← Quay lại trang sách

Tập 2

Thái Hân ngồi trước mặt chú Tính, từ nãy giờ cô cứ im lặng suy nghĩ. Cô đã suy nghĩ phân vân suốt cả tuần nay. vậy mà đến giờ vẫn nghĩ chưa xong. Từ đó giờ có bao giờ nói chuyện với chú Tính mà phải khó khăn thế này đâu.

Chú Tính lên tiếng:

− Có chuyện gì gay go nữa phải không? Sao không nói ngay đi, gây với Tuấn Khương nữa à?

Thái Hân lắc đầu:

− Con đâu có làm việc chung với anh ta, điều kiện đâu mà gây.

Chú Tính mỉm cười định nói gì đó. Nhưng Thái Hân đã hồi hộp nói trước:

− Chú, ông Hưng đề nghị con ký hợp đồng độc quyền, có được không chú?

− Cái gì? Chú Tính nhíu mày.

Thái Hân lặp lại một cách thuộc bài:

− Ông ấy bảo con về suy nghĩ, nhưng con chưa quyết định, con phải hỏi chú cái đã.

Có đến mười phút sau chú Tính mới trả lời:

− Vậy con có muốn không?

− Muốn, tất nhiên là muốn. Vì bên đó đã tạo cơ hội cho con mà.

− Vậy à? Vậy mẹ con nói sao?

− Con chưa nói gì với mẹ hết.

− Sau này con có vẻ muốn làm người lớn quá nhỉ, chuyện gì cũng không nói với mẹ, con nghĩ mình đã đủ lông đủ cánh rồi à?

− Không phải, nhưng… con cũng không biết nói sao, cái gì cũng la con, trước đây mẹ có như vậy đâu.

− Vì trước đây con chưa có vấn đề phải giải quyết, bây giờ thì thành ngôi sao rồi, con nghĩ tất cả những gì con làm đều đúng sao?

Thái Hân vẫn bướng bỉnh:

− Nhưng ý kiến của mẹ hoàn toàn trái hẳn với cái con thích, con chán lắm.

Chú Tính hỏi lại lần nữa:

− Con thích làm diễn viên độc quyền của hãng bên đó lắm sao? vì họ chỉ chìu chứ không ai dám làm trái ý con chứ gì?

Thái Hân gật đầu vô tư:

− Làm việc với Tuấn Khương con bị cư xử chẳng ra gì, con hận lắm, nếu anh ta còn là người của chú thì con không đứng chung đất với anh ta đâu.

Chú Tính chợt đứng dậy:

− Con cứ làm gì con thích, nhưng trước khi quyết định, hãy chịu khó suy nghĩ, xem mình làm vậy có được không? Con lớn rồi, chú không muốn bắt buộc con như một đứa trẻ nữa, chú để con toàn quyền đó.

Thái Hân rụt rè:

− Chú giận con hả?

− Về hỏi mẹ con đi rồi hãy qua gặp chú, bây giờ con về đi.

Rồi ông bỏ vô nhà. Thái Hân gnỡ ngàng nhìn theo. Thái độ của chú Tính làm cô không dám bỏ về. Cô tần ngần đứng dậy, vào tìm Thím Tính.

Nhưng không có thím ở nhà. Bây giờ mà có nói chắc chú Tính cũng chẳng thèm nghe, mà còn bị dũa. Cô là rất sợ như vậy. Không chừng trốn mà hay hơn.

Thái Hân về nhà. Suốt cả buổi chiều cô giống người mất hồn. Thái độ của chú Tính làm cô bất an. Cô biết chú ấy giận lắm. Nhưng quả thật, cô rất thích làm việc với đạo diễn Diệp Hinh.

Từ giám đốc, đạo diễn, đến diễn viên - và cả êkíp làm phim của hãng Hoa Hòng, tất cả mọi người đều xem cô như ngôi sao. Cư xử rất trân trọng, chìu chuộng. Nó hoàn toàn không giống như những gì Tuấn Khương làm với cô.

Bị hắt hủi thẳng tay rồi, bây giờ được săn đón chìu chuộng, cô thấy mình quan trọng và thích được như vậy. Giờ thì cô hiểu tại sao người ta cứ thích trở thành ngôi sao.

Nhưng còn chú Tính… nghĩ đến đó Thái Hân lại thở dài, mang tiếng là cháu của giám đốc hãng phim mà toàn là bị ngựơc đãi. Có gì vui mà phải ở lại đó, chỉ muốn bay đi thôi.

Buổi tối Thái Hân rất buồn. Cô ngồi một mình dưới giàn hoa giấy. Lặng lẽ nghĩ về chuyện mình sẽ làm.

Chợt có tiếng chuông ngoài cổng. Thái Hân ngoái lại nhìn. Cô thấy Tuấn Khương đang dựng xe đứng chờ. Cô đứng dậy, bước ra mở khóa. Và đứng chờ anh ta dẫn xe vào sân.

Tuấn Khương dựng xe xong, anh quay đầu nhìn vào nhà:

− Có người lớn ở nhà không?

− Ba mẹ tôi đi vắng, tìm ba mẹ tôi có chuyện gì không?

− Tốt, vậy thì ngồi ngoài này nói chuyện.

Và thật bất ngờ, anh ta kéo tay cô đi về phía băng ghế đá. Thái Hân cố rút lại, nhưng cô chưa làm gì kịp thì đã ị đẩy mạnh một cái đến suýt té. Cô ngồi ngữa trên băng đá, kêu lên:

− Anh làm gì vậy?

Lần đầu tiên cô thấy Tuấn Khương có hành động như vậy. Gần như không còn là anh ta trước đây nữa. Cử chỉ có vẻ mạnh bạo, độc đoán và chuyên quyền. Anh ta nói như cố nuốt giận:

− Chuyện chú Tính nói, có thật như vậy không?

Thì ra là vậy. Vì vậy mà anh ta đến đây. Thái Hân cười thách thức:

− Đúng, rồi sao?

Tuấn Khương nghiến răng:

− Cô có biết như vậy là phản bội không?

Thái Hân nheo mắt nhìn anh ta, nói lạnh lẽo:

− Phản bội ai?

− Với chú mình mà cô cư xử như vậy sao?

− Anh tự ái thay cho chú tôi à?

− Không phải chỉ tự ái, mà thấy đó là chuyện không thể được. Trên đời này sẽ không có ai làm như vậy, trừ khi người đó điên.

− Có biết tại sao tôi điên không?

Tuấn Khương cười khẩy:

− Định nói là tôi làm cô điên chứ gì? Vì tôi không biết tâng bốc một người tài năng như cô, thậm chí còn cố tình dập tắt ánh sáng của một ngôi sao? Cô có biết vì sao tôi làm vậy không?

− Vì trả thù nhỏ nhen, vì tôi không biết cách nịnh đạo diễn. Cũng như anh đã từng trả thù tôi vậy thôi.

Tuấn Khương nhìn cô thật lâu:

− Tôi vẫn biết rồi sẽ có ngày này, ngày mà cô không còn thơ ngay như khi mới ra trường. Có lẽ tôi và chú Tính đã sai nước cờ rồi.

Thái Hân cười khiêu khích:

− Bây giờ không còn nắm được tôi, không còn trù dập được tôi, anh thấy thế nào, tức lắm phải không?

Tuấn Khương chỉ nhìn cô chứ không trả lời. Cử chỉ đó làm Thái Hân thích vô cùng. Có cái gì đó như cảm giác chiến thắng. Cảm giác mà cô đã mơ mãi trong những ngày còn trong bóng tối. Và bây giờ ngày đó đã đến. Ngôi sao Thái Hân có thể nhìn kẻ thù của mình tức giận, và bất lực vì không khống chế được mình.

Mãi một lát sau, Tuấn Khương mới lên tiếng, giọng anh chậm rãi, có vẻ như khó khăn lắm anh mới lấy lại bình tĩnh:

− Trước khi nhận lời độc quyền cho một công ty nào đó, cô đã tìm hiểu hết ngõ ngách của nó chưa? Bên cạnh hào quang là cái gì cô biết không?

Thái Hân đáp ngay:

− Là không bị ai bất nạt. Không bao giờ phải đóng vai phụ mờ nhạt khi mình thừa khả năng làm ngôi sao. Và cũng không cần phải lấy lòng ai để được vào vai chính. Mình làm việc theo khả năng của mình, vui vẻ làm chứ không phải nuốt nước mắt nhịn nhục.

− Chỉ có bao nhiêu đó thôi à?

− Còn nữa chứ, sẽ đường hoàng nhận vai diễn ở một nơi sạch sẽ, chứ không phải vào khách sạn như thiên hạ.

− Cô muốn ám chỉ ai vậy?

− Tự biết, mình làm thì mình biết, sao phải hỏi người khác.

− Cô đã nói chuyện này một lần rồi, nhưng lúc đó tôi bỏ qua cho cô, bây giờ thì không xong đâu, cô muốn ám chỉ ai, nói ngay.

