← Quay lại trang sách

Phần II

Từ hôm mẹ phải vô bệnh viện đến nay, Trúc Phương gầy hẳn đi. Cô không còn thời gian dành cho mình nữa. Ba cô thì chẳng hề có lấy 1 cú điện thoại. Cô cay đắng nghĩ ra rằng: Mẹ và cô chẳng có gì quan trọng với ba cả. Cô không thể tin, ở đời lại tồn tại lớp người ham tiền, chỉ thích bằng mọi cách tiền phải đẻ ra tiền. Đồng tiền ấy có giá trị gì chứ, khi họ không biết gì đến những tình cảm gia đình! Họ có chăng, 1 phút giây nào đó chợt bàng hoàng, nuối tiếc khi họ phải đối đầu với cái chết, trở về với cát bụi.Thì họ vĩnh viễn chẳng thể đem tiền theo. Đồng tiền càng giá lạnh, trơ lì vì nó không biết khóc cho 1 cuộc tiễn đưa vĩnh biệt.

Hà Hương ló đầu vô phòng:

- Chị Trúc Phương, có khách đợi dưới nhà.

Trúc Phương khẽ nhăn trán:

- Khách à? Ai vậy Hương?

Hà Hương lắc đầu:

- Em không biết. Họ có tới 3 người đàn ông. Em chưa thấy họ đến đây bao giờ.

- 3 người đàn ông? Hay bạn của Mạc Vũ, em thử gọi anh ấy.

- Không phải đâu. Họ nói muốn gặp ba chị. Em nói ông chủ không có nhà. Họ nói gặp ai cũng được, miễn là chủ.

Trúc Phương cắn môi:

- Em xuống pha nước mời họ, nói họ chờ chị vài phút.

Hà Hương lưỡng lự:

- Em thấy cái ông lớn tuổi, nhìn mặt khó đăm đăm. Chị nên cẩn thận. Mới sáng sớm đã gặp chuyện gì đâu.

Trúc Phương cười nhỏ:

- Biết rồi, đừng càm ràm nữa. Nếu nghĩ họ không tốt, tại sao không nói phứt từ đầu chị không có nhà. Bây giờ lỡ rồi, xuống dưới đi.

Hà Hương xụ mặt:

- Tại em nghĩ họ có tin gì của ông chủ chớ bộ.

Trúc Phương im lặng. Cô chải lại mái tóc cho suôn sẻ. Cô còn phải tới lớp. sáng nay cô có giờ kiểm tra Toán.

Trúc Phương mặc đơn giản với quần tây ống bát màu xanh đen, 1 áo sơ mi màu xanh dương. Nhìn Trúc Phương thật thánh thoát.

Khẽ gật đầu thay lời chào cho 3 người khách đang nhìn cô không chớp mắt, Trúc Phương ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, tay đặt lên chiếc cặp màu đen đặt trên đùi.

- Xin lỗi, đã để bác và 2 anh chờ.

Người đàn ông điềm tĩnh:

- Cô là Tiêu Thanh Trúc Phương, con gái ông Tiêu Trường An phải không?

Trúc Phương cười nhẹ:

- Dạ phải. Bác là bạn của ba cháu, mà sao cháu chưa gặp bác lần nào? Bác tìm ba cháu có việc gì không ạ.

Người đàn ông đều giọng:

- Cô không biết tôi đâu. Vì tôi là người ngoài Huế. Ba cô đi đâu?

Trúc Phương lắc đầu:

- Cháu không rõ. 1 tuần nay ba cháu không về nhà. Cháu có ghé công ty hỏi, họ nói ba cháu đi Hà Nội.

- Lạ nhỉ. Mới cách đây 3 ngày con trai ta còn gặp ba cháu ngoài Vũng Tàu. Cháu không nói dối ta chứ.

Đến lượt Trúc Phương ngẩn ngơ:

- Vũng Tàu! Ba cháu đâu có quan hệ làm ăn với ai ngoài đấy! Cháu không không nói dối bác. Vì 1 tuần nay mẹ cháu nằm viện, nhưng ba cháu không hề gọi điện hoặc ghé về thăm. Cháu nghĩ ba cháu ở xa, công việc bận rộn và ông cũng thường vắng nhà như thế. Nên cháu không quan tâm nữa.

Người thanh niên mặc áo thun sọc vàng cau mày:

- Sao lại vô lý như thế. Rõ ràng hôm ấy, ba cô còn mời tôi nhậu nữa. Nhưng tôi kẹt công việc nên đã từ chối. Mà, mẹ cô bị bệnh sao vậy?

Trúc Phương thở dài:

- Mẹ tôi bị đau nặng, ngay hôm ba tôi còn ở nhà kìa. Sau đó ba tôi đi, và hoàn toàn không gọi điện thoại về nhà, dù chỉ để hỏi thăm sức khỏe của mẹ tôi. Bây giờ mẹ tôi vẫn ở bệnh viện. Bác có chuyện gì, cháu có thể cho bác số máy điện thoại của ổng. Bác liên hệ với ổng, chớ cháu chẳng biết chuyện làm ăn của ba cháu đâu.

Người đàn ông nhăn trán, quay sang hỏi người thanh niên mặc áo thun:

- Bây giờ con tính sao Cường?

Người thanh niên tên Cường phẩy tay:

- Chúng ta phải đợi ông ấy về, ba ạ. Cô gái này không thể giúp gì cha con mình.

- Nhưng, hạn visa của ba chỉ còn 2 ngày nữa. Ba làm sao đủ tiền thanh toán cho công nhân. Ba đã mượn lương họ tới 3 tháng để giúp ông ấy. Ba không thể chờ đợi.

Trúc Phương hoang mang:

- Bác à! Bác nói chuyện gì mà như dính líu tới ba cháu vậy. Bác nói rõ, xem cháu giúp được gì cho bác không.

Người đàn ông thở dài, chưa kịp nói được câu gì đã bị Cường đặt tay lên vai:

- Ba à! Chúng ta thử liên lạc với ông ấy coi sao. Con thấy, cô bé này cũng đang bối rối lắm. Mẹ cô ấy cũng đang nằm viện. Ba nghe con đi ba.

Người đàn ông thở hắt ra:

- Phải thời gian còn dài thì ba cũng ráng chờ. Đằng này! Nhưng thôi, ba tạm nghe lời con với điều kiện. Trong vòng 20 tiếng nữa, ông ta không xuất hiện, buộc lòng ba phải nhờ tới sự can thiệp của chính quyền đấy.

Cường tươi cười:

- Được mà ba.

Quay sang Trúc Phương, anh ta bỗng hỏi 1 câu hoàn toàn khác với cuộc gặp mặt nãy giờ:

- Cô Trúc Phương, sao tôi không thấy chồng của cô nhỉ? Cô còn trẻ quá, đã lấy chồng, thiệt uổng.

Trúc Phương trợn mắt:

- Anh chỉ nói bậy. Ai nói với anh tôi đã có chồng chứ?

Cường tủm tỉm:

- Ba cô nói chứ ai. Ổng nói, có con rể là Việt kiều, đang tìm đất để mở công ty.

Trúc Phương cáu kỉnh:

- Ba tôi à! Tại sao ông lại đi rêu rao tôi chuyện kinh khủng ấy. Lạy Chúa! Ông muốn tôi điên nữa hay sao?

- Ôi! Chuyện hôn nhân là qui luật của tạo hóa thôi mà. Làm gì cô xúc động dữ vậy.

- Tôi hãy còn đi học. Tôi chưa lấy ai cả. Điều anh vừa nói, là 1 sự xúc phạm tôi. Tôi thật không hiểu ba tôi nghĩ gì khi nói điều ấy về con gái mình.

Trúc Phương tức điên người. Cô không biết trút nỗi giận đó vào ai. Co6 đứng dậy khi kim đồng hồ đã chỉ đến con số 7:

- Bây giờ tôi phải đến trường. Tôi xin phép bác và 2 anh.

Người đàn ông lầm lì:

- Này cháu, nếu ba cháu có về, hãy nhắn với ba cháu, "có ông Ba Sang đang chờ ông ở nhà riêng". Nhớ nhé.

Trúc Phương cúi đầu:

- Dạ, cháu nhớ.

Tự nhiên cô thấy đau đầu kinh khủng, phải gọi Hà Hương lên tiễn khách.

Cường nháy mắt:

- Cô thật dễ thương, Trúc Phương. Hẹn gặp lại nhé.

Trúc Phương nhìn anh ta 1 cách lãnh đạm. Tự nhiên, cô linh cảm những người khách này sẽ đem lại 1 điều gì đó thật khủng khiếp cho gia đình cô. Nhưng, là điều gì, cô không thể lý giải được.

Buông phịch người xuống ghế, cô vòng tay ôm lấy đầu. Vẻ mệt mỏi, buồn bã.

Mạc Vũ từ trên lầu đi xuống, anh có vẻ ngạc nhiên khi thấy cô trong tư thế chán chường ấy:

- Trúc Phương! Cô không tới trường à? Trễ giờ mất thôi.

