Chương 36 36: Cơ Thể Ướt Sũng
.
.
..."“Con mẹ....?"Giang Yến nhét lời chửi tục vào miệng không nói ra, đôi mắt nheo lại, không nói câu nào, giơ tay đem người từ trong tay Mạnh Hân kéo qua.Lâm Tiêu còn chưa kịp phản ứng, đã cúi người xuống, luồn một cánh tay qua hõm đầu gối cô, tay kia móc eo cô, ôm ngang người.“Nói cậu là heo, cậu còn thật sự cho mình là heo rồi.
" Thiếu niên kia khuôn mặt lạnh lùng, quai hàm căng cứng, khi nói yết hầu hơi chuyển động.Lâm Tiêu hai tay ôm cổ anh, cả người áp sát vào ngực anh, hơi thở trong trẻo phả ra từ chóp mũi, ánh mắt mất tự nhiên cụp xuống, "Hiếm thấy được một con heo gầy như tôi."Giang Yến khịt mũi lạnh lùng, không nói nữa.Hàng dừa bên đường um tùm, tiếng sóng biển dần lắng xuống, bóng dáng ngôi biệt thự thấp thoáng trong màn đêm.Dì chuyên phụ trách dọn dẹp đang ở biệt thự, cửa không khóa, Giang Yến bế Lâm Tiêu qua sân, đi đến phòng khách, lên lầu, đặt Lâm Tiêu lên chiếc ghế sofa nhỏ trong phòng.Cả người Lâm Tiêu đều là cát, cô vừa ngồi xuống đã muốn phủ cát, Giang Yến giơ tay đẩy cô xuống ghế sofa, cúi đầu liếc cô một cái, "Lộn xộn cái gì?"“Trên người tôi toàn là cát."“Tôi biết, cậu ngồi đấy đừng động." Giang Yến buông tay ra, lui về phía sau một bước, xoay người đi vào phòng tắm, rất nhanh bên trong truyền đến tiếng nước tí tách.Một lúc sau, tiếng nước ngừng lại, tiếng bước chân lại gần.Lâm Tiêu cũng không ngẩng đầu, cô khoanh một chân ở trên sofa, khom lưng nhìn vết thương trên chân mình, đột nhiên xuất hiện một đôi giày thể thao màu trắng trong tầm mắt của cô.Lâm Tiêu ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đang đứng trước mặt, vừa chuẩn bị nói, thiếu niên đột nhiên cúi đầu đi tới.Lâm Tiêu sững người, còn chưa kịp phản ứng, giây tiếp theo lại bị nhấc lên, giọng nói quen thuộc của thiếu niên gần bên tai.“Đưa cậu đi rửa vết thương trước."-Phòng tắm trong biệt thự rất lớn, ánh sáng ngập tràn, bức tường bằng đá cẩm thạch của bồn rửa rộng rãi sáng sủa, Lâm Tiêu ngồi trên đó, có chút lạnh.Giang Yến mở van nước, rũ mắt nhìn xuống vết thương ở chân của cô, đã ngừng chảy máu rồi, nhưng vết máu sót lại trên đó nhìn có vẻ vẫn gây sốc.Anh thở dài trong lòng, cố ép xuống vẫn không được, giọng nói có chút trầm, “Cậu có phải kẻ ngốc không?"“........"Lâm Tiêu ôm đầu gối, liếm liếm khóe môi, mặt không đổi sắc nhìn hắn nói, “Bạn học Giang, tôi chỉ--tôi chỉ là không cẩn thận bị xước chân, cậu đã mắng tôi ba lần rồi."Cô nhắc lại, “Ba lần rồi."“Tôi mắng cậu 30 lần vẫn không đủ." Giang Yến cụp mắt xuống, giơ tay nắm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của cô, kéo xuống đáy bồn nước.Khi nước chảy xuống, Lâm Tiêu mới phát hiện hai người hình như quá gần, gần đến mức ngước mắt lên cô có thể đếm được anh có bao nhiêu lông mi.Cô đảo mắt nhìn chỗ khác, bình tĩnh lùi lại mộ chút.Giang Yến vẫn rũ mắt, dường như không chú ý đến.Lâm Tiêu hai tay chống ở trên đầu gối, cằm tựa lên trên, nhịn không được lại nhìn qua.Làn da thiếu niên rất trắng, đặc biệt là dưới loại ánh sáng lạnh này, càng thêm trắng như phát sáng, thần sắc có chút tái nhợt.Nhìn kĩ hơn, hình như còn sót lại vài hạt cát nhỏ nơi đuôi mắt.Lâm Tiêu nhìn chằm chằm hồi lâu, không biết từ đâu vươn tay muốn lau cho anh, rất nhanh đầu ngón tay ấn vào khóe mắt anh, lại không có xúc giác như mong đợi.Thiếu niên không nhúc nhích, hai mắt rũ xuống, mí mắt hơi hơi nhếch lên nhìn cô chăm chú, thanh âm trầm thấp chậm rãi: "Làm gì vậy?"