Thái Hân cười thản nhiên:

− Tôi sợ gì mà không dám nói, hỏi thật nhé, ngoài Mỹ Chi, anh còn đưa ai vào khách sạn không? Còn dùng quyền lực của mình cưỡng bức ai không?

Tuấn Khương không trả lời, anh lặng thinh nhìn Thái Hân, nhìn rất lâu. Rồi rất trầm tĩnh, anh giơ tay tát vào mặt cô một cái, nói đều đều:

− Đây là bài học thứ hai của cô, cô cần phải nhận nhiều cái tát thế này mới có thể tỉnh ra, và bớt mù quáng lại.

Những gì anh nói, Thái Hân không thể nào nghe nổi lúc này. Bị đòn, cô sửng sốt, bàng hoàng và bị xúc phạm điên cuồng. Cô đứng bật dậy, định trả đũa, nhưng Tuấn Khương không đời nào để cô chạm vào được anh. Anh nắm tay cô thật chặt, gạt mạnh xuống:

− Cô sẽ không làm gì được tôi đâu, đánh hay dùng cách gì đó, cô cũng không chạm nổi đến tôi.

− Tôi nhất định phải cho anh một bài học.

Thái Hân nói một cách tức giận, và cố tìm cách tát vào mặt Tuấn Khương. Nhưng tay bị giữ chặt, cô cố vùng vẫy thoát ra:

− Anh là ai mà dám đến nhà tôi, dám thô bạo với tôi, buông ra.

− Cô phải ngồi yên nghe tôi nói, nếu cô cứ thế này, tôi buộc phải mạnh tay với cô đó. Vừa nói anh vừa đẩy Thái Hân ra. Cô quắt mắt nhìn anh:

− Ra khỏi nhà tôi ngay.

Tuấn Khương điềm nhiên:

− Tôi sẽ tự về khi tôi nói xong, cô không đuổi được tôi đâu.

− Có phải chú Tính bảo anh làm vậy với tôi không? Tôi sẽ mách với mẹ tôi, mẹ tôi sẽ cho anh một trận.

− Trong chuyện này, tôi nghĩ mẹ cô không đứng về phía cô đâu. Thậm chí tôi chắc rằng cô cũng chưa nói với gia đình chuyện đó. Cô không dám nói, chỉ làm bừa thôi.

− Tôi làm gì kệ tôi.

Tuấn Khương điềm nhiên:

− Nhưng cô có tự hỏi rồi sau đó sẽ ra sao không? Có bao giờ hối hận không? Tôi nghĩ đến lúc hối hận thì đã muộn rồi.

− Không bao giờ, cúi đầu để cho người chèn ép mới là hối hận.

Tuấn Khương nói thong thả:

− Hãy dừng lại bên bờ vực thẳm trước khi quá muộn màng, cô có nghe câu này bao giờ chưa?

− Không nghe, mà cũng không cần biết.

− Phải biết sợ chứ, cô đang lặp lại sai lầm của mình đó. Rồi thì sẽ hối hận đến mưc phát khóc, nhưng lúc đó chẳng ai cứu được cô đâu.

Thấy Thái Hân ngoảnh đầu nhìn chỗ khác, anh bèn kéo mặt cô quay lại:

− Nghe đây, lần thứ nhất, cô sai lầm là cứ cố ý chống đối đạo diễn, ngựa non háu đá, cứ tưởng như vậy là khẳng định mình, nhưng hóa ra vô cùng thiếu khiêm tốn, muốn làm ngôi sao mà không biết những điều căn bản gì hết vậy?

− Mặc tôi, tôi thế nào kệ cha tôi, anh cút ngay.

Tuấn Khương cười mỉa:

− Ngôi sao mà ăn nói như vậy đó sao? coi chừng quen miệng đó, khán giả dễ thần tượng, mà cũng dễ mất thần tượng lắm đấy, cẩn thận lại là vừa.

Thái Hân bặm môi ngồi im. Cô thấy quê quê. Và cô không muốn điều đó, nhất là chính Tuấn Khương vạch ra khuyết điểm của mình.

Sao lúc giao thiệp với nhóm làm phim của Diệp Hinh thì thấy mình sáng chói, thanh cao. Còn gặp Tuấn Khương thì mình trở thành xấu xa, vô văn hóa. Anh ta lúc nào cũng cố chứng minh cho mình thấy mình yếu kém. Thật không sao chịu nổi.

Cô cố gom hết sức để tỏ ra kiêu hãnh, hếch cằm lên, nói một cách đường hoàng:

− Anh là ai mà tới đây bảo tôi phải thế này, phải thế kia, chưa thấy ai trơ trẽn như vậy, nếu anh nhớ những gì đã làm với tôi, thì hẳn đã không đủ can đảm đến đây, không biết tự ái sao?

− Không, và bây giờ đừng nói xa đề nữa, trả lời đi, cô nghĩ gì mà muốn người ta độc quyền mình? Cô có điên không?

− Không, ngược lại, tôi sẽ làm hết mình cho người nào lăng xê tôi.

Tuấn Khương cười mỉa:

− Cũng giống như người ta nuôi heo vậy, vì mục đích gì thì cô đã biết rồi.

Thái Hân quay phắt lại:

− Cấm anh xúc phạm chúng tôi nghe chưa?

Tuấn Khương thản nhiên:

− Để được cảm giác mình là người quan trọng, mà phải đánh đổi quá nhiều thứ, Thái Hân tầm thường đến vậy sao?

− Ừ đó, rồi sao?

− Chẳng sao? Nhưng cô làm tôi thương hại.

Thật là nổi điên lên vì anh ta. Thái Hân ngồi lặng người đòn quá đau đó. Mãi sau cô mới nói được:

− Trong khi tôi lại thấy thương hại anh, anh ghét tôi cay đắng, nhưng vì chú Tính bảo nên phải đến thuyết phục tôi trở về, anh cũng đáng thương hại lắm.

− Thật tội nghiệp cho Thái Hân, mù quáng đến mức không còn nhớ đến gia đình mình. Thậm chí cũng không hiểu hết cái xấu xa của sự phản bội.

Thái Hân còn ngồi lặng người vì đâu, thì anh thản nhiên đứng lên:

− Tôi tưởng có thể nói cho cô hiểu, nhưng khi đến đây rồi tôi mới biết mình lầm. Lẽ ra tôi không nên để cho mình mất thời giờ.

Thái Hân định độp lại một câu gì đó cũng được, miễn là đừng bị động. Nhưng cô chưa nghĩ ra nổi. Còn Tuấn Khương thì nói tiếp một cách thản nhiên:

− Khi quen biết nhau trên mạng, tôi nghĩ bên trong cô còn có một cái gì đó khá hơn, nhưng đó chỉ là tưởng. Thất vọng thật.

Nói xong anh bỏ đi. Thái Hân ngồi nhìn anh dắt xe ra, rồi nghe tiếng xe mất hút ngoài đường. Và cô cứ ngồi im như người mộng du.

Anh ta vừa nhắc lại mối quan hệ trên mạng, có nghĩa là trong lòng anh ta vẫn còn giữ lại một cái gì đó về cô. Một cái gì đó hoàn toàn khác với mối quan hệ gay gắt đời thường.

Không hiểu sao cô bỗng thấy mình khổ sở, bây giờ cô cũng không biết mình có muốn trở thành ngôi sao của hãng phim Hoa Hồng hay không? Hình như là không muốn. Hình như là cô sợ làm đổ vỡ một cái gì đó trong gia đình.

Và cô buồn rầu khi nhớ là chú Tính đang giận mình.

Thái Hân thẫn thờ đi vào nhà. Suốt cả đêm cô không ngủ. Rồi cả ngày đó vẫn không làm gì được. Cứ phân vân. Lưỡng lự. Rồi cuối cùng cũng không biết mình muốn cái gì.

Buổi chiều cô gọi điện cho Tuấn Khương. Chờ máy khá lâu mới có tín hiệu nhận. Rồi giọng Mỹ Chi vang lên:

− Alô.

Thái Hân lập tức tắt máy, như vừa bị phát hiện làm điều vụng trộm. Tim đập đến mức khó thở, cô thấy mình như vừa sụp đổ. Đến mức tay chân rã rời.

Tuấn Khương ở đâu mà phải để Mỹ Chi nghe máy? Không chừng hai người đang ở trong khách sạn, trong lúc anh ta vào phòng tắm thì cô gọi đến, và Mỹ Chi nghe dùm.

Thái Hân không nghĩ đến tình hống nào khác ngoài chuyện đó. Cho nên cô vừa đau lòng, vừa giận uất cả người. Bây giờ thì cô biết mình phải làm gì.

Ngay buổi tối đó cô tìm đến Diệp Hinh. Anh đưa cô đến gặp giám đốc hãng phim Hoa Hồng. Và Thái Hân đã làm cái điều phản bội nhất. Là ký hợp đồng độc quyền với hãng phim không phải là hãng phim của chú Tính.