- Tôi đau đầu quá. Tự nhiên không muốn làm việc nữa.

- Vì sự có mặt của Ba Sang à?

Trúc Phương ngẩng đầu, cô nhìn xoáy vào mắt Mạc Vũ:

- Anh biết ông ta?

Mạc Vũ điềm nhiên:

- Chỉ vô tình thôi. Nhưng đủ để trả lời những câu hỏi của cô.

- Thật ra, anh đã biết những gì về ba tôi? Và anh cũng biết ông ấy không đi Hà Nội?

Mạc Vũ thoáng biến sắc, nhưng anh kịp trấn tĩnh:

- Tôi nghĩ chuyện ba cô đi Hà Nội là có thật.

- Họ không nói dối.

- Họ là ai? Phải cha con ông Sang.

Trúc Phương gật đầu:

- Con trai ông Sang nói, cách đây 3 hôm, anh ta gặp ba tôi ngoài Vũng Tàu.

- Có chuyện ấy thật sao?

- Tôi nghĩ chắc chắn có. Và đau đớn nghĩ tới sự im lặng của ba tôi trước nỗi đau của mẹ tôi, do chính ông gây nên. Tại sao ông vô tình đến nồi, ngay cả gọi điện hỏi thăm cũng không gọi. Đôi lúc tôi mang cảm giác ông đã chết ở đâu đó.

- Trúc Phương!...

Cô xua tay:

- Anh đừng tìm cách biện hộ cho ổng. Tôi chưa khi nào để ý tới việc làm ăn của ba tôi. Nhìn công ty điện máy và gian hàng bán xe hon đa các loại dưới sự điều hành của ổng. Tôi nghĩ, ba tôi có vốn khá lớn và vững vàng. Bây giờ, những lời nói của ông Sang khiến tôi hoang mang. Hình như ba tôi đã nợ họ 1 món tiền khổng lồ.

Mạc Vũ nhẹ lời:

- Trúc Phương, cô đừng quá xúc động như thế. Sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe. Mẹ cô đang rất cần cô. Phải nhớ điều ấy. Bây giờ, tôi đưa cô đến trường nha.

Trúc Phương gật đầu:

- Nếu anh không bận công việc, phiền anh đưa giúp tôi đến trường. Giờ này mấy nhỏ bạn tôi đã đến lớp. Hôm nay tôi có giờ kiểm tra chất lượng.

Mạc Vũ dắt xe ra, trước anh mắt ngỡ ngàng của Hà Hương.

Chờ đóng cổng, Hà Hương ghé tai Phương:

- Chị Phương! Hôm nay chị chịu thay đổi gió rồi à.

Trúc Phương gắt nhỏ:

- Em hơi bị... tò mò đấy. Coi chừng trưa nay chị đánh đòn đấy. Nhớ nấu cho chị món súp cua. Mua cua biển ấy nghe.

Mạc Vũ chở Trúc Phương đến cổng trường, vừa lúc trống báo giờ học vang lên gióng giả.

Cô vội vã:

- Hú hồn, may vừa kịp. Cám ơn anh Vũ.

Cô ôm cặp đi nhanh qua chiếc cổng nhỏ.

Mạc Vũ gọi với theo:

- Trưa tôi ghé đón em nha.

Trúc Phương ngoảnh đầu lại:

- Không cần đâu. Tôi về chung mấy nhỏ bạn được rồi.

Cô nhìn thấy Nhật Thủy ngoắc tay gọi phía lan can lầu 2.

- Ê! Phương! Ai vừa chở "bồ" tới trường vậy?

Long quay xuống, hỏi khẽ.

Trúc Phương cười cười:

- Bạn như Long thôi.

- Nhìn xa không được rõ mặt anh chàng, nhưng tướng tá ngon cơm hơn thầy Nam. Phải!...

Nhật Thủy đập cái chát vào vai Long:

- Con trai gì nhiều chuyện thấy ghét. Cấm bàn chuyện tào lao nha.

Long xuýt xoa:

- Bà dữ như chằn. Tay con gái gì mà nặng như sắt. Muốn bể vai người ta.

- Đáng đời, ai mượn nhiều chuyện.

Thủy Tiên hất cằm:

- Quay lên đi Long, thầy vô kìa.

Long vẫn cố vớt vát:

- Trúc Phương, lát có gì gỡ rối dùm Long với nha.

Trúc Phương cười hiền:

- Long mà phải nhờ ai "gỡ rối" có trời sập.

- Nói thiệt đó. Hôm qua mãi coi trận chung kết cúp Châu Âu. Đã kịp học bài đâu.

- Thôi, đừng lép bép nữa. Thầy nhìn kìa.

Long vụt cổ quay vội lên. Thừa biết thầy Nam chắng nỡ lòng "nạt" mấy đứa bạn ngồi chung Trúc Phương. Nhưng, thầy không sợ, lại phải coi chừng "công chúa". Trúc Phương dạo này tính khí vui buồn thất thường. Lơ mơ cô bạn giận cho, có mút mùa lệ thủy đừng mong công chúa hòa bình. Thật ngán.

o O o

- Phương à! Sao hôm nay lại bỏ xe?

Nhật Thủy hỏi dò.

- Tại hồi sáng đau đầu quá. Nếu không có tiết kiểm tra, tao chắc nghỉ rồi.

Thủy Tiên hích vai Phương:

- Ông Nam muốn gặp mày!

- Ngay bây giờ à?

- Ổng đang chờ mày dưới gốc cây bàng chỗ hố nhảy kìa.

Trúc Phương ngần ngừ:

- Tụi mày chờ tao nha.

Nhật Thủy gật đầu:

- Tụi tao đợi mày ở quán chị Bé. Nhớ ra nhanh đấy.

Trúc Phương đi về phía Nam.

- Có chuyện gì hả anh?

- Phải có chuyện anh mới gặp em hay sao? Phương nè, sưckhóe mẹ em có khá nhiều không?

Mặt Trúc Phương buồn hẳn:

- Sức khỏe mẹ em ổn rồi. Chỉ có điều cay đắng nhất mẹ em không biết em là ai. Mẹ nói chuyện với em như 1 người xa lạ.

- Em đừng buồn. Phải hy vọng và tin tưởng ở bác sĩ. Dần dần mẹ em sẽ khỏi thôi.

- Em cũng cầu nguyện được như thế. Hôm Thiều Nhi đi, em phải ở bệnh viện trông mẹ em, không đi tiễn nó được. Chắc Thiều Nhi buồn em lắm hả anh.

Giang Nam cười nhẹ:

- Nó hiểu hoàn cảnh của em mà.

- Hoàn cảnh! Ngày trước, anh từng nói chỉ những người phải bon chen để kiếm sống mỗi ngày, mới dùng từ "hoàn cảnh" để nhấn mạnh số phận sống của họ. Bây giờ em cũng có hoàn cảnh rồi đấy. 1 hoàn cảnh đặc biệt bất ngờ.

Giang Nam kêu khẽ:

- Kìa Phương, có gì đâu mà em phải buồn chứ. Anh chỉ muốn nói, vì mẹ bệnh...

- Em hiểu. Và bây giờ em rất cần đến anh. Chiều any anh ghé nhà em nhé.

- Anh... Anh ngại gặp ba em.

- Anh còn yêu em nữa không, Nam?

- Tất nhiêu là anh vẫn yêu em. Nhưng anh đã hứa với ba em.

Trúc Phương gay gắt:

- Ba em không có nhà. Và anh cũng không nên sợ hãi ông như vậy. Nếu lẩn tránh sự thật, lẩn tránh ba mẹ em. Thì anh sẽ làm cách nào để có em? hay cuối cùng chỉ là đầu môi chót lưỡi, là vô vọng.

- Rồi, từ từ anh sẽ tìm cách.

Trúc Phương nhếch môi:

- Từ từ là khoảng thời gian bao lâu hả anh. Em có thể đợi anh 5 năm hay 7 năm hoặc lâu hơn nữa. Để anh gầy dựng sự nghiệp, địa vị. Nhưng em không thể đợi anh trong khi anh tránh né, bất lực và cả xa cách em. Anh đã sợ yêu em, anh bị gia đình em miệt thị à? Vậy thì, anh đừng lo, em sắp đi chung với anh trong 1 xã hội đồng giai cấp rồi. Em sắp không còn là "công chúa" là "tiểu thư" nữa đâu. Đó có phải là cơ hội cho anh không?

Giang Nam ngơ ngác:

- Em nói thế là sao hả Phương?

Trúc Phương nhìn vào mắt Nam. Cô chợt xót xa hụt hẫng, khi thấy ánh mắt anh nhìn cô như xa lạ, như chán chường.

Cô vụt hiểu, và quay đi:

- Anh không cần hỏi nữa. Chào anh.

Giang Nam giật giọng:

- Kìa Phương! Trúc Phương, nghe anh nói đã.