“....."Lâm Tiêu xấu hổ rút tay về, đầu ngón tay sạch sẽ, không có thứ gì, lại ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện vết tích vẫn còn ở chỗ cũ.Hóa ra không phải cát, mà là một vài nốt ruồi rất rất nhỏ ở khóe mắt, bình thường nếu không nhìn kỹ căn bản không chú ý tới.“……”Khuôn mặt xinh đẹp của cô gái dần trở nên ửng hồng, cùng với từng giây trôi qua, đến tai cũng đỏ lên.Cô dời tầm mắt đi, trán tựa trên đầu gối, thanh âm ẩn ẩn ở trong khe hở, có chút ngượng ngùng nói: "...!Tôi còn tưởng rằng là cái gì bẩn, muốn giúp cậu lau đi."Giang Yến nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu của cô vài giây, đột nhiên mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng nói: "Đó không phải là thứ gì bẩn."Đầu Lâm Tiêu cũng không ngẩng lên, nói rất nhỏ một câu, “.....bây giờ tôi biết rồi."Lúc sau, Giang Yến thấy bụi bẩn trên mu bàn chân cô đã gần như được rửa sạch, vì vậy anh giơ tay tắt nước, lấy một chiếc khăn sạch từ kệ bên cạnh, quấn quanh chân cô.Lâm Tiêu cảm giác được động tĩnh, ngẩng đầu lên.Dưới ánh đèn, thanh niên cụp mắt xuống, hơi mím môi, vẻ mặt hiếm thấy nghiêm túc, động tác tỉ mỉ cẩn thận.Chú ý đến ánh mắt của cô, Giang Yến ngước mắt, quét mắt nhìn cô, “Làm sao vậy?"Lâm Tiêu lắc đầu, nhìn anh cầm khăn tắm lau chân cho mình, đột nhiên ý thức được cử chỉ này dường như quá thân mật rồi.“Vẫn là để tôi tự làm đi." Cô buông đôi chân dài, duỗi ra đón lấy động tác của tay anh, vành tai ửng đỏ theo động tác của cô lộ ra ngoài không khí.Động tác của cô rất nhỏ, eo hơi cong, chiếc cổ mảnh khảnh giống như một đường vòng cung uyển chuyển, theo đường lưng áp sát vào quần áo, đường viền cổ áo trước ngực hơi thấp xuống.“……”Hình ảnh bất ngờ trên bãi biển trước đó lại hiện về trong đầu Giang Yến, anh cố gắng điều hòa hơi thở, vươn tay với lấy chiếc khăn tắm lớn treo bên cạnh, gọi tên cô bằng giọng trầm: "Lâm Tiêu."Lâm Tiêu kêu lên một tiếng, ngẩng đầu lên, cô còn chưa kịp nói chuyện, một thứ màu trắng có mùi thơm của bột giặt đột nhiên phủ lên mắt, trước mắt cô tối sầm, tầm nhìn bị cắt đứt.“……”Lâm Tiêu giơ tay kéo chiếc khăn tắm trên đầu xuống một chút, để lộ đôi mắt đen và sáng, chiếc khăn tắm theo động tác của cô rơi xuống.Giang Yến vội vàng giơ tay đỡ lấy chiếc khăn đang rơi, đè xuống, ấn lên vai cô, sau đó lại lùi ra sau, quấn cả bả vai cô vào trong đó.Người thanh niên đột nhiên đến gần khiến Lâm Tiêu có chút bối rối, đôi mắt trong veo sáng ngời của cô có chút thất thần, Giang Yến cụp mắt xuống, từ một khoảng cách rất gần nhìn thấy hình ảnh thu nhỏ của mình trong mắt cô.Sự im lặng đến bất ngờ.Bên ngoài phòng tắm cách một bức tường, có tiếng bước chân hỗn độn và tiếng nói chuyện của những người khác.Một giây sau, Lâm Tiêu nhìn thấy thiếu niên mấp máy môi, giọng nói trầm thấp không chút ngăn trở lọt vào tai cô.“Lâm Tiêu"“Tôi không thích con trai."Tác giả có lời muốn nói: Anh Yến: Tôi không thích con trai nhé! Cậu nghe rõ chưa!!! (Kèm theo đó là động tác lắc vai của em Tiêu).