Thái Hân rời trường quay, đi xuống phòng mình nghỉ dành riêng cho mình. cô ngồi tựa lưng vào ghế. Mắt nhắm nghiền mệt mỏi.

Hôm nay cô rất mệt, lại phải diễn rất lâu dưới giàn đèn vừa nóng vừa chói, khiến cô thấy hoa mắt và nhức đầu kinh khủng.

Cô thư ký mang ly nước và khăn lạnh vào. Thái Hân vừa nhắm mắt vừa rút khăn áp lên mặt. Hơi lạnh làm cô dễ chịu một chút, nhưng không vì vậy mà bớt mệt. Cái mệt mỏi gần như triền miên, thấm vào tận tim mà không cách nào nghỉ ngơi được.

Cô vừa uống xong ly nước thì Diệp Hinh đi vào. Anh nhìn cô một cách thông cảm:

− Em làm sao vậy? Mệt à?

− Dạ, em nhức đầu quá.

− Chắc em bị cảm đó.

Diệp Hinh quay qua cô thư ký:

− Cô đi mua thuốc cho Thái Hân đi, thuốc cảm, nhớ kèm thêm thuốc bổ nghe.

Thái Hân lập tức cản lại:

− Thôi đừng mua, tôi sẽ về nhà nghỉ mà.

Diệp Hinh lắc đầu:

− Em không có thời gian nghỉ đâu, uống thuốc cho lợi sức, tối nay em còn buổi họp giao lưu, em quên rồi sao?

Thái Hân ngồi thừ người, rồi kêu lên:

− Thế mà em quên mất, em chưa chuẩn bị gì cả.

Diệp Hinh nhíu mày:

− Anh đã báo với em tuần trước rồi mà.

− Nhưng em đi suốt nên quên hẳn luôn, làm sao bây giờ anh Hinh?

− Câu hỏi em có mang theo không?

− Em để ở nhà rồi.

Diệp Hinh nhìn đồng hồ, rồi lắc đầu:

− Em chỉ còn hai tiếng để chuẩn bị thôi, bây giờ em về nhanh lên đi.

Nghĩ tới chuyện trang điểm, rồi lại phải xuất hiện giữa đông người, Thái Hân thấy vô cùng mệt mỏi, cô nói như năn nỉ:

− Em có thể vắng mặt được không anh Hinh? Hôm nay em mệt hết chọi nổi rồi.

Diệp Hinh nhìn cô như nhìn người ngoài hành tinh:

− Vắng mặt à? Em có biết tầm quan trọng của buổi giao lưu này không? Cả ngàn người đợi em, rồi cả ban tổ chức chuẩn bị bao lâu, em phải xuất hiện để gây ấn tượng chuẩn bị cho bộ phim sắp ra, không thể mệt mỏi lúc này được.

Thái Hân thở dài không trả lời. Diệp Hinh nói như giục:

− Em về nghỉ đi, bảy giờ xe sẽ tới đón em, nhớ là phải chuẩn bị tư thế, em thuộc câu hỏi chưa?

Thái Hân không dám nói là mình chưa hề đọc, cô gật đầu bừa, tới đâu hay tới đó, bây giờ cô mệt quá rồi, chỉ muốn nằm mà thôi.

Thái Hân để nguyên quần áo, tẩy trang qua loa, rồi ra xe. Bây giờ cô có xe đưa rước riêng, nên có tâm lý phó mặc cho tài xế. Trước kia cô nghĩ mình không cần thế này. Nhưng bây giờ mới thấy cần. Hôm này quay ngoại cảnh, anh ta tự nhớ để đưa cô đến. Vì nếu đi một mình thì cô sẽ mệt vì tìm kiếm.

Về đến nhà, để nguyên quần áo, nằm lăn ra giường nhắm mắt. Trong cảm giác nửa mê nửa tỉnh, cô chợt nhớ đến buổi giao lưu. Cô ngồi lên, bò qua bàn tìm tờ giấy ghi câu hỏi, rồi nữa thức nữa ngủ mà đọc.

Thái Hân định ngủ một tiếng sẽ thức dậy đọc tiếp. Nhưng cô vừa nằm một lát thì cô giúp việc đi lên, gọi vọng vào:

− Cô Hân ơi, có khách.

Thái Hân vẫn nằm yên, hỏi vọng ra:

− Ai vậy chị?

− Đạo diễn Diệp Hinh đó cô.

“Trời ơi là trời” - Thái Hân rên thầm trong bụng, rồi cố ngồi lên. Sao giờ này anh ta không tranh thủ nghỉ ngơi, mà lại đến đây? Bộ anh ta không biết mệt sao?

Cô lếch thếch đi xuống lầu. Diệp Hinh đang ngồi dưới phòng khách. Nhìn thấy cô, anh chỉnh ngay:

− Mai mốt không được để bất cứ ai thấy em thế này, nếu không phải anh mà là một nhà báo thì sao? không được để người khác thấy mình mệt mỏi, lúc nào em cũng phải tươi mới được.

− Em là người chứ có phải thánh đâu, người thì cũng phải có lúc xuống dốc chứ anh.

Diệp Hinh khoát tay:

− Em là người, nhưng không phải người trần thế bình thường, em là ngôi sao, mà ngôi sao thì lúc nào cũng phải chói sáng hơn thiên hạ. Cho nên trước mặt mọi người, lúc nào em cũng phải đẹp.

Thái Hân nói khẽ:

− Lúc bệnh thì không ai đẹp nổi đâu anh Hinh ạ.

Diệp Hinh nói như khẳng định:

− Nhưng em vẫn phải như vậy, em biết điều này không? Người ta quen nhìn em hoàn mỹ, chỉ cần thấy em xấu một lần thôi, người ta cũng đủ mất thần tượng rồi.

Thái Hân khẽ thở dài một mình:

− Để được làm thần tượng, cái giá phải trả đắt quá.

Diệp Hinh mỉm cười:

− Nhưng bù lại, em sẽ được tôn vinh, anh đòi hỏi khe khắt tất cả là cho em đó. Ngay cả chuyện tổ chức giao lưu cũng là nằm trong chương trình nhằm lăng xê em, vậy mà em bê bối quá.

− Em xin lỗi, anh tìm em có chuyện gì không?

− Anh đến tập trước cho em.

− Tập gì kia?

− Bây giờ thử tưởng tượng anh là khán giả, khi anh đặt câu hỏi, em phải trả lời thế nào? Đưa câu hỏi đây.

Thái Hân ngán ngẫm nhìn Diệp Hinh:

− Anh hoạt động suốt ngày như vậy, không mệt sao? Sao anh không tranh thủ nghỉ một chút? Em tự lo được mà.

− Anh quen giờ giấc căng thẳng rồi, thấy em thế này anh không yên tâm, lên lấy câu hỏi đi.

Thái Hân quay đầu gọi chị giúp việc lên phòng cô lấy. Trong lúc ngồi chờ, Diệp Hinh nói tiếp:

− Câu hỏi đưa trước chỉ có tính chất đối phó thôi, ngoài ra khán giả sẽ đặt câu hỏi riêng cho em, lúc đó em cần phải trả lời vừa thông minh, vừa khiêm tốn, vừa dí dỏm, em phải thể hiện cho được các yếu tố đó, làm nổi không?

Thái Hân lắc đầu:

− Em không biết, nhưng sẽ cố gắng:

− Cứ coi như em đang đóng phim đi, em thể hiện vai diễn tốt lắm mà, cứ vậy mà diễn đi, phải tạo ấn tượng về một cô gái thông minh, trong sáng và dễ gần, người ta thích như vậy đó. Còn nữa, phải thơ ngây như một đứa bé mới được.

Thái Hân lắc đầu nguầy nguậy:

− Khi đã như thế này rồi thì không ai thơ ngây nổi cả, làm như vậy không thật chút nào.

Diệp Hinh cừơi lớn:

− Vậy em tưởng những vai diễn của em là thật hết sao, em có biết điều này không? Trên đời này làm gì có cái đẹp tuyệt đối, người ta phải tạo ra nó thôi, mà đã tạo thì có cái gì thật đâu.

Thấy điệu bộ ủ rủ của cô, anh ngừng lại, rồi ra lệnh:

− Em uống thuốc tăng lực đi, bằng mọi cách em phải tươi tỉnh và sáng suốt trong vòng một tiếng, nếu cứ thế này thì em tự phá hỏng buổi giao lưu của mình đó.

− Cho em ngủ một chút được không anh Hinh?

− Khong còn thời giờ đâu em.

Diệp Hinh nói một cách cứng rắn. Và khi chị bếp mang giấy xuống, anh bắt Thái Hân trả lời từng câu hỏi, sửa cho đến mức hoàn chỉnh cách trả lời cùng điệu bộ của cô. Sửa từng cái cười đến cách chớp mắt.

Thái Hân mệt đến đờ đẫn. Đến khi Diệp Hinh về, thì cô chỉ lên nổi cầu thang và ngã người xuống giường một cách rã rời.