Trúc Phương vẫn lặng lẽ ôm cặp bước đi. Đầu cô ngẩng cao. Những ánh nắng mặt trời hiếm hoi xuyên qua tàn lá, trải lên mặt, lên tóc cô, vàng óng, lung linh. Đời là vậy hay sao? Giang Nam! Khi em cần anh nhất, cần sự chở che của anh thì anh lại hời hợt, xa lánh em. Ngàn lần em chẳng tin đâu, nếu anh yêu em thật sự, thì những cản ngăn của ba mẹ em, chẳng có nghĩa lý gì. Vì yêu anh, em đã dám chống đối lại ba em, để mẹ phải sống trong bóng tối lu mờ của tiềm thức. Vậy mà anh?... Lẽ nào, anh đã biết sự phá sản của ba em nay mai. Và khi thần tượng sụp đổ, em chẳng gì trong anh nữa? Anh không yêu em. Anh chỉ yêu chính bản thân anh. Và 1 chút tham vọng vào em! Giang Nam...

- Trúc Phương, 2 người có chuyện gì, mà coi mặt mày nhỏ buồn rười rượii vậy? Uống nước mía rồi hãy về.

Thủy Tiên kéo tay Trúc Phương, săm soi.

Trúc Phương cười gượng:

- Ông Nam hỏi thăm sức khỏe mẹ tao.

Nhật Thủy chợt nói:

- Dạo này ông Nam lạ lắm. Vào lớp để dạy cho hết giờ, với tụi mình ông ấy lơ đãng sao sao ấy. Thủy thấy gói quà trong hộc bàn, quay lại lấy.

Nhật Thủy chớp mắt:

- Gói quà? Sao tuyệt vậy nhỉ. Anh Long tặng ai thế. Phải em không?

Trúc Phương phì cười:

- Coi mặt bà kìa. Tự dưng vòi vĩnh quà, y như con nít. Long tặng quà cho ai là quyền anh ấy mày thắc mắc chi vậy.

Long cũng cười:

- Bao giờ Thủy sinh nhật, nhất định Long sẽ có quà cho em đấy. Quà này của thầy Nam nhờ gửi cho 1 người bạn gần nhà anh.

Trúc Phương nhìn Long:

- Của thầy Nam? Sao thầy không tự tay đưa cho họ? Phải nhờ Long?

Long vô tình:

- Long không biết nữa. Chị Thanh Hằng làm bên du lịch quốc tế, chị ấy đi miết. Có lẽ sợ không gặp, nên thầy nhờ Long cũng nên.

Thủy Tiên xen vô:

- Con gái du lịch chắc là hết sẩy rồi. Nhưng tặng quà mà không biết quà có tới tay người nhận hay không là điều lạ đấy nhé.

Long cười cười:

- Thầy vẫn thường gởi quà cho chị Hằng như vậy. Nên anh nghĩ chắc họ đã có sự thỏa thuận.

- Thầy Nam vậy mà chơi nổi nhỉ.

- Phải nói là ga lăng mới đúng.

Nhật Thủy lại xen vô.

Khương thản nhiên:

- Chuyện cũng thường thôi. Vì nghe đâu thầy Nam đang làm đơn chuyển ngành đấy. Bà Thanh Hằng nằm trong ban giám đốc công ty xúc tiến việc làm. Có lẽ thầy Nam cần họ giúp đỡ. Bà Hằng thì khỏi chê rồi. Là người tôi đã nhìn thấy đi chung với thầy Nam đấy.

Thủy Tiên chợt so sánh:

- Bằng "công chúa" lớp mình không?

Khương liếc Trúc Phương, tủm tỉm:

- Không có so sánh được đâu. "Công chúa" thì nhất định phải đứng đầu thiên hạ rồi.

Trúc Phương tỉnh bơ:

- Chỉ giỏi tào lao. Về thôi. Tao còn phải ghé thăm mẹ nữa.

Long đề nghị:

- Tụi này đi chung với Phương nha.

Phương từ chối nhẹ:

- Để hôm khác đi. Tới nhà Phương tiện hơn, vì hôm nay Phương phải đưa mẹ đi khám lại. Sau đó làm thủ tục xuất viện.

- Bác khỏe hẳn chưa mà Phương phải vội đưa bác về. Bệnh viện, dù sao vẫn đủ điều kiện hơn đấy.

Trúc Phương mỉm cười:

- Mẹ Phương cũng khỏe nhiều rồi. Bai nha! Mai gặp lại.

Vừa ngồi lên sau xe Nhật Thủy, Trúc Phương chợt thấy Mạc Vũ dừng xe trước cổng trường. Cô vội đập vai bạn:

- Dừng xe lại chút đã.

- Gì nữa?

- Mạc Vũ đến.

- Mày thiệt rắc rối. Đã nói hắn tới đón, còn biểu tụi tao chờ.

Phương cãi:

- Tao không hẹn. Nhưng gặp anh ta ở đây cũng nên nói để anh ta về.

Nhật Thủy làu bàu:

- Người gì ngố quá vậy. Muốn ga lăng với người đẹp, phải săn đón, túc trực. Có đâu tới trễ gần cả tiếng. Tao mà có bạn cỡ đó, nghỉ chơi luôn.

Mạc Vũ từ tốn:

- Tôi về nhà, thấy đã trễ mà không thấy Trúc Phương. Tôi nghĩ cô không có xe, nên tôi chạy đến đây. Mau sao cô chưa về.

Trúc Phương cười xã giao:

- Anh không cần tốn công như thế. Trúc Phương kẹt chút việc, nhưng nhỏ bạn vẫn đợi.

Cô bỗng kéo tay Nhật Thủy:

- Mày nhớ lời nói hôm trước chứ.

Nhật Thủy nôn cả ruột. Con khỉ này, định xỏ xiên mình nữa đây. Để xem.

- Tao quên rồi.

- Quên! Mày vô tình vậy sao? Nếu thế, tao nhắc cho nhớ nha. Đây là anh Vũ, gọi văn vẻ xôm tụ 1 chút nữa: Mạc Vũ. Người mày đã 1 lần thấy ở nhà tao.

Trúc Phương tỉnh bơ, khi ngó Nhật Thủy nhăn nhó. Cô tươi cười:

- Anh Mạc Vũ. 2 nhỏ này đều học chung với tôi, và rất thân nữa. 1 đứa tên Nhật Thủy - nghĩ là nước đấy. Anh hiểu chứ. Nước rất trong đấy nha. Nhỏ kia tên Thủy Tiên. Anh muốn hiểu nghĩa thế nào tùy anh. Có điều nó hay...

Thủy Tiên hét lên:

- Con khỉ. Dám bán đứng bạn bè. Ngày mai vào lớp, tao vận động tụi nó "tẩy chay" mày cho chừa. Về đi Nhật Thủy.

Trúc Phương hếch cằm:

- Giới thiệu thì phải giới thiệu cho hết mọi măt. Sau, thành bạn, đỡ tốn giai đoạn tìm hiểu sở thích của nhau. Tao chỉ muốn tốt cho tụi mày.

Mạc Vũ cười cười:

- Thôi nào, bây giờ biết nhau cả rồi, tôi có đề nghị nhỏ.

Nhật Thủy dè dặt:

- Chuyện gì vậy?

- Nhân dịp được làm quen với 2 bạn, tôi muốn chúng ta đi ăn trưa. Gọi là, lễ ra mắt kết nạp hội viên.

Thủy Tiên cười khúc khích:

- Làm như hội kín không bằng. Nhưng, được ăn thì tuyệt đấy. Tôi chỉ ngại đã quá trễ giờ phải về.

Nhật Thủy tỉnh bơ:

- Trúng ý mày còn gì. Thiếu chi lý do để qua mắt cha mẹ nhỉ.

Mạc Vũ ngẩn ngơ:

- Xin lỗi, tôi không nghĩ các cô còn phụ thuộc vào gia đình nhiều thế. Có thể chờ dịp khác vậy.

Thủy Tiên chép miệng:

- Còn đi học thì rõ ràng phải chịu sự quản thúc của gia đình rồi. 2 nhỏ kia thì dễ hơn, vì tôi còn nhiều việc phải giúp mẹ. Dù sao về bây giờ cũng chỉ ăn cơm rồi nghỉ thôi.

- Nghĩa là mày không từ chối lời mời của anh Vũ?

Nhật Thủy láy mắt.

Thủy Tiên không vừa:

- Lâu lâu được ăn cơm tiệm với tụi mày, tao ngu sao bỏ lỡ cơ hội. Được nạp thêm nhiều chất cần thiết cho cơ thể là điều đúng đắn nhất.

Trúc Phương tươi cười:

- Vậy thì đi mau thôi. Bụng tao cũng đang biểu tình rồi.

Nhật Thủy phán:

- Mày đi chung xe anh Vũ đi. Bụng đói, tao hoa mắt, sẽ không chở nổi mày đâu. Mất công té, chở 3 cũng dễ bị phạt lắm.

Dứt lời Nhật Thủy đạp xe máy. Thủy Tiên cười tươi tắn:

- Anh Vũ chở nhỏ Phương nha.

