Jack. Toàn bộ một bên chuồng đã bị tháo đinh, nhờ vậy Rebecca có thể dễ dàng tháo rời miếng ván ép ra. Những cây đinh cuối cùng đã bung.

Rebecca lôi tấm ván đến gần lan can. Cô biết, nếu đẩy tấm ván sang bên Jack, gió sẽ hất nó ra khỏi tay cô. Vì vậy, cô cố đợi gió tạm lắng xuống rồi vội vã nhấc tấm ván, cô đặt nó lên bức tường con và đẩy sang Jack. Vài giây sau đó, gió lại tiếp tục nổi lên, nhưng cây cầu đã nối liền, giữ ở hai đầu là Rebecca và Jack.

Để làm gương cho em, Penny bò sang trước, hai tay bám vào mép ván. Vững tin, Davey theo sát đằng sau, rồi đến lượt Jack. Sau đó, anh giúp Rebecca rút tấm ván đi.

- Bây giờ chúng ta phải làm gì tiếp theo đây? - Rebecca hỏi.

- Sang đến đây rồi vẫn chưa ổn đâu. Phải tiếp tục chạy càng xa càng tốt.

Cũng bắc cầu như thế, họ sang tòa nhà kế tiếp, rồi tòa nhà thứ tư và tòa nhà sau cùng.

Nhìn xuống phía dưới, trong ánh đèn đường, Rebecca thấy phố xá vắng tanh, không một bóng người, cũng không thấy bóng dáng của con vật nào. Chỉ có tuyết và tuyết. Tuyết tung bay trong gió, phủ kín mặt đường, chất chồng thành từng đống trắng xóa.

Ôm theo tường phía sau tòa nhà là một cầu thang khẩn cấp bằng sắt chạy theo hình chữ chi xuống con hẻm. Jack là người xuống trước, dừng lại ở mỗi tầng để chờ Penny và Davey, sẵn sàng ra tay nếu chúng trượt ngã.

Rebecca là người sau cùng rời sân thượng. Ở mỗi thềm cầu thang, cô đề dừng lại, nhìn xuống con hẻm xem có con vật nào xuất hiện hay không.

Không thấy gì lạ.

Sau khi d ã xuống dưới, họ nhanh chóng rời khỏi con hẻm để chạy ra đường. Rồi họ chậm bước, bỏ lại sau lưng Third Avenue để về trung tâm thành phố.

Họ không bị theo dõi.

Không một con vật nào xuất hiện từ những cổng vòm âm u cả.

Trong lúc này, họ xem như được an toàn. Nhưng... không có ai ngoài họ, trong cái thành phố này. Họ không khác gì những kẻ sống sót sau ngày tận thế.

Sau khi vượt được hai phần ba đoạn đường dẫn đến Lexington Avenue, Davey vấp ngã và nắm dài, kiệt sức. Jack phải ẵm thằng bé trên tay. Penny, cũng thế, xem chừng đã kiệt sức. Không bao lâu sau, Jack phải trao Davey cho Rebecca để mình ẵm Penny.

Khi đến Lexington Avenue, Jack và Rebecca dừng lại gần một cái nắp hố bằng lưới thép gắn chặt trên vỉa hè, nơi thoát ra những làn khói hơi nước. Đây là miệng ống thông gió của một đường tàu điện ngầm. Jack và Rebecca bỏ hai đứa bé xuống.

Thấy cần phải kiếm một chiếc xe để mang họ rời xa khu này, Jack nói:

- Phải chi có cái điện thoại công cộng đâu đây thì ta có thể gọi về sở để xin xe rồi.

- Hình như có một cái ở đằng kia thì phải? - Penny chỉ tay nói.

- Tuyết rơi quá dày đặc, không thể nào nhìn thấy gì.

Rebecca nói:

- Chúng ta thử đi đến đó xem.

Rebecca vừa nói xong câu đó thì có một bàn tay thò ra khỏi tấm lưới thép, giữa hai song sắt.

Chính Davey nhìn thấy trước tiên; thằng bé hét lên và lùi lại.

Bàn tay của con vật quỷ quái.

Rồi lại thêm một bàn tay nữa bấu lấy chiếc ủng của Rebecca. Nhìn thấy đôi mắt trắng bạc sáng rực trong bóng đêm dưới tấm lưới thép, Rebecca nhảy dựng lên lùi ngay ra sau.

Một bàn tay khác ló ra. Rồi bàn tay thứ tư. Penny và Jack cũng nhảy lùi ra sau. Đột nhiên, tấm lưới sắt bắt đầu chuyện động. Nó bị nhấc lên, rơi ầm xuống rồi lại bị nhấc lên, rơi xuống, rung chuyển và nhấc lên. Ở dưới đó, bầy thú đang tìm cách hất tung tấm lưới thép. Tuy tấm lưới rộng và rất nặng, nhưng Rebecca biết chắc chúng sẽ đạt được ý đồ của chúng nhanh thôi. Có lẽ Jack cũng biết điều đó vì anh vội vàng ẵm Davey và bỏ chạy. Nắm lấy tay Penny, Rebecca cũng chạy theo.

Phía trước họ, có một chiếc xe Jeep đang rẽ ở ngã tư và chạy về phía họ. Đó là chiếc Jeep của quản lý đường bộ. Jack ào ra đó chiếc xe. Rebecca và Penny cũng chạy theo. Hình như người lái xe không nhìn thấy họ. Xe không ngừng lại. Vừa chạy theo, Rebecca vừa vẫy gọi một cách tuyệt vọng. Penny gào lên và ngay sau đó là Jack và Davey. Họ gào lên như những người điên.