Bà Thái đi nhẹ vào phòng, thấy cách nằm của Thái Hân bà cũng không lo lắng hay ngạc nhiên như lúc đầu nữa. Từ lúc thành ngôi sao, con bé đã xa rời mẹ dần dần, như con chim mọc bộ cánh hoàn chỉnh. Cứ bay thẳng tới mà không cần mẹ bên cạnh.

Và người thay thế bà bên cạnh Thái Hân là đạo diễn Diêp Hinh. Bà không ưa được anh, nhưng cũng không biết làm sao để tách Thái Hân ra khỏi anh ta.

Lúc biết Thái Hân ký hợp đồng độc quyền với hãng phim đó, bà hoảng đến muốn ngất đi. Sau đó thì chỉ còn biết chấp nhận, xấu hổ với chú Tính đến mức không dám nhìn, cũng không dám gặp mặt bà con bên chồng. Chỉ có Thái Hân là vô tư với việc làm của mình.

Bà nhìn đổng hồ. Canh còn nửa giờ mới gọi Thái Hân dậy. Dạo nầy bà chỉ có thể săn sóc những cái nhỏ nhặt như vậy mà thôi. Bà chuẩn bị sẵn bộ đồ cho cô. Rồi lay nhẹ chân cô:

− Dậy đi con, xe sắp tới rồi đó.

Thái Hân mở mắt ngồi lên. Rồi lại ngã trở xuống, tranh thủ thêm vài phút. Giọng cô nhỏ đến mức không nghe được:

− Chút nữa đi mẹ.

Bà Thái lắc đầu ngán ngẫm. Xót ruột. Giữa cái để cho con gái sống thanh thản vô tư, với điều thứ nhất hơn.

Mỗi khi nghe bạn bè trầm trồ về Thái Hân, bà thường im lặng. Thiên hạ chỉ thấy hào quang của cô, chứ đâu có biết đằng sau hào quang đó cô phải hy sinh như thế nào.

Nhìn đồng hồ. Thấy chỉ còn hai mươi phút bà chần chừ định gọi điện cho Diệp Hinh, thì Thái Hân chợt ngồi bật dậy:

− Chết cha, trễ chưa mẹ?

− Còn hai mươi phút, con đến trễ mất rồi mẹ đã bảo người làm tóc về rồi.

Thái Hân ngồi lên, ngật ngừ đi vào toilet. Cô vốc nắm nước lạnh lên mặt cho tỉnh. Rồi trở ra. Bà Thái chuẩn bị sẵn cho cô chén súp, cô chỉ kịp nuốt vội vàng, rồi ngồi vào bàn trang điểm.

Cô chỉ kịp làm qua loa. Rồi chạy bay xuống sân. Người lái xe đã chờ sẵn ngoài cổng. Khi ngồi vào xe rồi, cô mới có thời giờ lấy gương ra kiểm tra lại mặt mình.

Đến nơi thì vừa kịp lúc khai mạc. Diệp Hinh và mọi người trong ban tổ chức đang lo lắng đợi cô.

Vừa thấy Thái Hân, Diệp Hinh đã kéo cô ngay vào phía sau cánh gà, anh nhìn vẻ mặt hơ hãi của cô, nói như ra lệnh:

− Em phải cười lên, cười ngay lập tức, và giữ vẻ mặt duyên dáng cho đến hết phần giao lưu, cười đi.

Thái Hân hãy còn mệt đờ đẫn, nhưng cũng ráng nhếch thành nụ cười. Nhưng Diệp Hinh lắc đầu không bằng lòng:

− Còn gượng gạo quá, không được, cười lại.

Lúc đó MC đã giới thiệu Thái Hân xong. Phía dưới sân khấu, tiếng vỗ tay nổi lên dòn dã chào đón. Thái Hân bước ra trong trạng thái bồng bềnh như say sóng. Nhờ tập luyện nên nụ cười của cô rất tươi. Trông cô khả ái và duyên dáng như chẳng có chút gì mệt mỏi.

Khi Thái Hân bước ra, tiếng vỗ tay càng lớn như sấm. Cô thấy mình chào khán giả, cười và trả lời những câu hỏi, diễn tả nét mặt thật sinh động. Phía bên trong cánh gà, Diệp Hinh nhìn ra một cách hài lòng.

Từ trước giờ, chưa có diễn viên nào có sức thu hút phi thường như thế. Nó tỏa ra từ ánh mắt, cái cười cho đến những cử chỉ bình thường, dù không cần cố gắng thì cô cũng đã duyên dáng. Cho nên dù biết cô rất mệt, anh cũng yên tâm cô sẽ làm được tất cả những gì anh yêu cầu.

Chợt Diệp Hinh giật mình nhìn sững ra sân khấu. Thái Hân đang buông rơi micrô, từ từ khút. Xuống, rồi ngất đi trong ta MC Thanh Hằng. Mọi người vội chạy ra đỡ cô. Từ phía dưới khán giả, tiếng lao xao nổi lên, ồn ào át hẳn tiếng xin lỗi của Thanh Hằng.

Phía dưới, các khán giả trẻ ùa lên sân khấu, cố tìm cách tiếp cận với ngôi sao. Ban tổ chức phải ngăn thành hàng rào bảo vệ. Sân khấu trở nên náo loạn chưa từng thấy. Buổi giao lưu thế là hỏng hết.

Cuối cùng rồi Thái Hân cũng được đưa vào bệnh viện. Lúc đó là gần vào khuya. Dãy hành lang trước phòng cấp cứu đang yên tĩnh, phút chốc bỗng trở nên ồn ào đông đúc. Đến nỗi các nhân viên y tế phải tìm cách giải tán đám đông để lập lại trật tự.

Thái Hân được chẩn đoán là suy nhược cơ thể. Cô bị ngất do quá căng thẳng. Và bắt buộc phải nằm nghỉ một tuần. Cho nên mặc dù còn bao nhiêu cuộc gặp và cả khối công việc đang chờ cô, Diệp Hinh cũng buộc lòng phải hoãn lại tất cả. Kể cả điện thoại riêng của cô anh cũng quản lý.

Thái Hân chỉ nằm lại bệnh viện một đêm rồi về. Mấy ngày ở nhà, được nằm yên tĩnh một mình, cô thấy nó quý và hiếm hoi vô cùng. Trước kia có bao giờ cô biết quý sự yên tĩnh thế nầy đâu.

13Chiều nay cô đang nằm nghe nhạc thì Diệp Hinh đến. Anh tự cho phép mình lên phòng riêng của cô mà không có chút ái ngại. Và bà Thái, vốn đã quen nhìn thấy cảnh anh quản lý Thái Hân, nên cũng không còn thấy bực nữa, dù bà không thấy dễ chịu chút nào.

Diệp Hinh bứơc vào phòng, thấy hoa chất đầy trên bàn, anh nheo mắt nhìn cô:

− Đến hôm nay mà vẫn còn người gởi hoa à? Người ta quan tâm đến em kỹ thật.

Anh tự nhiên kéo ghế đến ngồi bên cạnh giường:

− Hôm nay khỏe hẳn chưa, nhìn mặt em hồng lên một chút rồi đó.

− Em khỏe rồi, muốn đi chợ quá, nhưng mẹ em không cho. Này, anh trả điện thoại cho em đi, em muốn liên lạc với bạn bè cũ, dễ gì em có ngày rảnh để nói chuyện như bây giờ.

Diệp Hinh lắc đầu:

− Chuyện tầm phào thì nói làm gì, để thời giờ đó em đầu tư cho kịch bản sắp tới thì hay hơn.

Thái Hân khẽ nhăn mặt:

− Giờ nghe nói đến kịch bản, em thấy sự quá, hình như em chưa đủ sức để duy cái gì cả.

− Em phải cố lên chứ, sao dễ buông xuôi vậy, em bây giờ không giống khi đến tìm anh lần đầu chút nào. lúc đó em đầy nhiệt tình và bản lĩnh.

− Có lẽ vì lúc đó em chưa hình dung hết áp lực mà một ngôi sao phải chịu. Em đang tự hỏi tất cả những người thành đạt đều như vậy, hay chỉ riêng một mình em phải làm việc hết công suất trong tay anh.

− Nếu có đòi hỏi cao, thì tất cả cũng vì em thôi.

Thái Hân im lặng một chút, rồi nói nhỏ:

− Anh có nghe dư luận gì về buổi giao lưu không? Thất bại hoàn toàn rồi phải không?

Diệp Hinh lắc đầu, rồi cười lớn:

− Không, ngược lại, người ta quan tâm đến em hơn, quan tâm và thông cảm.

Thái Hân nghi ngờ:

− Thật không? Anh từng nói với em, một ngôi sao thì không được mệt mõi như người thường mà, lúc nào cũng phải đẹp, lúc đó em muốn giữ cũng không nổi.

− Nhưng em không hề xấu trong đêm đó.