Trúc Phương lườm 2 con bạn quỉ quái sắc lẻm. Cô tỉnh bơ ôm cặp ngồi lên xe. Không hề biết Giang Nam đang chạy xe ra. Anh nhìn theo cô trân trối.

- Quên nữa - Trúc Phương kéo áo Vũ - Anh có vô chỗ mẹ Phương không?

Mạc Vũ ân cần:

- Tôi đã đưa đồ ăn vào cho bác. Và giúp bác ăn uống xong, tôi mới về nhà. Hôm nay bác vui vẻ hơn, ăn được nhiều hơn mọi khi nữa đấy.

Trúc Phương cười buồn:

- Mẹ tôi vui để quên đi thực tại của gia đình tôi lúc này cũng tốt! Còn hơn để bà phải đau khổ day dứt khi đối đầu với sự thật.

- Trúc Phương à! Đừng vội nghĩ lung tung, mọi chuyện sẽ ổn thỏa thôi mà.

Trúc Phương im lặng. Cô nhớ tới lời của ông Sang. Dù chưa đoán được chuyện gì, nhưng cô tin là, ba cô đang làm 1 việc khủng khiếp. Và ngày mai của cô, của mẹ sẽ ra sao đây?

o O o

Trúc Phương thật sự mệt mỏi, khi quay về căn nhà sang trọng của mình. Bây giờ mọi tiện nghi sang trọng đều làm cô sợ. Sợ luôn cả không khí buồn tẻ trong nhà.

Ngày mẹ chưa nằm viện. Căn nhà luôn đầy ắp tiếng cười của mẹ con cô. Mẹ như hạt nắng trải đều lên những bước chân, những niềm vui, nỗi buồn của cô.

Mẹ thoát khỏi tật nguyền là điều kỳ diệu và may mắn. Đổi lại, mẹ chẳng hề gọi cô bằng tiếng "con gái nhỏ của mẹ" nữa. Mẹ quên cô, quên rằng hai mấy năm qua mẹ đã có 1 mái ấm gia đình, 1 người chồng độc đoán, nhưng biết chăm lo vợ con, 1 đứa con gái nhỏ mẹ hằng chăm chút yêu thương.

Tại sao trời già cay nghiệt với cô như thế. Mẹ cận kề 1 bên, nhưng mẹ lại dửng dưng bình thản, chẳng chút vướng bận vì cô. Như thế, sẽ tốt thật ư? Cho mẹ!

Trúc Phương thở dài. Mắt cô chạm vào chiếc đồng hồ treo tường. Cô vội bật dậy. Đã 8 tiếng đồng hồ trôi qua. Cô chưa hề làm gì, để tìm được ba cô cả. Mà thời gian người đàn ông đó ra hạn, chỉ còn 12 tiếng. Vừa tròn 1 ngày tho6i.

Trúc Phương lấy máy điện thoại di động. Cô lưỡng lự. Từ hôm ba cô đi đến giờ, cô chưa hề gọi cho ông. Cô biết, ông sẽ trả lời cô. Điều ấy là dĩ nhiên, nhưng trả lời sao thì cô phải chờ. Chẳng việc gì đau óc mà suy gẫm.

Cô bấm nhanh nhừng con số và chờ đợi.

- A lô! Ai ở đầu máy thế?

Trúc Phương cau mày. Không phải tiếng ba cô. Là tiếng nói rất trong của 1 cô gái. Tiếng nói được phát ra ở 1 nơi hoàn toàn yên tĩnh vì không hề có hỗn âm trong máy. Chả lẽ, ba cô lại giao máy cho ai đó?

Trúc Phương chỉ muốn đập máy. Nhưng cái hạn khắc nghiệt bắt cô phải cầm máy lên:

- Tôi là người nhà của ông An. Chị làm ơn cho hỏi, ông ấy đang ở đâU?

Có tiếng xì xào vọng tới, nhưng không rõ câu. Chắc máy đã được che lại.

1 lúc sau tiếng cô gái lại vang lên:

- Xin lỗi, cô cho biết quí danh, vì ông An đang kẹt công chuyện.

- Chị nói với ổng, hãy về công ty ngay, gia đình ổng đang gặp tai họa đấy.

- Cô nói rõ hơn được không?

- Tôi chỉ nói thế, tùy ổng hiểu.

- Cô chờ vài phút nha.

- Cũng được.

Trúc Phương thờ ơ, đặt máy xuống bàn.

Cô thấy chán kinh khủng. Ba chẳng hề có công ty nào ở tỉnh, ngoài mấy mối làm ăn ở Hà Nội. Tiếng máy điện thoại di động đã cho đáp số. Hiện ba cô đang ở ngay trong thành phố.

Nếu ông ở tận Hà Nội, cô đã không thể liên lạc bằng điện thoại di động nhanh như thế.

Cô nhếch môi cười chua chát.

- A lô! Xin lỗi ai ở đầu máy?

Chiếc máy vọng lên rõ ràng tiếng của ba cô.

Trúc Phương cầm máy lên:

- Là con đây.

- Trúc Phương, con vừa nói, gia đình có tai họa, phải mẹ con đã...

Cô nghe giọng cha có chút bối rối, lo âu.

Cô nhạt nhẽo:

- Đến tận bây giờ ba mới hỏi thăm mẹ, con e hơi muộn đấy.

- Nghĩa là....

- Con người ăn ở hiền lành, có thủy có chung như mẹ con, đâu dễ bị trời hại. Ba không cần phải nhớ đến mẹ con con nữa. Như 8 ngày nay ba đã im lặng trước nỗi đau của mẹ vậy. Nhưng tai họa thêm 1 lần nữa do ba gây nên, lại sắp giáng xuống gia đình. Ba có còn lương tâm không ba?

Ông Trường An gắt lên:

- Con không có quyền phán xét ta.

- Đúng vậy. Ba thấy con im lặng, chắc ba đã hiểu, con thất vọng về ba cỡ nào. Con muốn hỏi ba, ba có quen ai tên Sang không?

Đầu máy chợt im lặng, chỉ có tiếng thở nặng nề của ông An vọng qua.

Đợi 1 lúc lâu, không thấy ông An nói gì, Trúc Phương sốt ruột:

- Ba! Sao không trả lời con?

- Ba không quen ai tên như thế?

Trúc Phương lạnh băng:

- Ba nói dối. Ông Sang nhắn ba về công ty gấp, nếu không ông ta sẽ nhờ đến pháp luật. Thời gian ông ta ra hạn chỉ còn 11 tiếng. Tùy ba quyết định.

- Trúc Phương, con...

- Con không nói với ba điều gì nữa. Con đoán căn nhà này đã không còn là của chúng ta từ mấy tháng nay. Ba còn chút nhân tâm. Ba nên về giải quyết. Làm được chịu được. Con không muốn nhìn thấy ba bị pháp luật trừng trị.

Cô buông máy xuống bàn. Tiếng ông An vẫn vọng ra, với những lời thanh minh gì đấy. Cô ôm đầu và tắt máy.

Buổi chiều, cô chuẩn bị vào bệnh viện với mẹ thì nhận được điện thoại của Khương.

Trúc Phương ngạc nhiên:

- Sao biết số máy của Phương mà gọi vậy.

Khương cười:

- Dễ ẹt à, lớp trưởng hay mang máy bên người, đã mấy lần tụi này được coi qua nên nhớ luôn số máy.

Trúc Phương cũng cười:

- Khương ma giáo thật.

- Nhất quỉ, nhì ma, thứ ba Khương "nghệ sĩ". Công chúa quên rồi sao.

Trúc Phương đe dọa:

- Cấm được gọi như thế.

- Khương thích. Mấy nhỏ kia gọi được, tại sao cấm mình Khương?

- Con trai đều bị cấm hết.

- Trừ 1 người phải không?

- Phương ứ thèm nói nữa.

Khương cuống quýt:

- Nè! Đùa chút thôi mà. Thật ra Khương muốn báo cho Phương 1 tin. Nhưng gọi rồi lại ngại quá.

- Tin gì thì nói quách cho rồi, còn bày đặt rào đón.

- Không được cho Khương là nhiều chuyện. Vì Khương chỉ muốn công chúa không bao giờ bị ai làm cho buồn. Chịu nha.

- Được, nói đi. Kẻo Phương còn công chuyện đấy.

- Nếu thế, Khương không nói nữa. Vì Trúc Phương đâu thể đi.

- Chúa ơi! Úp mở kiểu này Trúc Phương đứng tim chết mất. Nói đi mà.

- Thôi được. Giang... À quên, thầy Nam đang ở tại nhà hàng "Cỏ May".

Trúc Phương cười rũ:

- Thì, kệ ổng, mắc mớ chi Phương chứ. Bộ làm thầy thì không được quyền đến những nơi ấy hay sao.

- Không phải thế. Nhà hàng "Cỏ May" là nơi ăn chơi khiêu vũ của giới thượng lưu, họ xài "đô" không à. Và điều đáng nói, thầy đi với 1 cô gái đẹp nhức mắt. Khương không gặp thằng Long, nên chẳng rõ cô gái ấy có phải là Thanh Hằng hay không?

