Chương 625 Khách Phương Xa Tới
Hiện tại thiên địa vốn là đại loạn, lệ khí liên tục xuất hiện, nhân quả dây dưa, sát phạt không ngừng, người tu đạo này mới giúp ngươi phát triển Đạo giáo, độ thế cứu người, sau khi thiên hạ an bình, liền sẽ có người ẩn tàng thâm sơn, một lòng tu đạo, những người này đều là trụ cột vững vàng của Đạo môn ta, không thể lãng quên.
Bạch Vân cung kính nói:
- Đệ tử minh bạch!
Do dự một chút hỏi:
- Sư phụ, Tây Vực đã tốt đẹp, trên có Đạo môn chủ trì công đạo, dưới có Địa Phủ uy hiếp chúng sinh, đã là một khung cảnh tường hòa, vậy khi nào chúng ta sẽ rời khỏi Tây Vực đi đến một nơi khác trong Tam Vực?
Lý Bình An lắc đầu nói:
- Bây giờ còn chưa được?
Bạch Vân lúc này hỏi:
- Phải chờ tới thời điểm nào?
Lý Bình An nhìn môn hộ bên trong nói:
- Phải chờ tới bọn hắn trưởng thành! Thời gian phát triển Đạo môn quá ngắn, tu vi đệ tử Đạo môn phần lớn cũng đều là luyện khí, chỉ có cực ít đạt được Trúc Cơ, Kim Đan tu vi, với thực lực này đi ra Tây Vực đừng nói phát triển đạo môn, liền tự vệ đều rất gian nan, vi sư không thể che chở bọn hắn cả đời.
Bạch Vân trong lòng run lên, thở dài cúi đầu nói:
- Đệ tử đã rõi Lý Bình An cười nói:
- Khoảng thời gian này vất vả ngươi!
Bạch Vân vội vàng nói:
- Không vất vả, có thể nhìn thấy Đạo môn trải rộng Tây Vực, vì Đạo môn quật khởi làm ra cống hiến, đệ tử rất vinh hạnh.
Lý Bình An đưa tay vỗ vỗ bả vai Bạch Vân, quay người đi về nơi xa.
Chạng vạng tối, thanh âm Bạch Vân vang vọng trong Tàng Kinh các:
- Đã đến giờ, đều đi ra đi!
Tất cả đạo sĩ trẻ tuổi đan trầm mê trong kinh thư đều ngẩng đầu lên, ánh mắt một trận hoảng hốt.
Một thanh niên đem kinh thư bỏ vào trong quang cầu, cảm thán nói:
- Thời gian trôi thật nhanh!
Thanh niên lãnh túc cũng đem kiếm quyết đang xem trả về.
Tiểu mập mạp bên cạnh nhìn vô số quang cầu trong phòng, cảm thán nói:
- Nhiều đạo kinh như vậy, nếu như có thể đều học được vậy sẽ lợi hại đến cỡ nào chứ!
Thanh niên lãnh túc nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói:
- Tu đạo trước tu tâm, chớ sinh tham lam, hôm nay xem đã đủ chúng ta hưởng thụ không hết, cứ đi theo con đường mình cho là đúng, chúng ta liền có thể ngộ ra con đường của mình, về sau trong này tất nhiên sẽ có đạo kinh của chúng ta.
Thanh niên bên cạnh cười ha ha nói:
- Không sai! Sẽ có một ngày đạo kinh của ta cũng có thể bày ra bên trong Tàng Kinh các này để người đến sau chiêm ngưỡng học tập.
- Còn không ra!
Thanh âm Bạch Vân vang vọng trong đại điện.
Thanh niên vội vàng ngậm miệng, cúi đầu đem đạo kinh trong tay bỏ vào quang cầu.
Một đám người đi ra phía ngoài, bước ra đại môn Tàng Kinh các, nháy mắt liền xuất hiện ở ngoài đại viện.
Bạch Vân nói:
- Đều đi thôi!
Các đạo sĩ trẻ tuổi đồng thanh cung kính đáp:
- Vâng!
Dứt lời liền dọc theo lối nhỏ đi ra ngoài. Bạch Vân đi ở phía sau, khóe mắt lộ ra mỉm cười, đều là người trẻ tuổi hăng hái!
Chạng vạng tối, Lý Bình An đứng tại đỉnh núi Tam Thanh quan, xa xa nhìn về phía phương đông, ánh mắt mang theo mơ hồ ngưng trọng.
Sau một lát, Thanh Vũ từ phía dưới bay đến, đáp xuống bên người Lý Bình An, hướng phía phương đông nhìn quanh một hồi, nghi hoặc nói:
- Sư phụ, ngài nhìn cái gì đấy?
Lý Bình An ung dung nói:
- Vi sư đang nhìn khách phương xa tới!
Thanh Vũ nhìn chung quanh, nghi hoặc nói:
- Khách phương xa tới? Ở đâu? Sao ta không thấy?
Lý Bình An cười ha hả nói:
- Đương nhiên là bởi vì thực lực ngươi quá thấp, đã bảo ngươi phải chuyên tâm tu luyện nhưng ngươi vẫn không vâng lời.
Thanh Vũ vẻ mặt đau khổ nói:
- Ta đã rất cố gắng mà! Thiên phú không bằng sư đệ, ta cũng rất tuyệt vọng đó! Ta thân là sư tỷ mà chút uy nghiêm cũng không có.
Lý Bình An hỏi:
- Ngươi lên đây làm gì?
Thanh Vũ lấy lại tỉnh thần, vội vàng kêu lên:
- Sư phụ, bá mẫu gọi ngươi về ăn cơm.
- Sao ngươi không nói sớm, muộn một chút liền bị nhị sư đệ kia của ngươi ăn hết.
Lý Bình An nhẹ bay xuống núi.
- Sư phụ, chờ ta một chút Thanh Vũ quát to một tiếng, lập tức đuổi theo.
Tây Vực cực đông Huyễn Nguyệt đế quốc, từng thánh kỵ sĩ khí thế bất phàm hộ vệ một tòa loan giá hoa lệ lướt qua trên không hoàng đô, hai con bạch sắc hỏa diễm song đầu cự hổ bay phía trước loan giá, dùng bốn cái quang khóa lôi kéo loan giá, chân đạp hư không chạy, những nơi đi qua bắn tung tóe điểm điểm quang diễm.
Thời điểm bay qua hoàng cung, Huyễn Nguyệt đại đế trong hoàng cung cũng hai tay khoanh chấp ở trước ngực, cung kính quỳ xuống, tất cả thái giám cung nữ bên trong đại điện đều cung kính quỳ xuống.