Thái Hân tư lự:

− Ai là vợ anh, người đó chắc phải hoàn mỹ lắm, không một phút nào được xấu trước mặt anh cả.

Diệp Hinh chợt nhìn cô đăm đăm, cái nhìn thật kỳ lạ:

− Em nghĩ như vậy à?

Thái Hân hơi ngạc nhiên về thái độ lạ lạ đó. Từ trước giờ Diệp Hinh chưa bao giờ có cái nhìn như vậy. Cô thấy lạ, nhưng không cảm nhận nổi đó là do mình gây ra, nên cô vẫn vô tư:

− Anh làm em nghĩ vậy, em chưa từng thấy ai cầu toàn như anh.

− Nhưng như vậy tốt chứ đâu có xấu.

− Em không nói là xấu, nhưng có lúc nó sẽ làm cho người ta mệt mỏi.

− Vậy em có bao giờ mệt mỏi vì anh chưa?

− Có, lúc nào anh cũng bắt em vượt lên cái thường tình. Thú thật là em bị áp lực quá mức.

Diệp Hinh buông một tiếng cười:

− Nếu anh đòi hỏi sự hoàn mỹ, thì tất cả cũng vì em và cho em, anh muốn em là người tuyệt vời nhất mà anh biết.

Anh ngừng lại một chút, rồi nói đơn giản:

− Vì ngoài công việc, anh còn tình cảm nửa anh yêu em trên cả công việc, nhưng hôm nay mình không nói về công việc nữa nhé.

Thái Hân giương mắt nhìn Diệp Hinh:

− Anh nói gì?

− Anh nghĩ là em nhận ra tình cảm của anh, những gì anh lo cho em vì tình yêu nữa, chứ không chỉ là công việc.

Thái Hân ngồi im nhìn Diệp Hinh. Thật lạ, cô không thấy xúc động hay vui sướng. Chỉ có ngạc nhiên. Một người như Diệp Hinh mà nói về tình yêu thì không ngạc nhiên sao được.

Và ngay lúc nầy, tự nhiên cô lại nhớ đến Tuấn Khương. Cô không hiểu tại sao mình nhớ cái tên đó vào thời điểm nầy, và vì anh ta mà cô hoàn toàn không rung động trước cách tỏ tình của Diệp Hinh.

Thấy vẻ mặt ngơ của Thái Hân, Diệp Hinh trở nên lầm lì:

− Hình như em không tin, hay không quan tâm đến chuyện anh vừa nói. Em thấy điều đó cũng giống như khi anh nói về công việc phải không?

Thái Hân chống chế:

− Em không đánh đồng như vậy, chỉ thấy ngạc nhiên thôi.

− Ngạc nhiên khi nghe người khác tỏ tình với mình, chắc chỉ có mình em là như vậy quá Hân? Em là ngôi sao lạnh giá rồi.

Thái Hân buột miệng:

− Nếu em như vậy thì cũng là do anh cả.

Diệp Hinh nhíu mày:

− Em nói gì, có phải em trách anh không?

− Em…

Diệp Hinh không để cô nói hết câu:

− Anh thích em ngay lần đầu tiên em đến gặp anh, em xin cơ hội nhưng không cầu cạnh, không có một nụ cười hạ mình hay lấy lòng, lúc đó anh nghĩ đây là một người rất đặc biệt, và suốt thời gian qua, anh đã làm tất cả để giúp em trở thành ngôi sao.

Anh ngừng lại, nhìn cô một cách sắc cạnh:

− Em không nhận ra điều đó sao? Có ai lo lắng cho một người đến mức như vậy, mà không phải vì tình cảm với người đó.

Thái Hân bàng hoàng ngồi im. Bây giờ cô thấy sợ, thấy bị áp lực mới. Và vì đã quá quen phục tùng, nên cô không thể có thái độ cụ thể.

Chưa bao giờ cô bị thụ động như thế nầy. Đến nỗi không thể nghĩ ra cái gì để trao đổi. Nhưng im lặng vì xúc động thì dứt khoát không phải.

Diệp Hinh nhìn cô thật lâu:

− Hôm nay anh nói hết rồi, em nghĩ thế nào?

− Thú thật là bây giờ em không cảm nhận được cái gì hết, cho em xin lỗi.

− Tại sao phải xin lỗi, mà không là cái gì khác?

− Em không biết, bây giờ em đang bị rối, có lẽ em sẽ xác định lại mình vào lúc khác, khi nào em tỉnh táo.

Diệp Hinh có vẻ không vui:

− Em cứ suy nghĩ, bao giờ xác định thì hãy trả lời anh, còn trong thời gian em im lặng, anh vẫn cư xử với em như trước, không có gì ảnh hưởng tới công việc cả.

Anh đứng dậy:

− Em nghỉ đi, anh về đây, tạm thời lúc nầy đừng nghĩ gì cả, cứ thư giãn cho khỏe hẳn đi.

− Vâng.

Thái Hân bước xuống, tiễn Diệp Hinh ra cửa chứ không xuống nhà. Chờ anh đi xuống cầu thang rồi, cô đóng cửa lại,đứng dựa tường một cách lơ mơ.

Thật kỳ lạ, không hiểu sao khi Diệp Hinh tỏ tình, cô lại thấy một áp lực khủng khiếp.

Chắc chắn cô không dám từ chối, vì anh là cái bóng bao trùm cuộc sống của cô. Và vì không thể thoát ra cái bóng của mình, nên cô thấy nặng nề.

Tuấn Khương cho VCD vào máy, rồi trở lại ghế theo dõi màn hình. Đây là bộ phim mới phát hành của hãng Hoa Hồng, mà Thái Hân là diễn viên chính. Anh đã lặng lẽ mua ở một cửa hàng, chứ không đến rạp xem. Anh không muốn bất cứ ai bắt gặp mình quan tâm đến những bộ phim của Thái Hân, dù bất cứ hình thức nào.

Thật là một sự dối lòng kín đáo. Mà mãi đến tận giờ anh cũng còn phân vân. Không thể gạt bỏ cô ta ra khỏi ý nghĩ. Còn quan tâm bằng hết trái tim thì không dám. Trong tình cảm, anh thận trọng hơn cả đối với sự nghiệp.

Mà Thái Hân thì đã thoát khỏi tầm tay, một khi đã trở thành ngôi sao, cô sẽ càng trở nên kiêu kỳ và đầy thù hận. Muốn giữ lại ý nghĩ tốt đẹp ở cô không phải là dễ.

Mãi suy nghĩ lan man, Tuấn Khương quên mất mình đang làm gì. Anh ngồi thẳng người lại, chăm chú theo dõi bộ phim. Đúng hơn là chỉ chú ý kỷ năng diễn xuất của Thái Hân. Và anh thừa nhận là cô đã cứng cáp hơn rất nhiều.

Chợt có tiếng gõ cửa, rồi bà chị dâu dè dặt đi vào.

− Chú đang xem phim hả, chị vô được không?

− Được, chị vô đi.

Vừa nói Tuấn Khương vừa đứng dậy, kéo ghế cho chị ta. Giọng anh ân cần:

− Nếu chị thích thì lát nữa mang về phòng chị, khi nào rảnh thì chị xem lại.

− Mất công chú quá.

Cái cách rụt rè đó làm Tuấn Khương thấy tội. Anh đã đổi nhà một năm nay. Cả gia đình đều về đây. Nhưng bà chị dâu vẫn không quen được với sự sang trọng mới mẻ. Nhất là đối với anh, lúc nào chị cũng tôn sùng và dè dặt. Vì chị không thể quen được khoảng cách quá xa giữa chú em chồng và thân phận của mình.

Tuấn Khương đã cố gắng xóa bỏ khoảng cách đó, nhưng đến tận giờ anh cũng không làm được.

Cả hai ngồi xem phim. Chị Hòa nhìn cô diễn viên chăm chú, trán cau lại như cố nhớ:

− Cái cô nầy, chị nhớ đã gặp rồi, có phải cô ấy đến nhà mình một lần không chú Khương? Lúc đó nhà mình còn ở chỗ cũ, chị thấy cô ấy quen lắm.

− Và chị đã ngồi nói chuyện với cô ấy khá lâu, cô ấy tên Thái Hân, chị nhớ đúng rồi đó.

− Cái cô ấy diễn là do chú dạy à?

Tuấn Khương lắc đầu:

− Không bộ phim nầy không phải em đạo diễn, người khác.

− Vậy là cổ không làm chung với chú nữa hả?

− Không chị ạ.

− Sao vậy chú? Làm diễn viên thì lúc đóng phim của người này, lúc thì của người khác à?

− Vâng.

− Sao cổ không đóng phim của chú nữa? Chị thấy cổ thật dễ thương.

Tuấn Khương mỉm cười, giọng thân mật:

− Có lần chị thường bào em đừng quen với cô ta, sợ cô ta coi thường nhà mình, chị nhớ không?