Trúc Phương nghẹn lời:

- Cám ơn Khương đã thông tin.

- Phương có muốn đối mặt sự thật không?

Trúc Phương lắc đầu:

- Chẳng cần đâu. Phương chưa có gì để ràng buộc Nam. Anh ta vẫn có quyền tự do. Thôi nhé, Trúc Phương phải đi công chuyện. Chào!

- Nhớ đừng buồn.

Trúc Phương tắt máy. Cô đến bên cửa sổ và nhìn xuống đường. Con đường loang loáng những ánh đèn thoắt đến thoắt đi. Cô thở dài, cảm thấy tiết trời như se lạnh. Còn 2 ngày nữa là đến Giáng Sinh. Lạnh là phải. Mọi năm, bây giờ mẹ đã cho người làm hang đá, bà thì mua về cây thông tuyệt đẹp. Năm nay, nhà cô lạnh lẽo quá. Dù căn nhà vẫn như xưa. Vẫn đầy đủ những con người thân thương.

Có tiếng gõ cửa nhẹ và khoan thai, Trúc Phương đã đoán được ai đứng sau cánh cửa. Cô vẫn ơ hờ:

- Cửa không đóng, mời vào.

Mạc Vũ hiện ra trên ngưỡng cửa. Anh có vẻ bất ngờ, khi nhìn dáng người ủ rũ, nét mặt buồn xa vắng của cô.

Cô bé lại có chuyện buồn rồi. Chả lẽ vẫn là ông Sang? Anh đã cố gắng dàn xếp nhưng chưa ăn thua gì. Ông Trường An thì vẫn biền biệt, không biết đâu mà kiếm. Nhìn Trúc Phương buồn, anh thấy mình có lỗi với cô. Và muốn làm 1 việc gì đó, hòng trả lại nụ cười vô tư của cô.

Trúc Phương hơi cười:

- Là anh à? Có chuyện gì không?

Mạc Vũ trầm giọng:

- Tôi nghe Trúc Phương nói chiều vào thăm bác gái. Muộn rồi, không thấy cô xuống nhà, tôi ngỡ cô bệnh.

- Cám ơn sự quan tâm của anh. Lúc này, dù rất mệt mỏi, tôi vẫn không cho phép mình được nghỉ ngơi.

- Cô đã liên lạc với bác An chưa?

Trúc Phương gật đầu:

- Rồi, bác có nói về không?

- Ông không thừa nhận chuyện quen biết với ông Ba Sang. Cũng không nói có về hay không.

- Vậy, phải làm sao gặp bác?

- Tôi cũng chưa biết. Tôi sẽ đợi ba tôi thêm vài tiếng nữa. Nếu ông cố tình không về, tôi sẽ đích thân tới gặp ổng.

- Phương nói thế, tức là cô đã biết chỗ ở của bác An?

Trúc Phương lắc đầu:

- Tôi chưa biết. Nhưng kẹt quá phải nhờ tới tổng đài và mạng internet. Hy vọng họ sẽ lần theo đường dây mà giúp tôi biết nơi ông đang ở. Tôi đoán ba tôi đang ở 1 khách sạn nào đó, trong thành phố. Còn anh, tôi không tin anh hoàn toàn không biết chút gì về ổng.

- Sao Phương nói thế?

Trúc Phương cay cú:

- Vì ba tôi đã đi "bán danh của tôi" gán cho tôi 1 ông chồng Việt kiều giàu sụ. Tôi cũng 1 lần nghe anh và ba tôi bàn tới việc đi thuê mặt bằng, để mở công ty gì đó. Tôi nghĩ điều này hẳn phải có.

Mạc Vũ thở dài:

- Cho tôi xin lỗi. Thật ra, tôi không ngờ sự việc lại trở nên tồi tệ như vậy. Tôi vẫn nghĩ bác An cần vốn để kinh doanh. Nên lúc còn ở Cali, nhận được điện của bác, ba tôi đã đồng ý cho tôi về Việt Nam để hợp tác làm ăn với bác. Chuyện hứa hôn giữa người lớn tôi hoàn toàn không biết. Về đây, nghe bác An nói chuyện Trúc Phương, tôi vẫn nghĩ, đó là do bác muốn gia đình 2 bên thêm thân thiết. Bác ép Phương còn bảo tôi phải để bác lo liệu, cần cho "ván đóng thuyền" cũng được. Tôi chỉ nói những gì thật nhất, tin hay không tùy cô. Tôi không chối, bây giờ tôi đã dành nhiều tình cảm cho cô. Dù hiểu, tôi sẽ thất bại. Vì cô đã có Nam. Cô là cô gái cứng rắn, chung thủy. Tôi thích tính bướng bỉnh của cô. Ở Cali, con gái đến với tôi không ít. Tôi muốn độc chiếm họ lúc nào cũng được. Sự dễ dãi mau khiến người ta nhàm chán. Cô là cô gái đầu tiên, bắt trái tim ngạo mạn của tôi lao đao.

Trúc Phương cuống quýt. Cô không tin Mạc Vũ lại nói hết những gì anh ta nghĩ về cô. Vậy mà anh đã nói. Rất chân thật, đơn giản nữa. Cô không biết mình phải ứng phó ra sao. Tâm trạng của cô đang rối rắm kinh khủng. Cô xốn xang nhìn lướt qua khuôn mặt rất quyến rũ của Mạc Vũ. Định nói câu gì đó. Nhưng rồi cô lại im lặng.

1 lúc sau cô đứng lên, cô nói nhỏ:

- Cám ơn anh đã nói thật. Bây giờ tôi phải vào với mẹ tôi.

Khoác chiếc bóp nhỏ lên vai, cô cười gượng:

- Tôi không biết mình còn được sống trong căn nhà này bao lâu nữa. Ba tôi đã gầy dựng lên. Bây giờ, ông bán hay cầm cố là tùy ở ông. Tôi sẽ đưa mẹ tôi đi nơi khác ở. Dù sao được nói hết với ông, tôi nghĩ mình sẽ thanh thản hơn.

Cô bước những bước dài trên hành lang. Đến đầu thang gác, cô quay lại, khẽ cười với Mạc Vũ.

o O o

Trúc Phương rời khỏi nhà khoảng 15 phút, thì Mạc Vũ cũng ra đi. Anh quyết định tìm gặp ông Trường An.

Đứng đón tắc xi, anh chợt thấy 1 chiếc Wave màu xanh đen dừng ngay trước mặt.

- Anh Mạc Vũ, nhận ra em không?

Mạc Vũ nhướng mắt nhìn cô gái mặc mini zip màu đó, đang nhìn anh tươi cười.

Trán anh cau lại. Cô gái trông quen, nhưng nhất thời anh chẳng thể nhận ra cô gái là ai.

Cô gái xuống xe, giọng nũng nịu:

- Em là Xuân, Thanh Xuân, người đã từng đi chung với anh và Trúc Phương lên Thủ Đức. Anh nhớ chưa?

Mạc Vũ cười, vẻ biết lỗi:

- Ôi! Đầu óc tôi tệ quá. Gần 1 ngày vui chung bên nhau, còn quên. Xin lỗi Thanh Xuân nha.

Thanh Xuân điệu đàng:

- Tại em chẳng có chút gì để nhớ, xí quá, nên cũng không trách ai được.

Mạc Vũ giơ tay:

- Tôi biết lỗi rồi, đừng dằng co nữa.

Thanh Xuân nhìn Vũ:

- Ủa! Anh định đi đâu vậy. Cho em đi theo với anh Vũ.

Vũ lưỡng lự:

- Tôi, công việc của tôi sẽ khiến Xuân chán đó.

- Anh sao kỳ quá à. Em không tranh cãi với anh nữa đâu. Anh không thấy thiên hạ họ đang nhìn mình 1 cách hiếu kỳ hay sao.

Mạc Vũ nhìn xung quanh. Anh thấy lời Xuân nói đúng. Ai đi ngang cũng ngó nhìn anh và cô bằng ánh mắt là lạ.

Lạy Chúa, cả phía trong cổng sắt nhà Trúc Phương, cô bé Hà Hương cũng đang nhìn anh đăm đăm.

Mà tắc xi thì chẳng thấy chiếc nào. Cứ như ông trời đã sắp đặt vậy.

Anh tặc lưỡi:

- Thôi được, đành làm phiền Xuân vậy.

Thanh Xuân vui ra mặt. Cô không ngờ chiều nay mình lại hên thế. Đang buồn nẫu ruột vì cuộc trình diễn thời trang vừa rôi, cô bị đau chân. 1 chút ham vui, nhảy nhót khiến cô trặc chân nên đã không thành công khi trình diễn. Mất 1 hợp đồng quảng cáo khá xịn. Cô tiếc đứt ruột. Định xách xe chạy xuống tên "bồ" dưới Phú Nhuận. Ngờ đâu gặp Mạc Vũ. Từ hôm ở Thủ Đức về, cô đã vài lần tìm đến nhà Trúc Phương, nhưng cô không gặp được Mạc Vũ. Ở người đàn ông này, có cái gì đấy vừa lạnh lùng quyến rũ, vừa ngạo mạn xa vời. Cô ước sao mình có được người đàn ông như Vũ.