.
.
..."“Con mẹ....?"Giang Yến nhét lời chửi tục vào miệng không nói ra, đôi mắt nheo lại, không nói câu nào, giơ tay đem người từ trong tay Mạnh Hân kéo qua.Lâm Tiêu còn chưa kịp phản ứng, đã cúi người xuống, luồn một cánh tay qua hõm đầu gối cô, tay kia móc eo cô, ôm ngang người.“Nói cậu là heo, cậu còn thật sự cho mình là heo rồi.
" Thiếu niên kia khuôn mặt lạnh lùng, quai hàm căng cứng, khi nói yết hầu hơi chuyển động.Lâm Tiêu hai tay ôm cổ anh, cả người áp sát vào ngực anh, hơi thở trong trẻo phả ra từ chóp mũi, ánh mắt mất tự nhiên cụp xuống, "Hiếm thấy được một con heo gầy như tôi."Giang Yến khịt mũi lạnh lùng, không nói nữa.Hàng dừa bên đường um tùm, tiếng sóng biển dần lắng xuống, bóng dáng ngôi biệt thự thấp thoáng trong màn đêm.Dì chuyên phụ trách dọn dẹp đang ở biệt thự, cửa không khóa, Giang Yến bế Lâm Tiêu qua sân, đi đến phòng khách, lên lầu, đặt Lâm Tiêu lên chiếc ghế sofa nhỏ trong phòng.Cả người Lâm Tiêu đều là cát, cô vừa ngồi xuống đã muốn phủ cát, Giang Yến giơ tay đẩy cô xuống ghế sofa, cúi đầu liếc cô một cái, "Lộn xộn cái gì?"“Trên người tôi toàn là cát."“Tôi biết, cậu ngồi đấy đừng động." Giang Yến buông tay ra, lui về phía sau một bước, xoay người đi vào phòng tắm, rất nhanh bên trong truyền đến tiếng nước tí tách.Một lúc sau, tiếng nước ngừng lại, tiếng bước chân lại gần.Lâm Tiêu cũng không ngẩng đầu, cô khoanh một chân ở trên sofa, khom lưng nhìn vết thương trên chân mình, đột nhiên xuất hiện một đôi giày thể thao màu trắng trong tầm mắt của cô.Lâm Tiêu ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đang đứng trước mặt, vừa chuẩn bị nói, thiếu niên đột nhiên cúi đầu đi tới.Lâm Tiêu sững người, còn chưa kịp phản ứng, giây tiếp theo lại bị nhấc lên, giọng nói quen thuộc của thiếu niên gần bên tai.“Đưa cậu đi rửa vết thương trước."-Phòng tắm trong biệt thự rất lớn, ánh sáng ngập tràn, bức tường bằng đá cẩm thạch của bồn rửa rộng rãi sáng sủa, Lâm Tiêu ngồi trên đó, có chút lạnh.Giang Yến mở van nước, rũ mắt nhìn xuống vết thương ở chân của cô, đã ngừng chảy máu rồi, nhưng vết máu sót lại trên đó nhìn có vẻ vẫn gây sốc.Anh thở dài trong lòng, cố ép xuống vẫn không được, giọng nói có chút trầm, “Cậu có phải kẻ ngốc không?"“........"Lâm Tiêu ôm đầu gối, liếm liếm khóe môi, mặt không đổi sắc nhìn hắn nói, “Bạn học Giang, tôi chỉ--tôi chỉ là không cẩn thận bị xước chân, cậu đã mắng tôi ba lần rồi."Cô nhắc lại, “Ba lần rồi."“Tôi mắng cậu 30 lần vẫn không đủ." Giang Yến cụp mắt xuống, giơ tay nắm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của cô, kéo xuống đáy bồn nước.Khi nước chảy xuống, Lâm Tiêu mới phát hiện hai người hình như quá gần, gần đến mức ngước mắt lên cô có thể đếm được anh có bao nhiêu lông mi.Cô đảo mắt nhìn chỗ khác, bình tĩnh lùi lại mộ chút.Giang Yến vẫn rũ mắt, dường như không chú ý đến.Lâm Tiêu hai tay chống ở trên đầu gối, cằm tựa lên trên, nhịn không được lại nhìn qua.Làn da thiếu niên rất trắng, đặc biệt là dưới loại ánh sáng lạnh này, càng thêm trắng như phát sáng, thần sắc có chút tái nhợt.Nhìn kĩ hơn, hình như còn sót lại vài hạt cát nhỏ nơi đuôi mắt.Lâm Tiêu nhìn chằm chằm hồi lâu, không biết từ đâu vươn tay muốn lau cho anh, rất nhanh đầu ngón tay ấn vào khóe mắt anh, lại không có xúc giác như mong đợi.Thiếu niên không nhúc nhích, hai mắt rũ xuống, mí mắt hơi hơi nhếch lên nhìn cô chăm chú, thanh âm trầm thấp chậm rãi: "Làm gì vậy?"