− Nhớ chứ, mà mấy chuyện chị nói chú cũng nhớ nữa hả?

− Dạ. Vì chị nói đúng mà.

− Nhưng bây giờ nhà mình khác rồi, chú bây giờ thành đạt rồi, chú đâu có thua kém cổ nữa.

− Vậy thì sao? Ý chị muốn em quen với cô ta phải không?

Chị Hòa cười bẽn lẽn như đứa trẻ:

− Chuyện của chú, chị đâu dám nói vào, tại chị thấy trong mấy người đến tìm chú, cô nầy hiền mà dễ thương nhất, nên chị có cảm tình. Cổ chịu nói chuyện với chị, chứ không coi thường như mấy cô kia.

− Nhưng ví dụ cô ta trở thành người của gia đình mình, chị có thấy khó chịu không?

Chị Hòa nói khẽ:

− Chị sợ chú xấu hổ vì có bà chị dâu như chị sợ cô ấy coi thường chị, làm sao chị dám nói chuyện với cô ấy một cách bình đẳng được. Cô ấy cao sang quá mà.

Tuấn Khương khoát tay:

− Chị đừng nhìn người khác một cách xa vời, cho dù có là ngôi sao đi nữa, cô ấy cũng là người bình thường, em không muốn chị mặc cảm vậy đâu.

Chị Hòa ngồi im, Tuấn Khương cũng im lặng theo dõi màn hình. Một lát chị nói ngập ngừng:

− Có phải chú chọn cô Hân ấy không? Chị chưa bao giờ thấy chú nói nhiều về ai như vậy, chú thích cô Chi hay cô Hân?

Tuấn Khương cười thành tiếng:

− Mỹ Chi chỉ là người em đỡ đầu, không có gì đặc biệt cả.

− Vậy sao cổ hay tới tìm chú vậy?

− Vì công việc, đơn giản là cô ấy cần em giúp, không giống như Thái Hân.

Chị Hòa không hiểu không giống ở điểm nào, nhưng vì ngại Tuấn Khương nên không dám hỏi.

Thấy anh cứ nhìn chăm chú về phía màn hình, chị buột miệng:

− Chú cũng là đạo diễn, sao chú thích xem người khác diễn quá vậy, có phải chú chỉ thích xem một mình cổ không?

Tuấn Khương quay lại, che giấu một sự chăm chú thái quá, anh nói hơi hờ hững:

− Em muốn rút kinh nghiệm cho các diễn viên khác.

− Nghĩ là dạy cho mấy người khác ấy à?

− Dạ.

Chị Hòa nhìn màn hình một lát rồi chép miệng:

− Con ai khéo đẻ thật, đẹp gì là đẹp, không biết người hay tiên xuống trần nữa.

Cách nói chân chất làm Tuấn Khương mỉm cười một mình. Anh đã từng tiếp xúc với nhiều người đẹp, nên cái đẹp không làm anh lóa mắt đến ngẩn ngơ như bà chị dâu. Có lẽ vì vậy mà chị đâm ra có tâm lý sợ Thái Hân.

Bỗng nhiên anh thấy chùng lại. Tự hỏi mình có nên chủ động lên tiếng. Đến thời điểm nầy mà vẫn cứ đắn đo, liệu cái giá phải trả có đắt lắm không?

Nghĩ đến đó, anh lại thấy mình yếu hèn đến mức khó chấp nhận. Đã không dứt bỏ được thì chỉ còn cách tiến tới. Biết chắc là không dễ. Nhưng đối với Thái Hân, có bao giờ anh gặp chuyện gì dễ dàng đâu.

Thái Hân tì tay trên lan can, mắt nhìn xuống dòng nước loang loáng ánh đèn. Bên cạnh cô là Tuấn Khương đang im lặng, không nhìn cô. Gương mặt không có vẻ khó khăn như khi thường tiếp xúc với cô, mà có vẻ gì đó xa vắng rất khó nói.

Hai người đang ở trên tàu. Đến giờ Thái Hân cũng không hiểu tại sao mình nhận lời đến đây. Khi Tuấn Khương gọi điện hẹn, cô nghĩ anh lại thuyết phục chuyện hợp đồng độc quyền. Cô rất thích nhìn anh ta thất vọng vì mình., đó là lý do khiến cô nhận lời đi chơi với anh ta.

Chờ mãi không thấy Tuấn Khương nói gì, Thái Hân đành chủ động lên tiếng:

− Không lẽ anh hẹn tôi đến đây để ngắm cảnh, tôi bận lắm, không có thời giờ nhiều đâu, cần gì anh nói nhanh đi.

Tuấn Khương quay lại, lưng dựa vào lan can, anh đưa mắt nhìn cô thật lâu:

− Cô có biết bây giờ cô nói chuyện giống như một ngôi sao không? Một người nổi tiếng nhưng lại quá thiếu khiêm tốn, không hay đâu Thái Hân. Cô nghĩ rằng tôi cả mọi người đều cầu cạnh cô sao?

Thái Hân hơi cựa mình hụt hẫng. Đây là điều cô không thích nghe chút nào. Nếu biết anh ta gọi đến chỉ để tiếp tục giọng điệu đó thì chắc chắn là cô đã không tới rồi.

Cô trả lời ngang như cua:

− Quen rồi, tôi thích nói chuyện như vậy đó.

Tuấn Khương không trả lời, anh chuyển sang chuyện khác:

− Cô có biết tại sao tôi hẹn gặp nhau không?

− Tôi không biết chuyện gì, nhưng đừng có nói tới khuyết điểm của tôi và chuyện phim ảnh, bây giờ không cứu vãn gì được nữa đâu.

Tuấn Khương nhìn cô chăm chú:

− Thái Hân trả lời lạt lẽo:

− Ngay sau khi nói chuyện với anh tối đó, tôi đã đến tìm ông Hinh tôi bây giờ chỉ làm việc cho ông ấy thôi, anh không còn cơ hội bắt nạt tôi đâu.

Hình như Tuấn Khương lặng người đi. Cô thấy anh ta cứ đứng im. Thật khoan khoái khi tận mắt thấy anh ta thất vọng.

Tuấn Khương mỉm cười thản nhiên:

− Cô nông nổi hơn tôi nghĩ nhiều, tôi không hình dung nổi Thái Hân có thể vì ghét tôi mà phản bội chú của mình. Nhưng chắc ông ấy không giận cô đâu, ông ta thừa biết cô trẻ con mà. Chỉ có trẻ con mới dám làm những điều vô tình như vậy.

Anh cười nhẹ, nói thêm:

− Mà thậm chí cô cũng không hiểu hết việc mình làm là sốc nổi thế nào, nếu hiểu, chắc cô không dám đâu.

− Tôi chỉ hiểu một điều là tôi thích làm việc với những người tôn trọng tôi, biết đánh giá đúng tài năng của tôi.

Tuấn Khương nói tiếp:

− Và biết cách sự dụng tài năng đó một cách có lợi chứ gì? Nhưng tôi không đề cặp chuyện đó ở đây, rồi cô sẽ thấy thôi, kinh nghiệm bằng nước mắt của mình bao giờ cũng có giá trị hơn những gì người khác nói. Rồi cô sẽ thấy, không xa đâu.

Thái Hân nói có chút nôn nóng:

− Nhưng anh gọi tôi đến để làm gì? Chẳng lẽ chỉ để cho tôi một bài học? Tôi không hiểu tại sao anh và chú Tính, ai cũng thích bắt tôi học bài của các người hết vậy?

− Tại sao cô cứ sợ người ta phê bình mình, mà không sợ không có ai giúp mình điều đó?

Thái Hân cong môi lên định phản kháng, thì anh chận lại:

− Cô có biết tôi làm tất cả cái đó vì cô không? Cả chú Tính nữa, nhưng cô đã đi quá xa rồi.

− Nhưng điều đó làm tôi hạnh phúc, chưa bao giờ tôi được hạnh phúc thế này.

Tuấn Khương nói với một chút mỉa mai:

− Chắc không?

Thấy Thái Hân không trả lời, anh hỏi gặn lần nữa:

− Chắc không?

Giọng Thái Hân hơi yếu ớt:

− Chuyện đó liên quan gì tới anh.

Tuấn Khương trầm ngâm nhìn mãi xuống dòng nước. Có vẻ như đắn đo một điều gì đó. Một lát sau anh nói như nói một mình, không hề đưa mắt nhìn cô lần nào:

− Làm việc căng thẳng đến nỗi ngất xỉu trên sân khấu, cái giá của một ngôi sao là vậy đó à? Anh ta khai thác khả năng của cô đến vắt kiệt cô như vậy à? Không phải tất cả các ngôi sao đều vậy đâu, cô đã hiểu sai về sự nổi tiếng rồi.

− Anh biết gì mà nói, tôi thích như vậy đó.