Mạc Vũ gợi chuyện:

- Thứ bảy, Thanh Xuân không đi chơi với bạn thân sao?

Thanh Xuân cười điệu:

- Xuân vẫn cô đơn số 1 anh Vũ ơi. Đàn ông họ chỉ thích ngắm vuốt em, chứ họ không thích làm người tình của ẹm

- Xuân nói lạ đấy. Đẹp như em, chắc phải có hàng chục anh chàng tình nguyện dâng hiến trái tịm

- Em mà đẹp nỗi gì. Ngày đi học, bạn bè em chỉ ca ngợi 1 mình Trúc Phương. Nó luôn được bọn nam sinh mệnh danh là hoa khôi của trường. Giá Phương thi hoa hậu, em nghĩ nó sẽ đăng quang.

- Đừng nói về người vắng mặt, và so sánh lẫn nhau. Em là em. Sắc đẹp của em khác cô ấy. Phương sống khép kín tâm hồn quá. Tình yêu của cô ấy cũng bình lặng.

Thanh Xuân nhếch môi cười. Cô nhớ lại buổi tối hôm rồi, cô theo chị hai cô đến nhà hàng của gia đình. Cô đã gặp Giang Nam với Thanh Hằng, con gái 1 chủ cửa hàng thời trang. Cô ta cũng chính là người quảng cáo thời trang của chính gia đình mình.

1 thời, cô gái này cũng yêu thầm nhớ trộm Giang Nam, khi anh còn là sinh viên trường đại học sư phạm. Giang Nam đi du học ở nước ngoài 2 năm, cô ta yêu người đàn ông khác. Xuân ngỡ Thanh Hằng sẽ lấy Nguyện. Nhưng Giang Nam trở về, anh làm giảng viên trường đại học và yêu Trúc Phương. Thanh Hằng biết, nhưng vẫn bỏ rơi Nguyện để tìm lại Nam.

Chị hai của Xuân nói, 2 người là khách quen của vũ trường. Thanh Hằng nhảy rất đẹp lại chịu chơi hết mình.

Thanh Xuân thấy thương cho nhỏ bạn quá tin tưởng vào thần tượng của mình. Cô không thể nói cho Phương rõ, vì cô chẳng muốn bị ai coi thường.

Đang thả hồn mơ mộng, Thanh Xuân chợt ngã chúi vào lưng Mạc Vũ.

Cô định trách anh, thì Mạc Vũ đã xuống xe, anh cười thật đẹp:

- Xin lỗi Thanh Xuân, tôi phải vào trong này 1 chút.

- Vào khách sạn này hả? Xuân vào cùng anh được không?

Mạc Vũ từ tốn:

- Tôi cần bàn công việc gấp với 1 người quen. Hẹn gặp lại sau.

Thanh Xuân đành giả lả:

- Chúc anh vui vẻ với công việc. Anh cho Xuân 1 cái hẹn đi.

Mạc Vũ bình thản:

- Có duyên thì sẽ gặp ngay thôi. Những sự bất ngờ luôn tạo cho tôi cảm giác thú vị. Tôi không thích bị phụ thuộc vào bất cứ sự hẹn hò nào.

Thanh Xuân nhún nhảy đi tới chiếc xe và đề máy. Cô đưa tay lên môi, thay lời chào Mạc Vũ.

Chiếc Wave mang theo cô gái mặc áo màu đỏ đã lao vút vào dòng xe cộ. Mạc Vũ vẫn còn ngẩn ngơ. Con gái đúng là không hiểu. Người thì cách xa vời vợi, dù ở cận kề. Kẻ lại sẵn sàng dâng hiến chẳng chút đắn đo.

Mỉm cười vu vơ, anh đi nhanh vào cửa khách sạn.

Dừng chân trước quầy lễ tân, anh tươi cười hỏi cô thu ngân:

- Cô vui lòng cho tôi hỏi thăm về 2 người vừa vô đây.

Cô thu ngân khi nhíu cặp mày thanh thú:

- Ông có thể nói rõ hơn.

- Người đàn ông mặc bộ đồ veston màu xám đi chung với cô gái mặc chiếc đầm đen dát kim tuyến.

Cô thu ngân dãn ngay nét mặt:

- Ông ta là Trường An, khách thuê phòng trọ của khách sạn. Phòng số 4 lầu 3. Ông có thể lên đó gặp họ.

Mạc Vũ cười:

- Cám ơn cô. Tôi muốn vào quầy rượu và sẽ điện thoại cho bác tôi xuống. Làm phiền cả 2 người thật bất lịch sự.

Cô thu ngân cười vui vẻ:

- Vậy thì mời ông sẽ tay trái. Nơi chúng tôi có đủ các loại rượu ngoại. Hy vọng sẽ làm vừa lòng ông.

- Cám ơn cô.

Mạc Vũ chọn 1 chiếc bàn kê cuối phòng, anh bấm máy điện thoại.

Ông Trường An có vẻ ngạc nhiên khi nghe anh nói, sẽ đợi ông ngay tại quầy rượu.

- Bác à! Có việc rất gấp đấy. Cháu không muốn đường đột. Chắc bác hiểu.

Ông an vội vã:

- Cháu chờ vài phút, ta sẽ xuống ngay.

Mạc Vũ gác máy. Anh gọi 1 chai Napolêon và 1 đĩa thịt bò xào lăn.

Trong lúc ấy, trên phòng số 4, ông Trường An vừa cất máy, tiếng cô gái trẻ đã vang lên, thật ngọt:

- Anh à! Ai gọi cho anh vậy.

Ông Trường An cười:

- Kiều Ly, em hãy nằm nghe nhạc, đợi anh nha. Người của công ty tới tìm anh.

Kiều Ly đỏng đảnh:

- Phải vậy không đó anh yêu? Hay là con gái cưng của anh.

Ông An ôm vai Kiều Ly:

- Không phải Trúc Phương. Không tin, em có thể xuống đó kiểm tra mà. Anh nghĩ, công ty chắc có sự cố.

- Ừ! Vậy thì được. Tất nhiên phải có công việc thì chúng ta mới tồn tại để vui chơi. Nhưng anh nhớ nhanh đấy. Em đang muốn ăn tối.

- Được rồi, anh hứa sẽ dẫn em vào Chợ Lớn ăn món há cảo mà em thích.

Ông hôn nhẹ lên môi Kiều Ly rồi vội vã đi ra cửa.

Ông Trường An kéo ghế ngồi, Mạc Vũ nhìn ông:

- Bác không ngờ phải không?

Ông An gật đầu:

- Hồi 2 giờ Trúc Phương gọi điện cho bác. Bác cũng định, ăn tối xong, sẽ về gặp con bé. Dè đâu cháu lại tới.

Mạc Vũ rót rượu vào ly cho ông An:

- Bác uống đi. Cháu tìm bác là việc của cháu. Trúc Phương không hề biết.

- Cháu và nó dạo này thế nào?

- Thế nào là sao ạ?

- Ờ... thì, con bé đã chịu thân thiện với cháu chưa? Nó bướng bỉnh bởi được nuông chiều quen rồi. Nhưng bản chất nó rất ngoan đấy.

Mạc Vũ điềm tĩnh:

- Tại sao bác không hỏi thăm bác gái?

- Bác nghĩ, không cần hỏi cháu, bởi bác đã hỏi Trúc Phương, nó nói bà ấy đã khỏe mạnh.

- Và bác tin sự thật ấy?

Ánh mắt Mạc Vũ khiến ông bối rối. Câu hỏi của anh càng làm ông hoang mang. Chả lẽ gia đình ông xảy ra chuyện tồi tệ?

Ông tái mặt:

- Bác tin lời Trúc Phương, con bé không biết nói dối ai điều gì.

Mạc Vũ nhả 1 hơi thuốc thật dài:

- Cháu xin lỗi. Nếu những lời nói của cháu có làm tổn thương bác. Bác nói thật đi, bác đã vay nợ của ông Sang bao nhiêu? Đúng ra cháu không có quyền hỏi bác. Nhưng, nhìn Trúc Phương buồn bã, thất vọng, hoang mang, cháu không đành tâm. Có thể,s ự có mặt của cháu ở Việt Nam đã sai lầm, càng sai lầm hơn khi cháu để bác lợi dụng danh nghĩ cháu để vay mượn. Bây giờ họ đã đến nhà tìm bác, và họ sẽ thẳng tay. Ông Sang sắp về Mỹ, bác định trốn tránh ổng cho tới lúc ông ta bay đi, và số tiền bác được đọng lại hay sao? Bác quên ông ấy còn con trai ở Việt Nam? Huy Cường, giám đốc công ty đầu tư và phát triển đô thị, anh ta dễ dàng bỏ qua cho bác số nợ hàng chục tỉ đồng hay sao?