“....."Lâm Tiêu xấu hổ rút tay về, đầu ngón tay sạch sẽ, không có thứ gì, lại ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện vết tích vẫn còn ở chỗ cũ.Hóa ra không phải cát, mà là một vài nốt ruồi rất rất nhỏ ở khóe mắt, bình thường nếu không nhìn kỹ căn bản không chú ý tới.“……”Khuôn mặt xinh đẹp của cô gái dần trở nên ửng hồng, cùng với từng giây trôi qua, đến tai cũng đỏ lên.Cô dời tầm mắt đi, trán tựa trên đầu gối, thanh âm ẩn ẩn ở trong khe hở, có chút ngượng ngùng nói: "...!Tôi còn tưởng rằng là cái gì bẩn, muốn giúp cậu lau đi."Giang Yến nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu của cô vài giây, đột nhiên mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng nói: "Đó không phải là thứ gì bẩn."Đầu Lâm Tiêu cũng không ngẩng lên, nói rất nhỏ một câu, “.....bây giờ tôi biết rồi."Lúc sau, Giang Yến thấy bụi bẩn trên mu bàn chân cô đã gần như được rửa sạch, vì vậy anh giơ tay tắt nước, lấy một chiếc khăn sạch từ kệ bên cạnh, quấn quanh chân cô.Lâm Tiêu cảm giác được động tĩnh, ngẩng đầu lên.Dưới ánh đèn, thanh niên cụp mắt xuống, hơi mím môi, vẻ mặt hiếm thấy nghiêm túc, động tác tỉ mỉ cẩn thận.Chú ý đến ánh mắt của cô, Giang Yến ngước mắt, quét mắt nhìn cô, “Làm sao vậy?"Lâm Tiêu lắc đầu, nhìn anh cầm khăn tắm lau chân cho mình, đột nhiên ý thức được cử chỉ này dường như quá thân mật rồi.“Vẫn là để tôi tự làm đi." Cô buông đôi chân dài, duỗi ra đón lấy động tác của tay anh, vành tai ửng đỏ theo động tác của cô lộ ra ngoài không khí.Động tác của cô rất nhỏ, eo hơi cong, chiếc cổ mảnh khảnh giống như một đường vòng cung uyển chuyển, theo đường lưng áp sát vào quần áo, đường viền cổ áo trước ngực hơi thấp xuống.“……”Hình ảnh bất ngờ trên bãi biển trước đó lại hiện về trong đầu Giang Yến, anh cố gắng điều hòa hơi thở, vươn tay với lấy chiếc khăn tắm lớn treo bên cạnh, gọi tên cô bằng giọng trầm: "Lâm Tiêu."Lâm Tiêu kêu lên một tiếng, ngẩng đầu lên, cô còn chưa kịp nói chuyện, một thứ màu trắng có mùi thơm của bột giặt đột nhiên phủ lên mắt, trước mắt cô tối sầm, tầm nhìn bị cắt đứt.“……”Lâm Tiêu giơ tay kéo chiếc khăn tắm trên đầu xuống một chút, để lộ đôi mắt đen và sáng, chiếc khăn tắm theo động tác của cô rơi xuống.Giang Yến vội vàng giơ tay đỡ lấy chiếc khăn đang rơi, đè xuống, ấn lên vai cô, sau đó lại lùi ra sau, quấn cả bả vai cô vào trong đó.Người thanh niên đột nhiên đến gần khiến Lâm Tiêu có chút bối rối, đôi mắt trong veo sáng ngời của cô có chút thất thần, Giang Yến cụp mắt xuống, từ một khoảng cách rất gần nhìn thấy hình ảnh thu nhỏ của mình trong mắt cô.Sự im lặng đến bất ngờ.Bên ngoài phòng tắm cách một bức tường, có tiếng bước chân hỗn độn và tiếng nói chuyện của những người khác.Một giây sau, Lâm Tiêu nhìn thấy thiếu niên mấp máy môi, giọng nói trầm thấp không chút ngăn trở lọt vào tai cô.“Lâm Tiêu"“Tôi không thích con trai."Tác giả có lời muốn nói: Anh Yến: Tôi không thích con trai nhé! Cậu nghe rõ chưa!!! (Kèm theo đó là động tác lắc vai của em Tiêu).