← Quay lại trang sách

22. Hồ Alpsee Đã xanh ngời liêu trai[1]

Từ Munich - thủ phủ của vùng Bavaria (mà những fan bóng đá đã quen gọi bằng cái tên Bayern thân thuộc), tôi bắt chuyến tàu sớm đi đến vùng Füssen khi trời còn tờ mờ sương. Gần 9 giờ sáng nhưng cảnh vật xung quanh vẫn như còn ngái ngủ, bởi vào mùa Đông châu Âu, Mặt trời thắp muộn và mây mù cứ quẩn quanh như lười nhác trở mình. Nhìn ra cửa sổ toa tàu, thấy li ti những bãi cỏ xanh còn đông cứng những giọt sương đã băng mình thành tuyết. Cả một mảng xanh ngút mắt bên đường, giờ chỉ còn thấy óng ánh những gợn trắng phủ bạc.

Từ xa, thành phố hiện dần trong mây và thấp thoáng là dãy núi Alps quanh năm tuyết phủ. Có vẻ chân lý “mây thuộc về bầu trời” đã không còn mấy đúng nữa, bởi ở nơi này, tay người hoàn toàn có thể chạm tới những viển vông trên cao.

Đến mây mà bản thân cũng với lấy được rồi, vậy mà sao không thể níu với lại bàn tay của một con người rất đỗi trần gian bên mình? Hay bởi sự đổi thay của người trần lúc nào cũng nhanh hơn cả mây trôi?

Xuống tàu và đi thêm một chuyến xe bus chừng dăm ba phút nữa, tôi đã đứng trước hồ Alpsee - niềm tự hào của vùng Füssen. Giây phút đó, cứ tưởng đang đi lạc vô xứ sở liêu trai. Vì mặt hồ trong văn vắt và xanh ngăn ngắt hệt như trong một giấc mộng thần thoại, chứ không thể nào tin trên đời lại tồn tại một cái hồ xanh màu hoang đường đến thế. Màu xanh chuyển từ sắc lá mạ non trong ngần ở bờ hồ sang màu lam nhạt lan dần ra giữa hồ, và cuối cùng nhuộm thành màu da trời ngút mắt tại nơi tiếp giáp với đường chân trời nhìn sang đỉnh Alps phủ đầy tuyết trắng.

Hồ sâu hun hút mà đứng từ cao vẫn nhìn thấy tận đáy vì nước trong suốt như thủy tinh và tuyệt nhiên không hề có rêu xanh tảo bám. Vậy thì cái màu xanh như thể có ai đó vừa đổ tràn cả giấc mơ xuống lòng hồ kia là ở đâu mà ra?

Hay là bởi vì hồ Alpsee nằm dưới chân tòa lâu đài Neuschwanstein - cũng chính là tòa lâu đài đã gợi cảm hứng cho hãng phim chuyên về cổ tích Walt Disney vẽ nên logo của hãng, và là nguyên mẫu của câu chuyện “Công chúa ngủ trong rừng” ngày nào?

Tôi lia máy ảnh, định thu vào trong khuôn hình nhỏ nhoi sự kỳ vĩ của mặt hồ liêu trai. Nhưng dĩ nhiên, bất khả. Thay vào đó, tay lại bất giác chụp ngay đúng lúc một đôi vịt cổ xanh đang rẽ nước bơi về hai hướng. Khoảnh khắc đó, lòng tôi cũng dờn dợn một nỗi bi quan bàng bạc như gợn nước đang nhuốm ráng chiều.

Tự dưng hồ nghi, phải chăng hết thảy tình cảm đôi lứa trên đời rồi sẽ đều đến lúc nhạt lòng lơi tay, hết duyên cạn tình, và rời nhau, ly tán như nước xuôi dòng chia ba bảy nhánh, đổ về bốn bể? Chỉ còn lại chính mình, với bể khổ. Thế thôi.

Có thể tôi có phần bi quan, vì đâu nhất thiết mọi cuộc tình đều kết cục bằng phân kỳ đoạn tuyệt? Ờ thì, dĩ nhiên hạnh phúc vẫn là thứ hữu hình và có thể chạm tới. Vấn đề là bao lâu? Và cái gọi là hạnh-phúc-thuần-chất 100% sẽ duy trì đến lúc nào, trước khi tình cảm trở thành thói quen, thành nghĩa vụ, thành một dạng thức na ná yêu thương - nhưng tuyệt nhiên đã không còn say mê và “tương kính như tân”[2].

Thế nên cứ xem như tôi đã đánh mất những nỗi hồn nhiên vô ưu khi nhìn nhận về tình cảm. Nhưng tôi thà luôn chuẩn bị tâm thế cho mọi cuộc chia xa, để đừng thấy bàng hoàng trước sự thay lòng đổi dạ về sau của mọi biến dời nghiệt ngã.

Vì mọi con đường, cũng sẽ phải đến lúc rẽ về ba bảy ngả. Thế thôi.

Có điều, không ai buộc chúng ta phải chia rẽ đôi đường. Cũng không ai cưỡng cầu chúng ta phải luôn đi hoài cùng một hướng. Vấn đề là, khi người ta đủ lớn khôn, đủ trải đời, đủ bản lĩnh để biết hết mọi thứ dở hay ở đời, thì cái con người cái-gì-cũng-biết khi ấy, sẽ lại chẳng hề biết duy nhất một điều. Là hối tiếc!

Thế nên họ cứ đường hoàng rẽ sang một lối khác để ngất ngưởng với lựa chọn tự cho rằng đúng đắn của bản thân. Sự thản nhiên không chút bịn rịn, chẳng hề đoái hoài đoạn đường đã qua, là kết quả khó tránh khỏi của một hành trình dài học cách lớn khôn. Tự chúng ta trưởng thành, tự chúng ta thay khác. Là tự mình từ yêu thương trở thành tổn thương, từ người thương trở thành người lạ.

Là tự mình tất cả!

Chứ nào có phải tại đường đời mấy ngả gần xa.

Chú thích:

[1] Nhạc Trịnh Công Sơn.

[2]Đối xử với nhau trôn trọng, kính nể như thuở mới ban đầu.