Mặt ông Trường An tái hẳn, trán ông rịn mồ hôi. Mạc Vũ đã nói đúng ý nghĩ của ông. Ông phải làm gì bây giờ, khi giấy tờ, nhà cửa của ông đang nằm trong tay ông Ba Sang. Còn nhà nước nữa. Họ sẽ không để ông yên, khi công ty ông phá sản.

Ông run giọng:

- Mạc Vũ, cháu giúp bác được không?

Mạc Vũ nhếch môi:

- Cháu giúp bác không ít rồi. Bây giờ giúp thêm bác, cháu vẫn có khả năng. Nhưng sau này bác lấy gì để trả cháu?

Ông Trường An cười cười:

- Trước sau chúng ta cũng là người nhà. Sau này cháu và Trúc Phương thành hôn, bác hứa sẽ trả dần lại.

Mạc Vũ bình thản:

- Bác nghĩ Trúc Phương là 1 món đồ chơi, đế bác mang bán hay sao? Cô bé ấy có cá tính khác người. Cháu không chối, cháu càng lúc càng yêu cô ấy. Nhưng để có được cổ đâu phải chuyện dễ.

Ông Trường An tự tin:

- Trúc Phương rất hiếu thảo. Nó sẽ vì bác mà đồng ý. Dù sao như thế còn hơn là mất hết, là bị vứt bỏ ngoài đường.

Mạc Vũ cười khẩy:

- Bác tự tin quá đấy. Con gái bác dám hy sinh tất cả đế bảo toàn danh dự cho bác, cho gia đình. Bác có áy náy không, khi bác đang mỗi ngày xài tiền như nước. Cô gái bác đang cung phụng đến với bác vì tình yêu thật à? Hay vì những hào nhoáng, xa xí mà bác đưa tới cho cô ta. Cháu không tin cô ta yêu bác bằng con tim đâu.

- Cháu... cháu không biết gì đâu. Đàn ông khi tới tuổi như ta, sẽ cảm thấy cô đơn và thiếu thốn tình cảm. Mẹ Trúc Phương không mang lại cho ta tâm trạng vui vẻ, thoải mái. Ta đã suốt đời vì vợ con. Trúc Phương cũng lớn rồi. Ta phải sống cho ta chứ.

Mạc Vũ thong thả:

- Bác thật bất công khi những ngày này bác lao vào cuộc chơi, không màng đến sự sống chết của người thân. Con gái bác, nó hận bác nhiều lắm.

- Hận bác? Vì sao?

Mạc Vũ nhìn thẳng vào mắt ông An:

- Bác gái đã vĩnh viễn mất trí nhớ.

- Hả? Chúa ơi! Cháu nói thiệt ư? Mất trí. Điên? Ta phải gọi 1 người điên là vợ ư?

- Bác Hà không điên. Bác rất vui vẻ, hiền lành, chỉ tội bác không còn biết tới quá khứ, tới gia đình. Trúc Phương cũng trở nên xa lạ trong mắt bác. Đó là cái giá, mà 1 phút nóng cuồng nộ của bác, bác đã làm hại vợ mình. Suýt làm chết con gái mình. Đã vậy, suốt thời gian bác gái nằm viện, bác ung dung vui thú bên tình nhân, chẳng 1 lần ngó ngàng đến bác ấy. Bác nói đi, sự đỐi xử của bác vượt trên mức tàn nhẫn vô tâm như thế, bác còn trách móc được ai? Cái gì cũng có giá của nó. Bé gì giá nhỏ. Lớn thì giá đắt. Bác không nghì bác trắng tay, cô tình nhân của bác cũng bỏ bác mà đi à.

Ông Trường An kêu lên:

- Kiều Ly là 1 cô gái tốt.

- Nhưng không thể tốt bằng vợ bác, bằng con gái bác. 1 cô gái có tư cách, không bao giờ bám lấy gấu áo của 1 người đàn ông đáng bậc cha chú mình.

Mạc Vũ bực bội:

- Về nhà hay không, tùy ở bác. Rạng sáng ngày mai, hoặc dám ngày 3 giờ sáng, cha con ông Sang sẽ đập cửa nhà bác đấy. Bác thừa hiểu khi pháp luật đã nhúng tay vào thì hậu quả sẽ tồi tệ cỡ nào. Bây giờ thì chào bác.

Ông Trường An cúi đầu:

- Ta muốn cầu xin cháu 1 điều.

- Bác cứ nói, nếu không ngoài khả năng, cháu sẽ giúp bác.

- Cháu giúp bác thêm lần cuối, được chứ.

- Sẽ có điều kiện đấy.

- Là gả Trúc Phương cho cháu phải không? Bác sẽ cố gắng hết sức mình.

Mạc Vũ mím môi:

- Bác nghĩ mình còn tư cách để ra lệnh cho con gái bác à? Tình yêu, hôn nhân cháu tự giải quyết lấy. Không cần bác bận tâm.

Ông Trường An ngượng ngập:

- Vậy, cháu muốn gì?

- Bác về nhà đi, rồi cháu sẽ nói. Hy vọng bác không bắt chúng tôi phải đợi chờ.

Dứt lời anh đi nhanh về phía bar rượu thanh toán tiền và ung dung trở ra cửa. Chai Napolêon mới hết 1 phần 3.

o O o

Mạc Vũ về đến biệt thự họ Tiêu thì đã hơn 7 giờ tối. Giờ này, lẽ ra mọi người phải có mặt tại phòng ăn, như ngày đầu anh mới đến đây. Bây giờ, phòng ăn vắng lạnh, ngoài chiếc lồng bàn úp gọn chiếc mâm nhôm, anh chẳng thấy ai cả.

Thở dài, anh lui gót lên phòng. Gặp Hà Hương trên phòng khách. Anh tươi cười:

- Hà Hương, chị Trúc Phương chưa về hay sao?

Hà Hương xua tay, chỉ lên lầu:

- Chị ấy về khá lâu rồi, nhưng không chịu ăn cơm. Mặt buồn như mưa ngâu tháng bảy. Anh Vũ nói giúp em xem sao. Dạo này chỉ ăn uống thất thường, lại ít xịt à. Em sợ chị bệnh, nằm xuống nữa thì chết.

Mạc Vũ cau mày:

- Em đã mời Phương chưa?

- Rồi, nhưng chẳng được, còn bị chị ấy la nữa. Nha, anh cố gắng trổ tài đi. Em xuống hâm lại đồ ăn cho nóng.

Mạc Vũ gật đầu, anh nhẹ bước lên lầu. Tới trước cửa phòng Trúc Phương, anh gõ cửa, đều đặn. Nhưng chờ mãi không nghe động tĩnh gì, anh phát hoảng, vội đẩy cửa nhìn vào căn phòng trống trơn. Chiếc ri đô thường ngăn đôi căn phòng, được kéo gọn qua 1 bên. Chiếc giường ngủ phẳng phiu.

Mạc Vũ gọn nhẹ:

- Trúc Phương! Cô có trong phòng chứ.

Cũng không ai đáp lại.

Anh cau mày, quyết định bước vào trong, nín thở đẩy nhẹ phòng tắm.

Phòng tắm cũng vắng tanh.

Trúc Phương đi đâu nhỉ? Hà Hương nói cô ấy trên phòng kia mà?

Mạc Vũ chạy sang phòng làm việc của ông Trường An. Im lặng luôn.

Chả lẽ cô ấy lên sân thượng?

Ý nghĩ vừa lướt qua, Mạc Vũ vội chạy nhanh lên cầu thang.

Anh thở phào nhẹ nhõm. Lạy Chúa! Trúc Phương đang ngồi trước chiếc bàn đá 1 cách bất động. Ánh điện nhấp nháy bên góc sân thượng, soi lâplờ hình dáng buồn rã rượi của cô.

Mạc Vũ kinh ngạc. Trúc Phương lại uống rượu, 1 chai rượu, chỉ nhìn thoáng qua, anh đã biết nó không thể phù hợp với phái nữ. Chỉ 1 ly thôi, nó sẽ đốt cháy ruột gan cô ấy.

Mạc Vũ giằng chiếc ly trong tay Trúc Phương, anh giận dữ:

- Cô... không còn cách gì hơn hay sao, phải đốt cháy cơ thể mình bằng men cay này hả?

Trúc Phương nhướng mắt:

- Lại anh. Lần nào tôi buồn, tôi muốn nổi loạn cũng đều bị anh ngăn cản. Tại sao anh cứ đeo bám tôi, mà không là Nảm

Mạc Vũ nhếch môi:

- Cô tưởng uống rượu cô sẽ quên tất cả 1 cách dễ dàng ạ

- Người ta nói như thế.

- Ngu ngốc. Càng uống nó, cô càng thấy tỉnh tháo và nỗi buồn sẽ bị nhân lên gấp 5, 10 lần.

- Nhưng, tôi buồn lắm, tôi không biết phải làm sao cho hết buồn bực.

- Vì chuyện ba cô hay vì Nam?

Trúc Phương nhìn Vũ:

- Tại sao anh hỏi tôi những 2 điều?

