Chương 547 Thạch Hạo Lén Bỏ Đi
Tiếng niệm kinh của Bạch Hiểu Thuần lập tức ngừng lại, xoay người đứng dậy, chạy chậm đến bên cạnh Lý Bình An, kéo tay Lý Bình An đi ra ngoài.
Sau khi đi ra ngoài cửa đại điện, Bạch Hiểu Thuần xích lại gần Lý Bình An, nhỏ giọng thầm thì nói:
- Sư phụ, trong bí cảnh ta và sư đệ đều lĩnh ngộ được thần thông, duy chỉ có sư huynh lĩnh ngộ thần thông thất bại, có lẽ phiền muộn trong lòng, hôm nay ngủ nướng.
Lý Bình An nhướng mày nói:
- Thanh Thạch lĩnh ngộ thần thông thất bại? Không phải chứt Trong lòng thầm nhủ một câu: "Hắn được hệ thống đánh giá là thiên mệnh chi tử, sao lại thất bại?"
Lúc này cất bước đi về phía hậu viện.
Bạch Hiểu Thuần chớp mắt, lặng lẽ đi theo.
Tiếng niệm kinh trong đại điện bỗng dừng hẳn, ba người Thanh Tuyết, Thanh Vũ, Ninh Khuyết cũng thò đầu ra khỏi đại điện, lặng lẽ đi theo.
Bên trong càn viện, Lý Bình An đi đến trước cửa phòng Thạch Hạo, 'cốc cốc cốc" gõ cửa phòng một cái, bên trong không một tiếng động.
Lý Bình An phóng thích linh lực cảm ứng, ồ... Vậy mà không có ở đây, 'phịch` một tiếng cửa phòng bị đẩy ra, chăn mền gọn gàng xếp trên giường, dường như cả một đêm không ngủ.
Lý Bình An đi vào phòng, quét mắt một cái, đi đến trước bàn, trên bàn đặt một phong thư và một phi hạc.
Mấy người Thanh Tuyết, Thanh Vũ, Bạch Hiểu Thuần, Ninh Khuyết cũng từ bên ngoài đi vào.
Bạch Hiểu Thuần khó hiểu hỏi:
- A... Sư huynh không ở đây, hắn đi đâu rồi?
Lý Bình An cầm lấy thư trên bàn, mở ra đọc: "Sư phụ kính yêu, lúc ngài nhìn thấy phong thư này, có lẽ ta đã rời khỏi đạo quán, từ sau khi gặp được đám người Thạch quốc ở sa mạc, đệ tử vẫn luôn đạo tâm bất ổn.
Hiện tại đệ tử tôn trọng bản tâm, tiến về Đông Vực tìm kiếm thân thế của ta, ngài không cần tới tìm ta, đệ tử đã học được một thân bản lĩnh tại quán, có thể bảo vệ tốt bản thân mình. Xin hãy tha thứ đệ tử không từ mà biệt, đệ tử Thanh Thạch bất hiếu kính thư... "
Lý Bình An đặt thư trong tay xuống nói:
- Thạch Hạo đi rồi...
Thanh Tuyết cầm lấy thư trong tay Lý Bình An, sau khi đọc qua vài lần, đưa cho Thanh Vũ.
Thanh Vũ vội vàng nhận lấy, sau khi xem xong lại đưa cho Bạch Hiểu Thuần, Bạch Hiểu Thuần xem xong lại đưa cho Ninh Khuyết.
Bạch Hiểu Thuần sốt ruột nói:
- Sư phụ, Thập Nhị tiên sinh từng nói ở Đông Vực trừ Hạo Nhiên thư viện thì Thạch quốc chính là thế lực mạnh nhất, một mình sư huynh đi quá nguy hiểm, ta đuổi theo tìm hắn về.
Lý Bình An cầm lấy phi hạc trên bàn nói:
- Hắn để lại Phi Hạc Truyền Âm phù, chính là vì không muốn chúng ta tìm được hắn.
Rồi nghẹn ngào cười nói:
- Vi sư không có ý định ngăn cản hắn, sao lại phải không từ mà biệt chứ? Sau khi trở về sẽ phạt không nhẹ.
Ninh Khuyết đề nghị:
- Hay là chúng ta mời Thập Nhị tiên sinh hỗ trợ đi! Dù sao Đông Vực cũng là địa bàn của thư viện.
Lý Bình An lắc đầu nói:
- Không cần, chuyện này Tiểu Thạch Đầu muốn tự mình làm, xem như một lần rèn luyện trong cuộc đời hắn, không cần mượn tay người khác.
Ninh Khuyết sốt ruột nói:
- Nhưng mà chỉ sợ Thạch quốc thật sự quá mạnh, Siêu Phàm không hề hiếm thấy.
Lý Bình An nghiêm mặt nói:
- Thanh Thuần, Thanh Minh, các ngươi lập tức xuất phát về phía Thạch quốc, giúp đỡ sư huynh các ngươi một tay.
Bạch Hiểu Thuần, Ninh Khuyết lập tức chắp tay cúi đầu đáp:
- Vâng!
Rồi xoay người đi ra khỏi cửa lớn đạo quán, hóa thành hai đạo lưu quang bay thẳng lên trời.
Vừa trở về chưa được một ngày, ba sư đệ lại đi rồi.
Thanh Vũ vội vàng kêu lên:
- Sư phụ, chúng ta thì sao? Chúng ta có cần đi giúp Thanh Thạch sư đệ không?
- Các ngươi trông coi đạo quán! Vi sư phải đi tìm Thạch hoàng nói chuyện, giảng giải một vài đạo lý với hắn.
Thanh Tuyết nghi hoặc hỏi:
- Sư phụ, giảng đạo lý hắn sẽ nghe sao?
Lý Bình An hất phất trần nói:
- Đạo lý người khác giảng có thể hắn không nghe, nhưng đạo lý vi sư giảng, chắc chắn hắn sẽ nghe.
Thanh Tuyết gật đầu nói:
- Vâng, chúng ta nhất định sẽ trông coi đạo quán cẩn thận.
Lý Bình An đi ra cửa phòng, một bước bỗng biến mất giữa không trung.
Thanh Vũ và Thanh Tuyết cũng đi ra.
Nụ cười trên mặt Thanh Vũ dần biến mất, tối sầm lại nói:
- Sư tỷ, có phải chúng ta rất vô dụng không, chẳng giúp được gì cả.
Thanh Tuyết vuốt vuốt đầu Thanh Vũ, trấn an nói:
- Không phải đâu! Chúng ta chăm sóc cho sư phụ rất tốt.
Thanh Vũ bĩu môi nói:
- Thế nhưng Tiểu Thạch Đầu bọn hắn đều rất lợi hại, rõ ràng chúng ta mới là sư tỷ.
- Sư phụ từng nói thiên sinh ngã tài tất hữu dụng, chúng ta kém các sư đệ trong việc tu luyện, nhưng không phải các sư đệ không bằng chúng ta trong việc vẽ phù sao? Hơn nữa, sư phụ lại thương chúng ta nhất.