← Quay lại trang sách

Chương 635 Ngươi Quá Tự Tin

Đại giáo chủ cũng không quan tâm Minh Vương chi tử gì nữa, hoảng hốt hô lên một cái rồi chạy xa.

Ninh Khuyết chỉ tay:

- Hoàng Tuyền Lộ!

Cổ đạo hiện lên giữa trời hút đại giáo chủ và thánh kỵ sĩ trưởng vào, một lát sau hai linh hồn mê mang bay ra từ Hoàng Tuyền Lộ, bị Ninh Khuyết thu vào tay.

Thu lại thần lực toàn thân, hắc long bào biến lại thành đạo bào, mây đen cuồn cuộn trên trời cũng trở lại bình thường, mặt trời lấp ló sáng chói.

Thạch Hạo cùng Bạch Hiểu Thuần bay đến bên người Ninh Khuyết.

Thạch Hạo nhìn Ninh Khuyết đầy tán thưởng:

- Sư đệ, sau khi tăng lực lượng thần vị rất lợi hại! Giải quyết chúng dễ như trở bàn tay.

Bạch Hiểu Thuần cũng ghen tị gật đầu nói:

- Nếu ta cũng lợi hại như vậy thì hay rồi!

Ninh Khuyết lắc đầu nói:

- Đều là giả, rời khỏi Tây Vực sẽ bị đánh về nguyên hình, đây cũng là lí do ta không muốn dùng thực lực, lực lượng này mặc dù cường đại nhưng lại không đủ để làm gì.

Thạch Hạo lập tức nói:

- Trước xuống đã! Bọn họ chờ sốt ruột rồi.

Thạch Hạo, Ninh Khuyết gật đầu, ba người cùng bay xuống dưới.

Ba đạo lưu quang từ trên trời giáng xuống sân nhỏ trong Tam Thanh Quan, hóa thành ba người Thạch Hạo.

Thạch Mặc lập tức tiến lên nắm tay Thạch Hạo nhìn từ trên xuống dưới, quan tâm hỏi:

- Hạo nhi, sao rồi? Có bị thương hay không?

Thạch Hạo ngẩng đầu ưỡn ngực nói:

- Thụ thương? Làm sao có thể? Dăm ba cái tiểu mao tặc sao có thể đả thương ta?

Bạch Hiểu Thuần đứng bên cạnh vỗ vai Thạch Hạo:

- Sư huynh uy vũ, sư huynh bá khí!

- Khụ khụ!

Thạch Hạo nhịn không được xoay người ho khan hai tiếng, mặt hơi ửng hồng, quay đầu hung hăng trừng mắt liếc Bạch Hiểu Thuần.

Thanh Vũ lo lắng hỏi:

- Địch nhân sao rồi?

Ninh Khuyết nói:

- Sư tỷ không cần lo lắng, đều đã giải quyết!

Thanh Vũ kinh ngạc kêu:

- Oa?! Các ngươi thật lợi hại!

Bạch Hiểu Thuần đứng bên cạnh nói:

- Đều là tiểu sư đệ giải quyết.

- Ta vận dụng lực lượng thần vị.

Ninh Khuyết giải thích.

Thanh Vũ vô thức thốt lên:

- Phong Đô Đại Đế?

Ninh Khuyết gật đầu:

- Vâng!

Thanh Tuyết đứng bên cạnh hé miệng cười nói:

- Ba vị sư đệ, trước tiên đi chữa thương đi!

Thạch Hạo, Bạch Hiểu Thuần, Ninh Khuyết thở dài cúi đầu đáp:

- Vâng!

Ba người đi ra sau viện, nhanh chóng biến mất bên trong hậu viện.

Mọi người đi hết, Thanh Tuyết thở dài một hơi ra vẻ lo lắng.

Bạch Vân khó hiểu:

- Sư tỷ, địch nhân thua rồi, sao ngài lại thở dài?

Thanh Tuyết lo lắng nói:

- Phi hạc truyền âm đã truyền cho sư phụ nhưng ngài chậm chạp chưa về, chỉ sợ cũng đã tao ngộ cường địch.

Thạch Mặc đứng bên cạnh trấn an nói:

- Đạo trưởng yên tâm đi! Quan chủ thần thông quảng đại, ai làm khó được hắn?

Thanh Tuyết gật đầu, quay đầu đi vào đại điện lấy ba cây nhang cắm trước mặt Tam Thanh đạo tổ, cung kính quỳ lạy cầu phúc cho Lý Bình An.

Mấy người trong sân cũng giải tán hết.

Trong trận pháp không gian trên sa mạc, hai thân ảnh lấp lóe, tiếng va chạm ầm ầm vang không dứt bên tai. Một bên là Thánh Đường thánh tử mấy ngàn năm tu hành, nhất cử nhất động đều mang theo bàng bạc uy lực. Một bên là Đạo môn đạo chủ, giơ tay nhấc chân đều có một phương thiên địa chi lực.

Bùm! Hai quyền giao nhau tạo ra một cơn sóng càn quét toàn bộ không gian trận pháp.

Chước Quang thánh tử mượn lực bay lên không trung, giương đôi kim sắc ra, vô số kim vũ từ trong cánh bay vụt ra, vút vút vút!

Bên tai là tiếng xé gió không dứt.

Lý Bình An đứng dưới trảo tay, quát:

- Nhất Tự Trường Xà!

Rầm rầm rầm!

Mặt đất chấn dộng, một vùng núi hóa thành một con cự xà phóng thẳng lên trời.

Kim vũ va chạm với trường xà tạo ra tiếng rầm rầm rầm! Trên thân trường xà nổ ra từng đạo kim quang, đất đá tung bay.

Trường xà gào thét xoay tròn trên đầu Lý Bình An, chặn lại tất cả kim vũ.

Chước Quang thánh tử theo dõi sát sao, hóa thành một đạo lưu quang giáng xuống từ trên trời, mũi kiếm chém xuống, oành! Thổ hoàng sắc cự xà trực tiếp bị một kiếm chặt đứt, đất đá bay đầy trời, thân rắn bị chặt đứt hóa thành những phù văn rồi tan biến.

Lý Bình An lùi nhẹ ra, bay lên đỉnh núi xa xa, lạnh nhạt nhìn Chước Quang thánh tử đang tỏa sáng.

Chước Quang thánh tử cầm thánh kiếm, phía sau là cánh chim lóng lánh, cười ha hả nói:

- Đạo Chủ! Ngươi thua!

Lý Bình An đạo bào bay lên, tay cầm pháp kiếm nhìn đối phương, nói:

- Ngươi có thể thắng ta?

Chước Quang thánh tử giương trường kiếm trong tay lên, một đạo kiếm quang phóng lên tận trời hình thành một thanh kiếm quang khổng lồ vươn tận trời, nói:

- Bản tọa chưa chắc có thể thắng ngươi, nhưng đệ tử ngươi chắc chắn đã chết!

Đột nhiên hắn vung một kiếm xuống, kiếm quang giống như trụ trời sụp đổ rơi xuống người Lý Bình An, Lý Bình An ở bên dưới trông như một con kiến nhỏ bé.

- Ngươi quá tự tin!