- Người ta chỉ buồn khi thất vọng, tình yêu bị dối lừa. Và buồn gia đình đã không hiểu lòng ta.

- Lẽ ra anh nên học khoa tâm lý học. Nếu tôi nói, tôi chán tất cả, thù hận tất cả, anh nghĩ sao?

Mạc Vũ điềm tĩnh:

- Cả tình yêu mà cô đã thần tượng à?

Trúc Phương cay đắng:

- Tình yêu! Tất cả đều giả dối với tôi, coi tôi như 1 con rối, để họ đùa cợt, giật dây. Anh ngồi xuống, và uống với tôi nha.

Mạc Vũ cầm tay cô.

- Trúc Phương.

Trúc Phương đột nhiên run rẩy, những ngón tay cô lạnh ngắt, cô rút vội tay lại:

- Anh đừng cản tôi. Tôi muốn được ngồi trên cao này, ngước mặt nhìn lên bầu trời rạng rỡ các vì sao kia, để tìm xem đâu là ngôi sao chiếu mệnh của tôi. Vì chỉ sáng mai thôi, căn nhà này, ai biết sẽ thuộc về ai?

Mạc Vũ tưng tửng:

- Cô đã tìm được ngôi sao của mình chưa? Chỉ tôi coi xem.

Trúc Phương lắc đầu:

- Tất cả các vì sao đều rực rỡ. Tôi chỉ là kẻ bất hạnh, vô phước. Ngôi sao dành cho tôi không thể sáng như thế đâu.

Mạc Vũ cười cười:

- Thật ra, cô đang giận ba cô, giận Nam hay giận tôi?

- Anh hỏi nhiều quá đấy. Tôi hận tất cả. Và chữ "hận" khác chữ "giận" anh hiểu chưa?

Cô chụp cái chai đưa lên miệng. Mạc Vũ nhanh hơn, anh giằng chai rượu lại và không ngần ngại ném nó vô góc sân. 1 tiếng xoảng vang lên, khô khốc, gai lạnh.

Trúc Phương sững người:

- Sao anh ném của tôi đi. Mấy trăm ngàn 1 chai đấy.

Mạc Vũ giận điên lên:

- Nếu cần, số tiền đó cô có thể cho 1 người ăn xin, hay bỏ vô thùng công đức trong nhà thờ. Chứ đừng ngu ngốc như vậy. Bây giờ, cô phải tỉnh táo, phải ăn 1 chút gì đấy, để chuẩn bị nói chuyện với ba cô.

- Ba tôi! Mạc Vũ, anh đã gặp ông ấy à?

Mạc Vũ gật đầu:

- Tôi đã gặp. Bác An hứa sẽ về ngay.

Trúc Phương gay gắt:

- Anh! Tôi nghĩ đâu có lầm, đúng không? Anh và ổng vẫn có sự liên lạc với nhau, thỏa thuận với nhau. Tôi đúng là con ngốc thật.

Mạc Vũ tỉnh bơ:

- Tùy cô, nghĩ về tôi thế nào cũng được. Tôi chỉ muốn tốt cho cô thôi.

Trúc Phương chát chúa:

- Tốt cho tôi? Hay lợi cho anh? Cuộc đời này tôi đã bị ba tôi đem lên bàn cân, để bán cho anh. Anh là người có học. Anh không nghĩ, hôn nhân không tình yêu, chỉ có sự oán hận thì cuộc đời trở thành địa ngục à?

Mạc Vũ giận run:

- Cô thật quá đáng. Cô tưởng cô xinh xắn, đẹp đẽ lắm à. Tôi hèn đến nỗi không tự tìm được tình yêu cho mình hay sao, phải đi cầu lụy cô? Xin lỗi nhé, nếu tôi muốn, 1 bước chân tôi đi khối người chiều lụy. Nếu không vì ba tôi, tôi đã mặc xác cô. Thói đỏng đảnh đáng ghét của cô, chỉ có thằng giảng viên ấy mới chiều luồn thôi. Hừ!

Mạc Vũ còn định nói tuột ra, anh đã tìm thấy ông An ở đâu. Cho hả giận.

Nhưng, anh vội nín bặt. Trúc Phương co rúm người trong chiếc ghế mây, cả người cô bé rung lên từng chập.

Ôi! Lạy Chúa! Anh thật đáng ghét. Tại sao có thể giận 1 cô bé đang bị bao nhiêu nỗi buồn xâu xé chứ?

Trúc Phương run rẩy:

- Anh nói nữa đi. Sao? Không tìm ra từ nữa phải không? Từ ngữ Việt Nam phong phú lắm, tại anh xa quê lâu quá, không rành ngôn ngữ đấy thôi. Đúng! Tôi chỉ đáng 1 con bé nghèo hèn đi lượm rác ngoài bãi. Có gì để cho người ta nâng niu, yêu quí chứ. Giang Nam à? Anh ta cũng nhìn tôi như anh vậy. Tôi chẳng bao giờ đem đến cho anh ta niềm vui. Chẳng biết cùng anh ta đến những nơi vui chơi, để hưởng thụ. Tôi ích kỷ lắm phải không?

Mạc Vũ thở dài:

- Trúc Phương, cho tôi xin lỗi. Tôi đã quá nóng nảy, tính tôi vốn cao ngạo. Bị cô xúc phạm tôi đã không tự chủ.

Trúc Phương đứng lên:

- Tôi đáng để anh xin lỗi à. Hạ mình làm gì với 1 con bé đáng ghét như tôi. Tôi muốn ở đây 1 mình.

Mạc Vũ lắc đầu:

- Không được, ở trên này gío lắm. Cô sẽ bị cảm lạnh mất. Cô bệnh lúc này, ai lo cho mẹ cô. Nghe lời cô, xuống nhà, rửa mặt mũi cho tỉnh táo. Đi đi.

Trúc Phương nhìn anh, ánh mắt có chứa đựng 1 sự u uất và ngỡ ngàng trước sự thay đổi lạ lùng của anh nữa.

Mạc Vũ ân cần:

- Tôi giống 1 tên ăn cướp lắm phải không? Quên đi Phương. Tôi hứa, sẽ không bao giờ nói với cô như thế nữa. Thật đấy.

Trúc Phương im lặng. Nhưng cô đã chầm chậm đi từng bước xuống cầu thang.

Cuối cùng, chuông cửa cũng reo lên. Như 1 kẻ vô thức. Trúc Phương dằn chiếc muồng vào chén canh thật mạnh. Cô nhìn lên tường. Đồng hồ chỉ số 9.

Hà Hương bật dậy:

- Chị ăn cho xong đi, để em ra coi ai.

Trúc Phương mệt mỏi:

- Nếu là lũ bạn chị, nói chị không có nhà. Chị mệt lắm. Không còn muốn tiếp ai nữa.

Cố gắng lùa hết những hạt cơm trong miệng, Trúc Phương uể oải đứng lên. Đầu cô đau kinh khủng. Chắc tại ly rượu vừa nãy. Cô chỉ muốn tìm 1 nơi nào đó, đừng ai nhìn thấy cô và ngủ 1 giấc bình yên. Gần 10 ngày nay, có đêm nào cô trọn giấc đâu. Thiếp đi là mộng mị. Những giấc mộng khủng khiếp nhất.

Hà Hương đi vào, nét mặt cô bé căng thẳng.

Trúc Phương hỏi nhỏ:

- Ai vậy Hương?

- Dạ! Là... bác An.

Trúc Phương đứng sựng:

- Ba chị? Ổng về với ai? Sao không có tiếng xe vậy Hương?

Hà Hương hạ giọng:

- Em không biết. Bác An đứng ngoài cổng, chắc đi bằng tắc xi hay xe ôm.

- Mạc Vũ đã biết chưa?

Hà Hương lắc đầu, cô dè dặt:

- Chị Phương, bác An nhìn lạ lắm. Ốm nhom à. Cứ như bác vừa bệnh nặng vậy. Bác nói muốn gặp chị.

Trúc Phương nhếch môi:

- Chị biết rồi. Em lên gọi Mạc Vũ dùm chị, nói cho anh ấy biết, ba chị đã về nhé.

- Dạ.

- Làm giúp chị 3 ly cà phê.

- Sữa hay ca cao hả chị?

- Đen được rồi!

- Chị uống cà phê đen hả. Đắng lắm đấy, để em cho ca cao vào chị uống.

- Chị muốn nếm vị đắng.

Trúc Phương bỏ đi lên nhà, trước vẻ mặt ngơ ngác của Hà Hương, cùng câu càm ràm của cô bé:

- Chị này, bữa nay điên chắc. Đắng mà cũng muốn nếm. Hết biết.

Nghe tiếng chân Trúc Phương, ông Trường An nhìn lên:

- Chào con.

Trúc Phương lãnh đạm:

- Cuối cùng thì ba cũng trở về. Ba nghĩ gì khi trở lại căn nhà của mình.

- Kìa Phương? Ba vắng nhà cũng vì công việc thôi. Ba đang gặp rắc rối, nên phải tìm cách cứu vãn công ty.

- Đến giờ phút này