Chương 488 Ba Sư Huynh Đệ Xuất Thủ
Bầy hồ yêu lập tức nhốn nháo. ͏ ͏ ͏ ͏
Gã đàn ông quét mắt một vòng, hai mắt sáng lên, hắn điểm liên tiếp mấy lần vào phía dưới, từng khối bùn đập vào thân thể của vài hồ yêu tiểu nữ hài, khiến mấy cô nhóc sợ hãi kêu lên liên tục. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn cười ha ha nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chọn mấy cô nhé! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngao ô! ͏ ͏ ͏ ͏
Cá sấu yêu trên đảo hưng phấn gào lên. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đủ rồi, ta và các ngươi liều mạng. ͏ ͏ ͏ ͏
- Liều mạng, liều mạng! ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Bầy hồ yêu căm phẫn gào lên, ai nấy đều ngo ngoe muốn động thủ. ͏ ͏ ͏ ͏
Mấy tên cá sấu yêu nhìn bầy hồ yêu đều không chút thiện chí, ánh mắt lạnh lùng. ͏ ͏ ͏ ͏
Phụ nhân nhìn tiểu nữ hài với cơ thể dính đầy bùn đất, ánh mắt lóe lên tia tuyệt vọng, cắn răng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Trốn đi, tí nữa nhất định phải trốn về. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiểu nữ hài bất an, kêu: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mẹ ơi! ͏ ͏ ͏ ͏
Phụ nhân vùng lên, nổi giận gầm lên một tiếng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Trả mệnh con gái ta đây, ta liều mạng với các ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
Nàng lao đến tên cá sấu yêu gần đó một cách tuyệt vọng. ͏ ͏ ͏ ͏
- Liều mạng! ͏ ͏ ͏ ͏
- Liều mạng với bọn chúng! ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Thấy phụ nhân dẫn đầu xông lên, bầy hồ yêu gầm lên giận dữ xông vào đám cá sấu yêu. ͏ ͏ ͏ ͏
Đám cá sấu yêu trong tay đều giơ lên trường đao, trường đao màu đen, phản chiếu trên mặt đao là hình dáng những tên cá sấu yêu dữ tợn, nhe răng cười xông tới bầy hồ yêu. ͏ ͏ ͏ ͏
Đột nhiên, bầu trời lóe lên một tia hắc quang. Phốc phốc! Chục tên cá sấu yêu như nở rộ huyết hoa, toàn thân run rẩy, trường đao trong tay rơi leng keng xuống đất. ͏ ͏ ͏ ͏
Đám hồ yêu lập tức dừng lại, quang cảnh trở nên yên tĩnh, hơn mười tên cá sấu yêu đang đứng bị một sợi dây xích đen xuyên thủng người, xâu thành một chuỗi. ͏ ͏ ͏ ͏
Hồ yêu phụ nhân đã chạy đến chỗ cá sấu yêu, sau một chốc sững sờ, bà ta bất ngờ nhặt một cây trường đao dưới đất, chém vào tên cá sấu yêu trước mặt, gào khóc: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi hãy trả mệnh con gái ta đây. ͏ ͏ ͏ ͏
Phốc! Một vũng máu phóng lên trời, đầu cá sấu rơi xuống đất, tung tóe một đám tro bụi, máu bắn vào cả người phụ nhân. ͏ ͏ ͏ ͏
Giờ phút này không một ai chú ý đến nàng, gã đàn ông đứng trên vũng đầm lầy hình trụ, gầm thét kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Kẻ nào? Đi ra cho ta! ͏ ͏ ͏ ͏
Một chiếc bích ngọc phi chu từ tầng mây cao chậm rãi hạ xuống, đứng trước phi chu là ba người ăn mặc kỳ lạ, một lớn hai nhỏ. ͏ ͏ ͏ ͏
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn bọn họ, ánh mắt bầy hồ yêu mang theo hi vọng như muốn khẩn cầu, riêng gã đàn ông mặt đen kia đôi mắt vô cùng cảnh giác, hắn ta sống đã hàng trăm năm, đã qua thời kỳ phán đoán thực lực của một người qua vẻ bề ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Gã đàn ông mặt đen nghiêm nghị nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nơi này là phân bộ của thần thánh chi nguyệt, các ngươi là ai? Mà dám đến quản chuyện không đâu của thần thánh chi nguyệt. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết lạnh lùng cười một tiếng rồi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta chính là đi tìm thần thánh chi nguyệt các ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn duỗi tay ra, xiềng xích đang xuyên qua cơ thể của cá sấu yêu phía dưới trong nháy mắt liền động đậy, rầm rầm rút ra bay về phía Ninh Khuyết, trên đó còn mang theo mấy linh hồn đang gào thét trong thầm lặng, thi thể cá sấu yêu bành bành bành rơi xuống cùng một chỗ. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết một tay nắm chặt Câu Hồn tỏa liên, ánh mắt như đao nhìn về phía gã đàn ông khổng lồ. ͏ ͏ ͏ ͏
Gã ta lập tức cảm thấy toàn thân ớn lạnh. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo hăng hái nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Để đấy cho ta! ͏ ͏ ͏ ͏
Dưới chân hắn hiện lên một đám mây mù, thân ảnh hắn biến mất khỏi mũi thuyền trong nháy mắt, một vệt ánh kim quang xuyên qua trời đất. ͏ ͏ ͏ ͏
Gã đàn ông chỉ cảm giác được kim quang trước mặt càng lúc càng lớn, gã muốn giương trường đao, nhưng cảm giác động tác của mình trở nên thật chậm rãi. ͏ ͏ ͏ ͏
Thân ảnh của Thạch Hạo lóe lên xuất hiện sau lưng gã ta, tam cầm Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao, đứng trên không. ͏ ͏ ͏ ͏
Đầu của gã đàn ông chậm rãi trượt xuống, máu ào ào phun ra. ͏ ͏ ͏ ͏
- Chết! ͏ ͏ ͏ ͏
- Yêu vương chết! ͏ ͏ ͏ ͏
- Yêu vương chết rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Bầy hồ yêu liền vui mừng reo to, từ trước đến nay đều là tên yêu quái này đến bắt bọn họ, và họ vẫn cho là chính con yêu quái này là kẻ cầm đầu đã bắt bọn họ làm nô lệ. ͏ ͏ ͏ ͏
Ở bên trong bích ngọc phi chu, Hoa tiên sinh cười đắc chí nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Miểu sát tam giai, thực lực xác thực không sai, nhưng ở đây không chỉ có tam giai thôi đâu, sẽ còn khổ chiến nữa đấy! ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết cùng Bạch Hiểu Thuần bay xuống, bay đến bên trên hòn đảo. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiếng hoan hô của hồ yêu dần tắt, có chút thấp thỏm nhìn lên ba người đang đứng trên không. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần quay đầu nhìn về phía trên hòn đảo của hồ yêu tộc, lớn tiếng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Này! Các người tranh xa một chút, chưa kết thúc đâu! ͏ ͏ ͏ ͏
Còn chưa kết thúc sao? Không phải yêu vương đã chết rồi sao? Bầy hồ yêu trong đầu hiện lên nỗi nghi ngờ, sau đó ngoan ngoãn nhao nhao chạy về phía hòn đảo, vào bên trong rừng cây, trốn ở phía sau đại thụ ló đầu ra nhìn quanh. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ai sẽ ép bọn họ ra ngoài đây? ͏ ͏ ͏ ͏