Nhưng Tuấn Khương vẫn nói như nói cho mình anh nghe:

− Một người thành đạt ngoài xã hội vẫn có thể có cuộc sống gia đình riêng, chứ không phải vắt kiệt sức cho công việc. Còn cô thì thế nào? Cứ hy sinh hết mình mà chẳng biết đến sự yên tĩnh riêng tư, tạo sao dại dột vậy, tại sao tự biến mình thành nô lệ của vinh quang chứ, cuối cùng cô sẽ được cái gì?

− Được điều tôi muốn, là không bị chà đạp.

− Cô phóng đại những gì cô trải qua khi làm việc với tôi, cô có biết nhiều người còn chịu bất công ghê gớm hơn không?

Thái Hân nhắm mắt, thở hắt một cái:

− Tại sao tôi phải đứng đây nghe anh nói chuyện vớ vẩn nhỉ? Thời giờ của tôi hiếm lắm.

Cô định bỏ đi, nhưng Tuấn Khương đã kéo tay cô lại:

− Không vớ vẩn đâu, cô có biết tại sao tôi mất công làm chuyện này không? Vì tôi không thể không quan tâm đến cô.

− Anh nói cái gì? - Thái Hân chợt trở nên đờ đẫn.

− Khi cô tới với anh ta, tôi tự bảo quên phắt cô đi, cô chẳng là cái gì trong cuộc sống của tôi, nhưng rồi tôi không gạt cô ra khỏi đời tôi được, vì vậy tôi chỉ có thể tiếp tục quan tâm đến cô, bây giờ thì hiểu chưa?

Thái Hân đứng im, trong phút chốc, cô bỗng nhớ lại những đêm chat trên mạng. Những tình cảm dở dang, nỗi khát khao buộc phải quên lãng… tất cả trào lên như một cơn so’ng dữ dội, khiến lòng cô tơi bời cảm xúc.

Và rồi trong khoảnh khắc, lớp vỏ lãnh đạm rơi xuống, hết đường chống đỡ, cô để mặc cho nước mắt rớt lặng lẽ trên mặt.

Tuấn Khương cười khan:

− Tôi không phủ nhận là tôi thích cô khi phát hiện cô là người bạn trên mạng. Nhưng ngoài cái đó ra, tôi cũng không chịu nổi tính khí cao ngạo của cô, tôi buộc lòng phải kềm hãm cô lại, nếu không thì tôi sẽ là người khổ đầu tiên vì tính khí đó của cô.

Thái Hân lạc giọng:

− Tôi đã làm anh nghĩ như vậy sao?

Tuấn Khương buông một tiếng cười:

− Không chỉ riêng tôi, mà tất cả mọi người đều nghĩ như vậy. Cũng dễ hiểu thôi, cô lớn lên trong điều kiện thuận lợi, mọi cái đến với cô đều quá rực rỡ, làm sao cô chịu được cảm giác thua kém người khác. Trong khi tôi thì ngược lại.

Thái Hân kêu lên:

− Anh bảo tôi kiêu ngạo, nhưng có bao giờ anh nhìn lại mình không, anh đã cư xử với tôi thế nào.

Tuấn Khương không trả lời, chỉ im lặng nhìn Thái Hân như quan sát. Thật lâu anh mới nói điềm đạm:

− Tôi xuất thân trong một gia đình thế nào, cô biết rồi đó, đường tôi đi không trãi nhựa sẵn như cô, cô có biết để vươn lên được, tôi đã phải làm việc cật lực thế nào không? Tôi đã từng bị chà đạp, từng nhẫn nhịn đến mức có lúc cảm thấy mình không phải là con người, tôi là như vậy đó.

− cho nên anh ghét tôi phải không?

Tuấn Khương lắc đầu:

− Chưa bao giờ tôi hình dung mình yêu phải một cô gái không cùng tầng lớp với mình, tôi muốn người đó phải thấp hơn tôi một cái đầu, cho nên khi biết mình thích cô, tôi luôn tìm cách gạt phắt đi, nhưng rồi tôi làm không đựơc.

Thái Hân nói khẽ:

− Tại sao anh không tiếp nhận tôi?

− Cô đã nhìn thấy gia đình tôi rồi đó, cô có nhớ cái lần cô xông xáo đến nhà tôi không? Lúc đó tôi tự ái ghê gớm.

− Tự ái với tôi?

− Cứ nghĩ đến việc cô coi thường những người trong gia đình tôi là tôi đã phát điên lên.

− Tôi không hề nghĩ như vậy, tại sao tôi cứ bị gán ghép những cái mình không hề có chứ.

Tuấn Khương cười khẽ:

− Cô có biết lúc cô về rồi, chị dâu tôi nói gì không? Chị ấy gần như xin tôi đừng quen với cô, nếu tôi cưới một người vợ cao sang như vậy, chị ấy sẽ không dám sống trong gia đình tôi nữa.

− Vậy lúc đó anh nghĩ gì?

Thấy Tuấn Khương lặng thinh, cô hỏi lại:

− Vậy lúc đó anh nghĩ gì?

− Tôi nghĩ, một là anh phải tránh xa cô, hai là phải biến cô thành người khác, khiêm tốn và hiểu đời, biết chia sẻ, biết thông cảm. Làm sao tôi dám đưa một người về gia đình, mà người đó coi thường người thân của tôi chứ.

Anh cười lặng lẽ, rồi nói như nói một mình:

− Không bỏ được cô thì tôi bắt buộc phải chịu khó thôi.

Thái Hân thì thầm:

− Có lẽ tôi đã sai lầm rồi.

Tuấn Khương không nghe được, anh nói tiếp:

− Tôi thuyết phục chú Tính đừng nuông chìu cô, tôi muốn cô phải vào đời từ con số không như bao nhiêu người khác, phải bị vùi dập, bị chịu đựng, như vậy để mà hiểu giá trị của sự thành công. Nhưng tôi không ngờ cô đi quá xa như vậy.

Thái Hân cúi đầu lặng thinh. Nãy giờ nghe Tuấn Khương nói, cô cảm thấy tất cả đều bị đảo lộn. Những hận thù mà bao lâu nay cô ôm giữ một cách nhức nhối, phút chốc trở nên vô nghĩa. Và cô bàng hoàng tiếc nuối cho những gì mình đã làm.

Bất giác cô ràn tụa nước mắt, giọng nghẹn cứng:

− Sao anh không nói sớm với tôi, trong khi tôi cứ chờ đợi, tôi cố tỏ ra bất cần để giấu đi mặc cảm bị coi thường. Anh nghĩ tôi cần vinh quang lắm sao? Anh và chú Tính, và cả Diệp Hinh, cả mẹ tôi nữa, không ai hiểu tôi cô đơn đến mức nào.

Tuấn Khương quay lại nhìn cô một cách ngạc nhiên, anh định nói, nhưng cô lắc đầu ngăn lại, giọng đầy xúc động:

− Tôi đâu có cần làm ngôi sao, tôi chỉ muốn thành công vừa phải, và có được người mà tôi thích, nhưng rồi tất cả như vậy đó. Nhiều lúc tôi muốn bỏ tất cả, anh biết tôi mệt mỏi đến mức nào không?

− Vậy tại sao không bỏ tất cả đi, tại sao phai cố bắt mình chịu đựng, sao không thú nhận với tôi? Như vậy có phải hai chúng ta đều nhẹ nhàng hơn không?

− Làm sao tôi nói được, khi anh lúc nào cũng cư xử bất công với tôi, tôi làm tất cả là để trả thù anh đó, anh biết không?

Tuấn Khương lặp lại đầy vẻ ngạc nhiên:

− Trả thù tôi?

− Suốt một thời gian dài, tôi khổ sở vì bị anh đối xử bất công, anh ác lắm, tại sao lại chà đạp tôi để nâng Mỹ Chi lên chứ. Anh có biết để trả thù, tôi phải trả giá đắt thế nào không?

− Đó là việc cố trở thành ngôi sao chứ gì? Vậy rồi cô có thấy hạnh phúc không?

Thái Hân thú nhận thật lòng:

− Tôi mệt mỏi ghê gớm, có lúc chỉ muốn quay trở lại làm người vô danh, tôi không ngờ cuộc sống của một ngôi sao là phải hy sinh quá nhiều như vậy.

Tuấn Khương lắc đầu:

− Cô bị kiệt sức vì cô gặp một người như Diệp Hinh. Trong tay anh ta, không một ngôi sao nào có thể có cuộc sống riêng tư cả.

Anh im lặng một chút, rồi khẽ cười:

− Tôi rất lạ là tại sao anh ta làm người đại diện của cô, vị trí của anh ta đâu phải là làm những chuyện như vậy.

Thái Hân lắc đầu:

− Tôi cũng không biết,khi tôi đến gặp anh ấy xin một vai diễn, anh ấy nhận tôi, và trở thành người hướng dẫn của tôi.

− Cô khờ đến mức không hề tự hỏi vì sao anh ta tự cho mình quyền lực với cô, cuối cùng cô cũng chưa hề trưởng thành.

Vừa nói anh vừa làm một cử chỉ bất ngờ, là kéo Thái Hân về phái mình, choàng tay qua lưng cô một cách tự nhiên và thận trọng. Thái Hân hoàn toàn không có ý nghĩ phản đối. Điều này cũng tự nhiên như thể nó phải xảy ra. Và cô thấy mình yếu đuối hơn bao giờ hết.

Bất giác cô gục mặt trong ngực Tuấn Khương, lặng lẽ chảy nước mắt:

− Tôi phải làm sao đây? Bây giờ tôi chỉ muốn bỏ hết, anh ấy đòi hỏi cao quá, tôi theo không nổi. Ngay cả khi anh ấy tỏ tình, tôi cũng thấy hoảng sợ.

Tuấn Khương lập tức đẩy Thái Hân ra, nhìn chăm chăm vào mặt cô:

− Đã xảy ra chuyện đó rồi sao? thì ra là vậy.

Thái Hân đứng không muốn vững, cô vịn tay vào lan can, vẻ mặt tơi tả:

− Anh thất vọng về tôi phải không? Và bây giờ anh hối hận vì đã nói ra phải không?

Tuấn Khương nheo mắt nhìn xa:

− Tôi chỉ muốn biết cô phục tùng hay phản kháng anh ta, cô sẽ như thế nào đối với người quản lý mình đây?

− Tôi không yêu anh ấy. Từ lâu rồi tôi vẫn nghĩ nếu có người yêu, thì tôi sẽ nghĩ về anh, nhưng thái độ anh làm tôi mất hy vọng.

− Cho nên cô chấp nhận anh ta như một điều hiển nhiên, vì anh ta là người bảo trợ cô?

− Tôi không biết.

− Cô không muốn nói thật với tôi, chứ không phải là không biết.

Thấy Thái Hân không trả lời, giọng anh đanh thép hơn:

− Lúc trước tôi chỉ nghĩ là anh ta quản lý cô vì công việc, chứ không ngờ lấn sang cả tình cảm, cô có người bảo trợ hay thật, bảo trợ từ A tới Z.

Câu cuối cùng Tuấn Khương nói với một chút mỉa mai. Điều đó làm Thái Hân thấy khổ sở vô cùng. Cô nói như muốn khóc:

− Anh đâu cần phải châm biếm như vậy.

Tuấn Khương hơi hối hận về thái độ của mình. Anh im lặng một lát, rồi nói nhẹ nhàng hơn:

− Tôi xin lỗi. Có lẽ tôi không nên nổi nóng như vậy.

Thái Hân nhìn xa xăm trên sông:

− Ước gì trước kia anh cũng nhẹ nhàng với tôi như vậy.

Tuấn Khương quay mặt chỗ khác, bây giờ anh thật sự không biết nói gì nữa. Thái Hân đã đi quá xa như vậy, ngoài ý nghĩ của anh. Nên anh không muốn mình phản ứng hồ đồ. Cách hay nhất là chấm dứt cuộc nói chuyện ở đây.

Anh ngẩng mặt lên, nhìn cô một cách cương nghị:

− Về chứ?

Thái Hân thật sự không muốn về lúc này. Nhưng Tuấn Khương đã nói như vậy, tự ái không cho phép cô ở lại. Cô gật đầu ngay:

− Hẹn gặp lúc khác vậy.

Cả hai đi xuống tầng dưới. Tàu vẫn chưa cặp bến, nên hai người ra lan can đứng chờ. Cả hai im lặng nhiều hơn nói. Vì bây giờ không ai còn tâm lý để nói chuyện nữa.

Tuấn Khương đưa Thái Hân về. Nhưng không vào nhà. Đây là lần đầu tiên anh có cử chỉ săn sóc cô. Nhưng mà cũng hết sức xa vời. Những gì Thái Hân làm khiến anh trở nên thận trọng, chứ không còn ý nghĩ xông xáo mạnh mẽ nữa.

Anh không biết rằng thái độ đó làm Thái Hân rất buồn. Cô thấy sao mình long đong trong chuyện tình cảm quá. Không biết là tối nay Tuấn Khương có say không? Sao anh đổi thái độ như chong chóng vậy?

Thái Hân rất muốn gọi điện hỏi cho ra lẽ. Nhưng vì tự ái, cô cố bỏ ý định đó. Với Tuấn Khương, cô luôn phải tự trọng, nếu không sẽ bị coi thường. Còn ở Diệp Hinh thì không cần phải như vậy.

Buổi sáng, ánh nắng chiếu vào phòng, làm thành một vệt sáng tròn tròn nhảy múa trên bàn. Hôm nay là chủ nhật. Trong căn phòng yên lặng này có một vẻ thanh bình hiếm thấy. Khi trên giường, Thái Hân còn nằm ngủ vùi. Hiếm có buổi sáng nào cô tự cho phép mình nghỉ ngơi lâu như vậy.

Thái Hân chợt giật mình tiếng chuông reo báo giờ inh ổi bên bàn. Cô ngóc đầu dậy, định ngồi lên. Nhưng rồi lại lười biếng quơ lấy chiếc gối ôm vào lòng. Cố níu kéo cảm giác êm ái của giấc ngủ chưa đủ.

Nhưng cô chẳng nằm được bao lâu. Vì có tiếng gõ cửa phòng. Rồi cái giọng quen thuộc của chị bếp vang lên bên ngoài:

− Cô Hân ơi, có khách.

Thái Hân vừa nhắm mắt, vừa hỏi vọng ra:

− Ai vậy chị?

− Người này là đạo diễn Tuấn Khương đó cô.

Thái Hân mở choàng mắt, cái tên Tuấn Khương làm cô có cảm giác vô cùng bối rối. Nhất là mình đang ở tình trạng này.

Cô bước xuống giường, thò đầu ra cửa dặn chị bếp:

− Nói anh ấy chờ em dùm nghe chị.

− Dạ.

Thái Hân trở vào. Vội vã thay áo. Mười phút sau cô ngồi trước gương, phân vân có nên trang điểm một chút hay không. Cuối cùng cô thoa nhẹ chút son lên môi. Cô đi xuống nhà dưới mà tâm trạng có gì đó như mất bình tĩnh. Hoàn toàn không giống như tiếp những người khách khác.

Trông cô hơi bối rối khi ngồi xuống đối diện với Tuấn Khương. Và anh nhận ra ngay điều đó. Anh hỏi thẳng thắn:

− Có phải tôi làm mất giấc của cô không? Cô chưa thức à?

Thái Hân gật đầu:

− Lâu lắm rồi tôi mới được rảnh như sáng nay.

− Vậy có định dành trọn buổi sáng để ngủ không?

− Thôi khỏi.

− Hoàn toàn không mệt chứ?

− Vâng.

− Sáng nay tôi muốn mời cô đi uống café, kèm theo một điều kiện.

Thái Hân hơi nhướng mắt:

− Điều kiện gì?

− Tắt máy, và hủy tất cả những cái hẹn khác, dĩ nhiên là chỉ trong buổi sáng thôi.

− Sáng nay tôi không có cuộc hẹn nào cả.

− Tốt.

− Còn anh?

− Tôi cũng vậy.

Thấy Thái Hân còn ngồi yên, anh nhắc khéo:

− Cô cứ việc chuẩn bị, tôi sẽ chờ.

Thái Hân vẫn ngồi yên. Cô chợt buột miệng.

− Anh đến đây, chú Tính có biết không?

Tuấn Khương nhướng mắt:

− Tại sao phải hỏi như vậy?

Thái Hân chưa kịp trả lời thì có tiếng chuông gọi cửa. Chị bếp từ nhà sau vội vã đi ra sân.

Hai người tự nhiên im lặng. Thái Hân hơi lo, bây giờ cô không muốn có bất cứ ai tới quấy rầy. Nhất là lúc này.

Không đầy năm phút, vị khách ấy đã vào đến cửa. Thái Hân nhìn thấy anh từ ngoài sân. Đó là Diệp Hinh. Tự nhiên cô thở dài, rồi lén nhìn qua Tuấn Khương.

Anh cũng đã thấy Diệp Hinh. Khuôn mặt trong một thoáng sầm lại lạnh lùng. Nhưng vốn không phải là người non yếu. Anh lấy lại vẻ tự nhiên, gần như sẵn sàng đón nhận vị khách khó ưa kia.

Diệp Hinh đã vào nhà. Phải nói là anh không giấu được ngạc nhiên khi thấy Tuấn Khương. Hai mắt anh mở lớn. Rồi một bên mắt nhướng lên, đầy vẻ gai góc. Nhưng sau đó, vẻ gai góc lập tức biến mất.

Anh cười chào Tuấn Khương với vẻ hồ hởi:

− Lâu quá không gặp, lúc này thế nào?

− Vẫn bình thường.

Tuấn Khương nói và đứng dậy, chìa tay ra. Hai người bắt tay một cách lịch sự vừa phải. Trong mắt nhìn nhau không giấu được vẻ lãnh đạm.

C?